Trần Câu vừa vào phòng là đóng sập cửa lại.
Cậu hít một hơi thật sâu.
Sau đó nhảy tọt vào trong chăn úp mặt xuống gối, bắt đầu thầm gào thét.
Khách sạn này là do anh bạn thân từ thuở mũi tít thò lò Đỗ Thiếu Hoa làm chủ. Hồi đó Trần Câu cũng có góp vốn vào, tính ra cũng là ông chủ đó chứ. Rồi giờ cậu lại nói cái gì mà không ngủ cho đủ thì bị lỗ vốn, đúng là trò đùa.
La hét đã đời một hồi, cậu ngồi dậy lấy điện thoại nội bộ gọi cho Đỗ Thiếu Hoa.
Cậu biết khoảng thời gian này Đỗ Thiếu Hoa bận tối mắt tối mũi, tới cả ăn ngủ sinh hoạt cũng ở lại đây luôn. Chắc giờ này y mới ngủ dậy, quả nhiên, chẳng mấy chốc một giọng nói khàn khàn từ đầu dây bên kia vang lên: “Ai đó.”
“Tớ.” Trần Câu ấp úng nói: “Cậu lên đây đi, tớ vẫn ở trên phòng này.”
Đỗ Thiếu Hoa lập tức đồng ý: “Ok, cậu sao rồi?”
“Cậu lên đi rồi hẵng nói.” Ngón tay Trần Câu xoắn qua xoắn lại nghịch sợi dây điện thoại. “Này…đừng có đi nhầm đấy, tối qua cậu đưa tớ tới nhầm phòng người khác rồi!”
Đỗ Thiếu Hoa sững người: “Sao vậy?”
Giọng Trần Câu càng lúc càng bé như muỗi kêu: “Cậu đưa tớ tới nhầm tầng.”
Bên kia phát ra tiếng “huỵch”, hình như Đỗ Thiếu Hoa đang vén chăn xuống giường: “Đợi tí, tớ tới ngay đây.”
Cúp máy xong Trần Câu dùng chăn bọc mình thành một cái kén, chả suy nghĩ được gì vào đầu, mãi đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa cậu mới ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn Đỗ Thiếu Hoa xông vào.
“Sao cậu lại tự quẹt thẻ vào…”
Nhưng Đỗ Thiếu Hoa nào có thèm để ý tới chuyện đó, y nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, rồi chộp tới giật phắt cái chăn đang trùm ra.
“Làm gì thế hả?”
“Vào nhầm phòng rồi thì sao, bên trong có người không?”
Gia đình y và Trần Câu tính ra đã quen nhau mấy đời, từ nhỏ hai người đã chơi chung với nhau. Mặc dù sau này Trần Câu có chuyển trường mấy lần nhưng bọn họ chưa từng cắt đứt liên lạc. Gia tộc Đỗ Thiếu Hoa đông con nhiều cháu, dưới y còn tận mấy người em trai em gái nữa, thành ra cái phong thái làm anh cả đã ngấm sâu vào máu, y xem Trần Câu như em trai ruột của mình.
Miệng Trần Câu đắng ngắt: “Có…”
“Làm rồi?”
“Làm gì cơ?”
Đỗ Thiếu Hoa vứt chăn sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có dùng biện pháp an toàn không, có biết đối phương là ai không, với cả…nam hay là nữ?”
Mặt Trần Câu thoắt cái đỏ lựng.
Cậu ôm chặt gối: “Không có, cậu nghĩ đi đâu vậy hả!”
“Chuyện này tớ gặp hoài.” Đỗ Thiếu Hoa nhíu mày. “Vào nhầm phòng rồi thì tình một đêm, tình một đêm xong phát triển thành tình cảm qua đường gì đó, thậm chí còn uống nhiều tới mức đến cả bao cao su cũng không mang vào nổi…..Ơ?”
Y vươn tay, vén phần tóc sau tai Trần Câu: “Cái gì đây?”
Trần Câu ngơ ngác, chả hiểu đầu cua tai nheo gì: “Hả?”
Đỗ Thiếu Hoa chắc nịch đáp: “Dấu hôn.”
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Ánh mắt Đỗ Thiếu Hoa lóe lên tia sát khí: “Để ông đi kiểm tra camera xem thằng chó kia là ai—”
“Không.” Trần Câu luống cuống trốn ra sau. “Là Bùi Kính Xuyên, tối qua tớ vào nhầm phòng của cậu ấy!”
Tình cảm lặng lẽ vô vọng kéo dài, tất cả mọi tâm sự chất chứa trong lòng cậu cũng chỉ dám bộc bạch với người bạn thân nhất.
Vẻ mặt Đỗ Thiếu Hoa toát lên nỗi hoang mang, kế đó là kinh ngạc, sau cùng y không khống chế nổi là hét toáng lên: “Hả, tối qua cậu đi nhầm vào phòng Bùi Kính Xuyên rồi hai người ngủ với nhau?”
Trần Câu quăng gối vào người y: “Không có ngủ!”
Cậu lăn một vòng xuống giường rồi đứng dậy, hắng giọng nói: “Bùi Kính Xuyên đã về nước, tối qua cậu ấy ở phòng này. Trùng hợp là sáng nay tớ vừa mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong phòng của người ta.”
Đỗ Thiếu Hoa sửng sốt: “Trùng hợp như vậy á?”
“Ừ.” Trần Câu lại ngồi xuống giường, tay mân mê mép chăn. “Hôm nay cậu ấy bận lắm…chắc giờ đã đi rồi.”
Cậu vừa dứt lời thì cảm thấy phần nệm bên cạnh lún xuống.
Đỗ Thiếu Hoa ngồi phịch xuống, kề sát lại gần cậu, giọng điệu hóng hớt hỏi: “Thế cái dấu hôn trên cổ cậu từ đâu chui ra vậy?”
Trần Câu cạn lời: “Sao mà là dấu hôn được, chắc là do tớ gãi thành ra vậy đó.”
“Em trai à.” Đỗ Thiếu Hoa giơ ngón tay lên lắc qua lắc lại: “Dấu hôn mà tớ từng nhìn thấy còn nhiều hơn học sinh của cậu đấy, màu sắc rồi cả hình dạng của cái thứ này nếu không phải là dùng miệng tạo ra thì tớ gọi cậu bằng cụ.”
Trần Câu len lén nhích sang một bên: “Ý cậu là suốt sáu năm không gặp, Bùi Kính Xuyên nửa đêm nửa hôm nhân cơ hội tớ uống say gặm cổ tớ à?”
Cậu thật sự không mường tượng ra nổi cái cảnh ấy.
Đỗ Thiếu Hoa cười hì hì.
“Rồi rồi.” Trần Câu hết chịu nổi. “Bàn chính sự đi, lát nữa phiền cậu gọi xe giúp tớ nhé, điện thoại tớ sắp sửa xong rồi. Lấy xong tớ sẽ đi về nhà, sau đó….”
Ánh mắt cậu như đang trôi về tận đâu đâu: “Gửi cho tớ đoạn camera tầng 17, được chứ?”
Đỗ Thiếu Hoa ngồi vắt chéo chân, cười cười chẳng nói gì.
Trần Câu tiếp tục vân vê cái chăn kia: “Tối qua chắc là tớ ngồi ngủ trước cửa phòng, vậy nên có thể cậu ấy đã bế tớ vào trong…tớ muốn xem.”
“Giỏi nhở.”
Đỗ Thiếu Hoa cứ trầm trồ: “Bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn còn nhớ nhung hắn ta à?”
Trần Câu khẽ “ừ” một tiếng.
Đỗ Thiếu Hoa không hiểu nổi: “Hai người chưa có người yêu, cũng không phải mấy thằng nhóc mới đôi mươi, sao cứ phải giấu giấu diếm diếm thế?”
Y chưa từng gặp cái người tên Bùi Kính Xuyên này, chỉ có thể thông qua mấy lời lải nhải không ngừng của cậu mà ghép lại thành một bức ảnh mờ mờ ảo ảo.
Đẹp trai, thông minh, đối xử cực kỳ tốt với Trần Câu.
Trần Câu lắc đầu: “Không được.”
Lớp vỏ bọc chưa bị xé toạc ra thì vẫn còn có thể làm bạn. Nhưng một khi đã nói ra, thì đến cả cái vai bạn bè cũng chẳng giữ được nữa.
Nhưng hôm nay lúc gặp được Bùi Kính Xuyên, suýt chút nữa cậu đã buột miệng làm lộ mọi thứ.
Suy cho cùng tình yêu và cơn ho đều giống nhau, không có cách gì kiềm chế được.
Trên đường về, Trần Câu cầm chiếc điện thoại đã được sửa xong trên tay, trong đầu cứ vọng lại những lời của Đỗ Thiếu Hoa.
Tại sao không tỏ tình?
Trong xe bật điều hoà, luồng gió lạnh làm cậu nổi hết cả da gà. Cơn mưa xối xả mới mấy hôm trước đây thôi lại giống như ảo ảnh, giờ đây trời lại nắng gay gắt, tiếng ve kêu ẩn trong những hàng cây tỏa bóng râm mát rượi. Từng tiếng dài ngắn thay phiên nhau vang lên, như kéo dài thêm cái nắng nóng oi bức của mùa hè.
Trần Câu đã từng nghĩ đến chuyện tỏ tình.
Tám năm trước, thời điểm kết thúc kỳ thi đại học cậu cũng đã gom hết mọi dũng khí trong mình để mời Bùi Kính Xuyên cùng đi du lịch tốt nghiệp.
Chỉ có hai người họ thôi.
Tháng sáu năm ấy, họ đã cùng nhau trải qua những tháng ngày đẹp đẽ tựa một giấc mộng vô thực.
Họ đều là những cậu trai học hành giỏi giang, ngay khi kỳ thi đại học khép lại cũng là lúc họ vô cùng háo hức bước chân vào thế giới của người trưởng thành. Trong lòng Trần Câu chỉ luôn khao khát được học cùng trường với Bùi Kính Xuyên, cậu học tiếng Anh, còn hắn học thương mại. Ngôi trường mà bọn họ ao ước có rất nhiều cây ngô đồng, đến khi mùa khai giảng tới họ có thể cùng nhau đi dọc theo con đường phủ đầy lá vàng rơi.
Bọn họ đến một thị trấn nhỏ ở phương Nam xa xôi, ban ngày dạo quanh những con hẻm lát đầy những phiến đá xanh, đến tối sẽ có dân địa phương mặc trang phục dân tộc nhảy múa. Trần Câu kéo tay Bùi Kính Xuyên, chỉ cho hắn thấy cô gái đang đánh trống.
Mọi muộn phiền đều hóa thành hư không.
Trên cổ tay đeo chiếc vòng hoa ngọc lan do một bà cụ đeo cho, uống rượu nếp trứng gà vừa mới ủ xong, Bùi Kính Xuyên mua cho Trần Câu rất nhiều nón cói, nhưng khuôn mặt của cậu vẫn bị chói nắng đến đỏ bừng–
Về đến khách sạn Bùi Kính Xuyên liền bôi kem lô hội cho cậu ngay.
Thực ra nên gọi nơi này là homestay hoặc quán trọ thì chính xác hơn là khách sạn. Nơi này mang theo nét kiến trúc truyền thống cổ điển, bàn ghế và giường đều được làm bằng gỗ, thậm chí để làm nổi bật lên vẻ đẹp độc đáo của vùng đất này mà người ta còn có cả một chiếc gương trang điểm được chạm trổ rồng phượng.
Trần Câu lén liếc nhìn, trái tim bỗng chốc nhảy đập loạn xạ.
Cậu cảm thấy bản thân như tân nương vậy.
Vào đêm tân hôn, cậu cùng với phu quân ngồi trên giường vẽ mày thiếp phấn hoa vàng.
Bởi vì nét mặt của Bùi Kính Xuyên quá sức nghiêm túc.
Một tay nâng cằm Trần Câu, tay còn lại cẩn thận tỉ mỉ bôi kem lên mặt cậu. Chất kem mát lạnh tan ra khắp mặt, có vị hơi chát, tạo thành những sợi chỉ bạc dính đầy kẽ ngón tay Bùi Kính Xuyên.
Trần Câu ngồi im như pho tượng gỗ.
Bùi Kính Xuyên bật cười: “Đơ rồi à?”
Nào có chứ, song trong khoảnh khắc ấy, Trần Câu rất muốn hôn hắn.
Kim giờ vẫn chưa nhích đến số 8, ngày hè quả là dài miên man. Bầu trời đêm màu lam khổng tước được điểm xuyết bởi những ngôi sao lưa thưa, nhiệt độ cũng không cao, du khách buộc áo khoác lên eo và cổ thì treo lủng lẳng chiếc máy ảnh. Mọi người thong thả dạo chơi trong những con hẻm nhỏ, thỉnh thoảng sẽ gặp được vài chàng thanh niên đang chơi ghi ta, thế là họ sẽ dừng chân cùng với những chú dế bé xíu núp trong bụi cỏ thưởng thức.
Có điều thói quen của “khán giả” lại khác nhau một trời một vực, du khách có thể yên lặng mà lắng nghe, còn dế thì phải cứ kêu lên vài ba tiếng mới chịu.
Giống như Bùi Kính Xuyên và Trần Câu bây giờ vậy.
Một người thì điềm nhiên đi rửa tay, còn một người thì tim thì đập tới nỗi đau âm ỉ. Bùi Kính Xuyên đi ra từ phòng vệ sinh, tí thì bị Trần Câu đâm sầm vào người.
“Uống rượu nhé?” Trần Câu vội vàng túm lấy cánh tay Bùi Kính Xuyên: “Tôi, tôi muốn ra ngoài uống rượu.”
Suốt cả chuyến đi chơi này Bùi Kính Xuyên khá là chiều cậu, nói chung cậu muốn gì là được đó, chỉ trừ một điều duy nhất không được phép đó chính là uống rượu.
“Tôi lớn rồi mà.” Trần Câu ấm ức nói. “Thử một tí thôi cũng không được ư?”
Bùi Kính Xuyên nhìn cậu: “Sẽ bị đau đầu đấy.”
Cơ thể Trần Câu ra sao hắn là người hiểu rõ hơn ai hết. Hắn sợ cậu uống vào hai ly là say, say rượu rồi ngủ một giấc thì không sao, cùng lắm hắn cõng cậu về hầu hạ một đêm thôi, nhưng hắn lo cậu sẽ bị đau dạ dày, đến lúc đó chẳng biết phải làm thế nào.
Bởi vì dù cho Trần Câu có uống thuốc cũng vô dụng.
“Một ly.”
Trần Câu cầm tay Bùi Kính Xuyên lắc qua lắc lại: “Chỉ một ly thôi, nếu không thì tiếc lắm.”
Và uổng phí đêm hè tuyệt vời này biết bao.
Yết hầu Bùi Kính Xuyên khẽ động, hắn lặng lẽ ngoảnh mặt đi: “....Được.”
Đứng trước Trần Câu hắn không bao giờ từ chối được.
Đây là lần đầu tiên Trần Câu vào quán bar, không có kinh nghiệm là cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Cậu quen làm học sinh ngoan rồi, bây giờ giống như anh nông dân tay lấm chân bùn mới lên thành phố vậy. Cậu cảm thấy Bùi Kính Xuyên đang dán chặt ở sau lưng mình, cánh tay căng cứng hệt như đang căng thẳng vậy.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc át đi mọi thứ, Trần Câu cười to quay đầu lại: “Cậu dựa sát vào tôi thế làm gì?”
Làm tôi hồi hộp muốn chết.
Cậu vốn định nốc rượu vào để lấy can đảm, nhưng cậu chưa uống nữa, vẫn còn nhát lắm.
Bùi Kính Xuyên nói gì đó, nhưng xung quanh quá ồn làm Trần Câu không nghe rõ. Hết cách, hắn bèn ghé vào tai Trần Câu nói: “Tôi sợ cậu đi lạc mất!”
“Không đâu!”
Trong bầu không khí huyên náo, Trần Câu do dự một hồi rồi thử nắm lấy tay Bùi Kính Xuyên.
Giây phút ngón út chạm vào nhau, Bùi Kính Xuyên ngay lập tức vươn tay nắm chặt lấy tay cậu.
Mười ngón đan vào nhau.
Tối đó Trần Câu vui tới mức không kiểm soát nổi chính mình.
Lần đầu tiên trong đời cậu uống cocktail, nhìn bartender bỏ đá vào ô liu vào trong ly thủy tinh. Ánh đèn mờ ảo chớp nháy khiến không gian không ngừng đổi màu, hình như có ai đó tiến đến bắt cậu, nhưng thế giới tựa như chỉ còn lại cậu và Bùi Kính Xuyên. Cậu chẳng uống được bao nhiêu, phần lớn đều vào bụng Bùi Kính Xuyên, Trần Câu gối đầu lên cánh tay mình mà ngồi cười mãi.
Trần Câu nghĩ, lát nữa về cậu sẽ tỏ tình với hắn.
Mặt cậu nóng như đổ lửa, cậu cảm thấy mình như biến thành một viên sô-cô-la nhân rượu vậy. Nếu Bùi Kính Xuyên cắn một miếng sẽ cảm nhận được ngay tình ý đắm say ẩn mình trong tháng năm vô tình.
Bartender cắt chanh, nhìn thấy Trần Câu có vẻ say thì bật cười: “Tôi pha cho cậu một ly Long Island Iced Tea nhé?”
Bùi Kính Xuyên lập tức ngăn lại: “Không được, cậu ấy không uống thêm được nữa đâu.”
“Chả ảnh hưởng gì.” Đối phương nhún vai đáp. “Chỗ tôi có thuốc giải rượu này, cần không?”
Trần Câu mơ màng nói: “Hông được đâu, cơ thể tôi bị lờn thuốc rồi….có uống cũng vô dụng thôi.”
“Thật à?”
Gã bartender kia có hơi khoa trương che miệng: “Uống thuốc gì cũng không có phản ứng?”
“Ừm.” Trần Câu chống cằm nói. “Từ nhỏ đã dễ sinh bệnh, uống nhiều thuốc lắm.”
Cậu quá non nớt, người khác hỏi cái gì là cậu đều thành thật trả lời hết. Bùi Kính Xuyên hình như liếc sang bên này, giơ tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu.
Ý là bảo đi về đây mà.
Trần Câu nghe lời đứng lên, nhưng còn chưa kịp ra khỏi cái ghế cao vút thì đã thấy gã bartender nháy mắt với mình.
“Tôi có thứ này hay lắm, có muốn thử tí không, để xem có phải—”
Ánh mắt gã dừng lại trên đôi tay đang siết chặt vào nhau của cậu và Bùi Kính Xuyên, giọng điệu hết sức mờ ám:
“Không có phản ứng thật không.”