Viên đá kia vẫn còn ngậm trong miệng, Bùi Kính Xuyên để nguyên như thế mà nhìn cậu chằm chặp.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Trần Câu gần như có thể ngửi thấy hương cà phê đắng nhàn nhạt trên người hắn. Bùi Kính Xuyên thích uống cà phê đen nguyên chất không thêm đường thêm sữa, hồi còn đi học Trần Câu thấy vậy bèn nếm thử một ngụm, để rồi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nói, cậu đúng là đang uống nước rửa nồi.
Sau đó Bùi Kính Xuyên sẽ bật cười trêu lại cậu rằng, còn cậu đang uống trà sữa đấy.
Bởi vì Trần Câu lúc nào cũng phải cho thật nhiều sữa vào, hơn nữa phải uống lúc còn nóng. Cậu luôn đựng trong một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng thật to, sau đó đặt lên trên bàn mình ngậm ống hút mà uống.
Đệm giường phát ra tiếng động rất nhỏ, Bùi Kính Xuyên ghé sát lại, hôn lên mí mắt Trần Câu.
Trong miệng hắn đang ngậm đá nên rất lạnh, khiến làn da cậu bất giác run rẩy.
Sau đó hướng xuống chuyển đến đôi môi.
Vị cà phê đắng ngắt chen vào hai cánh hoa, viên đá vuông vắn đã tan ra được một nửa quanh quẩn giữa môi lưỡi hai người. Bùi Kính Xuyên hết sức khéo léo đẩy nó vào miệng Trần Câu rồi lại dùng đầu lưỡi lấy ra. Trần Câu thở hổn hển ngửa cổ ra sau, một mảng ga giường bị cậu túm chặt đã trở nên nhăn nhúm.
Và rồi viên đá biến mất.
Bùi Kính Xuyên cúi đầu, tiếp tục nấn ná trên yết hầu và xương quai xanh của cậu. Không khí sau cơn mưa cực kỳ ẩm ướt, dù đang ở trong phòng cũng có thể ngửi thấy mùi đất tươi mát bên ngoài. Cổ áo ngủ của Trần Câu bị hắn nhẹ nhàng kéo ra, ngay khi sắp chạm đến vết sưng đỏ kia thì Trần Câu ngăn lại.
Trần Câu vuốt ve mặt hắn, ngả người ra sau né tránh.
“Em không để ý đâu.” Cậu trao cho đối phương một cái nhìn đầy kiên định, rồi lặp lại lời lúc nãy. “Em hoàn toàn không để ý.”
Bùi Kính Xuyên nheo mắt: “Không cần vội, em không cần thiết phải trả lời vấn đề này.”
“Em nói thật đấy.”
Trần Câu nuốt nước bọt, dáng vẻ kinh ngạc và mờ mịt ban nãy đã biến mất. Có vẻ cậu chấp nhận câu trả lời này rất nhanh và chẳng xem nó như là chuyện gì lớn lao, giống như Bùi Kính Xuyên chỉ vừa nói với cậu rằng, hôm nay anh bị sốt và bụng có hơi đau vậy.
Cậu cũng không hỏi có cần đến bệnh viện khám không.
Không cần thiết.
Gương mặt Trần Câu vẫn còn lưu lại vệt hồng, ban nãy ở trong phòng tắm bị giày vò quá mức ác liệt nên lúc này bắp chân cậu mềm nhũn hết cả: “Anh buồn ngủ không?”
Một tiếng “rắc” vang lên.
Bùi Kính Xuyên cắn vỡ viên đá.
“Sao thế.”
Hắn nuốt những mảnh đá vụn vừa lướt qua làn da Trần Câu xuống, nhướng mày hỏi: “Em muốn đi ngủ rồi à?”
“Em thấy anh vẫn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng.” Trần Câu rúc vào lòng Bùi Kính Xuyên, chỉnh chăn lại cho ngay ngắn. “Nếu anh buồn ngủ thì em kể chuyện cho anh nghe nhé.”
Trong sắc trời mờ mờ của hừng đông tĩnh lặng, ánh trăng mênh mông phủ trên chiếc giường, trong trẻo và thanh khiết như sữa tươi.
Trần Câu cứ thế tựa vào lòng Bùi Kính Xuyên, khuôn mặt dán sát vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đầy trầm ổn và mạnh mẽ ấy.
“Có muốn nghe thầy Trần kể chuyện không?”
Bùi Kính Xuyên phì cười gối đầu lên tay, tay kia chốc chốc lại vuốt ve mái tóc Trần Câu: “Được, cảm ơn thầy nhé.”
Bây giờ lại bắt đầu tự xưng mình là thầy rồi đấy.
“Ngày xửa ngày xưa có hai mảnh trăng khuyết đầy kỳ lạ. Chúng nghe người ta nói rằng, phải tìm được nửa kia phù hợp thì mới có thể ghép thành một hình tròn hoàn hảo.”
“Thế nhưng hình dạng của chúng lại khá khác biệt so với những mảnh trăng khác. Chúng không có đường viền cạnh rõ nét, cũng chẳng có những đường cong mềm mại mượt mà. Khi những mảnh trăng khác đã tìm được một nửa của mình, hạnh phúc lăn qua lăn lại trên sườn đồi thì cuối cùng chúng cũng gặp được nhau.”
“Nhìn kìa, hai mảnh trăng khuyết dị hợm!”
“Trong thế giới của chúng, sinh ra với hình dạng như vậy đồng nghĩa với việc mang một vẻ ngoài xấu xí và rất khó tìm được nửa kia của mình.”
Giọng Trần Câu rất nhẹ, như thể đang thực sự kể chuyện cổ tích cho trẻ con, vừa kể vừa từ từ nắm lấy tay Bùi Kính Xuyên.
“Ngày hôm đó chúng vừa nhìn thấy nhau là lập tức rơi vào lưới tình.”
Bùi Kính Xuyên nhìn cậu: “Chúng đều khác thường mà.”
“Nhưng chúng rất hợp nhau.” Trần Câu cười rộ lên: “Tất cả những góc cạnh kỳ quặc, những phần thiếu hoặc thừa ra, trong mắt đối phương lại vừa vặn hoàn hảo. Chúng cũng có thể tay trong tay cùng nhau lăn tròn trên sườn đồi mùa xuân, vui vẻ giẫm lên cỏ cây để bắt chuồn chuồn.”
Bùi Kính Xuyên gãi nhẹ vào lòng bàn tay cậu: “Thầy Trần đang dỗ anh đấy à.”
“Ừm.” Trần Câu nhìn hắn: “Em muốn dỗ dành anh một chút.”
“Cảm ơn nhé, và cả cảm ơn câu chuyện của em.”
“Thích không?”
“Ừm.”
Trần Câu kéo chăn lên cao hơn, che đi cằm mình: “Vậy anh buồn ngủ chưa?”
“Không buồn ngủ.” Bùi Kính Xuyên lắc đầu. “Thậm chí còn đủ sức bế em vào bếp uống trà gừng.”
Trần Câu “xoạt” một cái xốc chăn lên.
Lửa tình ban nãy rớt thẳng vào nồi nước lạnh biến thành công cốc. Bây giờ đã là mấy giờ mà Bùi Kính Xuyên còn nhớ tới chuyện bắt cậu uống trà gừng hả!
Thế nhưng khi trông thấy ánh mắt đong đầy ý cười của Bùi Kính Xuyên cậu lại mềm lòng: “Anh uống cùng em.”
“Được.”
Bùi Kính Xuyên nắm tay cậu cùng nhau ra khỏi phòng ngủ, đi về phía nhà bếp.
Những lời ban nãy của cậu Bùi Kính Xuyên đều để trong lòng. Hắn đã cho rất nhiều đường đỏ vào trong, đứng ở ngoài thôi cũng đã ngửi thấy một mùi ngọt ngào ấm nóng. Trần Câu ôm bát canh, không dùng thìa mà cứ thế uống từng ngụm, chẳng mấy chốc chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi. Bùi Kính Xuyên lấy khăn giấy lau cho cậu rồi lại dắt tay nhau đi đánh răng.
Chiếc gương trong phòng tắm phản chiếu hình ảnh hai người đứng sóng vai nhau.
Trần Câu nhổ bọt kem trong miệng ra, mơ màng gọi tên đối phương: “Bùi Kính Xuyên.”
“Ừ.” Bùi Kính Xuyên đặt cốc súc miệng lên lại giá: “Anh đây.”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên em nghĩ.” Trần Câu súc miệng xong, xoay người lại, hai tay vòng qua cổ Bùi Kính Xuyên. “Thật ra anh như vậy cũng rất tốt, nếu không em nghi ngờ mình thật sự sẽ chết trên giường mất.”
Bùi Kính Xuyên bật cười rồi bế thốc cậu lên: “Không đến mức đó đâu.”
“Sao lại không đến mức đó?”
Bóng ma lần trước bị hôn đến ngất đi vẫn còn đó, Trần Câu sợ hãi nói: “Cái lúc thấy anh đổ cả vốc thuốc ra tay, em sợ mình bị anh làm đến chết luôn.”
Bùi Kính Xuyên đưa tay lên bịt miệng cậu: “Ăn nói linh tinh.”
Hắn khá là không vui khi nghe mấy chuyện sống chết từ miệng Trần Câu.
Vừa ở chung một chỗ là liền quấn lấy nhau, đã ôm trong lòng rồi mà còn phải hôn nhau suốt đường về phòng ngủ. Bùi Kính Xuyên đặt cậu lên giường, đắp chăn cẩn thận: “Em muốn ngủ không, nếu không ngủ thì nói chuyện thêm chút nữa?”
Trần Câu vừa ngủ được ba tiếng, lúc này mắt sáng như hai cái đèn pha vậy: “Được.”
Cậu cân nhắc một lúc rồi nói: “Bùi Kính Xuyên, em vẫn muốn biết nếu anh thật sự uống nhiều thuốc như vậy thì sẽ có hậu quả gì.”
Bùi Kính Xuyên nhìn biểu cảm của cậu là biết ngay trong đầu người này đang nghĩ cái gì. Trước kia cũng như thế, cậu ỷ vào việc Bùi Kính Xuyên cưng chiều mình nên ngang nhiên giở trò làm nũng. Giờ biết được bệnh của Bùi Kính Xuyên rồi, đoán chừng cái đuôi nhỏ trong lòng cậu đã vểnh lên, cảm thấy hắn không có cơ hội làm cậu chết thật trên giường nên dĩ nhiên sẽ vô cùng kiêu ngạo.
“Sẽ bị kíc.h t.hích.” Hắn bình tĩnh nói. “Anh đã từng thử, một hai viên không có tác dụng, phải khoảng chừng mười viên.”
Trần Câu bật dậy khỏi giường, há to miệng: “Mười viên á!”
Thật sự không chết người sao!
“Không sao.” Bùi Kính Xuyên ấn cậu xuống, tiếp tục ôm vào lòng. “Thời điểm uống thử anh đang ở ngay gần bệnh viện, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để rửa ruột rồi.”
Trần Câu vẫn nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc.
“Vậy sau đó anh giải quyết thế nào?”
“Không cố giải quyết nữa.” Bùi Kính Xuyên lại bắt đầu sờ tay Trần Câu, dường như chỉ cần có cậu nằm bên cạnh thì từ ngón tay, cánh tay đến vành tai, chỗ nào hắn cũng muốn sờ một chút, nắn một chút, dù có chạm thế nào cũng không thấy đủ. “Chỉ là, anh phát hiện ra cách khiến bản thân thỏa mãn.”
“Là gì?”
Bùi Kính Xuyên khẽ cười: “Nhớ em.”
Lời này nói ra nghe thì đơn giản lắm, nhưng vẫn khiến người ta đỏ mặt tía tai, còn mờ ám hơn cả tỏ tình.
Không gian để trí tưởng tượng bay xa quá lớn.
Trần Câu cố giữ bình tĩnh, trong lòng sướng như tiên nhưng vẫn phải tỏ ra bình thường: “Chỉ dựa vào việc nhớ em là có thể thỏa mãn?”
“Ừm.” Bùi Kính Xuyên gật đầu. “Em có muốn nghe anh nói anh nhớ em như thế nào không?”
Đôi mắt hắn nhìn sâu vào Trần Câu, bên trong không hề toát lên chút ý cười nào.
Trần Câu bất giác rùng mình.
Nhớ lại hôm đó bị đè trên giường, trong ngoài đều bị sờ so.ạng li.ếm láp một lượt, cậu đành cắn răng nói: “Muốn nghe.”
“Anh sẽ tưởng tượng mình dùng dây thừng trói em lại.” Bùi Kính Xuyên nói rất chậm, như thể đang chìm vào trong ký ức ẩn sâu nào đó. “Sau đó từng chút từng chút hôn em, cắn em, bắt đầu từ chân…”
Hai tai và Trần Câu đỏ ửng, bịt miệng hắn lại.
Nhưng ngay sau đó cảm giác ẩm ướt từ lòng bàn tay truyền đến, Trần Câu rụt tay lại như bị bỏng. Bùi Kính Xuyên lập tức túm lấy mạnh mẽ kéo cậu lại, đối mặt với cậu, rồi cho những ngón tay đang co rúm kia vào miệng mình, lưỡi hắn m.ơn tr.ớn theo từng kẽ tay, bao bọc lấy cơn run rẩy khe khẽ.
Trần Câu như sắp hỏng mất: “Anh…”
Biế.n th.ái!
Nhưng Bùi Kính Xuyên không hề dao động, vẫn kiên nhẫn liếm láp khắp tay cậu một lượt, cuối cùng mới buông ra, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Trần Câu mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Đúng vậy, người này quả nhiên sướng tới tận nóc rồi.
“Lại đây, anh lau cho em.” Bùi Kính Xuyên rút ra một tờ khăn giấy, tỉ mỉ lau đi vệt nước trên ngón tay Trần Câu, vẫn còn cười hỏi. “Thế nào, anh dùng lưỡi giỏi lắm phải không?”
“Ừ.” Giọng điệu Trần Câu hết sức bình tĩnh. “Bùi Kính Xuyên, anh có biết em đang nghĩ gì không?”
“Ừm, nghĩ gì vậy?”
“Anh có vấn đề, em cũng có vấn đề.” Cậu nghiến răng nghiến lợi lật tay lại, rồi chà thêm hai cái lên ngực hắn. “Chúng ta đúng là một cặp trời sinh.”
***
Mọi chuyện coi như đã nói rõ ra hết.
Thế nhưng Trần Câu vẫn còn một vài thắc mắc, ví dụ như tại sao năm đó Bùi Kính Xuyên lại không từ mà biệt, cái đêm ở quán trọ uống thuốc xong vì cơ thể như vậy nên hắn mới không có phản ứng với cậu hay không, và nếu đã thích cậu sớm đến thế thì tại sao lại không tỏ tình?
Nhưng những vấn đề này không cần phải vội.
Công việc của Bùi Kính Xuyên vẫn bận rộn, còn Trần Câu cũng tận dụng thời gian nghỉ hè để tham gia tập huấn và soạn giáo án. Thường vào lúc chạng vạng, khung cảnh trong thư phòng sẽ là một người vùi đầu viết, người kia thì ngồi trên sofa gần đó lướt nhanh thông tin trên máy tính.
Lúc mệt mỏi ngước mắt nhìn, bên cạnh đã có sẵn một ly nước mật ong ấm áp.
Ngẩng mặt lên sẽ nhận được một nụ hôn đúng như dự đoán.
Bùi Kính Xuyên thực sự làm theo lời mình nói, bất kể thái độ của Trần Câu ra sao hắn vẫn kiên trì theo đuổi cậu. Trang sức đồng hồ thì thôi không nói, hắn cứ ào ào tặng cho người ta, nhưng ngoài đôi khuy măng sét sapphire xanh đó ra thì những thứ khác Trần Câu không chịu nhận, cậu nói cũng không có dịp dùng đến. Vậy nên mỗi ngày Bùi Kính Xuyên về nhà, trong túi sẽ mang theo chút gì đó cho Trần Câu.
Có thể là một miếng bánh ngọt trong giờ nghỉ mà hắn ăn thấy ngon. Đã là ông chủ lớn như vậy mà còn keo kiệt, không bảo trợ lý đi mua thêm hay đóng gói một phần mới, mà chỉ gói lại phần của mình mang về nhà chia sẻ cùng Trần Câu.
Có thể là một ngôi sao giấy đã gấp, Bùi Kính Xuyên mở tờ giấy nhăn nhúm ra cho Trần Câu xem mấy dòng chữ bên trong, nói em xem này, lúc họp chán quá nên anh xé giấy nghịch dưới gầm bàn.
Cũng có thể là một đóa hoa nhỏ ven đường, một tấm ảnh hoàng hôn chụp bằng máy ảnh.
Hoặc Trần Câu vừa mở cửa ra, đập vào mắt là một bó hoa hồng thật lớn.
Ngọt đến phát ngấy.
Mà màn đêm buông xuống là Trần Câu lại không được dễ chịu như vậy. Dường như Bùi Kính Xuyên cứ canh cánh trong lòng về sáu năm xa vắng kia, hắn luôn muốn ôm chặt Trần Câu hôn tới hôn lui, mỗi một lần thân mật kéo dài đều để lại dấu vết trên cơ thể đối phương. Trần Câu đã làm ầm lên hai lần, nói không chịu nổi, cơ mà Bùi Kính Xuyên liền nhìn cậu với vẻ tủi thân, nói anh chỉ dùng tay thôi…
Trần Câu mắng hắn: “Tay cũng không được!”
Cậu vừa như vậy Bùi Kính Xuyên liền không chịu nổi, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lần, sau cùng vẫn lặng lẽ áp sát vào người cậu: “Vậy cho anh liếm một chút được không?”
Trần Câu mềm lòng.
Lúc nào cậu cũng rất dễ dàng thỏa hiệp.
Nhưng dần dần Trần Câu lại ngẫm ra có gì đó không đúng, lần nào cậu cũng khản cả giọng… trong khi đối phương phơi phới, mặt mày sáng láng hẳn ra, cả người toát lên vẻ cực kỳ thỏa mãn.
Trần Câu từng cảm thấy khó hiểu, như vậy cũng sướng được sao?
Bùi Kính Xuyên vô cùng nghiêm túc trả lời cậu, rất sướng.
… Nhưng không đến mức đêm nào cũng như vậy chứ.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì người tàn tạ trước chắc chắn sẽ là cậu.
Thực ra cậu cũng cảm thấy bản thân dần dần hơi khó ngóc đầu lên nổi, nếu không phải đã quá quen thuộc với Bùi Kính Xuyên, với cả được hắn ra sức yêu thương, thì Trần Câu nghi ngờ người này có ý đồ xấu, muốn khiến mình cũng “bất lực” theo đây mà.
Thỉnh thoảng có vài lần cả hai đều khá hưng phấn, Bùi Kính Xuyên sẽ hơi cứng lên một chút, sau đó thử xem… nhưng mà kết quả vẫn không như ý, vì Trần Câu sợ đau nên không phối hợp được, cứ thế được hai ba lần cũng im hơi không còn động tĩnh gì.
Bùi Kính Xuyên nghĩ gì trong đầu Trần Câu không biết được, dù sao thì cậu thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng dưới sự phản đối hết sức cứng rắn của Trần Câu, cùng với việc kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Bùi Kính Xuyên rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp đổi những lần ân ái của hai người sang cuối tuần, như vậy không cần phải lo lắng về mấy buổi tự học sáng và tối mà có thể dùng cả đêm dài để từ từ thân mật.
Năm học mới bắt đầu với sự bận bịu hệt như mọi khi. Khối lớp mười bắt đầu đi quân sự, khối mười hai đang trong kỳ ôn tập đầu tiên. Năm nay Trần Câu đi theo lớp cũ lên mười một, đồng nghiệp và học sinh vẫn là những gương mặt cũ, không cần phải làm quen lại từ đầu, thế nên cậu lập tức lao vào guồng quay công việc.
Nhưng ai nấy đều phát hiện ra thầy Trần dường như có gì đó khác so với trước đây.
Sợ lạnh hơn, bây giờ đang là thời điểm nắng gắt cuối thu, trời nóng như vậy mà thầy vẫn mặc áo quần dài tay.
Thầy cũng dưỡng sinh hơn, không còn lén lút bỏ trà sữa vào trong bình giữ nhiệt nữa mà thực sự uống táo đỏ kỷ tử rồi.
Lượng cơm thầy ăn cũng nhiều hơn trước một chút, mấy món như cật heo thầy từng kiên quyết không đụng đến nay cũng sẽ thử gắp một đũa—
Đương nhiên, nếm thử xong vẫn đặt sang một bên.
Mấy cái chuyện bé tí xíu này chỉ khiến người ta bàn tán đôi chút, chẳng khiến người ta chú ý tới là mấy. Bởi vì khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường rất mâu thuẫn, nói ngắn thì cũng không ngắn mà nói dài thì chớp mắt đã trôi qua, mỗi một ngày mới đều giống như bộ phim phát lại, cơ mà chớp mắt một cái kỳ thi tháng đã đến.
Hai ngày đó Trần Câu bận tối mắt tối mũi, Bùi Kính Xuyên cũng chẳng rảnh rang gì. Cậu không hỏi nhiều về công việc của hắn, chỉ biết dự án đã đến giai đoạn quan trọng nhất. Mấy hôm trời đã khuya khoắt Bùi Kính Xuyên mới về tới nhà, trên người mang theo hơi lạnh của đêm thu. Hắn ôm cậu nói xin lỗi, không thể cùng ăn tối với em rồi.
Nhưng trong túi vẫn có kẹo.
Còn buổi sáng vẫn làm đồ ăn cho Trần Câu như cũ.
Bố mẹ cậu đã biết chuyện của hai người, dù sao Trần Câu cũng ngại nên không dắt người ta về ra mắt mà chỉ lén lút gửi ảnh Bùi Kính Xuyên đang nấu ăn vào nhóm gia đình. Thế là nhận được một like của mẹ và lời mời “tỷ thí” của ba.
“Đợi tới khi nghỉ đông đi.” Cậu nói vậy đấy. “Đến lúc đó tình cảm cũng ổn định hơn một chút, không cần vội.”
Không phải là không có lòng tin, chủ yếu là do ngại thôi!
Ba mẹ cậu cũng bắt đầu trêu ghẹo, nói sau này mỗi cuối tuần sẽ không đột kích bất ngờ nữa mà để cho đôi trẻ có thời gian thân mật.
Thân mật cái gì chứ, Trần Câu khó khăn lắm mới nhân lúc Bùi Kính Xuyên đang bận rộn dưỡng lại được chút tinh thần.
“Đừng tự tạo áp lực cho mình quá.” Cậu không khỏi lo lắng. “Nhớ phải chú ý sức khỏe đấy.”
Bùi Kính Xuyên sẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu, nói em yên tâm.
Kỳ thi tháng cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều được nghỉ hai ngày để giáo viên chấm bài và học sinh xả stress.
Vì là kỳ thi nội bộ nên không cần chấm bài tập trung, nhiệm vụ tổ Tiếng Anh giao cho mỗi người cũng không nhiều. Trần Câu ngồi trước bàn máy tính trong thư phòng vừa nghe nhạc vừa chấm điểm, mỗi khi gặp phải những lỗi sai ngớ ngẩn thì liền chụp lại gửi vào nhóm soạn bài với vẻ mặt cạn lời.
Thời điểm còn lại hai bài cuối cùng, điện thoại bỗng nhiên reo lên, là Bùi Kính Xuyên gọi đến.
Tối qua hắn tăng ca cả đêm không về, đến tận ba giờ sáng vẫn còn đang chiến đấu ở công ty. Trần Câu chỉ nghĩ hắn làm xong việc, có lẽ sắp về nhà ăn cơm nên bèn nhấn nút loa ngoài.
“Tình yêu à.” Giọng Bùi Kính Xuyên có hơi khàn khàn. “Em đang ở nhà đó hả?”
Trần Câu khẽ nhíu mày, trực giác mách bảo có gì đó không ổn.
“Em đang ở nhà, sao vậy?”
“Em có bận gì không, nếu không bận giờ em đến công ty anh một chuyến được chứ?”
Trần Câu liếc nhìn số bài thi còn lại, tiện tay chấm hết điểm: “Được, em vừa mới xong việc, anh làm sao thế?”
Bùi Kính Xuyên có vẻ khá ngượng ngùng: “Anh cứng rồi.”
Bàn tay đang đặt trên chuột máy tính khựng lại, não Trần Câu nhất thời không thể phản ứng kịp. Cậu há hốc mồm, chẳng biết phải đáp lại hắn như thế nào, qua một lúc mới nói: “...Gì cơ?”
“Tình yêu à, em có thể qua đây nhanh chút được không?” Giọng điệu Bùi Kính Xuyên nghe đáng thương vô cùng: “Anh đã bảo tài xế đến đón em, em cứ lên thẳng văn phòng của anh là được.”
Trần Câu kéo ghế ra, hạ thấp giọng: “Sao đột nhiên lại… anh uống thuốc sao?”
“Không.” Bùi Kính Xuyên th.ở d.ốc. “Chắc do cả tuần này lao lực quá, ngày nào anh cũng uống bốn ly cà phê. Mới nãy họp hội đồng quản trị xong, lúc về xem lại số liệu báo cáo thì đột nhiên…” Hắn im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Rất có cảm giác.”
Trần Câu như mất hồn mất vía.
Nếu bây giờ Bùi Kính Xuyên đứng trước mặt cậu, cậu nhất định sẽ giận đến mức muốn đánh người. Mỗi ngày bốn ly cà phê, còn không ngủ không nghỉ tăng ca bào mòn sức lực của mình như thế? Sao lại có thể không biết quý trọng cơ thể như vậy chứ, mà càng đáng sợ hơn là sao tự dưng lại cứng lên trong cái tình huống này vậy?
“Em không đến.” Cậu tức giận nói. “Anh về nhà nghỉ ngơi cho em, em không muốn anh chết trên người em đâu.”
“Cục cưng…” Bùi Kính Xuyên nuốt nước bọt. “Không có đâu, em yên tâm, không phải là hồi quang phản chiếu, chỉ là thi thoảng nó lại xuất hiện tình trạng như vậy đấy.”
Hắn cũng không có cách nào để thương lượng cả.
Trần Câu đứng dậy: “Tối qua mấy giờ anh ngủ?”
Bùi Kính Xuyên chột dạ do dự một hồi, song vẫn thành thật trả lời: “Không ngủ.”
Bầu không khí lặng như tờ.
Trần Câu lạnh lùng đáp: “Em không đến đâu, bây giờ anh đi ngủ ngay cho em, cái đó lát nữa nó sẽ tự xuống thôi.”
“Không được.”
Bùi Kính Xuyên quả quyết trả lời. “Anh không ngủ, anh muốn ngủ với em, mau đến đây đi.” Hắn bổ sung thêm một câu, giọng điệu vô cùng tủi thân.
“Nếu không lỡ như lát nữa nó lại mềm đi thì sao?”