Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân Chưa

Chương 42


Đan Tuệ Quân nhận được tin tức sớm nhất.

Bà ta ném tách trà trong tay xuống, nở một nụ cười dữ tợn: "Để nàng ta đi, đến lúc đó xem nàng ta chán chường quay về như thế nào."Lúc này bà ta vẫn chưa biết chuyện Lục Tử Ninh xông vào Thu Thủy Uyển rồi bị đánh.Trong Giang phủ, Giang Nguyên đập bàn, “loảng xoảng”, nắp tách trà rơi xuống bàn.“Không nói chuyện này cho khách biết, còn cố ý làm con bị xấu mặt, nhị phòng của Lục gia thật đúng là không phải thứ tốt lành gì, chỉ biết dùng mấy thủ đoạn thấp kém như thế này.""Một đứa cháu trai đã trưởng thành lại xông thẳng vào nơi ở của thẩm thẩm, đúng là không biết trời cao đất dày là gì mà, ta sẽ đến Lục gia lý luận phải trái." Thẩm Kỳ Vân ném chiếc khăn thêu đã được nhào thành bột xuống, đứng dậy, định bước ra ngoài.“Tẩu tẩu, tẩu đừng tức giận mà.” Giang Thanh Ba ôm lấy nàng ấy, khóe môi vô thức nhếch lên: "Muội cũng không chịu thiệt, còn đánh Lục Tử Ninh một trận nữa."“Đừng nóng vội, xem Võ An Hầu xử lý chuyện này như thế nào.” Giang Nguyên nói.Thẩm Kỳ Vân không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Giang Thanh Ba, lông mày không tự chủ cau lại."Không có việc gì, muội dùng hành chát lên đấy.

Phủ Võ An Hầu thật sự quá nhàm chán, muội sắp buồn chết luôn rồi.


Cuối cùng cơ hội cũng tới, thừa dịp Lục Tử Ninh gây phiền toái mà trở về đây ở một thời gian." Giang Thanh Ba chớp mắt, nhìn Thẩm Kỳ Vân một cách đáng thương: "Tẩu tẩu, tẩu sẽ không đuổi muội về chứ?"“Đúng là nha đầu nghịch ngợm.” Thẩm Kỳ Vân theo bản năng đưa tay chọc chọc cái trán của Giang Thanh Ba, lại phát hiện trán của nàng sưng lên, thế là bèn dừng lại, bất đắc dĩ vỗ lên bờ vai của nàng: "Cứ ở nhà đi.

Nếu như Võ An Hầu không cho người tới đón muội, chúng ta cũng không vội trở về.""Ở nhà cho tốt, chuyện này phụ thân sẽ xử lý, Võ An Hầu nhất định phải cho con một lời giải thích về chuyện Lục Tử Ninh xông vào nơi ở của con." Giang Nguyên lặp lại một lần nữa.“Phụ thân, tẩu tẩu là tốt nhất.” Giang Thanh Ba ôm cháu gái dưới chân, hôn bé con thật mạnh: "Tiểu Đoàn Đoàn có nhớ cô cô không?""Nhớ."Cô nhóc con ba tuổi nói bằng giọng của trẻ con, vết thương của Giang Thanh Ba như được chữa lành ngay lập tức.

Lại một nụ hôn nữa lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo và mũm mĩm kia: "Tối nay con có muốn ngủ với cô cô không?"Tiểu Đoàn Đoàn im lặng.


Trong chốc lát, đôi tay mập mạp nắm lấy tay của Giang Thanh Ba, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cô cô, có oán báo oán có thù báo thù, nhưng Đoàn Đoàn vô tội mà."Thẩm Kỳ Vân phá lên cười: "Với tư thế ngủ của muội thì đừng có tới làm hại Đoàn Đoàn chứ."Giang Thanh Ba: ...Giang Thanh Ba ở nhà mẹ đẻ một ngày đã không thể chờ đợi được nữa, muốn ra ngoài đi dạo."Lục Mai, chuẩn bị xe ngựa đi dạo một chút đi.

Lý thúc hình như có món ăn mới, tiện thể ném thử xem."Lục Mai đang lau bàn, nghe thấy thế thì dừng lại, rồi cụp mắt xuống: "Bên ngoài trời đang nắng, kéo rèm nhất định rất nóng.

Bằng không hôm nay người đừng ra ngoài nữa."“Không sao, ta không sợ nóng.” Giang Thanh Ba đứng dậy, đi ra phía sau tấm bình phong, chuẩn bị thay một bộ quần áo nhẹ hơn.“Gần đây kinh thành hơi loạn, ra ngoài không an toàn.” Lục Mai lại nói.Giang Thanh Ba ló đầu ra từ phía sau tấm bình phong nhìn Lục Mai: "Hôm nay ngươi không giống bình thường cho lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi?"Lục Mai cúi đầu, im lặng.Giang Thanh Ba nhìn Lục Y vừa bước vào phòng ngủ."Ngươi nói đi.""Không có gì đâu, chỉ là một số người không hiểu chuyện nói bậy nói bạ thôi, tiểu thư đừng để trong lòng."Giang Thanh Ba nhướng mày.Là tin đồn liên quan đến nàng sao?.

Bình Luận (0)
Comment