"Tiểu thư nhà Anh Quốc Công không sao, cháu dâu gửi chút quà đến để xin lỗi rồi." Lương Nghi Tĩnh nói xong ngồi trở lại ghế."Không sao là tốt rồi." Ôn Tĩnh thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu thư nhà Anh Quốc Công cũng quá nhát gan rồi, vì một chút chuyện nhỏ mà bị dọa sợ như vậy, tự mình làm mình ngất đi, lỡ như có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không giải thích được.""May là không có chuyện gì nghiêm trọng." Đan Tuệ Quân đặt tách trà xuống, nhìn về phía Gianh Thanh Ba đang ngồi ở đối diện và nói với vẻ quan tâm: "Tam đệ muội, mặt của muội hình như càng ngày càng sưng hơn, nhìn có vẻ nghiêm trọng, muội tốt nhất cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi."Giang Thanh Ba nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của đối phương, ý bảo nàng đừng ra ngoài dọa người nữa chứ gì! Nàng bị chọc tức, dừng tay phe phẩy quạt lại, nhìn thẳng vào Đan Tuệ Quân.“Gần đây nhị tẩu nhìn thấy muội ở đình nghỉ mát mấy lần vậy?”Giang Thanh Ba đột nhiên hỏi một câu hỏi không liên quan.
Đan Tuệ Quân sững người một lúc, không biết đó là ý gì nhưng bà ta vẫn nói thật."Khoảng bảy, tám lần.""Tổng cộng mười một lần, nhị tẩu mỗi lần nhìn thấy muội đều giống như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú vậy, chạy nhanh hơn bất cứ kẻ nào, chắc là cũng là bị khuôn mặt này của muội dọa sợ rồi."Giọng điệu của Giang Thanh Ba rất chắc chắn, nụ cười trên khuôn mặt nàng đột nhiên biến mất: “Nhị tẩu cảm thấy gương mặt này của muội đáng sợ, tại sao người trong phủ lại không báo trước chuyện này cho khách đến dự tiệc?”"Ta…""Nhị tẩu muốn muội xấu mặt đúng không?" Giang Thanh Ba ngắt lời bà ta, hơi nhướng mày: “Nhị tẩu, có phải tẩu không hài lòng về việc Thái Thượng Hoàng ban hôn hay không?”"Ta không có."Đan Tuệ Quân kiên quyết phủ nhận.Loại chuyện này không bao giờ được thừa nhận.
Cho dù trong lòng thật sự không thích cũng không được thể hiện ra ngoài."Vậy nhị tẩu có khúc mắc gì với muội chăng""Ta…""Muội hiểu rồi.
Nhị tẩu không thích muội nên tẩu cũng không hài lòng với việc Thái Thượng Hoàng ban hôn.""Ta không có." Đan Tuệ Quân đập bàn với khuôn mặt lạnh lùng: "Giang Thanh Ba, nếu như ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng Thái Thượng Hoàng để áp chế người khác."Giang Thanh Ba ngây thơ chớp mắt, chiếc quạt tròn trong tay khẽ đung đưa: "Việc Thái Thượng Hoàng ban hôn là sự thật.
Tẩu có gì bất mãn với muội, chẳng phải là gián tiếp bất mãn với Thái Thượng Hoàng hay sao?"Đan Tuệ Quân: ...Bà ta muốn xé toạc miệng của Giang Thanh Ba ra!“Tam thẩm, bà bà không có ý đó, chuyện này là lỗi của con.” Lương Nghi Tĩnh đứng dậy, vẻ mặt áy náy: "Bà bà đã sớm dặn dò con đi thông báo cho tam thẩm, nhưng con vì bận rộn quá mà quên mất chuyện này, tam thẩm muốn trách thì trách con đi."Ồ, nữ chính đứng lên bảo vệ Đan Tuệ Quân."Con…"“Một chuyện nhỏ thôi cũng không làm được.” Đan Tuệ Quân lạnh lùng đập bàn: "Vì con mà tiểu thư nhà Anh Quốc Công bị thương, tam thẩm của con cũng bị hoảng sợ, sức khoẻ của đệ muội đã không tốt, nếu vì chuyện này mà khiến bệnh tình của muội ấy nặng hơn thì con có gánh nổi trách nhiệm này không? Quay về quỳ xuống suy nghĩ lại đi."Nước mắt trong mắt Lương Nghi Tĩnh tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tỏ vẻ thật đáng thương, bất luận là nam hay nữ, thoạt nhìn đều cảm thấy không nhẫn tâm, muốn giúp nàng ta lau nước mắt.
Nhưng ở đây lại chỉ có hai nữ tử cứng rắn, một người là Đan Tuệ Quân, còn người kia là Giang Thanh Ba..