Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 442

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif


Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Đúng là đã có rất nhiều người trong nhà họ Doanh đi kiểm tra độ tương thích, bao gồm cả người f) chi thứ đã
chuyển sang thành phố khác.
Nhưng chỉ có duy nhất Doanh Nguyệt Huyên là chưa làm.
Bởi vì bất kể là Chung Mạn Hoa hay Doanh Thiên Luật đều không nghĩ đế1n cô ta.
Theo bọn họ thì Doanh Nguyệt Huyên là con nuôi, không có quan hệ huyết thống với Doanh Chấn Đình.
Tất nhiên, khô9ng có quan hệ huyết thống không có nghĩa là không tương thích, chỉ có điều khả năng sẽ rất thấp,
cho nên mới khó đợi được gan trong kho h3iến tặng.
Nhưng vì sao Doanh Chấn Đình lại nhất định nghĩ tới Doanh Nguyệt Huyện?
Mọi chuyện xâu chuỗi lại với nhau, tron8g đầu Doanh Thiên Luật chợt nảy ra một suy nghĩ rất đáng sợ đối với anh
ta.
“Đúng, là nó.” Bây giờ Doanh Chấn Đình chỉ muốn sống tiếp, thấy Doanh Thiên Luật chăm chăm nhìn mình, ông ta
lặp lại lần nữa: “Nói không chừng có thể tương thích, thử một lần cũng có mất gì đâu.”
“Bố…” Doanh Thiên Luật chậm rãi đứng dậy: “Vậy là Tỉnh Hồng Trinh không phải là bạn thân của bố, mà là bồ nhí
bố bao nuôi bên ngoài, hai người đã sinh ra Tiểu Huyên, đúng chứ?”
Doanh Chấn Đình biến sắc: “Con đã biết được những gì?!”
Ngay cả Chung Mạn Hoa còn không biết đến cái tên Tỉnh Hồng Trinh ấy.
“Con vốn dĩ chẳng biết gì cả, nhưng giờ thì con biết cả rồi.” Doanh Thiên Luật lùi về sau mấy bước: “Điện thoại ở
đây, bố muốn làm gì thì bố tự gọi, con cần bình tĩnh lại đã.”
Anh ta không đợi Doanh Chấn Đình lên tiếng, đã hoảng hốt chạy ra khỏi phòng bệnh.
***
Buổi chiều ông cụ Chung tiễn Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm đi xong, thì đến nghĩa trang bái tế ông cụ Phó.
Ông còn đặc biệt chuẩn bị một bàn đồ nhắm và bàn cờ, giả bộ như ông cụ Phó vẫn còn sống.

Đến khi về nhà đã là
tác giờ tối.

Đèn tắt, rèm cửa cũng kéo lại, xung quanh tối tăm.

Ông cụ Chung thấy lạ, vừa mở đèn lên thì nghe thấy
trong phòng khách có tiếng nấc nghẹn.

Doanh Thiên Luật ngồi trên ghế sô pha, khóe mắt còn có nước mắt đang
chảy xuống.

“Thiên Luật, sao thế.” Ông cụ Chung giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì?” Từ nhỏ đến lớn, ông chưa
từng thấy Doanh Thiên Luật khóc bao giờ.

Đàn ông không dễ dàng rơi lệ.
Chỉ là chưa chạm đến chỗ thương tâm.
“Không có gì.” Doanh Thiên Luật ít nhiều đã bình tĩnh trở lại, anh ta lí nhí: “Không còn nhà nữa rồi.”
Rồi anh ta bỗng lại phì cười: “Thật sự không còn nữa rồi.” Từ trước khi Doanh Tử Khâm sinh ra thì đã không còn
nữa.
Ông cụ Chung ngẩn người, ông ý thức được có chuyện gì không đúng: “Đã xảy ra chuyện gì?” Doanh Thiên Luật
hơi mím đôi môi mỏng, cuối cùng vẫn kể ra hết một lượt mọi chuyện.

Ông cụ Chung nghe xong, cũng cực kỳ tức
giận: “Hay cho Doanh Chấn Đình!”.

Dù thế nào Chung Mạn Hoa cũng là con gái của ông, nó đã làm sai rất nhiều
chuyện, còn không biết hối cải, ông lạnh lùng, không muốn qua lại với nó nữa.
Nhưng đây không phải là lý do để Doanh Chấn Đình ngoại tình.

Hơn nữa, như vậy cũng làm tổn thương nghiêm
trọng đến Doanh Thiên Luật và Doanh Tử Khâm.

“Mẹ cháu đâu?” Ông cụ Chung chửi mắng xong, nhíu mày hỏi:
“Nó đi Đế đô làm gì?” Doanh Thiên Luật lắc đầu: “Mẹ nói là bên đó có thông tin về gan hiến tặng, mẹ đi tìm gan
thay cho bố rồi.”
“Tìm cái con khỉ.” Ông cụ Chung tức điên: “Cháu bảo nó về đây, lập tức ly hôn với Doanh Chấn Đình, còn lo cho
sự sống chết của thằng đó làm gì? Lúc đối xử với con gái, sao không thấy nó si tình như vậy?”
Doanh Thiên Luật gật đầu, bắt đầu gọi điện cho Chung Mạn Hoa.
Những tiếng chuông vừa vang lên đã bị ngắt.
Doanh Thiên Luật nhíu mày, lại gọi cuộc thứ hai, tổng đài cho biết đối phương đã tắt máy.

Anh ta ngẩng đầu: “Ông
ngoại, không gọi được.”
“Không, không đúng.” Vẻ mặt ông cụ chung trở nên nghiêm túc: “Sợ là nó đến Đế đô chẳng phải để tìm gan gì đâu,
bằng không sao lại phải chột dạ tắt máy cơ chứ.”
Doanh Thiên Luật ngẩn người: “Lẽ nào…”
“Có liên quan đến Tử Khâm, chắc chắn!” Ông cụ Chung lại một lần nữa bị làm cho tức điên: “Được rồi, không gọi
được thì thôi, chờ cho nó tự biết!” Doanh Thiên Luật hít sâu một hơi, day day trán.
Anh ta thật sự không ngờ, mọi chuyện lại thành ra thế này.
Dẫn đến bây giờ anh ta cũng không biết bản thân nên làm gì, thậm chí còn có phần tuyệt vọng.

“Để ông nói với Tử
Khâm một tiếng.” Ông cụ Chung đeo kính lên, sắc mặt khó coi: “Cháu bình tĩnh lại trước đã, uống cốc nước nóng
đi.”
**
Lúc Doanh Tử Khâm nhận được điện thoại là cô đang ở nhà họ Nhiếp, đánh bài với Tu Vũ và Nhiếp Triều.
Cô an ủi ông cụ Chung xong thì rơi vào trầm tư.
Chuyện Doanh Nguyệt Huyên là con rơi sớm muộn gì cũng lộ ra ngoài, cô không nói với Doanh Thiên Luật cũng là
vì biết anh ta sẽ không chịu đựng nổi.
“Thực ra mấy chuyện này đâu có lạ trong những gia tộc lớn.” Tu Vũ ngồi bên cạnh nghe được, chép miệng một
tiếng: “Bố Doanh, cậu không biết đâu, bên phía giới cổ võ còn có chuyện tranh đoạt thiên phú cổ võ, thậm chí đối
mệnh cách nữa cơ, thật là đáng sợ.”
Nhiếp Triều không khỏi kinh ngạc: “Mệnh cách cũng đổi được à?”
“Được chứ.” Tu Vũ nhún vai: “Tất nhiên là tôi không nói đến mấy tay thầy bói của nhà Đệ Ngũ, tôi bảo những
người bói toán chân chính cơ, tôi còn nghe chị dâu của anh bảo bên phía nhà họ Tạ có người bị đối mệnh cách rồi
đấy.”
Nhiếp Triều ôm đầu, rất đau khổ: “Đừng có nhắc đến cái xưng hô đó.”
Tu Vũ hớn hở: “Người anh em, chấp nhận sự thật đi.”
“Đúng là có thể.” Doanh Tử Khâm thản nhiên: “Nhưng mà thứ hoán đổi không phải là mệnh cách, mà là vận may,
có người vận may tốt, có người vận may xấu, người vận may xấu đi đường cũng có thể rớt xuống cống.”
Nhiếp Triều nuốt nước bọt, kéo chặt quần áo lại: “Nghe ảo, ảo thế.”
Anh ta phải bảo vệ tốt bản thân mới được.
“Cho nên, đừng có tùy tiện nói cho người khác biết ngày tháng năm sinh của mình.” Doanh Tử Khâm nhướng mày:
“Thầy bói toán khác với các thợ săn, cho dù cách mười vạn tám nghìn dặm, lấy được ngày tháng năm sinh của anh
là có thể ra tay với anh ngay.”
“Tôi còn chẳng biết mình sinh giờ nào luôn.” Nhiếp Triều lẩm bẩm, lại hỏi tiếp: “Đại lão, cô tính xem, vận đào hoa
của tôi còn cứu được không?”
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn anh ta một cái: “Thôi bỏ đi.” Nhiếp Triều: “…”
***
Bởi vì đã được đánh tiếng từ trước, nên tổ sản xuất chương tình “Tình vạn dặm” đã biết Chung Mạn Hoa sắp tới.
Đặt trong bối cảnh nước Hoa, nhà họ Doanh không tính là gia tộc lớn, nhưng cũng có chút tiếng tăm.
Bởi vì kiểu chương trình này là làm công ích, người xem không nhiều, rating liên tục giảm, nguồn đầu tư cũng rất
ít, sắp không trụ được nữa rồi.
Chung Mạn Hoa có thể tham gia chương trình, bọn họ cầu còn không được ấy chứ.
Nhưng mà đúng là bọn họ cũng không nói cho Chung Mạn Hoa biết, trình tự chương trình lần này không giống với
các số trước đây.
[@Tình vạn dặm V: Rất vinh hạnh được mời đến chương trình bố mẹ của thủ khoa đề thi toàn quốc năm nay, xin
mời mọi người đón xem vào lúc hai giờ chiều ngày 6 tháng 7 [đường link trực tiếp]]
Sức nóng của thủ khoa đề thi toàn quốc cao hơn “Tình vạn dặm” nhiều, chỉ trong chốc lát đã trèo lên bảng hot
search.
Những cư dân mạng nghe tên bấm vào đều cảm thấy khó hiểu.

[??? Sao bố mẹ của Doanh thần lại phải lên chương
trình tìm kiếm người thân?]
[ài trời, tôi biết bố nuôi của Doanh thần là chú Ôn, bố mẹ đẻ tạm thời không biết, này là nhìn thấy Doanh thần đỗ
thủ khoa tốt nghiệp nên mò tới ấy hả?]
[Mặc kệ thế nào, tôi nói thẳng nhé, cái chương trình “Tình vạn dặm” này chẳng phải chương trình tìm người thân
chính thống gì đâu, lấy cái tiếng làm công ích thôi, bọn họ thậm chí còn ép con cái nhận cha mẹ, chỉ nhằm thu hút
sự chú ý thôi.]
[Đợi chương trình lên sóng.]
Hôm nay là ngày 6 tháng 7, rất nhiều cư dân mạng đều đang trông ngóng.

Vừa đến hai giờ, bọn họ đã bấm vào
đường link trực tiếp.
Bởi vì trước giờ Chung Mạn Hoa chưa bao giờ xuất hiện trên mạng, nên phần lớn mọi người đều không biết đến
Chung Mạn Hoa.
Nhưng vừa thấy Chung Mạn Hoa mặc toàn quần áo cao cấp, bọn họ ngay lập tức đã đoán ra được.
[Người nhà họ Doanh???]
[Sao người nhà họ Doanh còn có mặt mũi lên sóng tìm người thân vậy, không phải bọn họ cướp Doanh thần từ tay
chú Ôn, còn xem cô ấy là kho máu di động à? Bây giờ lại thấy hối hận rồi?]
Chỉ có một bộ phận nhỏ ở thành phố Hộ biết đến chuyện thiên kim thật giả, trên mạng có rất ít thông
tin.
Phần lớn cư dân mạng đều cho rằng giữa nhà họ Doanh và Doanh Tử Khâm không có bất kỳ quan hệ gì, cũng
không biết chân tướng sự việc.
“Bà Doanh, xin chào bà.” Người dẫn chương trình ấn vào tai nghe, cầm micro lên: “Rất cảm ơn bà đã đến tham gia
chương trình của chúng tôi, con gái bà chính là thủ khoa đề thi toàn quốc năm nay, thủ khoa thành phố Hộ, Doanh
Tử Khâm có phải không?”
“Vâng.” Chung Mạn Hoa có chút thấp thỏm, ngón tay bấu chặt vào quần áo: “Nó là con gái ruột của tôi, không phải
con nuôi, xin lỗi, tôi muốn xin lỗi con bé, mẹ xin lỗi con.”
Câu nói này lập tức khiến mạng xã hội sôi lên sùng sục.
[Con ruột? Đùa chắc? Có nhà nào đón con ruột về không yêu chiều tử tế mà lại ép đi hiến máu không?]
[Rốt cuộc nhà họ Doanh đang muốn làm gì thế?!]
“Bà Doanh đến chương trình là vì muốn tìm con gái.” Người dẫn chương trình nhìn vào giấy nhớ, nói tiếp: “Bởi vì
giờ đây ông Doanh mắc bệnh nặng, cần tìm gấp gan thích hợp, tiếc là vẫn chưa thể tìm được gan tương thích.”
“Cho nên bà Doanh mới muốn tìm cô Doanh Tử Khâm, mời cô về cứu ông Doanh Chấn Đình.”
bình luận nổ tung trong phút chốc.
Khung
[Hờ hờ, thôi nằm mơ tiếp đi!]
[Chỉ để không nuôi, cứu cái con khi.]
[Cơ mà, vụ hiến máu là tại Doanh Lộ Vi mà, liên quan gì đến Doanh Chấn Đình đâu? Đến bố đẻ mình cũng không cứu, cũng không
thấy mặt mũi đâu, đây là bất hiếu, bất tôi xem như bạn đúng.]


Bình Luận (0)
Comment