Hôm Nay Phó Giáo Sư Đã Thành Công Ẩn Cư Chưa?

Chương 40

“Còn lâu.” Cô ra vẻ vô tình đẩy cửa xuống xe.

Phó Nhân Gian xoa giữa mày lắc đầu, quả nhiên quả đắng mình tự tạo ra thì phải tự ăn lấy.

Anh xuống xe, lấy quà từ trong cốp ra, Đường Niệm Song muốn giúp lại bị anh tránh đi.

Ấn chuông cửa, chốc lát sau, thanh âm của Giang Lai đã truyền ra từ bên trong: “Tới đây.”

Sau khi mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là Phó Nhân Gian và Đường Niệm Song, ánh mắt Giang Lai trong nháy mắt chỉ còn có Đường Niệm Song, “Đường Niệm Song!”

Cô ấy trợn to mắt, nắm lấy tay cô: “Sao chị lại ở bên ngoài cửa nhà em!?”

Phó Nhân Gian có chút kinh ngạc, “Em quen Song Song?”

Giang Lai kinh hô, “Anh gọi chị ấy là Song Song? Hai người có quan hệ gì?”

Đường Niệm Song vốn muốn nói là bạn.

Phó Nhân Gian: “Vợ chưa cưới.”

Anh không nghĩ tới đàn em luôn luôn ổn trọng khi nhìn thấy Đường Niệm Song lại kích động tới vậy, “Em là fans của Song Song?”

Giang Lai điên cuồng gật đầu, hai mắt như b ắn ra hàng loạt trái tim hường phấn nhìn Đường Niệm Song: “Không thể tin được đại minh tinh lại là vợ chưa cưới của đàn anh, ôi trời ơi, đại minh tinh sắp làm chị dâu của em!”

“Nhanh nhanh! Mau vào đi ạ!”

Hai người cùng vào Giang gia, khi ba Giang nhìn thấy Phó Nhân Gian và Đường Niệm Song cùng vào nhà thì cũng ngẩn người, hai người trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi, hình ảnh thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt.

Ba Giang mặt mày hớn hở: “Nhân GIan, đây là vợ chưa cưới mà gần đây trò hay treo bên miệng đó hả?”

Phó Nhân Gian cười nhẹ: “Vâng, cô ấy tên Song Song.”

Ba Giang: “Ngồi đi.”

Giang Lai đẩy Phó Nhân Gian ra, ngồi xuống bên người Đường Niệm Song, Phó Nhân Gian hơi nhíu mày.

Mẹ Giang cười tươi: “Hai đứa ngồi trước đi, sắp nấu xong cơm rồi.”

Đường Niệm Song đứng lên: “Để cháu giúp ạ.”

Mẹ Giang nhanh chóng cười xua tay: “Sao có thể để cháu động tay vào chứ, cháu chính là bảo bối của Phó giáo sư nhà chúng ta mà.”

Đường Niệm Song nhìn Phó Nhân Gian, vừa lúc đối diện với ánh mắt ôn nhu của anh, cô lại có chút xấu hổ, cầm nước lên uống để che giấu vẻ mất tự nhiên của mình.

Giang Lai ôm má si ngốc nhìn Đường Niệm Song: “Song Song, bộ dáng xấu hổ ban nãy của chị đáng yêu ghê á.”

Đường Niệm Song: “…”

Cô xấu hổ lúc nào?

Cô nhìn về phía Phó Nhân Gian: “Đồng nghiệp nữ trong viện nghiên cứu của anh đều thế này sao?”

Phó Nhân Gian cười khẽ: “Bình thường cô ấy không như thế, chắc là do quá thích em đi.”

Ba Giang nói: “Ngày thường bác cũng xem phim do Song Song đóng, Giang Lai nhà bác là fans cứng của cháu đấy, phim của cháu con bé không bỏ sót tập nào cả.”

Đường Niệm Song nhìn Giang Lai, Giang Lai thẹn thùng gật đầu.

Cô mím môi cười: “Cảm ơn em đã thích chị.”

Giang Lai lập tức ôm ngực, quay đầu nhìn Phó Nhân Gian: “Đàn anh, ngày nào anh cũng đối diện với gương mặt mỹ mạo vô địch này của Song Song, sao anh có thể chịu được thế?”

Đường Niệm Song nhìn về phía Phó Nhân Gian, Phó Nhân Gian cười nhạt đỡ đỡ mắt kính, không nói chuyện.

Chính là bởi vì anh không thể chịu được cho nên mới trầm luân.

Mẹ Giang đã nấu cơm xong, Đường Niệm Song được Phó Nhân Gian dắt vào chỗ ngồi, cô hờn dỗi trừng anh một cái, nhưng vẫn cho anh chút mặt mũi, không có rút tay ra.

Sau khi ăn một bữa cơm vui vẻ ở Giang gia, ba mẹ Giang, đặc biệt là Giang Lai lại vô cùng luyến tiếc không muốn Đường Niệm Song rời đi.

Trên đường đưa Đường Niệm Song về Đường gia, cô nói thầm: “Sao em cảm thấy, anh đang muốn chiêu cáo thiên hạ thế.”

Phó Nhân Gian cười: “Ừ.”

Đường Niệm Song kiên trì: “Em còn chưa đồng ý đâu.”

Anh cười khẽ: “Được, lần sau anh sẽ nói với mọi người là anh vẫn đang theo đuổi Song Song.”

“Vậy còn được.”

Đưa cô về Đường gia đã là 7 giờ chiều, Phó Nhân Gian lại không nỡ rời đi.

Đường Niệm Song chắp tay sau lưng chậm rãi lùi về sau: “Ngày mai tới sớm chút nhé.”

Phó Nhân Gian nhịn không được bước theo bước lùi của cô: “Được.”

Cô đi vào Đường trạch, tay bám lên cửa: “Phó giáo sư, mai gặp lại.”

Cánh cửa kia bị cô chậm rãi đóng lại, khuôn mặt cô biến mất qua khe hở, Phó Nhân Gian nhẹ thở dài một hơi, vuốt vuốt dư ôn nóng rực vẫn chưa thể tan đi ở trước ngực.

Tình cảm bị đè nén dâng trào lên, làm cho anh có chút ngạc nhiên, anh thế nhưng lại thích cô đến thế.

Trước kia chỉ muốn tự do tự tại nhàn vân dã hạc, nhưng mà hiện tại anh lại gấp không chờ nổi muốn kết hôn với cô.

Phó Nhân Gian ngồi trên xe, gọi điện thoại cho ông nội mình, sau khi bên kia ấn nghe, Phó Nhân Gian lập tức trầm giọng mở miệng: “Ông nội, có thể nhờ ông thay con tới Đường gia cầu hôn có được không.”

Ông nội Phó bình tĩnh nói: “Làm sao, giờ con biết sốt ruột rồi đó hả?”

Phó Nhân Gian: “Dạ, rất gấp.”

*

Bộ phim lịch sử chính kịch lần này Đường Niệm Song quay có tên [Càn khôn], sau khi kết thúc buổi huấn luyện lễ nghi dài một tuần, cả đoàn liền tiến hành quay chụp.

Đoàn phim mời Phó Nhân Gian có thời gian thì có thể tới đoàn phim nhìn một chút, nếu trong lúc quay có chỗ nào cần chỉnh sửa cải tiến thì cũng tốt hơn nhiều.

Phó Nhân Gian vì để có thể nhìn thấy Đường Niệm Song nhiều hơn, đương nhiên là đồng ý ngay lập tức.

Lần trước cô quay phim tiên hiệp, trang điểm cũng tiên khí phiêu dật hơn bình thường, lần này cô vào vai một vị nữ đế sư, hóa trang so với lần trước càng có vẻ đoan trang ung dung, nhưng vẫn khiến cho Phó Nhân Gian không thể dời mắt đi dù chỉ một phân, điểm chướng mắt duy nhất chính là nam chính bộ này là Quý Thiệu.

Phó Nhân Gian ngồi ở bên ngoài hiện trường quay chụp, nhìn cô với nam chính Quý Thiệu phối hợp diễn, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, nhìn về phía đạo diễn hỏi: “Bộ phim này có cảnh thân mật không?”

Đạo diễn đang tập trung tinh thần nhìn hình ảnh trên camera: “Có.”

Sắc mặt Phó Nhân Gian lập tức trầm xuống, đạo diễn không chú ý tới: “Nhưng nam nữ chính không có, bọn họ là quan hệ đối địch.”

Sắc mặt Phó Nhân Gian dần tốt đẹp hơn, đạo diễn nhìn anh: “Phó giáo sư hỏi chuyện này làm gì?”

Anh bình tĩnh đáp: “Không có gì, tò mò thôi.”

*

Thời tiết bây giờ mới vào đầu xuân, nhưng vẫn có chút lạnh, quay xong mấy cảnh, Đường Niệm Song ngồi trong phòng nghỉ, Tiểu Húc và Tiểu Viên đang thay cô rót nước làm ấm người.

Phó Nhân Gian chú ý tới sắc mặt Đường Niệm Song tái hẳn đi, lập tức đi về phía cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Song Song, em không thoải mái sao?”

Đường Niệm Song chú ý tới có rất nhiều ánh mắt nhìn qua đây, lắc đầu: “Em không sao, anh đi trước đi, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa.”

Phó Nhân Gian lại chỉ nhìn chằm chằm cô: “Em không thoải mái.”

Anh kết luận xong, mày lại nhíu chặt lại, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có, “Không thoải mái chỗ nào? Nói cho anh nghe.”

“Thật sự không sao mà.”

Đạo diễn cầm loa đang chuẩn bị giục, Phó Nhân Gian lại bước nhanh về phía đạo diễn.

Đường Niệm Song cố chống tinh thần nhìn qua, chỉ nhìn thấy Phó Nhân Gian hình như nói gì đó với đạo diễn, đạo diễn gật đầu với anh.

Phó Nhân Gian lại đi về phía cô, cầm lấy áo khoác cô đặt bên cạnh bọc lên người cô, bế cô lên, cũng không có quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, “Anh đã xin đạo diễn nghỉ một ngày cho em, anh đưa em về nghỉ ngơi.

Thanh âm của Đường Niệm Song nghiền qua kẽ răng: “Vâng ạ.”

Phó Nhân Gian mơ hồ đoán ra được cô không khỏe chỗ nào, ôm cô sải bước ra khỏi đoàn phim, Tiểu Húc với Tiểu Viên cũng vội vàng chạy theo.

Quý Thiệu nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Phó Nhân Gian, thần sắc trầm xuống.

Từ khi bắt đầu khóa huấn luyện lịch sử một tuần đó, hắn đã cảm giác được Phó giáo sư với Đường Niệm Song có gì đó rất kỳ lạ, giờ thấy một màn này, hắn có thể xác định được, quan hệ của hai người rất thân thiết, rất có khả năng, Phó giáo sư chính là vì Đường Niệm Song nên mới tới đoàn phim.

*

Phó Nhân Gian ôm Đường Niệm Song về khách sạn, sau khi vào phòng, Tiểu Húc và Tiểu Viên vội vàng đi tìm thuốc giảm đau, không tìm thấy, hai người lại lập tức ra ngoài mua.

Sau khi ôm cô đặt lên giường, Đường Niệm Song đã đau tới đổ mồ hôi, Phó Nhân Gian nâng mặt cô lên, khàn giọng hỏi: “Có phải Song Song tới kì không?”

“… Ừm.”

Từng trải qua một lần, sau đợt đó Phó Nhân Gian còn cố ý tra xem mấy ngày này con gái nên chú ý những việc gì, nhưng nhìn Đường Niệm Song đau thành thế này, trong lúc nhất thời tâm anh vẫn loạn như ma.

Anh tìm túi sưởi tới, nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ của cô, đắp chăn kín cho cô xong liền ngồi lên giường, cần thận ôm cô, vuốt nhẹ tóc cô, “Anh kể chuyện cho Song Song nghe nhé?”

Đường Niệm Song không có tinh lực trả lời anh, Phó Nhân Gian ôn nhu kể chuyện, tuy Đường Niệm Song đau nhưng dần dần như vậy cũng bị câu chuyện của Phó Nhân Gian dời đi chút lực chú ý.

Cảm giác quặn đau trong bụng dần chuyển biến tốt hơn, Đường Niệm Song có chút mệt mỏi dựa vào ngực anh, “Sau đó thì sao?”

Bàn tay Phó Nhân Gian cách quần áo của cô, nhẹ nhàng xoa bụng cô, “Sau đó…”

Một tiếng sau, Đường Niệm Song dần chìm vào giấc ngủ, Phó Nhân Gian rũ mắt nhìn thần sắc tái nhợt của cô tới xuất thần.

Tiểu Húc với Tiểu Viên đã mua thuốc về, Phó Nhân Gian ra hiệu bảo bọn họ nhỏ giọng chút.

Tiểu Húc đặt thuốc lên bàn: “Thuốc này gần đây không có bán, bọn em phải chạy rất xa mới mua được.”

Phó Nhân Gian gật đầu, thấp giọng mở miệng: “Các cô ra ngoài trước đi, tôi chăm sóc cô ấy là được.”

Hai người gật đầu, không biết có nên nói chuyện trên mạng cho anh nghe hay không.

Ban nãy lúc Phó Nhân Gian ôm Đường Niệm Song ra khỏi đoàn phim đã bị paparazzi chụp lại, hiện tại hai người đã lên hot search, mà Hàn Minh và Diệp Tuyển đang phải xử lý chuyện này.

Nghĩ nghĩ, trước khi rời đi, Tiểu Húc vẫn lên tiếng: “Phó giáo sư, anh chị bị chụp lại rồi.”

Phó Nhân Gian ngẩn ra.

Tiểu trợ lý đóng cửa rời đi, Phó Nhân Gian mở Weibo ra, No.1 hot search hiển thị [Bạo], nội dung là bức ảnh anh ôm Đường Niệm Song vội vàng rời đi.

Tiêu đề cũng được giới truyền thông giật tít vô cùng bắt mắt: [Nữ minh tinh Đường Niệm Song cùng bạn trai bí mật lộ diện rồi]

Điện thoại của Đường Niệm Song rất nhanh đã vang lên, Phó Nhân Gian sợ ồn tới cô, lập tức ấn nghe, đầu bên kia truyền tới thanh âm của Diệp Tuyển: “Niệm Song, chị đã nói rõ quan hệ của cô với Phó giáo sư cho Minh ca nghe rồi, Minh ca nói anh ấy tôn trọng sự lựa chọn của cô, nếu cô chọn công khai, chúng ta sẽ công khai.”

Phó Nhân Gian: “Công khai sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của Song Song phải không.”

Diệp Tuyển giật mình, “Phó giáo sư, sao lại là anh? Niệm Song đâu?”

“Cô ấy không thoải mái, ngủ rồi.”

“Sao rồi, cô ấy không sao chứ?”

“Không sao.”

Diệp Tuyển: “Vấn đề mà Phó giáo sư lo lắng, thật ra thì cũng không quá ảnh hưởng tới Niệm Song, cô ấy giờ đã có địa vị ổn định, fans cũng ổn định, cũng rất hiểu chuyện, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá xấu đối với Niệm Song, chắc là anh không biết, chỉ mới chụp được sườn mặt của anh thôi mà cư dân mạng đã đào ra được thân phận của anh rồi, bọn họ nói hai người là tài tử xứng với giai nhân, cũng rất mong CP này có thể thành sự thật. Cũng vì thế nên Minh ca mới bảo tôi gọi cho cô ấy, đương nhiên, tất cả mọi việc chúng tôi sẽ đặt suy nghĩ của Niệm Song lên trên hết.”

Phó Nhân Gian trầm ngâm không nói.

Gần đây tuy anh luôn khoe khoang với mọi người là hai người đang hẹn hò, nhưng thật ra chỉ là do anh tự lừa mình dối người mà thôi, thật sự tới lúc mấu chốt như vậy, Phó Nhân Gian lại không thể tự tiện làm chủ thay Đường Niệm Song được.

“Chờ cô ấy tỉnh rồi quyết định, tôi đều nghe cô ấy.”

Diệp Tuyển: “Vậy được, trước cứ như vậy đi, tôi qua đó xem Niệm Song sao rồi.”

*

Lúc Đường Niệm Song tỉnh lại, thực rõ ràng cảm giác được trời bên ngoài đã tối rồi, trong phòng chỉ mở một cái đèn bàn mờ mờ, trên bàn đặt bình giữ nhiệt và thuốc giảm đau.

Cô ngồi dậy uống thuốc xong, Diệp Tuyển liền mở cửa đi vào: “Cô tỉnh rồi.”

“Phó giáo sư đâu ạ?”

Diệp Tuyển cười: “Đi mua đồ ăn cho cô rồi, chị đã nói là chị đi mà anh ta còn không yên tâm cơ, cô cũng không biết ánh mắt anh ta lúc ra cửa nhìn cô như thế nào đâu, như kiểu sinh ly tử biệt ý, chị chịu hai cô cậu rồi.”

Đường Niệm Song thở dài: “Nhất định là đã dọa anh ấy rồi.”

Diệp Tuyển gật đầu: “Phải, lúc chị tới sắc mặt anh ta còn tái hơn cả cô đấy.”

“Đúng rồi, cô xem tin tức đi, cô lại lên hot search rồi đó.”

Đường Niệm Song mở Weibo ra lướt lướt, Diệp Tuyển nói: “Minh ca nói công khai hay không đều theo ý cô, đoàn đội ủng hộ quyết định của cô.”

Đường Niệm Song cầm điện thoại do dự, công khai thì chẳng khác nào đồng ý ở bên Phó Nhân Gian.

Ngay lúc cô còn đang do dự, Phó Nhân Gian đã cầm theo đồ ăn trở về, Đường Niệm Song không hề nghĩ tới anh sẽ mua nhiều như vậy, đại khái có khoảng năm, sáu cái túi.

Diệp Tuyển kinh ngạc: “Phó giáo sư, anh đi càn quét cửa hàng nhà người ta đó hả?”

Phó Nhân Gian bày đồ ăn lên bàn, đều là một số đồ bổ thanh đạm ấm nóng, cực kỳ dễ ăn.

Bày xong đồ ăn, anh đi tới ngồi xổm trước mặt Đường Niệm Song, nhìn thuốc trên bàn đã không còn, anh dịu dàng nói: “Có còn đau không?”

Đường Niệm Song lắc đầu: “Đỡ hơn rồi.”

“Ăn chút gì có được không? Đều là đồ ăn Song Song thích.”

Đường Niệm Song mếu máo: “Đi không nổi.”

Anh thực sự đau lòng: “Không khóc, anh ôm.”

Diệp Tuyển: “…”

Mẹ nó, coi chó độc thân như cô ấy không tồn tại hả???

Phó Nhân Gian cực kỳ cẩn thận ôm cô tới ghế ngồi, Đường Niệm Song nhìn một bàn bày đầy đồ ăn, lại nhìn về phía Phó Nhân GIan.

Anh dùng đũa kẹp một miếng cá tươi mới đưa tới bên miệng cô, ôn nhu dỗ dành: “Ăn một chút sẽ không đau nữa.”

Đường Niệm Song đột nhiên có chút tủi thân, vì sao cô không gặp Phó Nhân Gian sớm hơn một chút chứ? Giờ có anh rồi, cô mới cảm giác được cảm giác đau trước kia giờ đều biến thành vị ngọt đầu môi hết.

Phó Nhân Gian nhìn thấy cô như vậy, vội buông đũa, sắc mặt cực kỳ khẩn trương, thậm chí chân tay còn có hơi luống cuống: “Có phải lại đau hay không? Anh xin lỗi, là anh về trễ.”

Đường Niệm Song lắc đầu, ngữ khí rầu rĩ: “Vì sao em không gặp Phó giáo sư sớm hơn một chút chứ?”

Phó Nhân Gian ngẩn ra, suy nghĩ cẩn thận thâm ý trong lời cô nói, vừa đau lòng vừa sung sướng, ôn nhu dỗ dành: “Sau này anh đều sẽ ở bên Song Song, sẽ chăm sóc Song Song, bồi thường hết tất cả những đau khổ trước kia Song Song phải chịu, có được không? Không khóc, ăn chút gì nhé.”

Đường Niệm Song bình thường sẽ không nũng nịu nhõng nhẽo như thế, nhưng có người cưng chiều dỗ dành thì khác.

Diệp Tuyển đứng một bên nhìn đến mức chỉ hận không thể tự móc mắt mình, vừa rồi cô ấy giống như đã được phổ cập kiến thức về cách thức Đường Niệm Song làm nũng với Phó giáo sư rồi.

Được lắm, giờ cô ấy không cần đoán cũng biết Đường Niệm Song sẽ chọn gì.

Quả nhiên, trước khi Đường Niệm Song ăn cơm đã chụp lại một bàn đồ ăn, sau khi ăn xong liền đăng Weibo.

Caption là: [Là vị hôn phu của tôi đó.]
Bình Luận (0)
Comment