Hôm Nay Tổng Tài Có Cập Nhật Chương Mới Không?

Chương 37


Nhị Nha cùng Tô Tô chạy quanh phòng khách bắt đầu đánh nhau.

Đại Hoa khinh thường liếc nhìn chúng nó, kiêu ngạo bước qua với gương mặt buồn bã.
Không giống như bọn nó sôi nổi hoạt bát, ba người ở trong phòng khách giống như ba tác phẩm điêu khắc, đứng yên bất động tại chỗ.
Tô Triều chớp mắt, rồi lại chớp mắt, vô tội tỏ ra vui vẻ nhìn Từ Nhược Mai.
"..."
Từ Nhược Mai sắc bén nói: "Cậu cười cái gì? Ai là mẹ cậu?"
"Vậy..." Tô Triều suy nghĩ một chút, chỉ có thể gọi bằng một cái danh xưng dễ nghe hơn: "Chị?"
Từ Nhược Mai: "..."
Từ Nhược Mai sờ má, nhướng mày hỏi: "Cậu gọi cái gì?"
"Chị."
Sắc mặt Từ Nhược Mai giãn ra, sau đó bà quay lại xỏ một đôi dép thoải mái vào.
Tô Triều nhìn bà sắp xếp lại đôi giày cao gót để dưới đáy tủ giày, cậu chợt nhận ra bà chính là chủ nhân của hai đôi giày cao gót kia, sắc mặt sáng láng hơn rất nhiều.
"Tôi có ấn tượng với cậu, cách đây không lâu thằng con trai quý tử của tôi lên cơn thần kinh thu mua một công ty nhỏ, có phải là công ty quản lý của cậu?" Từ Nhược Mai ngồi xuống ghế sô pha, "Lại đây để tôi xem thử."
Tô Triều đang muốn đứng dậy thì bị Mạnh Tinh Trì kéo lại: "Mẹ đừng xen vào."
Sắc mặt Từ Nhược Mai thay đổi: "Mạnh Tinh Trì, có phải không ai quản được con nữa phải không?"
Mạnh Tinh Trì thờ ơ nhìn bà.
"Không sao đâu, dì nhìn nom rất hiền, sẽ không tức giận đâu." Tô Triều vỗ nhẹ vào mu bàn tay Mạnh Tinh Trì trấn an.
Những lời này rơi vào tai Từ Nhược Mai, bà không khỏi nhìn cậu thêm vài lần nữa, chế nhạo nói: "Hẳn là vì mồm mép cậu không tồi, nên nó liền mới thích cậu phải không?"
Tô Triều cũng thực bối rối, nhỏ giọng hỏi Mạnh Tinh Trì: "Thật vậy?"
Mạnh Tinh Trì đột nhiên hôn lên khóe miệng cậu: "Còn hơn thế nữa."
Tô Triều: o(*///▽///*)q
Từ Nhược Mai hoàn toàn bị phớt lờ, khó chịu quay đầu lại, đối với hành vi yêu đương của họ làm như không thấy.
Tô Triều đỏ mặt, chạy đến ngồi cạnh bà, chủ động hỏi: "Chị, chị muốn chúng em chia tay nhau?"
Từ Nhược Mai sửng sốt, bà không ngờ cậu lại hỏi thẳng như vậy, cướp hết lời thoại của bà.
Bà hắng giọng, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nhất: "Đúng vậy, nếu tôi không đồng ý cho hai người ở bên nhau thì sao?"
Mạnh Tinh Trì hơi động đậy, đang muốn đuổi người đi, lại nghe thấy Tô Triều cười nói: "Vậy nếu chúng em bí mật ở bên nhau, không ở trước mặt chị, chị cũng sẽ không tức giận."
Từ Nhược Mai: "..."
Mạnh Tinh Trì cảm thấy nhẹ nhõm.
Tô Triều nhìn trên bàn, cầm một thanh sôcôla đưa cho bà: "Chị thích cái này không?"

Từ Nhược Mai: "Cậu coi tôi là trẻ con à?"
Tô Triều chỉ cười: "Chị không thích ăn cái này sao? Em tưởng mỹ nhân thường hay thích mấy cái này."
Từ Nhược Mai tức giận tiếp nhận, nghiêm túc nói: "Tôi cùng Mạnh Tinh Trì quan hệ khá kém, dù tôi có đồng ý hay không thì nó cũng sẽ không nghe lời tôi, cho nên cậu không cần phải cố gắng lấy lòng tôi, tôi cũng lười quản hai người."
Tô Triều ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Tinh Trì, thấy vẻ mặt phức tạp và ánh mắt u ám của anh, không khỏi giật mình, sau đó nhìn vào mắt Từ Nhược Mai mỉm cười: "Quan hệ kém? Nhưng em luôn nghe anh ấy nhắc về chị mà."
Những lời này vừa nói ra, đừng nói Mạnh Tinh Trì, ngay cả Từ Nhược Mai cũng choáng váng.
Bà nghi ngờ hỏi: "Nó nói gì về tôi?"
"Đương nhiên là khen chị rồi, nhưng anh ấy nói nhiều quá, em cũng không nhớ nữa.

Chị có thể hỏi trực tiếp anh ấy."
Mặc dù Từ Nhược Mai cảm thấy không có khả năng, nhưng bà vẫn quay đầu nhìn Mạnh Tinh Trì: "Vậy sao?"
Mạnh Tinh Trì cử động môi, quay lưng về phía họ, im lặng.
"Thật xấu tính." Từ Nhược Mai nhìn chằm chằm bóng lưng của anh một hồi, sau đó nhìn Tô Triều, "Cậu bao nhiêu tuổi?"
"22"
"Trong nhà có ai?"
"Trong nhà còn ông, bố, mẹ, anh trai, em gái, còn có các em bé một, hai, ba, bốn và năm."
Từ Nhược Mai kinh ngạc: "Nhiều người như vậy?"
Tô Siêu: "Tiểu Nhất là một con Li Mao*, tiểu Nhị, Tam, Tứ, Ngũ đều là gà mái đẻ trứng."
(*Mèo Dragon Li (còn được gọi là Mèo Li Hua Trung Quốc, Li Hua, Li Hua Mau và nhiều tên gọi khác, tiếng Trung: 貍花貓 hoặc đơn giản là Li Mao (tiếng Trung: 貍貓)) là một giống mèo nhà Trung Quốc có nguồn gốc từ văn hóa dân gian mới của đất nước Trung Quốc và văn hóa vương triều.

Giống mèo Dragon Li là giống mèo tự nhiên, dựa trên một giống bản địa tự nhiên, được công nhận là một giống có nguồn gốc từ Hoa Kỳ bởi Hiệp hội Yêu thích Mèo (CFA) và Hiệp hội Yêu thích Mèo Trung Quốc (CAA).)
Từ Nhược Mai: "...nhân viên thường trực nhiều như vậy, có nhân viên không thường xuyên ở đó không?"
"Có ạ.

Tết Nguyên Đán anh trai em sẽ đưa bạn gái về nhà.

Cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ diễn ra, và..." Tô Triều đỏ mặt, chỉ vào Mạnh Tinh Trì, ngượng ngùng nói với bà: "Một ngày nào đó khi anh ấy đi qua cửa, một thành viên không thường trực khác sẽ phải được thêm vào."
Từ Nhược Mai: "............"
Mạnh Tinh Trì quay lại, chăm chú nhìn cậu.
Từ Nhược Mai hít một hơi thật sâu, nghĩ đứa nhỏ này khá đáng yêu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt như bị nhét trong quan tài của Mạnh Tinh Trì, bà lại tức giận: "Vậy cậu có biết nó bị bệnh không?"
"Dạ?" Tô Triều ngơ ngác trong giây lát.
Mạnh Tinh Trì chợt cau mày, muốn phản bác nhưng không thể, trái tim anh đập thình thịch mà lo lắng nhìn cậu.

Không ngờ, Tô Triều lại nói: "Em biết."
"Cậu biết?" Từ Nhược Mai và Mạnh Tinh Trì đồng thời kinh ngạc.
"Phải, đều đã sớm biết." Chỉ là bệnh Parkinson thôi mà, không có gì phải sợ cả.
Ánh mắt cậu vô thức rơi vào Mạnh Tinh Trì, mỉm cười nói: "Không có gì phải lo lắng, chờ sau này về già, em sẽ chăm sóc anh ấy, ai mà không có chút vấn đề nhỏ?"
Từ Nhược Mai nhìn cậu chằm chằm im lặng hồi lâu thở dài, đột nhiên đứng dậy, đi ngang qua Mạnh Tinh Trì, bà nói: "Mẹ về đây."
"Dì, sao dì không ở chơi thêm một lát nữa? Con với dì mới gặp nhau chưa được bao lâu mà!" Tô Triều muốn giữ bà lại, ghi điểm nhiều hơn.
Từ Nhược Mai quay người lại, đoan trang nói: "Gọi tôi là chị."
"Chị!"
Mạnh Tinh Trì: "............"
Lúc này Từ Nhược Mai mới hài lòng, bà bước tới trước gương, nhìn một lúc rồi rời đi với vẻ quý phái lạnh lùng.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Tô Triều vỗ ngực khen: "Mẹ anh thật đẹp, khác hẳn mẹ em."
Mạnh Tinh Trì ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi: "Em không sợ?"
"Sợ cái gì?" Tô Triều suy nghĩ một chút, "Ý anh là bà ấy sẽ cho em 500 vạn để em rời khỏi anh như trên TV á?"
Mạnh Tinh Trì hồi lâu không có trả lời.
"Không có đâu, mẹ anh là người thông minh." Tô Triều cười nói, "Anh lúc nãy hôn em trước mặt bà ấy, không phải chỉ là ngụy trang biểu tình thôi sao? Bà ấy sẽ không động tới anh, bởi vì bà ấy là mẹ của anh."
"Nhưng quan hệ của anh và bà ấy không tốt." Mạnh Tinh Trì nói: "Hai người hiếm khi có thể bình tĩnh nói chuyện, bà ấy phi thường chán ghét anh, nhưng bây giờ không thể không dựa vào anh."
"Là vậy sao..." Tô Triều sờ cằm, nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia không khỏi nhéo nhéo mặt anh, "Có lẽ là bởi vì hai người đều không biết cách biểu đạt tình cảm với nhau thôi.

Anh nhìn xem cái mặt anh như khối băng lạnh đang toát ra khí hàn, người nào nhìn thấy chả sợ mất mật."
Mạnh Tinh Trì ánh mắt hơi động: "Vậy em không sợ anh sao?"
"Không sợ." Tô Triều hôn lên mũi anh, sau đó ôm anh, khóe môi nở nụ cười: "Đem anh theo hù doạ người, như vậy sẽ không có ai tranh giành anh với em."
Mạnh Tinh Trì ôm chặt cậu trong lòng, xoa xoa vạt áo, ngửi mùi hương của cậu, sau đó thấp giọng hỏi: "Em thật sự biết bệnh tình của anh sao?"
Tô Triều nói: "Em biết, anh sợ cái gì? Em còn có đầy tật xấu đây này, trí nhớ của em không tốt lắm, luôn vứt đồ bừa bãi rồi không nhớ để đâu, về già không khéo lẫn lúc nào không biết, anh là sẽ ghét bỏ em sao?"
Mạnh Tinh Trì lắc đầu: "Không có."
"Không sao đâu." Tô Triều nghiêng đầu vùi vào hõm cổ anh, một lát sau, không nhịn được hôn lên cổ anh, thấp giọng nói: "Em cảm thấy hôn môi rất thú vị......"
Mạnh Tinh Trì quay đầu nhìn anh.
Tô Triều cong mắt ngẩng đầu, dùng giọng điệu nghiêm túc chờ đợi hỏi: "Chúng ta hôn tiếp được không?"
Mạnh Tinh Trì lập tức cởi bỏ áo giáp, lột hết lớp vỏ cứng, mở ra cánh cửa trái tim vẫn đang đóng chặt, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi kia, cảm nhận được hơi thở của đối phương giữa những kẽ răng.
(Ui khúc này t thấy hai anh mới thực sự như người lớn ý:D)
Thật lâu, Tô Triều gần như không chống đỡ được nữa, nhưng cậu vẫn không muốn dừng lại, thẳng khi tiếng chuông điện thoại cắt ngang họ.

"Xem ra bọn họ đang tìm em." Tô Triều nói.
Mạnh Tinh Trì chậm rãi lui ra, hôn cậu hai cái.
Tô Triều hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, lồ ng ngực phập phồng, sau đó nghe điện thoại: "Alo, Tư lệnh, có chuyện không?"
Không biết bên kia nói gì, Tô Triều gật đầu: "Được, một lát nữa em về."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Triều liếc nhìn Mạnh Tinh Trì, anh hỏi: "Em phải về rồi?"
"Vâng, ca khúc solo của Tư lệnh sắp phát hành, anh ấy đang đợi em ở ký túc xá để cùng nhau thảo luận.

Anh ấy cũng sẽ giúp em chọn bài hát cho số chương trình tạp kỹ tiếp theo, muốn em quay lại luyện tập càng sớm càng tốt." Tô Triều nói xong liền đứng dậy, sắp xếp mấy bộ quần áo bừa bộn nói: "Em phải quay về làm việc, anh sớm nghỉ ngơi đi."
"Anh đưa em về."
"Không cần đâu, em có thể tự mình trở về, không thì em không nỡ xa anh mất." Tô Triều đẩy anh trở lại ghế sô pha, "Ngoan ngoãn ở lại đây."
Cậu tiến lên hai bước, sau đó đột nhiên quay người chỉ vào Mạnh Tinh Trì: "Không được nhúc nhích!"
Mạnh Tinh Trì đang đi được nửa đường thì đột nhiên bất động, giữ nguyên tư thế ban đầu nhìn cậu.
"Ngồi xuống." Tô Triều ra lệnh, dùng ngón tay ấn xuống.
Mạnh Tinh Trì chậm rãi ngồi xuống.
"Không được ra ngoài, bằng không em sẽ không để ý đến anh." Tô Triều xỏ giày, đi đến cửa vẫy tay: "Tạm biệt."
Mạnh Tinh Trì nhìn cậu không chớp mắt.
Tô Triều im lặng thở dài, rời đi rồi lại quay lại, cầm mấy thứ đồ ăn vặt chưa bóc trên bàn, ôm vào lòng hỏi: "Anh có muốn đi ăn một bữa với chúng em không?"
"Tại sao?"
Tô Triều đỏ mặt: "Em đã gặp bố mẹ anh rồi, em cũng muốn anh gặp mặt bạn bè của của em nữa, được không?"
"..." Mạnh Tinh Trì đang muốn từ chối.
Lúc này Tô Triều đột nhiên cúi người hôn lên trán anh: "Được không?"
"Được!" Mạnh Tinh Trì không chút do dự đồng ý.
"Được." Tô Triều cười nói: "Vậy em đi trước, cảm tạ đãi khách, tối nay em rất vui vẻ."
"Anh cũng vậy."
*
Tô Triều ôm đồ ăn vặt trở về ký túc xá, đi lên tầng, từ gương treo ở cầu thang nhìn thấy môi mình rất sưng đỏ.
Cậu nhanh chóng chạy về phòng, lúc khi đi ngang qua phòng khách, cậu đánh rơi vài gói đồ ăn đã mở xuống sàn.
Cậu vội quay lại nhặt lên, đặt lên bàn rồi lại chạy về phòng tìm một thỏi son tút tát lại nhan sắc.
Sau khi che lại, cậu sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, đi vào bếp, lấy ra hai chai nước đá, đặt lên hai má cho mát mặt.
"Đang làm gì vậy?" Triệu Tư Linh không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước bàn ăn, cầm khoai tây chiên trong tay ăn, ngay sau đó lại cau mày, "A, trong này có cát à?"
Tô Triều: "..."
Cậu không dám nói đã nhặt nó lên từ dưới đất, cậu sợ Triệu Tư Linh nửa đêm nghĩ ngợi đòi đi rửa dạ dày, nên nói bậy bạ: "Chắc là hết hạn rồi, đừng ăn nữa, nhiều calo."
"Không phải em đặt vé máy bay ngày mai sao? Tại sao tối nay lại trở về sớm?" Triệu Tư Linh đặt khoai tây chiên lại.
"Anh thực sự không biết hôm nay em về à?"
"Anh không biết,anh chỉ tuỳ tiện gọi điện hỏi thăm thôi, không ngờ em đã về rồi."
Tô Triều: "..." Biết vậy đã không trở về!

"Chúng ta xuống tập hát." Triệu Tư Linh nói xong, mới chú ý tới Tô Triều ánh mắt có chút buồn bã, "Sao, em không muốn đi à?"
"Đi thì đi!"
Triệu Tư Linh: "..." Vì cái gì lại đột nhiên tức giận?
Hai người không ngừng thúc giục nhau luyện tập đến nửa đêm, lúc chuẩn bị đi ngủ, Tô Triều hỏi: "Khi nào bọn họ mới về?"
"Ngày mai hoặc ngày kia, có chuyện gì à?"
"Lúc nào đó chúng ta cùng ăn tối với Mạnh tổng nhé." Tô Triều nói: "Không phải trước đó anh nói điều này mấy lần rồi à? Em đã đề cập với Mạnh tổng và ông ấy đã đồng ý."
Triệu Tư Linh tuy rất ngạc nhiên nhưng cũng sẵn sàng đồng ý: "Được, anh sẽ thu xếp."
*
Ba ngày sau, trời đẹp, không khí mùa thu trong lành, thời tiết ấm áp.
Nhưng Mạnh Tinh Trì cứ lảng vảng trước cửa nhà, cảm thấy hơi ớn lạnh.
Do dự một lúc lâu, anh quyết định gọi điện nhờ Tiết Minh Ngọc giúp đỡ: "Buổi trưa anh định đi ăn tối với một vài người nhóm KDL, phải làm sao đây?"
Tiết Minh Ngọc sửng sốt, sau đó hỏi: "Anh không nói đùa chứ?"
"KHÔNG."
"Vậy tại sao anh lại nghĩ đến việc ăn cơm cùng bọn họ?" Tiết Minh Ngọc hỏi: "Là một phương pháp trị liệu mới, hay là muốn nhân cơ hội theo đuổi Tô Triều?"
Mạnh Tinh Trì im lặng một lúc rồi mới nói: "Anh và Tô Triều đang ở bên nhau."
Giọng điệu có chút đắc ý, khiến Tiết Minh Ngọc nghi ngờ mạng sống của mình: "Anh nói đùa?"
"Thật."
"Tại sao?!" Tiết Minh Ngọc đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Anh sẽ không dùng quyền lực và địa vị của mình ép buộc cậu ta chứ?"
"Không." Mạnh Tinh Trì mỉm cười, "Em ấy đã thích tôi từ lâu rồi."
"...Anh có vẻ rất đắc ý."
Tiết Minh Ngọc bình tĩnh lại và nghĩ về điều đó, tuy bề ngoài Mạnh Tinh Trì trông có vẻ lạnh lùng đến đáng sợ nhưng anh quả thực rất đáng yêu.
Nguyên nhân chính khiến anh chưa yêu là vì không muốn tiếp xúc với người khác, nhưng nếu anh thực sự muốn yêu một ai đó thì chắc hẳn nó phải khiến anh ấy động tâm sâu sắc.
"Vậy chúc mừng anh."
"Cám ơn." Nói xong, Mạnh Tinh Trì nhớ tới nhiệm vụ đầu tiên của mình: "Mau nghĩ biện pháp, làm sao anh có thể đối mặt với người khác? Nếu biểu hiện không tốt, chẳng phải sẽ đánh mất ấn tượng tốt sao? Họ là những người bạn tốt nhất của Tô Triều."
"Sợ cái gì?Anh vẫn là đối tượng của Tô Triều cơ mà."
Một lúc sau, Mạnh Tinh Trì mới muộn màng nói: "Nói đúng."
Được khích lệ, Mạnh Tinh Trì cảm thấy mình có thể làm được.
Ở nhà chuẩn bị chu đáo, mặc quần áo chỉnh tề, thậm chí còn xịt một chút nước hoa trước khi ra ngoài, thật phong cách.
Địa điểm ăn tối vẫn là nhà hàng tư nhân, bởi vì Triệu Tư Linh nghe Tô Triều nói bọn họ từng cùng nhau đến đó nên đã đặt chỗ này.
Bằng những bước đi vững chắc, Mạnh Tinh Trì đi tới phòng bao riêng Tô Triều nhắc anh.
Có một khe hở mở cửa, như thể đang chờ đợi anh.
Qua khe cửa, Mạnh Tinh Trì đầu tiên nhìn thấy bóng dáng Tô Triều, hít một hơi thật sâu, vừa định đẩy cửa vào thì nghe thấy Trình Tiểu Bắc cười nói: "Đợi lát nữa Mạnh tổng tới, chúng ta cùng ngài ấy hảo hảo uống vài ly, ha ha ha, một hai chuốc cho ngài ấy bí tỉ, không say không về!"
Mạnh Tinh Trì buông tay ra, lùi lại hai bước.
Khó quá! Anh thực sự muốn về nhà!.

Bình Luận (0)
Comment