Hôm Nay Phó Tổng Đã Bị Vả Mặt Chưa?

Chương 17



Editor: Song Ngư

ღღღ

Phó Thời Dục cụp mắt, đáy mắt tối đen, anh trực tiếp khởi động xe ra khỏi trung tâm thương mại.
Lúc đầu Vưu Ly còn sửng sốt, sau đó cô dân trở nên bình tĩnh. Cô khoanh tay dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau, cô tốt bụng nhắc nhở: "Tôi ở khách sạn trên đường Đông Dương."
Mặt của Phó Thời Dục hoàn toàn đen thui, sau hồi lâu, Vưu Ly nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi: "Tôi sợ cô mà nói nữa thì tôi sẽ ném cô xuống xe mất."
Khoé môi Vưu Ly khẽ nhếch lên, nể mặt anh mời cô ăn rồi đưa cô về, nên cô mới không đốp chát lại anh.
Nhưng mà xe chạy chưa được mấy phút, sau khi Phó Thời Dục nghe điện thoại xong thì sắc mặt bỗng thay đổi. Điện thoại của Vưu Ly vẫn reo lên không dừng, cô như đoán được điều gì, chờ đến lúc thấy thông báo trên điện thoại thì lập tức ngẩng đầu: "Chân Thấm Ni xảy ra chuyện rồi!"
Phó Thời Dục cũng vừa nói về chuyện này trong điện thoại, anh cau mày: "Phải về công ty trước."
Vưu Ly biết tính nghiêm trọng của sự việc, bèn gật đầu: "Anh dừng ở bên đường đi, tôi kêu trợ lý tới đón tôi."
Khu vực này là thành thị, bây giờ đang là giờ cao điểm giữa trưa nên có rất nhiều người, tất nhiên Phó Thời Dục không thể thả cô xuống đây được.
Anh trầm tư một lúc rồi nói: "Cô về công ty với tôi đi, đợi lát nữa tôi kêu Thường Trật đưa cô và trợ lý về."
Vưu Ly liếc mắt nhìn dòng xe cộ chạy qua chạy lại bên ngoài cửa sổ, lúc này cô cũng không thể nói ra ba chữ "Không đồng ý" được.
Sau khi Thường Trật nhận được tin tức thì cũng lập tức gọi điện thoại cho Phó Thời Dục, hai người họ cũng chạy tới công ty, cũng sai người đến bệnh viện để nắm bắttình hình mới nhất.
Chân Thấm Ni là một hoa đán (1) đang hot có lượng fans hùng hậu dưới trướng của tập đoàn Duệ Tinh, là đại diện trong đám người mới. Vưu Ly từng gặp mặt cô ấy một lần, chỉ biết cô ấy đang là người được lăng xê trọng điểm gần đây của Duệ Tinh.
(1) Hoa đán: Nữ diễn viên nổi tiếng, có thể là phái thực lực hoặc phái thần tượng, thiên về làm ngôi sao đại chúng và nổi bật hơn trong mảng phim điện ảnh. Tuy nhiên, để trở thành đại hoa đán, cần có minh chứng cho khả năng diễn xuất (nguồn Review Chinese Film Vtrans).
Trong lúc quay phim ở đoàn phim hôm nay, Chân Thấm Ni có cảnh diễn ngã từ trên cao xuống. Cô nhóc mới vừa vào giới giải trí nên tính chuyên nghiệp rất cao, bèn từ chối đề nghị dùng người đóng thế của đạo diễn mà tự mình diễn.
Mặc dù trước đó đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, nhưng trong lúc quay diễn không biết phân cảnh nào có trục trặc mà dây cáp bị đứt. Chân Thấm Ni ngã từ độ cao ba mét xuống, mặc dù bên dưới có lót đệm xốp nhưng bị lực va chạm mạnh khiến cô ấy ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bây giờ cô ấy đang trong phòng phẫu thuật, Vưu Ly thấy tin tức trên mạng ghi là bị đập đầu, nếu mà nghiêm trọng thì......
Phó Thời Dục về công ty xong thì lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, kêu thứ ký sắp xếp phòng nghỉ cho Vưu Ly.
Giữa chừng Thường Trật phải chạy đến hiện trường để điều tra tình hình, vì thế Nghiêm Quả Quả cũng đi theo chưa về.
Vưu Ly chỉ đành ngồi trong phòng nghỉ lướt xem tin tức trên mạng.
Trong chốc lát, thư ký lại quay vào đưa nước trà và chút đồ ăn nhẹ cho cô: "Có yêu cầu gì thì cô cứ nói với tôi."
Đây là thư ký lúc trước đi theo sếp Phó lớn, hai người cũng quen biết nhau nên nói chuyện cũng không xa lạ mấy, "Cô bận thì cứ đi đi, lúc này đang có đống việc chờ phòng thư ký bọn cô giải quyết đấy."
Thư ký thở dài, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, "Bên phía bệnh viện đã phẫu thuật hơn 2 tiếng rồi, theo tin tức mà bọn tôi biết thì bị thương không nhẹ đâu."
Trong tích tắc, Vưu Ly không thể nói lên là cảm giác gì, Chân Thấm Ni nhỏ hơn cô 1 tuổi, lúc chào hỏi Vưu Ly rất nhiệt tình và lịch sự chu đáo, ấn tượng của Vưu Ly đối với cô ấy khá tốt.
Thư ký ở không bao lâu thì lập tức rời khỏi, lúc mở cửa như nhớ tới điều gì, bỗng xoay người gọi Vưu Ly một tiếng.
"Tuy rằng tôi không biết vì sao lúc trước cô đột ngột chấm dứt hợp đồng, nhưng hình như gần đây sếp Phó rất để ý tới cô, ngay cả khi nãy vừa vào mở họp còn không quên dặn dò bọn tôi đến hỏi xem cô có yêu cầu gì không nữa."
Vưu Ly: "......"
Bởi vì lương tâm của sếp cô bỗng trở lại rồi.
Mười phút sau, cảm xúc đã bớt căng thẳng, thư ký bước vào nói với cô: "Đã nhận được tin tức ca phẫu thuật của Chân Thấm Ni đã kết thúc rồi, cô ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch, tính mạng an toàn."
Vưu Ly gọi điện thoại cho Nghiêm Quả Quả, có lẽ do phim trường lộn xộn nên cô ấy không nghe máy, không còn cách nào khác, cô chỉ đành kêu Vương Tỉnh tới đón cô.
Bên chỗ Vương Tỉnh cũng rất bận rộn, chỉ cần nghệ sĩ trong tay anh ấy có hợp tác với Chân Thấm Ni đều phải tạm dừng và hủy bỏ.
Tuy rằng anh ấy hơi ngờ ngợ tại sao cô lại ở Duệ Tinh, nhưng dăm ba câu trong điện thoại cũng không nói rõ được. Vưu Ly chỉ nói "Gặp mặt rồi giải thích", sau đó cúp máy.
Vương Tỉnh mất nửa tiếng để lái xe tới đây, đã trừ hao luôn tình trạng kẹt xe trên đường. Vưu Ly đang rảnh rỗi nên tuỳ ý dùng chút đồ ăn nhẹ.
Vị quá ngọt nên Vưu Ly chỉ ăn một miếng rồi không đụng vào nữa, cô giơ chén trà lên nhấp một hớp.
Đúng lúc Phó Thời Dục đẩy cửa đi vào, anh mới họp xong nên sắc mặt còn vài phần sắc bén và hờ hững.
Sau khi anh liếc mắt nhìn trên bàn thì cau mày: "Cô không thích ăn sao?"
Vưu Ly nhìn theo ánh mắt của anh, không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ nói: "Bọn Nghiêm Quả Quả tạm thời không tới được, tôi đã gọi kêu Vương Tỉnh tới đón rồi."
Phó Thời Dục lại rót thêm nước trà vào lần nữa, bởi vì cuộc họp dài nên giọng nói cũng hơi khàn đặc, "Không cần vội."
Anh nói xong rồi uống hớp nước nhuận giọng đỡ khát: "Tôi có bảo người mang ít trang sức tới đây, cô có thể nhìn xem."
Đồ trang sức??
Vưu Ly tự hỏi anh bảo cô xem trang sức để làm gì?
Cô còn chưa hỏi ra miệng, lại nhớ tới thư ký vừa bảo "Chắc sếp Phó họp xong thì còn phải đến bệnh viện một chuyến", bèn lập tức phản ứng lại: Đây chắc là quà anh mang đi thăm Chân Thấm Ni.
Trong giây lát, cả phòng lại có thêm mấy chục người đứng thẳng tắp, mặc trang phục chuyên nghiệp màu đen và đeo bao tay màu trắng, trên tay ai nấy đều ôm một hộp màu đen, bên trong toàn là trang sức rực rỡ lung linh khiến người ta phải loá mắt.
Vưu Ly khẽ lắc đầu, bốn người đầu tiên đồng loạt lùi lại, tiếp đó bốn người đằng sau bước lên.
Lần này, hai con ngươi của Vưu Ly sáng ngời, gần như chỉ một cái liếc mắt là nhìn trúng bộ kim cương được làm từ đá tourmaline thuỷ mặc màu xanh biếc của Brazil, trên chiếc nhẫn có 9 viên kim cương nhỏ dọc ở hai bên, chính giữa được khảm một viên đá tourmaline màu xanh nhạt. Còn thiết kế của vương miện là sự kết hợp giữa hoa hồng và cỏ ba lá, tượng trưng cho tình yêu và sự độc đáo, càng đừng nói đến chiếc hoa tai màu xanh đậm có hình dạng giọt nước.
Nhất thời Vưu Ly bị vẻ đẹp của nó làm ngộp thở, có điều cô nhớ tới đây là quà tặng cho Chân Thấm Ni, vì vậy cô chỉ vào bộ hồng ngọc của Úc ở đằng sau. Mặt ngọc trên sợi dây chuyền có thể thay thành mã não đỏ, không cần thêm bất kỳ dây tua gì mà chỉ cần mình nó thôi cũng đủ đẹp rồi. Trên món đồ trang sức là một viên ngọc trai hình giọt nước, bên cạnh còn được điểm xuyến bởi những viên đá quý xinh đẹp.
Bộ trang sức mang vẻ đẹp nội tâm và xinh đẹp phù hợp mấy cô gái nhỏ theo hình tượng trẻ trung đơn thuần.
Phó Thời Dục đứng bên cạnh ghế da sau lưng cô, thấy cô chỉ bộ sau thì mím môi nói: "Hết rồi sao?"
????
Anh còn muốn chọn mấy bộ nữa chứ?
Vưu Ly hơi hé miệng, lại híp đôi mắt đẹp quyến rũ, "Nếu không anh lại để cho người khác nhìn thử xem?"
Phó Thời Dục nghe vậy thì nhìn xuyên qua cả đám thư ký đứng bên cửa kính, ánh mắt nghiêm túc. Để bọn họ xem sao?
Anh cũng đâu có định đưa cho bọn họ?
Lúc Vương Tỉnh đến dưới lầu thì Phó Thời Dục đã lại vào phòng họp, Vưu Ly cũng không tạm biệt anh mà chỉ nói chào với thư ký.
Cô đang đứng trước thang máy, thấy Phó Thời Dục dẫn theo cả đám người lục tục ra khỏi phòng họp, cả đám mặt mày xám như tro đi theo Phó Thời Dục tới cửa thang máy.
"Cô phải đi rồi sao?"
Phó Thời Dục đứng cách cô vài bước, anh vẫn lạnh lùng như trước, chiếc mũi cao thẳng, khuôn cằm rõ ràng, trên gương mặt còn mang theo sự kiêu ngạo không ai sánh bằng.
Hai con ngươi đen láy vẫn còn sự tức giận do cuộc họp khi nãy, Phó Thời Dục bỏ tay vào trong túi quần, nghiêng mặt sang rồi cong khoé miệng lên: "Đồ khi nãy đâu?"
Thư ký nghe vậy thì vội vàng lấy trang sức mới đóng hộp tới, lúc đưa đến tay của Vưu Ly thì còn nháy mắt: Nhìn đi, tôi đâu có nói sai.
Trên tay Vưu Ly bỗng bị nhét hai bộ trang sức khiến Vưu Ly giật thót: "Anh là.....Cho tôi đấy à?"
Phó Thời Dục cau mày, đôi môi mỏng chỉ nói năm chữ: "Chứ không thì thế nào?"
Quần quật cả nửa ngày là muốn tặng cho cô sao?
Hèn gì cô thắc mắc sao không hỏi nhóm thư ký mà tự nhiên hỏi cô làm gì?
Không chỉ bộ hồng ngọc của Úc mà cô chỉ, mà còn có bộ đá tourmaline thuỷ mặc màu xanh biếc của Brazil mà cô liếc mắt đã nhìn trúng.
Phó Thời Dục nhìn ra sự nghi ngờ của cô, không để ý cười nói: "Ánh mắt khao khát của cô có thể rõ ràng thêm chút nữa."
"......"
Cô biết miệng của tên đàn ông này không nói lên được lời hay ý đẹp gì mà.
Cả đám đừng đằng sau không dám nhìn nhưng lại không dám bỏ đi.
Vương Tỉnh đi ra khỏi thang máy, anh ấy đẩy mắt kính nhìn biểu cảm "Người này trợn mắt nhìn người kia" của cả đám người phía đối diện.
"Sếp Phó."
Anh ấy gọi xong thì đến bên cạnh Vưu Ly, "Xe đã đợi ở dưới rồi."
Vưu Ly gật đầu, đáp: "Vâng."
Từ nhỏ cô đã sống trong giới giàu sang, bố mẹ Vưu cũng rất cưng chiều cô, còn Vưu Thừa thì càng như muốn ôm hết tất cả thứ gì đến trước mặt cô. Rất nhiều người trong giới giàu sang này hay đua đòi so sánh, nên món trang sức cả trăm cả ngàn bị xem như món quà bình thường tiện tay tặng người khác cũng rất phổ biến.
Bởi thế nên Vưu Ly cũng không làm ra vẻ mà lấy cớ "Quý quá, không thích hợp" để từ chối, huống chi cô vốn đã nghía bộ trang sức kia rồi, bèn dứt khoát thoải mái nhận, sau đó đi theo Vương Tỉnh xuống lầu.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Phó Thời Dục xoay người nhìn nhóm quản lý người nào người nấy cúi đầu đứng sau lưng, hai con ngươi sắc bén nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo: "Sao, còn định để tôi mời mấy người đi uống trà hả?"
Mọi người: "....."
Hai người đứng chặn cửa thang máy thế này thì ai mà đi được cơ chứ?
Lên xe, Vương Tỉnh hỏi cô chuyện thế nào? Sao bỗng tới Duệ Tinh? Hơn nữa tình huống khi nãy anh ấy thấy là thế nào?
Vưu Ly đang chiêm ngưỡng chiếc vòng cổ kim cương của mình, bớt chút thời gian mà trả lời: "Một hai câu không thể nói rõ được."
Vương Tỉnh nhìn cô qua chiếc kính, sau đó thử thăm dò: "Bộ trang sức này do sếp Phó đưa cho em hả?"
"Vâng, là anh ấy tặng." Vưu Ly không đợi Vương Tỉnh kinh ngạc thì đã nói tiếp: "Anh ấy tiêu tiền mua sự thoải mái."
Được rồi, Vưu Ly thừa nhận, tôn nghiêm của cô! Thể diện của cô! Không hề có tiền đồ gì mà bị tiền làm lung lay rồi.
"Nghệ sĩ trong tay anh còn ai có hợp đồng đại diện quảng cáo liên quan với Duệ Tinh không?"
Vưu Ly đóng hộp lại, đặt túi sang một bên, dường như nhớ tới chuyện gì mà ngẩng đầu hỏi Vương Tỉnh.
"Em hỏi cái này làm gì?" Vương Tỉnh vừa lái xe vừa hỏi.
"Sắp xếp cho em một cái đi, hạ thấp chi phí hợp đồng quảng cáo xuống, nhưng bên ngoài khéo léo chút là được."
Dù sao tận hai bộ trang sức lận, thật sự là có giá trị.
Vương Tỉnh bị cô chọc tức đến bật cười, rõ ràng lúc đó cô nằng nặc đòi anh ấy phải chấm dứt hợp đồng. Bây giờ một người thì vội vàng dâng trang sức, một người thì vội vàng dâng hợp đồng quảng cáo, anh ấy nhìn cũng không thể hiểu nổi.

Bình Luận (0)
Comment