"Bởi vì mẫu thân không khỏe, không thể nào dạy dỗ mọi chuyện cho con được.
Sau này con đến bên chỗ thím học hỏi nhiều một chút." Bùi Thục Nhàn nhìn Giang Thanh Ba đột nhiên ra chiêu mỉm cười: "Mong rằng tam đệ muội sau này để ý đến Oánh tỷ nhiều chút nhé.""...???" Nàng chỉ thuận miệng dặn dò vài câu thôi, chưa từng đồng ý sẽ chăm con hộ mà."Tẩu đích thân làm chút điểm tâm, cũng chẳng biết có hợp với khẩu vị của đệ muội không."Bùi Thục Nhàn nhận lấy hộp đựng thức ăn mà tỳ nữ đưa đến, đặt trên bàn đá mở ra.
Con thỏ nhỏ mập mạp đứng trên mâm.
Mùi hoa nhàn nhạt thoang thoảng khắp nơi.
Giang Thanh Ba nuốt nước miếng, cố gắng khống chế ánh mắt nhìn chằm chằm bàn đá."Thật ra Oánh tỷ cũng rất đáng yêu, lâu lâu đến chơi cũng được." Đáng ghét, lại bị thức ăn ngon cám dỗ.
Đừng trách nàng dễ bị dụ, tại vì Bùi Thục Nhàn làm thức ăn vừa thơm vừa đáng yêu, khiến nàng nhịn không được ăn nhiều thêm chút.Lục Y:...Tiểu thư lại vì một miếng ăn mà bán mình!Ngồi chưa bao lâu, hai mẹ con Bùi Thục Nhàn rời đi."Vết thương trên cổ Bùi Thục Nhàn là bị gì thế?" Giang Thanh Ba cắn mất đầu con thỏ, gọi Lục Y đến vội vàng nói.Giờ phút này nàng lại không nhịn được mà oán trách Lục Minh Châu, nếu tối qua hắn cứ nhất quyết kéo nàng đi, hại nàng bỏ lỡ mất vở kịch hay, cũng tự trách bản thân tại sao lại đi hỏi câu hỏi chí mạng kia, lúc ấy đã là đêm hôm khuya khoắc, nàng còn tưởng là đã chặn họng hắn.
Kết quả..."Trước đừng bàn đến có xấu xí hay không.
Hôm nay có thời gian, chúng ta thực hiện nghi thức động phòng hoa chúc đã."Giang Thanh Ba:...Nàng không biết Lục Minh Châu nhìn mình có bị ám ảnh không, dù sao nàng cũng sắp bị Lục Minh Châu ám đến phát sợ luôn rồi rồi.
Hắn nhìn cái mặt của nàng mà còn động phòng được, gu nặng đô đến mức nào chứ?Cũng may Lục Cửu xuất hiện kịp thời, nửa đêm Lục Minh Châu đã phải rời đi làm việc.
Lúc này nàng mới tránh được một kiếp, nếu không kết quả thật khó mà nói được.Giang Thanh Ba lấy lại tinh thần, cắn đứt chân thỏ, thúc giục nhìn về phía Lục Y."Tiểu thư, cái này là do đại phòng đưa đến." Lục Y kéo tay Giang Thanh Ba không cho nàng ăn nữa."Yên tâm, không có độc."Lục Y không nghe lời nàng, nói Lục Mai kiểm tra, cuối cùng chắc chắn không có độc mới để Giang Thanh Ba ăn tiếp."Nói mau đại phòng và nhị phòng..." Ta cũng đã ngồi ngay ngắn cả rồi này! Giang Thanh Ba không nhịn được hối."Tối hôm qua ở đại sảnh, đại phu nhân đè Đan Tuệ Quân xuống đánh cho một trận."Hai mắt Giang Thanh Ba sáng lên, không nhịn được giơ ngón cái lên.Trời ơi, kích thích ghê.Tình cảnh như thế, vậy mà lại chẳng có nàng.
Trong lòng lại bắt đầu rủa thầm Lục Minh Châu."Sau nửa đêm, đại phu nhân lại thắt cổ quậy lần nữa, đến tận trời sáng mới dừng."Khó trách vết thương trên người bà vừa có vết cào lại còn cả vết siết, té ra là như thế này."Đại phu nhân quậy ầm lên như thế thật nhưng cũng không có chuyện gì lớn.
Nhị phòng thì thảm rồi, bây giờ còn đang quỳ trong từ đường, nghe nói trước mặt còn đặt bài vị thế tử.""Tất cả mọi người của nhị phòng sao?" Giang Thanh Ba ngạc nhiên hỏi.Lục Y gật đầu.Chậc chậc, Lương Nghi Tĩnh thật là xui xẻo, nhìn xem đã tự mình chọn người đàn ông gì kìa.
Ngày thường phải nịnh nọt bà bà thì cũng thôi, bây giờ còn phải bị liên lụy phải quỳ trước bài vị nhận sai.Mặc dù thảm thật, những cũng coi như là đúng người đứng tội."Nha hoàn bên cạnh Lục nhị tiểu thư đều bị đổi hết, tất cả đều là bà tử do Hầu phu nhân chọn.
Hôm nay còn một vị ma ma trong cung đến, nghe nói là đến để dạy dỗ quy củ cho Lục nhị tiểu thư.Nhị phòng nhộn nhịp thật đó!.