Nhờ ơn phu nhân, phận người hầu thấp kém như cô được đòi lại công bằng một cách minh bạch.
Mặc Linh Linh theo chân hai người đến thành phố H để săn sóc, suốt chặng đường dài Lệ Đào để lộ chút sắc thái phiền lòng.
Cô người hầu nhanh nhảu hỏi chuyện cô mới cúi thấp đầu xuống, hai tay cọ sát không ngừng trong nỗi bất an.
" Mẹ và em gái tôi còn ở thành phố C, tôi đi rồi sẽ ít thời gian được gặp lại họ..."
Linh Linh đặt nhẹ tay lên vai cô vỗ về an ủi.
" Khi nào người rảnh có thể xuống thăm họ được mà, đúng chứ! "
Lệ Đào gượng cười nhìn ra phía ô cửa kính, thành phố C dần xa sau bánh xe đang chạy.
Nỗi uất ức được giải tỏa nhưng vẫn còn đau đáu trong lòng day dứt mãi không thôi.
Hàn Chi Sơ nhìn sắc thái cô qua gương chiếu hậu nhíu mày lộ vẻ không hài lòng.
" Em còn đắn đo tới vậy, tại sao không đưa họ theo cùng.
"
Cô lắc đầu không muốn gây thêm gánh nặng cho anh, biết tâm trí cô vẫn hướng về mẹ ruột và em gái, anh mua luôn căn hộ gần cạnh cho hai mẹ con họ được gặp nhau mỗi ngày.
" Anh làm vậy thật phung phí! Trường Dao Hi đang học ở thành phố C chuyển đến đây rồi sẽ gây bất tiện cho con bé.
"
Tố Lệ Đào vẫn vậy, luôn đặt suy nghĩ cho người khác lên hàng đầu, để mặc bản thân đã tàn tạ đến vậy rồi còn cố gắng gượng tỏ ra mình ổn.
Linh Linh ngồi cạnh không ngừng cảm phục ôm nhào lấy cô trong cơn xúc động.
Mặc Linh Linh từng là em út trong nhà, kể từ khi ba mẹ mất chỉ còn lại hai chị em cô nương tựa lẫn nhau kiếm tiền mưu sinh.
Chị cô là một con người ích kỉ tham ăn lười làm, nghe tin cô tìm được công việc kiếm được nhiều tiền thì mắt sáng rực nịnh nọt tâng bốc âm thầm vơ vét sạch sẽ, đốt toàn bộ tiền lương cô cực khổ kiếm được vào trò cờ bạc đỏ đen rồi mới vỡ nợ.
Trong đêm cơn mưa rào ào ạt kéo đến, đám xã hội đen bất ngờ xuất hiện muốn đòi nợ.
Tiền lương tháng đó bị chị ta ăn tiêu hoang phí không còn lấy một xu, đám người mất kiên nhẫn đập phá đồ đạc trong nhà, chị ta sợ hãi van xin được khất nợ vài hôm hoàn toàn bị bác bỏ.
" Đứa nào cũng xin khất như mày thì bọn tao lấy gì mà ăn? "
Một tên háo sắc nhìn ra được chị ta có cơ thể lẫn gương mặt cũng không tồi liền nhảy vào ***** ***, kéo thêm vài chục tên theo sau làm ra trò đồi bại ấy trong chính căn nhà cô.
Đêm hôm ấy cô không về, tiếng gào thét tuyệt vọng trong suốt một đêm thanh không ai tới cứu.
Khi cô trở về thì chị ta đã qua đời rồi...
Câu chuyện quá khứ Linh Linh kể lại khi đôi mắt đỏ hoe nằm yên trong lòng Lệ Đào, cô an ủi tâm hồn nhỏ bé ấy bị vỡ vụn.
Nỗi ám ảnh trong quá khứ theo mãi tới hiện tại, nó cô đọng trong tâm hồn bị hút sạch linh lực.
Tình yêu thương gia đình quả nhiên quan trọng trong suốt quá trình trưởng thành, đứa trẻ bị bỏ lại trong bóng tối ngày hôm ấy suốt đời bị mắc kẹt bởi lồ ng giam vô hình ghì chặt bởi sự tổn thương.
Vết cứa rạch ròi xé tan cảm xúc thực tại, đôi khi ta sẽ lầm tưởng sự thương hại cũng là một loại tình thương đặc biệt.
Đỗ xe lại trước dinh thự, Linh Linh mang nhiều cảm xúc gạt đi nước mắt mở cửa phụ giúp Lệ Đào bước xuống.
Cô coi Linh Linh như người em gái của mình không ngại bộc lộ cảm xúc lại vỗ về an ủi.
Sau ngày hôm đó hai người kè kè bên nhau như người một nhà thân thiết, chia sẻ mọi thứ cho nhau mang đến niềm vui mỗi ngày.
Hàn Chi Sơ thấy cô hạnh phúc cũng vui lây, dường như con tim anh đã nảy nở một loại cảm xúc lạ kì.
Nó khiến tâm trạng anh vui hay buồn đều phụ thuộc vào hành động của cô.
Lệ Đào xin được ngủ riêng một phòng bởi thói quen kể từ khi còn nhỏ khó sửa đổi, anh ôn nhu nhìn cô với ánh mắt nuông chiều gật đầu đồng ý.
Đêm khuya muộn đèn phòng anh vẫn sáng, trợ lý Diệp mang bản báo cáo điều tra trong suốt 2 năm anh vắng mặt.
Tất cả đều bị Hoa Nguyệt phủ lấp không thể tìm kiếm thêm được bất kì điều gì.
Sáng sớm anh hôn chào buổi sáng với vợ làm mặt cô đỏ bừng nóng ran.
" Anh....anh làm gì vậy.
"
" Muốn hôn em.
"
Lệ Đào ngượng ngùng không nói lại nổi, ngồi yên nêm nếm bữa sáng.
Miếng cơm nhỏ dính lại bên mép miệng trong lúc cô không để ý, anh chủ động tiến gần lấy lưỡm li3m mất, Lệ Đào sững sờ đẩy vội anh ra tức khắc.
" Mặc Linh Linh còn ở đây đấy!!! "
Chi Sơ xoay người nhìn lại về phía sau, Linh Linh liền hiểu ý vọt chạy đi mất.
Anh thỏa mãn nhìn cô cười nhẹ.
" Bây giờ thì không còn nữa rồi.
"
" Anh...vô sỉ!! ".