Đầu óc Trần Câu trống rỗng.
Cậu theo bản năng giơ tay lên nhấn giữ dòng thông báo kia, cố gắng xóa nó đi.
...Nhưng vô dụng.
Trần Câu suy tư trong một chốc, sau đó cậu thoát khỏi đoạn chat rồi xóa trò chuyện với Bùi Kính Xuyên.
Tuy hai người cũng chẳng nhắn gì với nhau, chỉ độc mỗi dòng tin nhắn đáng thương như vậy thôi, nhưng ít nhất Trần Câu có thể giả vờ như không thấy gì.
Sau đó cậu bấm vào trang cá nhân, im lặng nhìn chằm chằm vào phần cài đặt ‘vỗ nhẹ’.
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra đã thời điểm viết thứ này rồi.
—
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, cả khối cùng nhau tổ chức tiệc liên hoan. Giáo viên ai nấy được nghỉ hè là tinh thần sảng khoái hẳn ra. Cả đám uống đến mức say bí tỉ, rồi không biết sao lại bắt đầu nói nhảm. Ngay cả Trần Câu cũng bị chuốc cho mấy ly, đầu óc choáng váng ngồi đấu khẩu với thầy dạy vật lý.
Rồi cãi thua mất tiêu.
Trần Câu tức đến nỗi dùng luôn tiếng Anh mắng anh ta.
Thầy vật lý vô cùng kiêu ngạo nói: "Thử cược xem số lượng mấy đứa nhóc vào được cuộc thi năm nay không!"
Trần Câu vỗ bàn cái bốp: “Chơi luôn."
Vốn dĩ danh sách đã có rồi, nằm trong tay giáo viên chủ nhiệm ấy, chỉ là chưa công bố thôi. Trần Câu rất tự tin số lượng học sinh vào vòng chung kết môn tiếng anh chắc chắn sẽ nhiều hơn vật lý. Mấy học sinh giỏi đều do một tay cậu dẫn dắt từ lớp 10, sức học rất được.
Giáo viên vật lý mồm miệng hết sức láu cá: "Nếu ông thua thì hội thao mùa thu ông phải đăng ký chạy ba nghìn mét cho tôi."
Trần Câu không hề lép vế: "Thế lỡ ông thua thì sao?"
"Hai lớp buổi tối tôi nhường cho ông tất, tôi sẽ bảo lớp trưởng hướng dẫn cho mấy đứa kia học nghe tiếng anh."
Trần Câu soạt một phát ngồi thẳng dậy.
Nửa phút sau.
"Chạy xong ba nghìn mét chắc tôi cũng mất luôn cái mạng quá." Trần Câu thuyết phục thầy vật lý, cố gắng gợi lòng thương từ người ta. "Tôi thấy không hợp lắm ông ạ."
Đúng là không hợp thật.
Sau đó mọi người đều nốc không ít rượu, giáo viên chủ nhiệm thì mất tiêu cái gọng kính, giáo viên ngữ văn nằm gục trên bàn ngáy khò khò, giáo viên toán vừa gọi điện thoại vừa cãi nhau với sếp. Còn tên khốn dạy vật lý kia nửa đùa nửa thật nói, hay là làm chuyện gì đó vui vẻ ngại ngùng tí nhỉ, vào trong nhóm tỏ tình chẳng hạn?
Trần Câu nắm chặt điện thoại nói, ông đừng có thế chứ, tôi còn muốn làm thầy giáo mẫu mực mà.
Tóm lại cậu chả nhớ mình đã mặc cả thế nào mà lại vào cái cài đặt ‘vỗ nhẹ’ này. Trần Câu nghĩ đã lỡ rồi thì cho lỡ luôn, thế là cậu viết thêm một câu ngượng chín mặt.
Chủ yếu là vì mỗi khi nhắc tới chuyện ‘vỗ’ này, Trần Câu lại nhớ đến năm đó có một Bùi Kính Xuyên ngồi sau bàn mình.
Có lần đang giờ chuyển tiết, Trần Câu cứ ngốc nghếch ngồi cười đùa với mấy đứa bạn mãi. Chuông vào tiết tiếp theo đã vang lên, ngay khoảnh khắc giáo viên chủ nhiệm sắp bước vào lớp Bùi Kính Xuyên tiện tay vỗ nhẹ mông cậu nói, đừng nghịch nữa.
Lực vỗ không mạnh không nhẹ, Bùi Kính Xuyên còn khẽ mỉm cười.
Mà nay phong thủy luân chuyển, mấy giáo viên khác bắt đầu ‘vỗ’ cậu trong nhóm chat, ai nấy cũng tấm tắc khen cong thật đó.
Buổi liên hoan kết thúc, Trần Câu cũng quên béng luôn chuyện này.
Suy cho cùng cũng tỉnh rượu rồi, Trần Câu lại trở về với hình tượng nghiêm chỉnh giữ kẽ như mọi ngày.
—
Thế nên sửa lại phần cài đặt xong Trần Câu liền vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Thôi toi.
Mặt cậu nóng như hai hòn than ấy.
Hơi thở cũng càng thêm nóng, ngực thì phập phồng, Trần Câu thở hổn hển nhìn bản thân trong gương. Cậu trầm mặc một hồi rồi vào bếp, múc cơm ra ngoan ngoãn ngồi ăn.
Cậu ăn rất cẩn thận, tựa như không chỉ ăn mà còn đang tận hưởng nó vậy.
Trần Câu rất nghiêm túc chăm sóc bản thân lúc bị bệnh.
Dù chẳng có khẩu vị gì cả nhưng cũng phải ăn đủ ba bữa một ngày.
Ăn cơm xong Trần Câu lại về giường nằm. Cậu trùm chăn kín mít, quyết định quên hết tất cả mấy chuyện xấu hổ vừa rồi.
Cậu ngủ thẳng đến bốn giờ chiều.
Lúc tỉnh dậy Trần Câu đau đầu dữ dội, không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống đất.
“Ấy.”
Cậu mê man lên tiếng: "Xin lỗi, mày có sao không?"
Đờ người ra một lúc lâu, Trần Câu mới dụi mắt nhặt điện thoại lên. Nhìn kỹ lại thì góc dưới bên phải màn hình đã bị vỡ, tạo thành những kẽ nứt trông như mạng nhện.
Trần Câu hít sâu mấy hơi, quyết định ra ngoài sửa điện thoại, tiện thể hít thở chút không khí trong lành rồi đến hiệu thuốc mua mấy miếng dán hạ sốt.
Tuy chẳng mang lại tác dụng gì, nhưng ít nhất cũng dễ chịu hơn chút.
Hôm qua mưa tầm tã, hôm nay thời tiết lại trở nên trong xanh mát mẻ. Tóc Trần Câu bị vểnh lên, cậu đội mũ để ép nó xuống, sau đó cẩn thận men theo lề đường lững thững đi ra ngoài.
Có lẽ vì bước chân cậu nhẹ tênh, mà điện thoại để trong túi lại khá nặng.
Trên mặt đường có một vũng nước nhỏ đọng lại trong viên gạch hoa bị lõm. Trần Câu là người thích ngủ nướng, vì thế để tiện đi làm mà cậu đã mua nhà ở khu tập thể đối diện trường. Xung quanh đều là những con phố cũ kỹ, cây cối cũng đều có tuổi cả rồi. Chỉ cần đổ bóng râm thôi cũng đã biến thành khung cảnh nhuốm đầy hơi thở xưa cũ.
Chút cháo buổi sáng đã tiêu hoá sạch, dạ dày Trần Câu trống không, nhưng cậu vẫn có cảm giác muốn nôn.
Cậu dừng bước, chống tay vào một cây ngô đồng bên đường đứng th.ở d.ốc.
Không xong rồi, chóng mặt quá.
Trần Câu lập tức quyết định quay về nhà.
Điện thoại hỏng để mai sửa sau, cuộc tản bộ thường lệ cũng phải dừng lại. Trần Câu rất quý trọng mạng sống của mình, ước chừng cơn sốt lần này dường như có hơi nghiêm trọng.
Cậu chậm rãi lê bước về nhà.
Ông cụ đang ngồi bên đường đánh cờ chào hỏi: “Ủa mới vừa đi ra mà về rồi à?"
"Dạ vâng, cháu có việc."
Trần Câu cười cười, đoạn kéo vành mũ thấp hơn một chút. Cậu lấy điện thoại ra xem thử, ngoại trừ việc màn hình bị vỡ ra thì chạy khởi động rất mượt.
Vừa hay tay lớp trưởng lần trước gọi tới.
"Alo Câu Nhi hả, sao rồi có liên lạc được với Bùi Kính Xuyên chưa?" Tốt quá nhỉ, bây giờ Trần Câu còn chẳng nghe nổi ba chữ Bùi Kính Xuyên nữa là.
"Chưa.”
Cậu thẳng thắn đáp lại gã: "Hai bọn tôi cắt đứt liên lạc từ lâu rồi."
Cú trượt tay đầy tai hại kia chỉ từ một phía mà thôi, con người Bùi Kính Xuyên mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế nên ‘vỗ’ lại là rất bình thường!
Gã thở dài nói: "Tiếc nhỉ, chắc cậu không biết Bùi Kính Xuyên bây giờ lợi hại đến thế nào đâu. Đại gia công nghệ mới phất lên nổi đình nổi đám đấy! Dự án cậu ta nghiên cứu phát triển tốn không biết bao giấy mực báo chí, nhiều người muốn bâu vào nịnh nọt cậu ta lắm...Tôi nhớ điều kiện gia đình cậu ta hình như cũng trâu bò lắm đúng không, đúng là làm người ta ganh tị chết mất."
Đầu óc Trần Câu vẫn hơi mơ hồ, cậu liếc thấy bên cạnh có một hiệu thuốc, bèn lảo đảo đi vào.
Dược sĩ đi theo hỏi có cần giúp không, Trần Câu chỉ vào điện thoại lắc đầu. Cậu đi thẳng tới kệ thuốc đặt miếng dán hạ sốt, gã lớp trưởng thì vẫn tiếp tục lảm nhảm bên tai.
"Cậu nói xem tên Bùi Kính Xuyên đó sao chẳng có chút gì giống người thế nhỉ?"
Trần Câu ậm ờ cho qua chuyện, cậu lại gần kệ thuốc, trợn mắt nhìn đống thuốc bày trên đó.
Sốt cao, đến mắt cũng đau, bắp chân thì mỏi nhừ.
"Hơn nữa còn thông minh kinh khủng, tôi nhớ hồi đi học, đề thi giáo viên giao cậu ta chẳng mấy khi làm nhưng vẫn chễm chệ đứng nhất khối. Sao tôi lại không có được cái đầu như vậy chứ?"
Cầm miếng dán hạ sốt trong tay Trần Câu chậm rãi thở ra một hơi, cậu xoay người dụi mắt.
"Nghe nói cậu ta ở bên nước ngoài sắp kết hôn rồi."
Tay lớp trưởng lắm mồm, đụng tới chuyện riêng của người ta là gã càng hưng phấn: “Tôi luôn nghi tên này bi.ến th.ái thích dùng công việc ph.át ti.ết thay t.ình d.ục nữa chứ. Cũng không biết là công chúa từ đâu ra mà có thể hạ gục được cậu ta..."
Xẹt——
Một tiếng dòng điện yếu ớt từ tai truyền đến tim, mang theo sự kích động và bối rối kỳ lạ, cùng với cơn đau nhói lạ lẫm.
Trần Câu chưa kịp nhìn thì màn hình điện thoại đã đen ngòm. Cậu như quên cả thở, cứ ngây người đứng ở đó.
Bùi Kính Xuyên...sắp kết hôn ư?
—
"Không phải mới bệnh khỏi à, còn dám ra ngoài uống rượu?"
Đỗ Thiếu Hoa bận luôn tay luôn chân, cuối cùng cũng có thời gian bưng hai ly cocktail quay lại, ngồi xuống cái ghế đẩu cao vút. Y liếc mắt cảnh cáo gã đàn ông đang định tới bắt chuyện, tay thì vỗ vỗ lưng Trần Câu: "Này, có nghe tớ nói không?"
Ánh đèn trong quán bar mập mờ, nhạc thì ầm ĩ. Trần Câu gối đầu lên cánh tay mình, không nói lời nào mà chỉ ngồi cười.
Nụ cười đó khiến tim Đỗ Thiếu Hoa loạn nhịp.
Trần Câu hiếm khi ra ngoài, da cậu trắng, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu, cộng thêm phong thái nhà giáo được rèn giũa trên bục giảng khiến cậu khoác lên mình cảm giác cao quý cấm dục. Cho nên một khi đã ngà ngà say thì hệt như biến thành con người khác.
Hai mắt ửng hồng, tựa như làn nước xuân tháng ba, lấp lánh sáng óng.
Chẳng trách lại thu hút nhiều ong bướm như vậy.
Với tư cách là bạn bè, Đỗ Thiếu Hoa đương nhiên đảm nhận trách nhiệm "hộ hoa". Y ghé sát lại nói lớn: “Có biết cả hai người vừa nãy đều tới bắt chuyện với cậu không?"
"Biết."
Tóc mái Trần Câu rũ xuống, thoáng che đi đôi mắt xinh đẹp: "Tớ biết... cậu ấy sắp kết hôn rồi."
Câu phía sau âm lượng quá nhỏ nên Đỗ Thiếu Hoa không nghe rõ, y bèn tiếp tục gào lên: “Biết rồi mà cậu còn cười như vậy!"
Cậu quả thực như một chiếc bánh ngọt được gói kỹ càng, trông tinh tế đáng yêu hết mức, quay mặt về phía người khác mà trưng ra sự ngọt ngào của mình.
Thậm chí ngay cả áo sơ mi cũng kéo tuột ra, để lộ vòng eo thon gầy.
Phóng khoáng quá rồi đấy.
Đỗ Thiếu Hoa cạn lời chỉnh lại áo cậu cho chỉnh tề: "Hay là chúng ta lên lầu ngồi đi, tớ đặt phòng xong rồi. Quý ông đây muốn uống bao nhiêu thì uống, uống xong tớ lái xe đưa cậu về, thế nào?"
Trần Câu chớp mắt, kéo dài giọng nghe rất trẻ con: "Hông muốn——"
Hừ, say quắc cần câu rồi.
Đỗ Thiếu Hoa cười gằn một tiếng, lôi điện thoại ra đe dọa: "Không nghe lời tớ gọi cho mẹ cậu đấy nhé!"
Tuy hơi ngại nhưng rất hiệu quả.
Y là ông chủ quán bar này, cũng là một trong số ít bạn nối khố của Trần Câu. Y biết rõ cái tính tình chó má từ nhỏ đến lớn của người này, tuy bướng bỉnh nhưng trước mặt người nhà sẽ luôn thỏa hiệp. Nói chung cũng không phải không biết điều, thuốc đắng đến mấy cũng có thể điềm nhiên mà uống hết.
Màn hình điện thoại đã sáng lên, Đỗ Thiếu Hoa làm người xấu làm tới cùng: “Có chịu đi không?"
Mùa hè là mùa cao điểm của quán bar, khoảng thời gian này nhân lực không đủ làm buổi tối y cũng phải bận theo, thành ra không rảnh để mà để ý tới tên Trần Câu say rượu. Cách duy nhất là trông chừng kỹ một chút, đưa người lên lầu yên ổn ngủ một giấc tới mai là được.
Cuối cùng Trần Câu cũng có phản ứng.
Cậu chậm rãi đứng dậy, tay chống lên bàn quầy bar: "Chuyện tớ uống rượu, đừng nói cho mẹ biết."
Đỗ Thiếu Hoa nín cười tới độ vẹo cả miệng: "Được, có đi nổi không đó?"
"Ừm."
Một vệt sáng lướt qua chiếu lên khuôn mặt ửng đỏ của Trần Câu, làm hai mắt cậu sáng lên lấp lánh: "Tớ đi cho cậu xem, thẳng tắp luôn này."
Đỗ Thiếu Hoa phì cười huýt sáo: “Để tớ đưa cậu lên lầu."
Tầng trên của quán bar cũng là sản nghiệp của y, y đã giữ phòng sẵn cho Trần Câu, chỉ chờ cái người say khướt lên là nghỉ ngơi được ngay.
Trần Câu lắc đầu, chìa tay ra: “Đưa tớ thẻ phòng là được, cậu làm việc đi.”
"Tớ đi với cậu.” Đỗ Thiếu Hoa đứng dậy theo. "Dạo này bận quá, có chuyện gì qua mấy ngày nữa rồi hẵng tâm sự với tớ. Chúng ta tới trường đua ngựa chơi đi, đều sẽ qua cả thôi, cậu đừng buồn quá."
Trần Câu nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao đâu, tớ tự xử lý được."
Cậu nói xong lại mỉm cười: "Cảm ơn cậu nhé."
Đỗ Thiếu Hoa không yên tâm, vẫn kiên trì cùng cậu đi vào thang máy. Trên đường đi y liên tục nhận ba cuộc điện thoại, bèn vội vàng đưa Trần Câu đến cửa: "Ngủ một giấc thật đã vào, nghe lời tớ."
Trần Câu nhận thẻ phòng: "Ừm."
Đỗ Thiếu Hoa không rảnh bận tâm nữa, đưa tay xoa đầu đối phương một cái, quăng lại một câu có việc thì gọi điện rồi vội vàng rời đi.
Hành lang lại trở nên yên tĩnh, ở đây là tầng mười bảy, cách ly mọi sự ồn ào phức tạp bên ngoài. Trần Câu cụp mắt, đặt thẻ phòng vào khe cảm ứng.
"Tít tít tít!"
Không phải tiếng cửa mở ra mà là tiếng báo động réo lên ầm ĩ.
Trần Câu lờ đờ đứng đó, nghi hoặc nhìn dòng chữ in hoa trên thẻ – 1901.
Rồi lại ngẩng đầu nhìn về bảng số phòng, 1701.
Đúng mà nhỉ.
Động tác lúc này của cậu rất chậm chạp, đầu óc cũng theo đó mà đờ đẫn, ngơ ngác nhìn tấm thẻ màu đen trong tay cố gắng suy nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu.
Tâm trạng không tốt, tìm Đỗ Thiếu Hoa uống rượu rồi say mèm, sau đó lên lầu ngủ một giấc.
Cũng chẳng có vấn đề gì.
Trần Câu cảm thấy mình thật đáng khen, uống rượu cũng phải tìm chỗ người quen uống, có thể thoải mái buông thả tâm tình mà không sợ đi lạc mất.
Cậu quẹt thẻ một lần nữa, mà cửa phòng vẫn chẳng chịu nhúc nhích.
Hương thơm của khách sạn bay lãng đãng trong không khí, vẻ ngà ngà say của Trần Câu hiện hết lên mặt, cậu ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng chặt.
Một lát sau cậu ngáp một cái thật to.
Cơ thể dựa vào cửa từ từ trượt xuống, cuối cùng cậu như đã kiệt sức mà ngồi phịch xuống đất, trông y hệt một chiếc bánh kem sắp tan chảy.
Ông chủ Đỗ Thiếu Hoa hào phóng rộng lượng, ngay cả thảm cũng dùng hàng đắt tiền của Ý. Trần Câu cẩn thận s.ờ s.oạng, mềm mại quá đi.
Tuyệt quá, vậy là yên tâm rồi.
Vừa hay có thể ngủ một giấc ngon lành.