Hôm Nay Trần Câu Đã Uống Thuốc Chưa

Chương 12

Trần Câu mở ngăn kéo, rút năm tệ từ trong bóp tiền rồi nhét vào tay Bùi Kính Xuyên.

“Đủ chưa?”

“Không biết.” Bùi Kính Xuyên cười cười. “Nếu không đủ thì tôi lên lấy tiếp nhé?”

Trần Câu mấp máy môi, nhất thời chẳng rõ rốt cuộc hắn định làm gì.

Thời buổi này ai cũng chuyển khoản trả tiền, chẳng còn được mấy người dùng tiền mặt nữa. Trần Câu thường hay để một ít tiền lẻ trong bóp, thỉnh thoảng bắt gặp vài cụ già bày hàng bán ở ven đường cậu sẽ dùng tiền đó mua ủng hộ.

Cũng không phải mấy hàng quán kia không dán mã QR, chỉ là có một lần Trần Câu mua đài sen thì bà cụ bán hàng xấu hổ nói, cháu à cháu trả bằng tiền mặt được không, nếu quét mã tiền sẽ về thẳng tài khoản của con trai mất, chẳng tới được tay bà.

Thế là từ đó Trần Câu rất để ý tới chuyện này.

“Vậy thì để tôi đưa cậu thêm một ít.”

Trần Câu xoay người, cầm cái bóp tiền khi nãy lên: “Một chai rượu nấu ăn cũng không tốn mấy đâu.”

“Thôi không trêu cậu nữa.” Bùi Kính Xuyên bỏ tờ tiền màu tím nhạt kia vào túi áo: “Tôi sẽ về ngay.”

Trần Câu gật đầu, không còn quá để ý chuyện này, giờ đây tâm trí của cậu dồn hết vào bên trong nồi canh vịt già kia rồi. Từ buổi chiều Trần Câu đã bắt đầu chuẩn bị, bỏ thêm củ cải muối chua và măng non vào, chiếc nồi đất đặt trên bếp đun liu riu, tiếng nước sôi ùng ục và mùi thơm bật khỏi nắp nồi tỏa ra khắp nơi. Cậu quay trở lại phòng bếp, lấy nho để trong tủ lạnh ra rửa sạch, chờ Bùi Kính Xuyên trở về.

Lúc hầm canh Trần Câu đã dùng hết sạch rượu nấu ăn, bây giờ cậu cần nó để khử đi mùi tanh của tôm, chuẩn bị làm món trứng tráng tôm nõn.

Sẽ ổn thôi, Trần Câu thầm cổ vũ bản thân.

Cậu xem video dạy nấu ăn suốt cả một buổi chiều cơ mà!

Sau khi xem xong Trần Câu cảm thấy mình cực kỳ giỏi, chỉ cần một cái chảo và một cái xẻng nấu ăn là cậu có thể làm ra đủ loại mỹ vị, đảm bảo cho dạ dày của tù binh Bùi Kính Xuyên được ăn ngon.

Mà thực tế thì tay nghề của cậu cũng khá được.

Trừ mấy vết bỏng nhỏ nhỏ do bị dầu ăn bắn ra thì tất cả đều rất hoàn hảo.

Trần Câu lặng lẽ dùng nước lạnh xối qua một lát, sau đó đi tới chỗ hộp y tế lấy thuốc. Bôi xong cậu thay sang một cái áo dài tay, dù sao điều hòa trong nhà cũng bật lên mát lạnh, chắc là Bùi Kính Xuyên biết đâu.

Cậu rất vui khi được thể hiện bản thân trước mặt Bùi Kính Xuyên.

Cho nên đến khi Bùi Kính Xuyên mua xong rượu nấu ăn trở về nhà, thì hắn nhìn thấy hình ảnh Trần Câu đang bận luôn tay luôn chân.

Cậu đang đưa lưng về phía hắn mà đánh trứng gà. Tay cậu đánh thoăn thoắt, dáng vẻ hết sức tập trung nên không hề chú ý tới ánh mắt phía sau mình.

Bùi Kính Xuyên lặng lẽ đứng đó nhìn một lúc.

Trần Câu mặc một cái áo ngủ tay dài, đeo tạp dề carô nâu, sợi dây buộc mảnh thắt quanh eo, đong đưa theo từng chuyển động người thanh niên.

Hắn mở chai rượu nấu ăn đưa qua cho Trần Câu: “Tôi về rồi.”

Trần Câu quay đầu lại: “Ơ?”

Bùi Kính Xuyên nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền trên má cậu, quả nhiên ngay giây tiếp theo giọng nói ngọt ngào vang lên: “Cậu về rồi à.”

Trần Câu có một thói quen mà ngay cả bản thân cũng không ý thức được, đó chính là cuối mỗi câu mà cậu nói đều thêm vào đủ các loại từ ngữ khí.

Kết hợp với đôi mắt trong veo như hồ nước kia khiến cậu trông rất ngoan, y hệt như mấy bé thú nhỏ xinh vậy.

Trần Câu vô cùng vừa lòng với bữa cơm tự tay mình làm, cậu hoàn toàn bị mùi thơm làm cho mê mẩn luôn.

Sau một khoảng thời gian dài, hai người cũng có thể ngồi với nhau trên cùng một chiếc bàn. Ánh đèn vàng ấm áp thắp sáng không gian, cả hai vừa thưởng thức bữa ăn vừa trò chuyện.

Thậm chí Trần Câu khá là hưng phấn: “Cậu muốn uống rượu không?”

“Đừng.” Bùi Kính Xuyên múc thêm canh cho cậu. “Tối qua cậu đã uống rồi, đêm nay mà uống tiếp thì cẩn thận đau dạ dày đấy.”

“Cậu biết chuyện tối qua tôi uống rượu ư?” Trần Câu trừng mắt. “Lẽ nào cậu vẫn chưa ngủ?”

Đương nhiên rồi.

Sao mà Bùi Kính Xuyên ngủ được.

Hắn bâng quơ đánh lảng sang chuyện khác: “Tôm nõn ngon lắm, cậu bây giờ…… thường tự làm cơm à?”

Trần Câu cười nói: “Gần như là vậy.”

Bước vào cái tuổi 26, giờ đã có thể thản nhiên trò chuyện với đối phương, kể cho nhau nghe mấy năm qua mình sống như thế nào.

Không ngờ thật sự nói đến mấy chuyện này.

Bùi Kính Xuyên nói, vốn dĩ hắn đã định hai năm này sẽ về nước, hắn thật sự chịu không nổi đồ ăn của người phương Tây nữa rồi. Ngày nào cũng ăn salad với bánh mì cắt lát, tính ra nuôi thỏ người ta cũng chẳng cho ăn như vậy nữa. Nghe xong Trần Câu cứ cười mãi, cậu rất thích được nghe Bùi Kính Xuyên kể về những trải nghiệm cuộc sống của hắn ở nơi đó, suy cho cùng cậu đâu thể nào tận mắt nhìn thấy, nên là nghe kể lại thôi cũng vui lắm rồi.

“Cậu thì sao?” Bùi Kính Xuyên bước ra từ phòng bếp, tay bưng một dĩa nho: “Mấy năm qua cậu sống thế nào?”

Bàn ăn đã được dọn dẹp xong xuôi, Trần Câu nằm ườn ra sô pha khẽ r.ên rỉ. Tối nay cậu ăn hơi nhiều nên cảm giác cả người lười biếng hẳn, không muốn động đậy chút nào.

“Khá tốt.” Cậu tiện tay vớ lấy cái gối ôm. “Chủ yếu là vì tôi không phải chủ nhiệm, nếu là giáo viên bộ môn thôi thì không cần phải quản lý lớp, cũng không phải vất vả vì đám nhóc.”

Bùi Kính Xuyên đi tới: “Có bị người ta bắt nạt không?”

“Học sinh ấy hả?”

Trần Câu nhận lấy quả nho mà hắn đưa qua: “Nào có chứ, tôi dữ lắm đó nha! Hơn nữa cậu biết mà lớp của tôi thành tích cực tốt, mỗi lần thi xong họp tổ bộ môn lúc nào cũng được khen tỷ lệ đạt chuẩn cao hết…”

Trần Câu nói liền một lèo, chưa kịp bỏ nho vào miệng thì đã khựng lại.

Bởi vì Bùi Kính Xuyên ngồi xuống bên cạnh cậu, giọng điệu chẳng hề câu nệ: “Bỏ tay ra.”

Trần Câu ngơ ngác hỏi: “Hở?”

“Dạ dày cậu đang khó chịu lắm đúng không.” Bùi Kính Xuyên nhìn Trần Câu. “Cậu cứ nói tiếp đi, để tôi xoa giúp cậu.”

Trần Câu mấp máy môi, siết cái gối ôm trong lòng chặt hơn.

Nếu trước kia ở ký túc xá, mỗi khi Trần Câu tham ăn lạnh rồi r.ên rỉ đau bụng, Bùi Kính Xuyên với tư cách là bạn bè ngồi bên cạnh nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu, thì đó chính là biểu tượng của tình bạn thời thanh xuân.

Mà bây giờ bước vào cái tuổi này rồi, Bùi Kính Xuyên vẫn hết sức thản nhiên nói, cậu khó chịu lắm sao, để tôi xoa cho nhé.

Trần Câu lại khó lòng chấp nhận nổi.

“Đừng.” Cậu rũ mi đáp. “Sao cậu cứ coi tôi như là con nít vậy chứ, tôi lớn thế này rồi mà.”

Bùi Kính Xuyên chẳng chút do dự nói: “Tôi chưa bao giờ xem cậu như là con nít.”

—— Xem kìa, cậu ấy tự nhiên quá mức luôn.

Bùi Kính Xuyên không hề thay đổi chút nào.

Hắn chẳng bao giờ đắn đo trong việc đối xử tốt với Trần Câu. Hắn tốt với cậu đến nỗi cả khối ai cũng biết, cục băng di động đứng nhất khối cực kỳ quan tâm săn sóc bạn cùng bàn của mình.

Cũng chính vì cái sự tự nhiên quá mức ấy mà hai mắt Trần Câu bỗng cay cay.

“Đừng mà.” Trần Câu cười gượng. “Kỳ cục sao ấy.”

“Cậu đã cho tôi ở nhờ rồi.” Bùi Kính Xuyên ngả người về phía trước, tạo thành một tư thế không cho phép đối phương từ chối. “Tôi chỉ  là báo đáp ân tình thôi mà, cậu nói xem, chẳng phải đó là điều nên làm sao?”

Về nhà từ nãy tới giờ, hắn vẫn chỉ cởi áo khoác, cố tình phơi cái áo sơ mi thẳng thớm bên trong ra. Hắn đã thay cái áo phông Trần Câu đưa cho lúc chuẩn bị đi về rồi. Khoe khoang cả ngày như thế là đủ, giờ về nhà mà còn muốn ‘xoè đuôi’ tiếp thì tất nhiên phải phô ra dáng vẻ hút hồn nhất chứ.

Chẳng biết có phải là do nhìn lầm không, Trần Câu thoáng sững người.

Hai cơ thể cách nhau trong gang tấc, tựa như chỉ cần Bùi Kính Xuyên khẽ cúi đầu là có thể chạm vào môi cậu.

"Thôi ” Trần Câu đột nhiên đứng dậy. “Tôi đi tắm đây, còn phải ngủ sớm nữa.”

Cậu vừa đi được hai bước thì đã vòng trở lại, đặt gối ôm xuống: “À, hôm nay hành lý của cậu gửi tới rồi đấy, tôi để ở ngay trong phòng.”

Chiều hôm đó shipper giao tới tận nhà một cái vali, mãi đến lúc ký nhận, Trần Câu mới thật sự cảm nhận được Bùi Kính Xuyên sắp đến sống cùng mình dưới một mái nhà.

“Phía Vương Hâm vẫn chưa có tin tức gì, nhưng cậu yên tâm, chắc cậu ta sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng đâu, tôi cũng đang dò hỏi xem giúp được gì cậu không.”

Trần Câu nói xong rồi nhưng vẫn còn đứng yên chưa đi: “Hay là cậu tắm trước?”

Bùi Kính Xuyên không nhúc nhích, lúc nãy ăn cơm hắn không tháo cà vạt, có vẻ như trước đó chỉ hơi nới lỏng ra để hở hai nút áo. Cơ ngực thấp thoáng bên dưới, hắn vẫn đang ngồi trên sofa ngước lên nhìn Trần Câu.

Không hiểu sao, Trần Câu bỗng dưng cảm thấy hơi hoảng hốt.

Cậu thích Bùi Kính Xuyên, nhưng cái cảm giác lo được lo mất vì thầm thương trộm nhớ vẫn luôn chặn ngang không cho cậu nói ra. Thế nên khi bị người trong lòng nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như thế, Trần Câu có cảm giác xấu hổ muốn đào lỗ trốn ngày lập tức, cậu sợ bị người ta nhìn thấu.

Nhưng cũng sợ đối phương không nhìn thấy được.

“Cậu tắm trước đi.” Cuối cùng Bùi Kính Xuyên cũng mở lời. “Nếu thấy khó chịu thì bảo tôi, tôi sẽ đi mua thuốc.”

Trần Câu thả lỏng người.

“Chắc cậu cũng biết rõ rồi.” Trần Câu mỉm cười. “Tôi bây giờ có uống thuốc cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, trừ khi tăng liều... nhưng hại đến sức khỏe lắm.”

“Tôi hiểu mà.”

Bùi Kính Xuyên nhìn cậu: “Đúng là dạ dày khó chịu rồi nhỉ, qua đây đi.”

Trần Câu cúi đầu, đứng im không nhúc nhích.

Một lát sau.

Bùi Kính Xuyên vỗ vỗ lên sofa: “Tôi bảo cậu qua đây mà.”

—— Rõ ràng tối nay đâu có uống rượu.

Song Trần Câu lại ước gì mình đã làm vài ly.

Như vậy cồn sẽ thấm vào làm não cậu tê dại, thần kinh sẽ được thả lỏng, chứ không đến mức toàn thân đều căng cứng như bây giờ. Sợi dây trong đầu cậu căng lên như thể nó sẽ đứt phựt bất cứ lúc nào.

Trên chiếc ghế sofa đôi, cả người Trần Câu đều bị Bùi Kính Xuyên ôm trọn vào lòng.

Tay trái Bùi Kính Xuyên ôm vai cậu, tay phải đặt lên phần bụng dưới, dùng lòng bàn tay ấm nóng xoa vòng quanh rốn.

Động tác rất chậm, rất dịu dàng.

Vành tai Trần Câu đỏ như rỉ máu, luồng điện tí tách lan ra từ chân tóc đến đầu ngón tay, rồi bọc hết cả tấm lưng, tất cả đều tê rần vì động tác của Bùi Kính Xuyên. Nhưng cậu chẳng dám nhúc nhích, chỉ có thể cứng nhắc vươn tay ra, nắm lấy cánh tay Bùi Kính Xuyên.

Như là kháng cự, nhưng cũng như là hưởng ứng theo.

Trần Câu không hiểu, thật sự không thể nào hiểu nổi lý do Bùi Kính Xuyên lại làm thế, tại sao hắn chỉ làm như vậy với một mình cậu chứ. Bùi Kính Xuyên có thể không hề ngần ngại xoa bụng cho cậu, có thể quỳ trên đất dùng đồng phục của mình lau chân giúp cậu, có thể tay trong tay cùng cậu đi dạo phố. Chính cái sự đối xử đặc biệt không hề che đậy này mới là thứ làm cho Trần Câu thấy đau khổ, làm cậu cảm thấy mình đã phụ tình một tấm lòng tốt.

Nhưng nếu hắn thích cậu thì tại sao lại không nói ra?

Cả hai dán vào nhau, Trần Câu có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của Bùi Kính Xuyên, và cậu cũng biết hơi thở của mình chắc hẳn cũng không thoát khỏi tai đối phương.

Một bên đều đặn nhịp nhàng, một bên lại gấp gáp.

Một người động tác khoan thai, người kia lại căng thẳng hết mức.

Qua hồi lâu.

Bùi Kính Xuyên khẽ thở phào, rồi bật ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn: “Bây giờ... cậu thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Không, Trần Câu chẳng đỡ hơn chút nào cả.

Cậu vẫn đang cúi đầu, hai tai đỏ như gấc, giọng nói cũng run run: “...Bùi Kính Xuyên.”

Tay Bùi Kính Xuyên vẫn đang đặt trên bụng Trần Câu, hắn nghe vậy liền khẽ nhấc ra một chút: "Hửm?"

Hắn không thể làm nữa, hắn không nỡ, nãy giờ đã 'bắt nạt' Trần Câu thành ra thế này, nếu còn lỡ tay thì chính hắn cũng đau lòng chết mất.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Cổ họng Trần Câu nghẹn ứ, chung quy vẫn không kìm được mà lên tiếng: “Cậu, cậu cảm thấy làm như vậy là đúng sao—”

Quả thực Trần Câu không thể nghĩ nổi, giữa bạn bè với nhau lại làm ra được những hành động thế này.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mấy hành động như thế thôi.

“Tôi?”

Bàn tay đặt trên bụng Trần Câu cuối cùng cũng rút về, sau đó nó lại chuyển sang cằm của cậu.

Bùi Kính Xuyên khẽ dùng sức, buộc Trần Câu phải quay sang đối mặt với hắn.

“Cậu nghĩ tôi muốn làm gì?”

Hắn nhìn thật sâu vào đôi môi Trần Câu, cậu vừa ăn nho xong nên trong miệng chắc hẳn vẫn còn vị ngọt thanh mát lạnh. Nếu được, Bùi Kính Xuyên rất muốn cứ thế mà liếm nó, cuốn lấy đầu lưỡi cậu mà từ từ thưởng thức hương vị đó.

Nhưng trong lòng hắn lại rối rắm, liên tục tự nhủ, không được, như thế này quá nhanh, hắn không thể làm Trần Câu hoảng sợ.

Mới vừa về, còn chưa sắp xếp xong mọi chuyện tiếp theo——

Hắn đã lên kế hoạch chỉn chu.

Ánh mắt giao nhau, Trần Câu ngây người nhìn hắn, đôi con ngươi phủ lên một lớp hơi nước mờ mờ đang có chút hoang mang.

Tay Bùi Kính Xuyên khựng lại.

Mẹ kiếp.

Lần này hắn về nước là vì Trần Câu, cái gì mà tiến từng bước vững chắc, cái gì mà dày công khổ tứ, nếu trời có sập xuống cũng đừng hòng ngăn được hắn theo đuổi Trần Câu, dù cho ngay cả bản thân Trần Câu cũng thế.

Giờ đây Bùi Kính Xuyên chẳng còn bận tâm gì nữa, đuôi mắt hắn ửng đỏ, ánh mắt dán chặt vào môi đối phương, ngón cái vuốt ve làn da mềm mại, cơ thể không nhịn được mà run rẩy.

“Nói đi.” Bùi Kính Xuyên khản giọng. “Cậu nói xem tôi đang nghĩ gì, muốn làm gì?”

Trần Câu ngây người nhìn hắn, qua một lúc lâu mới chớp mắt một cái.

“Tôi, tôi thấy..."

Trần Câu nuốt khan, giọng cũng khàn đặc.

Cậu đưa tay lên sờ mặt Bùi Kính Xuyên, nóng như lửa đốt.

"...Sao cậu lại bị sốt thế này?”

Bình Luận (0)
Comment