Hôm Nay Trần Câu Đã Uống Thuốc Chưa

Chương 16

"Rầm!"

Bởi vì đứng dậy quá gấp nên đầu gối cậu va vào bàn trà, quả đào để trên đó lăn lốc hai vòng, cuối cùng vẫn rơi xuống đất.

Lồng ngực Trần Câu phập phồng, bàn tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm. Cậu run rẩy rất khẽ, gần như không thể nhận ra.

Bùi Kính Xuyên lập tức đứng dậy: "Xin lỗi."

Hắn đã quá nóng vội rồi. Hắn không nên thoắt cái đã dò hỏi cậu, càng không nên nửa đùa nửa thật nói tôi còn nghĩ cậu thích đàn ông.

Như thế bảo Trần Câu phải đáp lại sao đây?

Nếu Trần Câu thật sự có cùng xu hướng t.ính d.ục với hắn thì càng không thể đốt cháy giai đoạn. Bùi Kính Xuyên đã bắt đầu kín đáo đưa ra những ám chỉ, chầm chậm xâm chiếm thế giới của Trần Câu. Bất kể là thể xác hay tâm hồn, hắn đều muốn giữ lấy thật chặt.

Còn nếu Trần Câu không có ý đó.....

Bùi Kính Xuyên nuốt nước bọt.

Thế nhưng hắn vẫn không kiềm chế được nỗi hoang mang trong lòng. Thứ âm thanh gào rú của lão bố tám năm trước vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.

"Tao không ngờ mày lại đi thích một thằng con trai?"

"Mày cho rằng nó sẽ không thấy kinh tởm mày sao!"

Những tấm ảnh hắn nâng niu suốt hai năm qua bị ông ta thô bạo hất tung lên rồi rơi vãi đầy đất. Khi đó Bùi Kính Xuyên vẫn còn quá trẻ, dù cho hắn nghĩ rằng vòng tay của mình đã đủ mạnh mẽ, đã đủ để có thể che chở cho Trần Câu, đã đủ để bảo vệ thiếu niên ốm yếu luôn bị những cơn ho hành hạ mỗi khi mùa đông kéo tới kia.

Nhưng vẫn chẳng thể đối chọi lại với quy tắc của thế giới người lớn.

Hắn như kẻ chết đuối trèo lên từ biển sâu, chưa kịp thở đã bị sóng dữ ngập trời quật vào bãi đá ngầm. Lớp bọt trắng xóa tan đi rồi lại dồn dập xô tới, dịu dàng vỗ về thiếu niên thương tích đầy mình kia.

Bùi Kính Xuyên đứng trước người bố đang nổi cơn thịnh nộ, bình tĩnh lau đi vết máu nơi khóe miệng: "...Con đồng ý."

Ông ta giận đến độ bật cười: "Tốt nhất là mày nên như vậy, tao còn tưởng mày sẽ lấy cái chết ra để ép tao đấy."

"Sao có thể chứ."

Cuối cùng Bùi Kính Xuyên cũng nhướn đôi mắt mỏng kia lên, giống như cái cách hắn chất vấn cách giải bài của giáo viên trên lớp vậy, không cảm xúc, cũng không nhắm vào bất kỳ ai.

"Con sẽ không dùng cái chết để uy hiếp bố đâu."

Hắn muốn dùng quãng đời còn lại của mình để cùng Trần Câu sống thật tốt.

Còn nếu ông ta dám dùng những thủ đoạn hạ lưu ra tay với hắn, khi đó hắn mới liều mạng kéo theo đối phương cùng nhau xuống địa ngục.

Ra nước ngoài rồi Bùi Kính Xuyên cố tình không liên lạc với Trần Câu nữa. Hắn chầm chậm xóa đi sự tồn tại của mình, như vậy ít nhất có thể bảo vệ cậu ở mức tối đa.

Bùi Kính Xuyên biết mình đã làm tổn thương trái tim Trần Câu.

Nhưng hắn cũng rất mừng khi thấy cậu chẳng hề bị chuyện đó ảnh hưởng, cậu vẫn sống rất tốt.

Bùi Kính Xuyên cô độc bước đi trên con đường gập ghềnh đầy chông gai này suốt tám năm ròng rã, giờ đây hắn đã có thể xuất hiện trước mặt người mình thương mà không cần để tâm đến những lời đàm tiếu và kìm kẹp từ gia tộc. Bùi Kính Xuyên của bây giờ đã đủ mạnh mẽ, đủ tàn nhẫn, hắn nắm giữ quyền lực trong tay, trở thành kẻ đứng đầu được người khác ước ao. Hắn trở thành người thừa kế đúng như những gì bố hắn từng kỳ vọng.

Chỉ là không tiếp quản vị trí của ông ta mà thôi.

Quả đào kia trơ trọi nằm dưới đất, nó là một quả đào giòn đỏ mọng, sau khi rửa xong lại tỏa ra hương thơm đầy ngọt ngào. Thế nhưng chẳng ai để ý đến nó, cũng không có ai buồn nhặt lên. Trần Câu đi rất nhanh, suýt chút nữa là đá phải lớp lông tơ trên đó.

"Xin lỗi." Bùi Kính Xuyên nắm lấy cổ tay cậu: "Tôi không có ý gì khác."

Trần Câu phản ứng rất mạnh: "Dĩ nhiên tôi biết cậu không có ý gì khác!"

Bùi Kính Xuyên sững sờ.

Hắn vẫn nhìn chằm chặp vào sườn mặt  Trần Câu. Nhìn từ phía này hắn không thấy rõ biểu cảm của cậu, chỉ có thể thấy đôi hàng mi kia đang khẽ run run. Dời mắt xuống một chút, hắn mới để ý thấy ống tay áo của Trần Câu bị kéo lên vì lúc nãy giằng co, để lộ ra vùng da bị bỏng, mà ngón tay của hắn đang siết chặt vào chỗ đó.

Bùi Kính Xuyên lập tức buông tay ra: "Xin lỗi."

"Ba lần rồi." Giọng Trần Câu nhẹ như gió: "Lúc ở nước ngoài cậu không liên lạc gì với tôi, cũng chẳng nói một tiếng xin lỗi... Chúng ta là bạn rất thân, thân đến như vậy... không phải sao?"

Cậu ngẩng mặt lên, đuôi mắt và chóp mũi đều đã đỏ hoe: "Bùi Kính Xuyên, rốt cuộc cậu có ý gì vậy chứ?"

Đứng từ góc độ của Trần Câu mà nhìn nhận thì đó là mối tình đơn phương chẳng có lấy một chút ánh mặt trời. Cậu đã từng thử xé rách lớp giấy cửa sổ đó, nửa đùa nửa thật nói, hay là chúng ta cùng uống chút thuốc kích dục được không? Ngày đó cơ thể Trần Câu nổi lên phản ứng, cậu quay lưng lại với Bùi Kính Xuyên. Trần Câu cắn hết mười đầu ngón tay, cố gắng mím chặt môi mới có thể kìm nén hơi thở nóng rẫy.

Bùi Kính Xuyên đã làm tròn bổn phận của một người bạn.

Hắn chỉ coi tất cả những chuyện này như một đoạn nhạc dạo râu ria.

Đúng vậy, Bùi Kính Xuyên sao mà có thể có phản ứng với đàn ông được?

Trần Câu cười giễu, cảm giác chua xót dâng lên, trái tim cậu như bị nhét vào một đống cỏ dại, nghẹt kín đến mức cậu không thở nổi.

Ngày hôm đó vừa trở về là Trần Câu liền đổ bệnh.

Cậu sốt rất cao, nhắn tin cho Bùi Kính Xuyên nói xin lỗi nhé, buổi họp mặt tiếp theo tôi không đi được rồi, bây giờ đang truyền nước.

Qua một lúc lâu Bùi Kính Xuyên mới trả lời một tiếng cụt ngủn, biết rồi.

Trần Câu vùi mình trong chăn, cánh tay dụi lên mặt thật mạnh. Cậu nói mẹ ơi, người con thích chẳng có ý gì với con cả.

Mẹ cậu xót xa vuốt trán con trai, nói rằng không sao đâu con, nếu con thích người ấy thì cứ theo đuổi đi.

Trần Câu không phải người nhút nhát, dù cho cậu có buồn bã đến đâu, dù có thấp thỏm mất ngủ tới độ nào, khóc lóc xong một trận cậu vẫn sẽ đứng dậy lần nữa, cố gắng bày tỏ tấm lòng của mình với đối phương.

Nhưng không bao lâu sau cậu nhận được tin Bùi Kính Xuyên ra nước ngoài.

Mà Trần Câu là người cuối cùng được biết.

Tựa như nỗ lực nắm lấy một đóa bồ công anh bị gió thổi bay, Trần Câu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cậu muốn giữ liên lạc với Bùi Kính Xuyên như trước đây. Vượt qua khoảng cách xa như vậy, nói không chừng những lúc cậu ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng thì nơi Bùi Kính Xuyên đang ở trời lại đổ mưa dầm dề, vậy thì cùng nhau chia sẻ cũng là một loại lãng mạn.

Trần Câu gửi cho hắn rất nhiều ảnh, cậu cảm thấy Bùi Kính Xuyên một thân một mình ở Bắc Âu chắc hẳn sẽ có chút nhớ nhà.

"Cậu xem con ngỗng này nè, nó hung dữ lắm luôn, cứ rượt theo cắn tôi mãi thôi."

"Con phố cũ sau trường cấp ba của chúng ta được cải tạo rồi đấy, cơ mà làm xấu kinh khủng, trông chẳng thú vị chút nào!"

Vô số đêm khuya như thế, Trần Câu đều nhìn avatar hình chú mèo cam quen thuộc kia, yên lặng chờ đợi hồi âm.

Nhưng những lời hồi âm ngày càng ít dần.

Trần Câu chẳng phải đồ ngốc, cậu biết Bùi Kính Xuyên đang tránh mặt mình.

Nỗi lòng cất giấu còn chưa kịp thổ lộ thì đã lặng lẽ bị tuyên bố án tử.

Nhưng tại sao bây giờ hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu?

Cả hai đã từng rất thân mật, cũng đã quá hiểu rõ đối phương, hệt như hai con thú nhỏ trong đêm đông không hề có chút rào cản nào dán sát vào nhau.

Trần Câu hất tay Bùi Kính Xuyên.

Một lát sau.

Chai rượu trắng đặt xuống bàn một cái "cộp".

Trần Câu ngồi đối diện Bùi Kính Xuyên, im lặng không nói lời nào mở nắp chai ra. Đó giờ ba cậu dùng chai rượu này để hầm thịt, nào có chuyện ông chú bạc đãi cái miệng của mình chứ, nên là ông kiên quyết cho rằng Mao Đài Phi Thiên* mới là rượu khử tanh tốt nhất, với cả chê mạnh mấy loại rượu nấu ăn rẻ úng mà Trần Câu mua ở siêu thị.

(Mao Đài Phi Thiên là biểu tượng tiêu biểu của dòng rượu trắng mang phong cách truyền thống Trung Quốc, được mệnh danh là "quốc tửu" của nước này. Rượu Mao Đài Phi Thiên nổi bật với màu sắc trong suốt, hương vị đậm đà, êm dịu khi thưởng thức, mang lại cảm giác tươi mát và hậu vị kéo dài.)

Tuy vang đỏ nhìn sang chảnh hơn, nhưng giờ Trần Câu không còn tâm trí để ý nữa.

Cậu cần tiếp thêm can đảm.

"Cay." Bùi Kính Xuyên nhíu mày. "Dạ dày cậu không chịu nổi đâu, bụng sẽ nóng lắm đấy."

"Thà là bụng bị nóng còn hơn là tim đau."

Trần Câu gạt cái tay đang cố ngăn cản mình ra, hiếm khi nào cậu lại dùng thái độ cứng rắn đến vậy. Vẻ mặt Trần Câu giờ phút này hết sức lạnh lùng, cậu cụp mắt, trông khác xa hoàn toàn với thiếu niên ngoan ngoãn trong ký ức, khiến Bùi Kính Xuyên nhìn đến nỗi ngẩn ngơ. Mặc dù thông qua ảnh và video hắn đã quá quen thuộc với Trần Câu hai mươi sáu tuổi, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy vẫn khiến trái tim hắn đập điên cuồng.

Trần Câu rót một chén rượu nhỏ rồi ngửa cổ nốc cạn.

"Không cần phải uống cùng tôi."

Cậu nhanh chóng lườm Bùi Kính Xuyên một cái: "Ngồi xuống đi."

Yết hầu Bùi Kính Xuyên trượt xuống, hắn đành phải ngồi vào lại ghế sô pha.

"Đợi một tí." Trần Câu rót cho mình chén thứ hai. "Cậu đợi tôi ngấm rượu đã rồi nói tiếp."

Trần Câu hoàn toàn không nếm ra được vị êm dịu hay đậm đà gì đó. Tửu lượng Trần Câu không tốt, trình độ thưởng rượu thường thường, cũng chẳng hiểu được vẻ đẹp của thứ này, dĩ nhiên giống y hệt ba cậu, một người dùng làm rượu nấu ăn, còn một người thì tu ừng ực như nước lã.

Nhưng uống nước lã sẽ không cay như vậy.

Bùi Kính Xuyên nói không sai, từ khoang miệng đến cổ họng rồi đến dạ dày, chỗ nào chỗ nấy giống như bị lửa liếm qua, nóng đến nỗi vừa rát vừa đau, nhưng bên cạnh đó cảm giác lâng lâng cũng nhanh chóng ập đến. Không đủ, Trần Câu uống cạn ly thứ ba, cuối cùng hình ảnh trước mắt cũng nhập nhòe chồng lên nhau.

Cậu liếm môi nói: "Bùi Kính Xuyên, tôi có một chuyện muốn nói với cậu."

"Để mai rồi hẵng nói."

Bùi Kính Xuyên không nhịn nổi nữa, hắn vươn tay giật lấy ly rượu: "Tôi đi pha cho cậu chút nước mật ong."

Lúc này đây tâm trạng hắn rối như tơ vò, mới trở về chưa được bao lâu đã chứng kiến Trần Câu say khướt đến tận hai lần. Lần trước cậu ấy mơ mơ màng màng chạy nhầm phòng thì thôi đi, còn lần này thì sao, định làm ra chuyện kinh thiên động địa gì mà phải uống rượu lấy can đảm chứ?

Bùi Kính Xuyên nghĩ kỹ rồi, nếu Trần Câu nhận ra tình cảm của hắn, lại không tiện từ chối phải mượn rượu để nói thẳng ra, thì hắn sẽ đối phó cho qua trước rồi sau đó từ từ theo đuổi cậu sau. Hiện tại công việc ở công ty không cần gấp, từ lâu hắn đã loại bỏ hết mọi thứ trở ngại quanh mình.

"Để tới mai thì không được." Trần Câu lắc đầu. "Tôi muốn nói ngay bây giờ."

Cậu đứng dậy, thật là siêu quá, lúc này rồi mà cậu vẫn có thể ưỡn ngực bước đi, cứ như thế bước hai bước đến bên cạnh Bùi Kính Xuyên. Cậu cúi đầu, hai gò má đỏ ửng.

"Bùi Kính Xuyên à, tôi thích cậu nhiều lắm."

Hơi thở phả ra cũng rất nóng.

Hai mắt Trần Câu mơ màng, tựa như đang ôm theo phiền não mà thở dài: "Tôi cũng chẳng nhớ bắt đầu từ khi nào nữa, tóm lại từ hồi cấp ba tôi đã thích cậu rồi, thậm chí tôi còn từng nghĩ đến việc sẽ tỏ tình với cậu, cùng lắm thì cậu mắng cho tôi một trận thôi... Suỵt, cậu đừng nói gì cả."

Cậu không hề kiêng dè đưa tay lên chặn miệng Bùi Kính Xuyên, cực kỳ lạnh lùng lườm hắn.

"Sau đó tên khốn nhà cậu đi mất, bỏ chạy mất dạng. Lúc đầu tôi còn lo lắng liệu có phải vì cậu biết rồi, biết rõ cái chuyện tôi thích cậu rồi không. Nếu không thì lạ thật, chẳng lẽ cậu không nhớ tôi chút nào à?"

Trần Câu cứ nói đứt quãng, nội dung có hơi tách rời nhau, tốc độ nói cũng rất chậm.

Bùi Kính Xuyên thật sự không nói gì, cũng chẳng động đậy nốt. Hắn chỉ ngẩn mặt ra, trong đôi mắt không toát lên bất cứ cảm xúc gì.

"Nhưng bây giờ cậu đã về, cũng không giải thích với tôi, tất nhiên tôi cũng chẳng có tư cách gì bắt cậu phải giải thích, tự bản thân tôi cũng không hiểu."

Trần Câu hơi nghiêng đầu: "Là do tôi ảo tưởng sao?"

Giữa bạn bè với nhau cũng có thể dùng đồng phục của mình lau chân cho đối phương, bật cười thật to bế người kia lên, còn nói 'nếu thích xem những tấm ảnh đó, thì chi bằng xem tôi là được' ư?

Trần Câu không ngốc, cũng không phải già mồm.

Chỉ là cậu rất đau lòng.

Dù là…bị từ chối thẳng thừng thì đã sao?

"Nói tóm lại." Trần Câu thu tay về, mỉm cười với hắn. "Tôi thích cậu từ rất lâu rồi, sao lại nhìn tôi như vậy chứ, cậu không tin tôi?"

Cậu thật sự say, làn da nóng bừng, đến nỗi cậu không nhận ra nhiệt độ trong lòng bàn tay còn cao hơn những chỗ khác, là bởi vì bị hơi thở nóng phừng kia thổi vào.

"Nếu cậu thật sự không tin thì tôi cũng hết cách."

Trần Câu lùi lại đằng sau, thời điểm này thứ khí thế hừng hực như khi nãy đã bị rút cạn, cả người lảo đảo nhưng vẫn vịn được vào mép bàn, cậu cố gắng giữ lưng cho thật thẳng.

Trước kia cậu còn nghĩ, thôi thì mình cứ từ từ tiến tới, mỗi ngày được gặp Bùi Kính Xuyên là đã hạnh phúc lắm rồi.

Mẹ kiếp nó chứ.

Mới vỏn vẹn có mấy ngày mà Trần Câu đã không nhịn được nữa.

Cậu giơ tay lên qua loa chùi mặt, cậu muốn bản thân thật tiêu sái nói không sao đâu, tôi chỉ nói vậy thôi, cậu đừng để trong lòng.

Nhưng cậu không thể, sao mà không để trong lòng cho được?

Trần Câu ôm ấp, nhớ nhung Bùi Kính Xuyên suốt bao nhiêu năm trời.

Đầu cậu cũng bắt đầu đau.

Dường như hôm nay cậu dễ say hơn mọi ngày, vầng sáng màu vàng ấm áp trước mắt biến mất, thay vào đó là những màu gam màu huyền ảo như thiêu rụi đôi mắt làm cậu đau đớn, giống như quả cầu xoay vòng vòng trên đỉnh đầu trong vũ trường disco thập niên chín mươi.

Quả cầu đó, tên khoa học là gì nhỉ?

Trần Câu không nhớ ra được, nhưng thời gian để cậu ngẩn ngơ chỉ nội trong vài giây ngắn ngủi.

Bởi vì Bùi Kính Xuyên đã ôm lấy eo, hôn lên đôi môi cậu.

Con ngươi Trần Câu đột nhiên co rụt lại.

Não cậu trắng xoá.

Giây tiếp theo, răng cậu đã bị cạy mở, đầu lưỡi Bùi Kính Xuyên tiến vào.

Bình Luận (0)
Comment