Hôm Nay Trần Câu Đã Uống Thuốc Chưa

Chương 18

Bùi Kính Xuyên nhất thời không phản ứng kịp.

Góc rèm cửa sổ bị gió hất lên phát ra tiếng phần phật. Buổi sáng trời vẫn còn trắng như bụng cá, vậy mà bây giờ đã biến thành những đám mây đen nặng trĩu xám xịt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra những tia chớp trắng bạc gầm thét xé toạc cả bầu trời.

Hắn im lặng nhìn Trần Câu một lúc, sau đó đưa tay vén tay áo cậu. Tối qua ở bệnh viện Trần Câu ngủ mê man, vết bỏng cũng được xử lý lại. Lúc này đây trên làn da mịn màng có vài vết ửng đỏ nổi lên, tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng.

Bùi Kính Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Xin lỗi.”

Trái tim Trần Câu giật thót.

Bởi vì trong đôi mắt luôn hững hờ kia lại xuất hiện một vẻ...đau khổ chẳng thể gọi tên.

“Hai ngày nay anh chỉ toàn xin lỗi em.” Trần Câu hạ giọng đáp. “Không sao đâu.”

Cậu cảm thấy Bùi Kính Xuyên đang buồn.

Trần Câu không giỏi dỗ dành người khác, trước kia mỗi khi chọc giận người ta, cậu sẽ dụi đầu vai hoặc ngực đối phương, rồi ngẩng mặt lên với đôi mắt long lanh nói, đừng buồn nữa nhé, tôi mời cậu ăn cơm được không?

Trong quan niệm của Trần Câu, hành động thân mật như mấy bé thú nhỏ này là một chuyện rất bình thường, dĩ nhiên chỉ đối với người cậu thích. Cậu có thể không chút e dè dụi vào lòng bố mẹ, dụi vào lòng Bùi Kính Xuyên, cảm thấy thoải mái mà nũng nịu.

“Anh muốn uống cà phê không?” Giọng cậu rất mềm mại: “Trong bếp có canh ngân nhĩ táo đỏ đấy, em cho đường phèn vào nữa, rất ngọt.”

Ánh mắt đang hết sức nặng nề của Bùi Kính Xuyên đột nhiên đong đầy ý cười.

Kế đó hắn nhắm mắt lại, ôm lấy eo Trần Câu nhẹ nhàng áp mặt lên.

Mái tóc vẫn còn hơi ẩm.

Trần Câu “a” một tiếng, giơ tay chầm chậm xoa đầu Bùi Kính Xuyên. Tóc hắn rất lạnh và hơi cứng, cậu không hề có chút ý nghĩ đen anh nào, chỉ đơn giản là đang an ủi người mình thích. Tuy không hiểu đối phương buồn vì chuyện gì, nhưng Trần Câu bằng lòng bên cạnh vỗ về hắn.

“Đáng lẽ phải để anh nói trước.” Bùi Kính Xuyên vùi mặt vào lòng Trần Câu, giọng hơi nghèn nghẹn: “Anh đã nghĩ, mình phải là người tỏ tình với em trước.”

Trần Câu cảm thấy thân nhiệt của đối phương thật cao, hơi thở nóng rực phả vào bụng cậu, cách một lớp áo cũng mang đến cảm giác hơi ngứa.

Cậu đưa tay lau mặt hắn: “Như vậy cũng không sao cả, chẳng lẽ em nói trước thì không ổn à?”

“Không hề, anh rất vui.”

“Hầy, vậy mà em còn lo anh đang buồn.”

“Đâu có, sao anh lại khiến em hiểu lầm thế này? Anh vui đến nỗi sắp phát điên mất thôi.”

Sau một hồi im lặng, Trần Câu hỏi: “Anh cũng thích em từ lâu rồi sao?”

“Ừm.” Bùi Kính Xuyên trả lời: “Có lẽ còn lâu hơn em thích anh một chút.”

“Vậy là nhất kiến chung tình à?”

“Phải, anh vừa gặp em là đã yêu.”

Trần Câu lại “ồ” một tiếng, nói: “Em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.”

Cuối cùng Bùi Kính Xuyên cũng ngẩng mặt lên: “Được, anh sẽ kể cho em nghe từng chuyện một.”

Cả hai từng nghĩ, lúc mình thổ lộ tình cảm sẽ phải kinh thiên động địa biết bao. Phải ở một nơi được trang hoàng tỉ mỉ và lãng mạn, không cần người khác chứng kiến nhưng nhất định phải có thật nhiều hoa đẹp. Thế nhưng tới khi thật sự nói ra thì lại giống như những người bạn thân thiết, mỗi ngày đều chia sẻ những tâm sự trong lòng của mình.

Con trai thì có gì mà tâm sự chứ?

Bùi Kính Xuyên cứ thế nhìn Trần Câu không chớp mắt. Ánh mắt của hắn quá chăm chú, cứ nhìn mãi nhìn mãi, thật sự khiến Trần Câu cũng buồn lây.

Kỳ lạ thật, rõ ràng ước nguyện đã thành nhưng Trần Câu lại thấy sống mũi cay cay.

Cậu quay mặt đi chỗ khác: “Em sắp khóc rồi.”

Vừa rồi cậu vẫn là người ôm Bùi Kính Xuyên, Bùi Kính Xuyên hiếm khi tỏ ra yếu đuối trước mặt Trần Câu như vậy, mà lúc này đây lại biến thành Bùi Kính Xuyên ôm cậu.

Bùi Kính Xuyên ôm cậu vào trong lòng, học theo động tác vừa nãy của Trần Câu, cũng từng chút từng chút một xoa đầu cậu. Tay kia thuận thế vỗ lưng cậu, hắn khẽ khàng dỗ dành, nói rằng đừng khóc nữa. Nhưng ngẫm lại, hắn cảm thấy nếu ngay cả khóc mà cũng không cho thì e là làm khó người ta quá. Thế là hắn bèn bổ sung thêm, không sao, em muốn khóc bao nhiêu cũng được.

Trần Câu quay mặt lại, cố gắng trợn trừng mắt: “Em không có khóc.”

Bùi Kính Xuyên vẫn ôm Trần Câu như thế, nhìn trái rồi lại nhìn phải, tình cảm bị kìm nén suốt bao năm tuôn trào, núi băng tan chảy thành nước mùa xuân, mất kiểm soát nhấn chìm trái tim đang đập của hắn.

Cả cơ thể như bị ngâm đến mềm rồi, mềm đến nỗi nổi lên trên, ngay cả một ngọn gió thổi qua cũng có thể nhấc hai người bay lên trên mây xoay vòng vòng.

Bùi Kính Xuyên cảm thấy trái tim mình mềm như sắp tan chảy.

Sau đó hắn áp sát gò má nóng hổi của họ vào nhau, trân trọng nâng niu lặp đi lặp lại.

“Anh thích em.”

“Trần Câu, anh thật sự rất thích em.”

Nói được một lúc lại nghiêng đầu, khẽ hôn lên tai Trần Câu.

Hắn cũng chẳng còn lời nào khác để nói, chỉ lặp đi lặp lại mỗi hai câu đó.

Chim chóc trong tự nhiên lúc tìm bạn đời còn biết nhảy múa hoặc ngậm theo một viên đá nhỏ lấp lánh. Bùi Kính Xuyên trước đó còn lén lút dùng kẹp cà vạt quyến rũ người ta, bây giờ lại ngốc nghếch đến mức này, cứ ngây người ra không nói được cái gì khác.

Đến cuối cùng vẫn là Trần Câu kết thúc lời tỏ tình đầy vụng về.

Cậu dang tay ôm lấy cổ Bùi Kính Xuyên, đuôi mắt đỏ hoe, tủm tỉm cười.

“Ừm, em biết.”

***

Hôn cũng đã hôn, nồi cháo ngân nhĩ táo đỏ nóng hổi cũng đã ăn xong, cơ mà không biết nên nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi cách nhau một khoảng trên ghế sô pha. Nói thật trước đây dù có xảy ra mâu thuẫn ở trường thì cũng chưa từng thấy hai người họ gượng gạo như vậy.

Đương nhiên, có lẽ vì sự xích mích của hai người đều ở thời điểm non nớt.

Cuối cùng vẫn là Trần Câu mở lời trước: “Hôm nay anh không phải đi làm sao?”

Bùi Kính Xuyên nói: “Đã xin nghỉ, em yên tâm.”

Bàn tay đặt trên đầu gối hắn khẽ rục rịch, Trần Câu thấy vậy lại tưởng đối phương muốn hút thuốc. Sáng sớm nay trên đường từ bệnh viện trở về cậu đã ngửi thấy mùi thuốc lá rất nhạt trên người Bùi Kính Xuyên. Chuyện này cũng rất bình thường, cậu có thể tưởng tượng được trong vô số đêm làm việc quên ăn quên ngủ, hắn ngậm một điếu thuốc trong miệng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cùng với ly cà phê đá đắng ngắt trải qua những đêm đầy cô đơn.

“Muốn hút thuốc hả.” Trần Câu nghiêng đầu hỏi. “Em có bật lửa đây.”

Cậu không hút, nhưng những vật dụng cần thiết thì vẫn có. Mỗi lần ba cậu câu cá xong mang qua đều sẽ trốn ở ban công hút một điếu, còn hết sức hùng hồn cảnh cáo cậu không được nói cho mẹ biết.

Cực kỳ lắm lời luôn.

“Không có.” Bùi Kính Xuyên lắc đầu, dáng vẻ rất nghiêm túc. “Anh chỉ là... muốn nắm tay em.”

Trần Câu cảm thấy mình lại sắp ngất thêm lần nữa.

“Nhưng anh không được quá vội vàng.” Bùi Kính Xuyên nhìn cậu. “Từ lâu anh đã tính kỹ rồi, phải từ từ theo đuổi em. Nếu không phải vì bất ngờ ngày hôm qua thì hôm nay anh sẽ mời em đi xem phim, sau đó cùng đến nhà hàng. Khi món tráng miệng đầu tiên được mang lên bên ngoài sẽ có pháo hoa, còn trong chiếc bánh tart đào ô long của em sẽ có một đôi khuy măng sét sapphire xanh.”

Nói rồi Bùi Kính Xuyên thật sự lấy ra một chiếc hộp bằng nhung, chẳng biết từ lúc nào đã đặt ở bên cạnh.

“Anh sợ sẽ doạ em, nhưng hôm nay anh nhất định phải nói thật rõ.”

Bùi Kính Xuyên kéo tay Trần Câu, đặt chiếc hộp vào lòng bàn tay cậu. Lúc này đây hắn vẫn mặc áo choàng tắm nên trông không được trang trọng lắm, ngược lại có chút lười biếng đầy gợi cảm. Cơ mà chủ tịch Bùi người ta dáng đẹp, cảnh này nhìn qua như một đôi tình nhân yêu nhau đã lâu đang tặng cho người kia một món quà lễ bình thường.

“Nếu tặng nhẫn thì anh sợ sẽ quá trang trọng.” Bùi Kính Xuyên tiếp tục nói. “Khuy măng sét rất ổn, nó riêng tư, có thể đeo trên người...Em muốn mở ra xem không?”

Hắn vẫn còn hơi dè dặt.

Không nói hết những lời phía sau.

Hắn không nói em xem anh mặt dày đến mức nào, tính toán từng bước, mưu kế trùng trùng, lần này anh đặc biệt về nước là nhắm vào em đấy Trần Câu. Ngoài đôi khuy măng sét sapphire xanh ra hắn còn chuẩn bị rất nhiều thứ, hắn muốn Trần Câu nhận ra điều kỳ lạ từ niềm vui hội ngộ, sau đó suy nghĩ về tình bạn đã biến chất này.

Chẳng ngờ ông trời đã không bạc đãi hắn.

Đó là một viên đá sapphire cổ mà hắn đã đấu giá được. Bùi Kính Xuyên vừa nhìn là đã thích nó ngay, màu lửa sáng rực và cực kỳ thuần khiết. Quý ông tóc bạc cung kính hỏi hắn rằng, thưa ngài, ngài muốn đính lên nhẫn không, carat khá lớn nên cũng có thể cân nhắc làm thành vòng cổ. Dù có đính kim cương hay không thì nó cũng đã đủ đẹp.

Bùi Kính Xuyên không hề do dự, nói cắt đi, làm thành một đôi khuy măng sét.

Mắt Trần Câu trong veo, tròng trắng mắt thậm chí còn hơi ánh lên màu xanh nhạt, rất hợp.

Ngoài ra hắn còn âm thầm chuẩn bị những thứ khác.

Bùi Kính Xuyên lòng lang dạ sói, không có lợi ích là không động tay vào. Hắn đã nghĩ ra bao nhiêu kế hoạch để theo đuổi người ta.

Nhưng lại không ngờ đến việc tình cảm của Trần Câu ra sao.

Và cả sự dũng cảm của cậu nữa.

Trần Câu mở chiếc hộp ra, cúi đầu nhìn một lúc, sau đó mỉm cười khẽ nói cảm ơn.

Bùi Kính Xuyên hít một hơi thật sâu: “Hôm nay anh nói hơi nhiều rồi, mong em không thấy phiền nhé.”

Trần Câu lắc đầu: “Sao em có thể thấy anh phiền được?”

“Tóm lại là.” Bùi Kính Xuyên nắm lấy cổ tay Trần Câu: “Anh cực kỳ may mắn, anh căng thẳng kích động đến phát điên... Cảm ơn em đã thích anh, nhưng anh vẫn sẽ theo đuổi em, anh muốn yêu đương thật đàng hoàng với em, có được không?”

Dân làm ăn đều như vậy đấy, cẩn thận, tỉ mỉ, đến lúc này còn muốn nghe được lời hứa từ miệng người ta. Bùi Kính Xuyên nhìn sâu vào mắt Trần Câu, chỉ đợi Trần Câu đồng ý hắn sẽ nuốt lời hứa này vào bụng để mỗi đêm đều có thể an giấc.

Trần Câu vẫn cười, hai mắt đỏ hoe: “Em còn nghĩ từ trước đến nay anh không hề có ý đó với em.”

Dường như không muốn nhắc thêm về đến chủ đề này nữa, cậu lập tức bổ sung: “...Em rất dễ theo đuổi.”

Bùi Kính Xuyên kéo tay cậu: “Thật ư?”

Ngoài cửa sổ đã có tiếng sấm rền, nhưng người ở bên trong lại không nghe thấy.

“Ừm.”

Trần Câu nghiêm túc nhìn hắn: “Anh hôn em một cái đi.”

Trái tim Bùi Kính Xuyên như bị bóp nghẹt, hắn cúi xuống, hết sức dịu dàng đặt nụ hôn lên môi Trần Câu.

Như chuồn chuồn lướt nước rồi tách ra.

Lần này Trần Câu đã nhắm mắt.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, cậu vươn tay, chạm vào mặt Bùi Kính Xuyên: “Anh xem, chẳng phải đã theo đuổi được rồi sao?”

***

Ngày đầu tiên yêu đương thật sự chẳng có gì thú vị.

Bùi Kính Xuyên tính toán đủ đường, nhưng không hề ngờ tới chuyện Trần Câu lại đột nhiên tỏ tình, cũng không biết thành phố này lại đột nhiên có mưa lớn.

Cây cối bên ngoài bị gió thổi cong vênh, mưa to như trút nước, cành lá run rẩy xào xạc trong màn mưa tiêu điều. Nước mưa tạt vào cửa sổ không kịp chảy xuống tạo thành một bức tường nước trong suốt. Điều hòa trong nhà đang bật chế độ hút ẩm, thế nhưng trên làn da vẫn cảm nhận được sự ẩm ướt.

Bùi Kính Xuyên bất đắc dĩ hủy vé xem phim.

Trần Câu khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, ôm một bát nho nhỏ ăn, cố tình hỏi: “Anh biết là em sẽ đồng ý hả?”

“Biết.” Bùi Kính Xuyên đặt điện thoại xuống. “Lúc bộ phim này công chiếu bọn em đang huấn luyện tập trung, sau đó lại khai giảng nên vẫn chưa có thời gian đi xem.”

“Sao anh biết hay thế.” Trần Câu sững sờ, đến cả nho cũng quên cắn: “Em không đăng lên vòng bạn bè mà!”

Bùi Kính Xuyên dang tay ôm lấy cậu, thân hình hắn cũng theo đó mà áp sát vào người ta.

“Anh đã nói rồi.” Hắn có hơi do dự một chút. “Hôm nay sẽ nói rõ với em, em hiểu chứ?”

Trần Câu đặt bát nho lên bàn.

“Mấy năm qua anh vẫn luôn theo dõi em.” Bùi Kính Xuyên thoáng ngập ngừng rồi nói tiếp. “Chuyện lúc em đi học, tốt nghiệp, rồi vào ngôi trường đó làm việc, thời gian đầu cùng học sinh đi quân sự còn bị đưa vào phòng y tế, anh đều biết cả.”

“Sao cơ?”

Trần Câu ngồi thẳng dậy, qua một lúc lâu cũng không nói nên lời. Trong lòng suy nghĩ một hồi cảm thấy có gì đó sai sai, suýt chút nữa bật ra lời tục tĩu rồi: “Anh giám sát em?”

“Anh không yên tâm về em.” Bùi Kính Xuyên thẳng thắn nói: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”

Chuyện này không có gì để biện minh cả.

Hắn cũng biết ha.m m.uốn kiểm soát quá mức này của mình rất bi.ến t.hái.

Dù không xâm phạm vào cuộc sống riêng tư mà chỉ để ý đến công việc của Trần Câu, nhưng thoạt nghe qua vẫn rất quá đáng.

Hắn biết Trần Câu thực ra rất thích vờ như mình mạnh mẽ, đôi khi chịu uất ức hay gặp phải khó khăn cậu cũng sẽ cắn răng không nói lời nào. Bùi Kính Xuyên ở xa như vậy, có thể giúp đỡ một tay cũng rất tốt.

Trần Câu ngẩn người cả buổi trời, sau đó bị tia chớp bên ngoài làm cho giật mình mới hoàn hồn lại.

Cậu lẩm bẩm: “Sao anh lại có chút…”

Còn chưa kịp nói xong cậu đã cảm thấy bụng mình bị người ta khẽ dụi một cái.

Bùi Kính Xuyên lại học theo động tác của cậu vừa dụi đầu vào người ta vừa nói xin lỗi, đều là lỗi của anh.

Trần Câu lúc đầu còn cố kìm nén, chẳng mấy chốc đã phụt cười.

Hai người đã quá quen thuộc đối phương, tình cảm mơ hồ thời niên thiếu từ lâu đã thành sự quyến luyến khắc sâu vào xương tủy. Cậu ôm lấy mặt Bùi Kính Xuyên, chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi. Cậu nói cậu đã tha lỗi cho hắn rồi, sau này đừng như vậy nữa.

Bùi Kính Xuyên nhìn cậu, yết hầu khẽ chuyển động.

Chẳng nhớ ai là người bắt đầu trước, cả hai lại lao vào hôn nhau.

——Đã nói rồi, yêu đương kiểu này chẳng có gì thú vị.

Ngay cả hẹn hò cũng không, chỉ ở trong nhà hôn nhau. Mấy chiêu trò lãng mạn mà Bùi Kính Xuyên tích lũy đầy một bụng đều không có chỗ để dùng đến. Đương độ xuân xanh cơ thể hừng hực bùng cháy, chẳng mấy chốc gối ôm trên ghế sô pha lại rơi xuống đất. Trần Câu thở hổn hển ngửa cổ ra sau, cảm nhận Bùi Kính Xuyên vùi mặt vào hõm cổ, dần dần hôn lên xương quai xanh mình.

Rồi sau đó xuôi xuống dưới.

Trần Câu nắm lấy tóc Bùi Kính Xuyên, mu bàn chân trở nên căng cứng. Những tưởng tượng thầm kín không thể nói ra của tuổi dậy thì lúc này đều đã hiện hữu trước mặt, mang đến từng cơn run rẩy đầy vi diệu.

Nhưng Bùi Kính Xuyên đột nhiên dừng lại.

Hắn kéo cổ áo đã bung ra của cậu lên, giọng khàn khàn: “Được rồi…”

“Không sao.”

Tay Trần Câu đặt ngang mặt che đi biểu cảm của bản thân, còn tay kia lại đặt lên cánh tay Bùi Kính Xuyên: “Em chịu được.”

Mặc kệ cái gì mà dè dặt.

Cái khỉ gì mà từ từ làm chứ.

Trần Câu ngồi dậy ôm lấy cổ Bùi Kính Xuyên, học theo động tác vừa rồi của đối phương mà hôn loạn xạ. Bất giác cậu đã ngồi lên đùi hắn, cậu cảm thấy hông mình bị nắm lấy, lòng bàn tay Bùi Kính Xuyên rất nóng, chỉ cách một lớp áo mỏng.

Nhưng Bùi Kính Xuyên không tiếp tục nữa.

Trần Câu yên lặng một lúc, tự mình giơ tay cởi từng cúc áo của hắn.

Không có chút e dè lo sợ nào, sự ngượng ngùng cũng biến mất đâu mất dạng. Cậu lột áo mình ra, như một con cừu non mới sinh đè trên người Bùi Kính Xuyên, sau đó nắm lấy tay đối phương đặt lên ngực mình.

Mặt Trần Câu đỏ như gấc: “Anh sờ em đi.”

Bùi Kính Xuyên ngẩng mặt nhìn cậu.

“Được.”

Thích đến mức không biết phải làm sao với người kia.

Trần Câu lại bị ấn xuống ghế sô pha, cả người choáng váng như một khúc gỗ đang trôi dạt giữa sóng biển cuộn trào. Mọi giác quan đều rời xa cậu, bên ngoài sấm sét vang rền, nhưng trước mắt cậu lại là những vì sao chi chít trên bầu trời đêm, nhiều đến mức chực rơi xuống. Cậu run rẩy, chỉ có thể nắm chặt lấy tóc Bùi Kính Xuyên.

Ắt hẳn cậu đã làm Bùi Kính Xuyên đau lắm.

Nhưng Trần Câu không thể buông tay, cảm giác xa lạ nuốt chửng lấy cậu. Bọt trắng dịu dàng nâng cậu lên rồi lại hạ xuống, hết lần này đến lần khác xô dạt lên bờ cát, thế nhưng chẳng có bất kỳ cảm giác chân thật nào, tựa như không có cách nào để đứng vững trên mặt đất.

Giây tiếp theo Trần Câu bị kéo dậy, hai người đổi vị trí cho nhau.

Ào ào——

Bên ngoài mưa vẫn rơi, hàng cây ngoài cửa sổ kêu lên xào xạc.

Trần Câu hoàn toàn không thể phản ứng kịp, bởi vì Bùi Kính Xuyên lặng lẽ rút cà vạt ra trói hai tay Trần Câu lại.

Tiếp theo mạnh mẽ siết chặt lấy vòng eo mềm dẻo kia.

“Không, không được!”

Trần Câu kinh ngạc đến mức mặt đỏ bừng. Cậu vô cùng chật vật, liều mạng giãy giụa: “Sao anh lại làm vậy chứ... Bẩn lắm, không được đâu!”

Nhưng tay Bùi Kính Xuyên cứng tựa như sắt, kẹp chặt vào xương hông cậu.

Từ đầu đến cuối làm cậu lắc lư.

Xấu hổ đến chết mất.

Sao có thể ngồi lên như vậy...

Cậu quỳ ở đó, cả người run rẩy, miệng thì khóc lóc kêu la lung tung.

Trần Câu không biết mình đã nhấp nhô bao lâu.

Thậm chí cậu còn không có thời gian để hối hận, tự dưng lại nói mình chịu được làm gì không biết.

Sau cùng Bùi Kính Xuyên chầm chậm hôn lên những vệt nước mắt đã khô trên mặt cậu, còn có tâm trạng khen cậu xinh đẹp nữa.

Ánh mắt Trần Câu tam rã, cậu nằm gục trên ghế sô pha, giọng khản đặc như tiếng chiêng vỡ: “...Còn anh thì sao?”

Bùi Kính Xuyên lấy giấy lau sơ người mình và ghế sô pha rồi nghiêng mặt hỏi: “Muốn giúp anh không?”

Trần Câu chống tay, gắng gượng ngồi dậy: “Không, em muốn làm trực tiếp.”

Cậu không biết phải miêu tả tâm trạng ra sao, có lẽ vẫn muốn quấn quýt với hắn đến cùng.

Bùi Kính Xuyên đứng dậy, mỉm cười nói được.

Sau đó hắn đi vào phòng ngủ phụ, lúc đi ra còn cầm một lọ thuốc trên tay.

Trần Câu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau dư vị ban nãy, cậu thở hổn hển nói: “Hả?”

Cậu loáng thoáng thấy trên đó hình như có viết mấy chữ.

Điều trị... nam giới... rối loạn, và cả trước nửa tiếng uống một viên.

Nhưng chưa kịp nhìn rõ thì Bùi Kính Xuyên đã bình tĩnh vặn nắp.

Một viên, hai viên, ba viên...

Trần Câu trong phút chốc quên cả việc hít thở. Cậu rùng mình lồm cồm bò dậy, đồng tử co rút lại.

Mà Bùi Kính Xuyên mặt không cảm xúc đổ ra tay.

Cả một vốc thuốc.

Bình Luận (0)
Comment