Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 14

Ngày bắt đầu chuyến teambuilding được chọn rất kỹ, hôm ấy gió dịu ấm áp, ánh nắng không quá gay gắt, cũng không có mưa. Thời tiết như vậy cực kỳ thích hợp cho chuyến nghỉ dưỡng bên bờ biển.

Đây vốn là một chuyện khiến tâm trạng người ta sảng khoái biết bao.

Ailly vừa lên xe đã ngồi xuống bên cạnh Lucy, còn giữ lại một chỗ bên cạnh mình cho Chu Thanh Thanh. Sau khi quan sát một lượt, cô hỏi những người xung quanh: “Ô, trợ lý Chu đâu rồi, mấy hôm trước cô ấy còn phấn khích lắm mà, bảo là đã chuẩn bị đồ xong từ lâu rồi. Sao hôm nay sắp khởi hành rồi vẫn không thấy cô ấy đâu? Chẳng lẽ ngủ quên?”

Lucy liếc nhìn tin nhắn như đá chìm xuống đáy biển trên điện thoại: “Không biết, tôi nhắn tin cho cô ấy mà chưa thấy hồi âm.”

Mấy phút sau, Chu Hùng lên xe, kiểm tra lại số lượng thành viên. Thấy mọi người đều đã đến đông đủ, anh định bảo tài xế bắt đầu khởi hành. Ailly tích cực giơ tay: “Trợ lý Chu chưa đến nữa!”

“À, trợ lý Chu chắc sẽ đi cùng sếp —” Chưa kịp dứt lời đã nghe thấy tiếng hai người Ailly và Lucy vui vẻ vẫy vẫy tay về phía trước: “Trợ lý Chu, trợ lý Chu, chỗ này, tôi giữ chỗ cho cô nè.”

Chỉ thấy Chu Thanh Thanh miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó nghiêng người qua, lúc này Ôn Tư Ngật trong bộ quần áo thường ngày và phong thái thoải mái, thảnh thơi bước lên xe buýt.

Toàn bộ khoang xe nhất thời yên tĩnh hẳn.

Chu Thanh Thanh chậm rãi thở hắt ra một hơi, vực dậy tinh thần nói: “Vì muốn kéo gần khoảng cách với nhân viên, sếp Ôn của chúng ta quyết định sẽ cùng tham gia chuyến đi biển sảng khoái lần này với mọi người.”

Lần này thì hay rồi, xuất hiện cùng anh, cô hoàn toàn không thể tháo bỏ cái danh sếp Ôn thứ 2.

Đúng là xúi quẩy!

Một lát sau, tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong xe, mọi người tranh nhau vỗ tay.

Sau đấy một người nào đó cực kỳ không tinh tế với chiếc balo sặc sỡ lập tức chuyển chỗ ngồi: “Sếp Ôn, trợ lý Chu, hai người ngồi ở chỗ tôi đi.”

Anh ta nói thế khiến Chu Thanh Thanh vốn định sau khi lên xe sẽ mỗi người một ngả với Ôn Tư Ngật không thể ngồi ở chỗ khác được nữa.

Ôn Tư Ngật cười nói: “Cảm ơn.” Rồi cất bước đi đến đó ngồi xuống.

Chu Thanh Thanh cũng bất lực, đành phải ngồi bên cạnh anh.

Kế hoạch ban đầu của anh là lái xe đi và cô sẽ đi cùng. Nhưng làm ơn đi, chặng đường đến bãi biển khoảng hai tiếng đồng hồ, ai mà muốn làm tài xế cho anh chứ.

Hơn nữa rõ ràng đây là chuyến teambuilding, nếu cô và anh đi riêng với nhau thì lan truyền ra ngoài chẳng biết hai người sẽ bị hiểu lầm thành cái dạng gì nữa, tổn hại hết danh tiếng băng thanh ngọc khiết của cô!

Còn lâu cô mới thế!

Thời gian xe buýt khởi hành là chín giờ sáng, tương ứng với thời gian vào làm bình thường.

Nhưng sau khi biết tin Ôn Tư Ngật sẽ tham gia chuyến teambuilding, cả tối hôm qua Chu Thanh Thanh không thể nào ngủ ngon. Quá đáng hơn nữa là sáng sớm hôm nay cô lại bị Ôn Tư Ngật gọi đến nhà để giúp anh sắp xếp quần áo.

Đúng là cạn lời, lớn từng ấy tuổi mà tay không dài đến mức ngay cả việc xếp quần áo cũng không biết sao?

Vốn dĩ Chu Thanh Thanh đã lên kế hoạch đâu ra đấy, nhân cơ hội ngồi trên xe lần này trò chuyện kết thân cùng các đồng nghiệp, thông qua hành động ấy kéo gần khoảng cách với mọi người. Bây giờ thì hay rồi, một pho tượng Phật Ôn Tư Ngật lớn chừng này ngồi bên cạnh cô, thế là trong phạm vi năm mét xung quanh cô, không có ai dám hó hé câu nào, ngay cả tiếng ruồi bay vo ve cũng chẳng có. Đến nhóm Ailly cũng từ chối chạm mắt với cô dù chỉ một giây.

Mà tên đầu sỏ lại bình chân như vại tựa lưng ra ghế không chút phản ứng, còn sung sướng, tự đắc mà nhắm mắt ngủ.

“…”

Trên xe không ai nói chuyện, cộng thêm hôm qua ngủ không ngon giấc, thành thử chưa đến mấy phút sau, Chu Thanh Thanh cũng nhắm chặt mắt, từ từ ngủ thiếp đi.

Ra ngoại ô, đường đi không quá bằng phẳng, xe buýt bắt đầu không êm ái như trước. Khi lái qua một vũng nước, thân xe lắc lư một phen, đột nhiên bờ vai nặng trĩu xuống, cái đầu nhỏ bé ngồi bên cạnh ngã lên vai anh.

Ấn đường Ôn Tư Ngật giật nhẹ khó phát hiện, bên tai là tiếng hít thở nhẹ đều đặn của cô. Anh không mở mắt, mặc cho cô tựa đầu lên vai mình suốt chuyến đi.

Sau khi đến bãi biển, Chu Thanh Thanh ngủ một giấc dậy tinh thần sảng khoái, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

Mọi người xuống xe ở con đường bên cạnh bãi biển. Hai bên đường là hai hàng cây xanh trồng thẳng tắp, trời cao biển rộng, mây trắng cuồn cuộn, mặt biển xanh biêng biếc không thấy điểm cuối, cát trên bờ biển vừa mềm mại vừa mịn màng khiến người ta không kìm lòng được muốn lập tức đạp chân lên đó.

Trời mùa hè oi bức, bia bên bờ biển, chuyện vui đời người!

Khi trông thấy bãi cát phía xa, các đồng nghiệp vốn hơi uể oải do phải ngồi xe mấy tiếng liền trở nên hưng phấn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Người thì cầm điện thoại chụp ảnh, người thì tán gẫu nói chuyện trời đất. Nếu không phải vẫn chưa ăn trưa thì vài người đã nóng lòng lao thẳng đến bờ biển rồi.

Không giống với những công ty khác gọi là teambuilding nhưng thực chất là một dạng họp mặt, chơi không vui vẻ gì thì chuyến teambuilding của Ôn thị rất tự do, ngoại trừ hoạt động được sắp xếp tổ chức thống nhất vào buổi tối ra, phần lớn thời gian mọi người muốn đi đâu thì đi, được hoạt động tự do. Vậy nên nhân viên của Ôn Thị cực kỳ thích chuyến teambuilding của công ty.

Ôn Tư Ngật có cuộc gọi nên rời đi trước, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Chu Thanh Thanh và nhóm Ailly lên lầu để cất đồ. Trên đường đi hai người họ cứ ấp úng rồi bỗng nhiên giơ ngón cái với cô.

Chu Thanh Thanh: “?”

Có ý gì?

Lucy hãi hùng nói: “Trợ lý Chu, chẳng lẽ cô không nhận ra suốt đường đi cô luôn tựa lên vai sếp Ôn ngủ à?”

Chu Thanh Thanh: “??”

Có à? Sao cô không biết?!! Nhớ lại chút nào, hình như lúc tỉnh giấc đúng là cô cảm thấy mặt hơi cộm cộm nhưng khi ấy cô chẳng thèm để ý mà lập tức đứng dậy đi xuống xe, chỉ mong sao tránh xa anh 18 ngàn mét thôi.

Cô tựa lên vai Ôn Tư Ngật ngủ??? Không thể nào, vậy sao Ôn Tư Ngật lại không đẩy mạnh cô ra? Người này thích sạch sẽ nhất mà!

“Thật đó!” Ailly cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, hít một hơi thật sâu: “Lúc ấy chúng tôi quay đầu thấy cảnh đó bị dọa sợ hú vía, trời ạ!”

“Quan trọng nhất là, không ngờ sếp Ôn lại không đẩy cô ra, chẳng lẽ —”

Ánh mắt Chu Thanh Thanh lộ vẻ giật mình, giành nói trước: “Tôi với anh ta không có quan hệ gì hết!”

“Chẳng lẽ sếp Ôn cũng ngủ nên không biết! Nếu không trợ lý Chu lại bị mắng rồi đấy!”

Hai người họ nói, nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ.

“…”

Hóa ra Ôn Tư Ngật cũng ngủ.

Bảo sao, cô đã nói mà, sao anh có thể tốt bụng như thế được?

Đột nhiên nhận được tin nhắn từ Ôn Tư Ngật, Chu Thanh Thanh rời đi trước nên không nghe đoạn trò chuyện của Ailly và Lucy sau khi cô đi.

Ailly nhìn theo bóng lưng Chu Thanh Thanh dần đi xa rồi nở nụ cười mẹ hiền: “Không biết tại sao nhưng lúc thấy cảnh đó trên xe, tự dưng tôi lại thấy sếp Ôn với trợ lý Chu đẹp đôi.”

“Mẹ kiếp, tôi cũng thấy vậy đấy! Lúc trước thấy sếp Ôn thường giáo huấn trợ lý Chu, hoàn toàn không dám ghép đôi. Vậy mà giờ mới phát hiện từ trước đến giờ tôi tính sai hướng.”

“Yêu nhau lắm cắn nhau đau mà. Nhờ sếp Ôn dạy bảo dặn dò nhiều lần nên trợ lý Chu mới một năm tăng ba cấp ở giới này đó. Thăng chức nhanh như vậy trước giờ chưa từng có.”

“Đúng đúng đúng, hơn nữa tôi còn phát hiện trong cả bộ phận trợ lý chủ tịch hoặc là toàn bộ công ty, chỉ có mình trợ lý Chu mới không e sợ sếp Ôn.”

“Đúng vậy, cô xem vừa mới xa nhau được một lúc mà sếp Ôn lại tìm trợ lý Chu rồi. Rõ ràng là một giây cũng không nỡ xa trợ lý Chu! Muốn ở bên cạnh trợ lý Chu đó!”

“Không thể soi nữa, càng soi càng ngọt.”

Hai cô gái học ship couple đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, dần không thể nào kìm chế được.

Mà các cô ấy không hề hay biết Chu Thanh Thanh bị họ ép ship couple được Ôn Tư Ngật gọi đến cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành mà là lao động chân tay cho anh!

Trong căn phòng xa hoa sáng ngời, Ôn Tư Ngật đứng trước cửa sổ hướng ra biển, vóc dáng cao ráo như ngọc khắc, một tay thong thả đút trong túi quần, tay còn lại cầm điện thoại nói chuyện với ai đó.

Còn Chu Thanh Thanh ở phía sau anh đang cầm mắc áo sửa soạn và treo quần áo vào tủ đồ giúp anh.

Mặt dài hơn cả con lừa.

Thế mới nói anh đã lớn từng này tuổi mà chẳng có tay, nếu không sao đến việc này cũng phải bắt cô làm giúp, không nhìn nổi cảnh cô rảnh rỗi một giây à?

Sau khi treo bộ quần áo cuối cùng vào tủ đồ xong, cô xoay người nói: “Sếp Ôn, đã sắp xếp quần áo xong rồi ạ.”

“Ừ.”

Lúc này vừa khéo Ôn Tư Ngật cũng nghe điện thoại xong. Anh cất điện thoại vào túi, liếc nhìn tủ đồ rồi cất bước đi thẳng ra ngoài cửa: “Đi ăn cơm trưa.”

Đây là bãi biển có thu phí mà giá cả lại không rẻ nên không có nhiều du khách đến đây bằng bãi biển miễn phí. Sau khi ăn cơm và nghỉ trưa, ánh mặt trời không còn quá gay gắt nữa, du khách cũng bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trên bờ cát nhưng cũng không quá đông đúc. Họ có thể thoải mái chụp ảnh, chơi đùa.

Chu Hùng tập hợp tất cả mọi người trong bộ phận lại, kiểm tra sĩ số.

Mấy chục nhân viên đứng thẳng tắp và trật tự, tư thế còn đạt chuẩn hơn cả việc đứng nghiêm hồi đại học.

Cũng không ai dám nói chuyện, vừa nghiêm túc vừa nghe lời.

Chu Thanh Thanh liếc nhìn Ôn Tư Ngật bên cạnh, quả nhiên người này là một chiếc máy lạnh di động, thời tiết ở đây oi ả vô cùng, vậy mà nhiệt độ xung quanh anh lại có thể giảm mạnh.

May mà Ôn Tư Ngật không có hứng thú “vui đùa cùng mọi người”, anh chỉ cong nhẹ môi, nói với các nhân viên bên dưới: “Không cần gò bó bản thân, mọi người hoạt động tự do đi.” Rồi xoay người rời đi.

Mọi người cũng kêu lên đáp lại anh.

Cuối cùng bầu không khí lắng đọng ấy cũng trôi đi, nội tâm Chu Thanh Thanh mừng rỡ như điên, cô có thể vui chơi thoải mái với mọi người rồi. Cô nở nụ cười, vui vẻ cất lời: “Vậy tiếp theo chúng ta cùng đi chơi nha!”

Khi tiếng nói của cô vang lên, chỉ có tiếng vỗ tay lác đác của nhóm Ailly. Những đồng nghiệp khác vẫn nhìn cô với bộ dạng cứng đờ như cũ.

Chu Thanh Thanh: “…”

Không phải chứ, ý gì đây?! Trong mắt họ chẳng lẽ cô cũng đáng sợ như Ôn Tư Ngật à?

Khi Ôn Tư Ngật đang nằm ở ghế dài trên bãi cát nhắm mắt nghỉ ngơi, bên cạnh bỗng có một loạt âm thanh không nhỏ. Quay đầu nhìn sang thì thấy Chu Thanh Thanh đang chỉ huy nhân viên của bãi biển di chuyển ghế và dù che nắng đến đây giúp mình, anh cong nhẹ môi mỏng rồi nhắm mắt lại lần nữa.

Hiện tại tâm trạng Chu Thanh Thanh cực kỳ tệ, cô nở nụ cười và nói cảm ơn với nhân viên đã giúp mình di chuyển ghế dài ra bãi cát, sau đó ngồi mạnh xuống ghế.

Cô cầm ly nước trái cây lạnh như băng lên uống một hớp, vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Vốn dĩ sau khi Ôn Tư Ngật rời đi, cô đã nghĩ mình có thể chơi với mọi người, không ngờ lại có nhiều đồng nghiệp xem cô là “Ôn Tư Ngật thứ 2” đến vậy. Đối với họ mà nói, Chu Thanh Thanh chính là máy theo dõi của Ôn Tư Ngật, vì vậy nếu cô ở đó thì mọi người cũng chơi không thoải mái. Điều này dẫn đến việc trên bãi biển xinh đẹp nhường này, cô lại chẳng có lấy một người để chơi cùng!

Từ bé đến lớn, cô chưa từng phải nhận lấy sự thờ ơ lạnh nhạt như vậy.

Mà những thứ này, tất cả đều nhờ ơn Ôn Tư Ngật ban tặng.

Chỗ Ôn Tư Ngật nằm nghỉ ngơi là vị trí tốt nhất trên bãi cát, ánh mặt trời bao bọc, phong cảnh biển cũng tuyệt đẹp nhất. Chu Thanh Thanh không phải người thích bạc đãi bản thân, vì không có ai chơi cùng cô, thật sự rất cô đơn, thành thử cô đành di chuyển ghế dài đến chỗ này.

Gió biển vi vu, bầu trời và biển khơi xanh biếc, mây cuồn cuộn thư thả.

Một buổi chiều vốn tuyệt vời biết bao, kết quả bây giờ cô lại cô đơn, quạnh quẽ. Ngắm nhìn phong cảnh một hồi, Chu Thanh Thanh đeo kính mát lên rồi nằm xuống ghế.

Chẳng được bao lâu, không biết do ảnh hưởng tâm lý hay vì tức giận trong lòng mà cô càng lúc càng cảm thấy khó chịu khi ở gần Ôn Tư Ngật như vậy.

Vì vậy cô đứng dậy, tự mình ra tay, ghét bỏ kéo ghế nằm của mình ra xa hơn.

“…”

Nhìn dáng vẻ cúi đầu bận rộn muốn kéo rộng khoảng cách với mình của Chu Thanh Thanh, Ôn Tư Ngật chỉ hờ hững liếc mắt một cái, khóe môi cong lên, không nói gì.

Có lúc anh cũng thật sự không hiểu mạch não của cô trợ lý xấu tính này của mình.

Sau buổi chiều phơi nắng cùng một bụng tức giận, tối đến Chu Thanh Thanh lười tự khiến bản thân không vui, vì vậy cô không tham gia đốt lửa trại cùng các đồng nghiệp khác.

Buổi tối Ôn Tư Ngật đột nhiên nổi hứng muốn đi thăm quan chợ đêm bên ngoài, bảo Chu Thanh Thanh đi cùng anh.

Theo cách nói của anh là: “Dù sao cô cũng đang rảnh.”

Nghe thử xem, nghe thử xem có phải là tiếng người nói không?

Cô trở nên cô đơn lẻ bóng như bây giờ là do ai gây ra hả!

Dù có nên nói hay không thì nếu cứ tiếp tục như vậy mãi, có lẽ hình tượng cô là người nịnh nọt Ôn Tư Ngật sẽ càng in sâu vào lòng người hơn. Đây đúng là một tín hiệu không ổn.

Đường phố về đêm đông đúc người qua kẻ lại, hai bên đường là vô số tiếng rao mời của các quầy hàng nhỏ, có đồ nướng, có nước uống, có kẹo bông gòn, có đồ trang sức thủ công vân vân. Cực kỳ náo nhiệt.

Ôn Tư Ngật ghét ồn ào, càng không thích những mùi đồ nướng dầu mỡ tỏa ra quá nồng nặc kia, vậy nên khi thấy trên tay Chu Thanh Thanh cầm hai xâu mực nướng, anh nhíu nhẹ mày vừa không tán thành vừa chê bai, vẻ mặt kia cảm tưởng như thứ Chu Thanh Thanh đang ăn không phải mực mà là miếng rơm miếng rác vậy.

Nhìn cô một tay cầm ly đồ uống ướp lạnh chế biến thủ công chẳng biết mua ở hàng quán vỉa hè nào, một tay cầm mực nướng dầu mỡ, Ôn Tư Ngật cau mày: “Ăn ít thôi, đến lúc đau bụng tôi chẳng thèm lo cho cô đâu.”

Đồ không biết thưởng thức!

Chu Thanh Thanh âm thầm khịt mũi một cái.

Thực phẩm rác không tốt nhưng ăn rất ngon đấy được không hả? Tiếc rằng bình thường vì để giữ dáng nên Chu Thanh Thanh hiếm khi ăn những thứ này, hôm nay ra ngoài chơi mới buông thả mua cho bản thân hai xâu. Vẻ mặt này của anh thật sự ảnh hưởng cảm giác thèm ăn của cô đấy!

Nếu không thích đi chợ đêm thì ra đây làm gì?

Bảo là đi mua đồ, ngờ đâu từ đầu đường đến cuối đường chẳng thấy Ôn Tư Ngật mua gì, trái lại Chu Thanh Thanh mua được vài món đồ có hình dạng đặc sắc.

Thậm chí cô còn nhờ Ôn Tư Ngật cao quý hạ mình cầm túi xách giúp vì bận ăn không thể cầm được đồ.

Uống xong hớp cuối cùng của ly đồ uống ướp lạnh trong tay và ném vào thùng rác, cô nhìn qua Ôn Tư Ngật khí chất thanh tao, cảm giác không hề hợp với không khí ở chợ đêm này.

Anh đã cao quý thành thói, dù bản thân ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng toát lên vẻ kiêu căng vênh váo.

Trên giấy giới thiệu bảo ở khu vườn phía trước có biểu diễn tiết mục, dựa theo nguyên tắc đã đến đây rồi, Chu Thanh Thanh quyết định sẽ đi xem thử.

Vừa đi, Chu Thanh Thanh vừa tò mò bảo: “Sếp Ôn này, các đồng nghiệp khác đều đang đốt lửa trại, chỉ có hai người chúng ta ra ngoài đi dạo chợ đêm, sếp không cảm thấy chúng ta bị bài xích à?”

“Bài xích?” Ôn Tư Ngật nhàn nhã nói, “Từ “bài xích” này phải có thêm hành động thực tế chứng minh mới có thể thành lập trên người họ. Nếu không có thì không thể gọi là bài xích mà là kính nể.”

“Cấp dưới kính nể cấp trên, là chuyện bình thường thôi.”

Chu Thanh Thanh đang định phản bác một câu thì đột nhiên một giọng nói mềm mại đầy kinh ngạc và vui mừng vang lên phía sau lưng: “Anh Tư Ngật!”

Quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, một cô gái trẻ trung tươi tắn và đáng yêu mặc một chiếc đầm trắng đang đứng cách đó không xa. Bên cạnh cô ta còn có một người bạn.

Có vẻ cô ta rất vui mừng và ngạc nhiên khi thấy Ôn Tư Ngật, vội chạy đến: “Khi nãy mới đến khúc rẽ em đã thấy anh rồi, không nhìn rõ còn tưởng nhìn nhầm. Anh cũng đến đây chơi ạ?” Nói đến đây thì dừng giây lát, giọng trở nên thân mật hơn: “Sao bác Ôn không nói gì với em hết, biết thế em đã đến đây tìm anh rồi.”

Người bạn bên cạnh cô ta cũng nhỏ giọng cất tiếng chào hỏi họ.

Ôn Tư Ngật đưa mắt nhìn sang, biểu cảm bình thản, môi mỏng hé mở, thái độ rõ ràng lạnh nhạt hơn nhiều: “Cô Lý, có chuyện gì vậy?”

Khi cái họ Lý này lọt vào tai Chu Thanh Thanh lập tức khiến cô cảnh giác ngay. Họ Lý, còn gọi là bác Ôn, dĩ nhiên cô sẽ nghĩ đến công chúa của tập đoàn Lý thị, Lý Giai Viện.

Trong tin tức trên mạng có viết, hai nhà Ôn Lý có ý định liên hôn và đối tượng là Lý Giai Viện – công chúa của Lý thị.

Nghe giọng điệu của cô ta cũng biết đối phương rất thân thiết với mẹ của Ôn Tư Ngật, nếu không sẽ không gọi là bác Ôn gần gũi như vậy.

Nhưng so với sự thân thiết của Lý Giai Viện thì Ôn Tư Ngật rõ ràng không quá thân quen với cô ta.

“Đúng rồi, hai người định đi đâu vậy, vừa khéo gặp nhau, có tiện đi chung không?” Nói đoạn, Lý Giai Viện nhìn về phía Chu Thanh Thanh bên cạnh Ôn Tư Ngật.

Khi cô ta nhìn về phía mình, Chu Thanh Thanh cũng gật đầu với cô ta một cái: “Chào cô, tôi là trợ lý của sếp Ôn, họ Chu.”

“À, hóa ra là trợ lý sao.” Không biết tại sao Lý Giai Viện lại đột nhiên cười một tiếng.

Sau đó cô ta chỉ về phía trước bảo: “Anh Tư Ngật, phía trước đó có buổi biểu diễn, hơi đông người, buổi tối thế này em sợ hai người con gái bọn em chen chúc bị thương, anh có tiện đi chung với tụi em không ạ?”

Cái này chẳng phải rất đúng lúc sao.

Dù sao cũng là con gái của bạn của mẹ mình, Ôn Tư Ngật không từ chối: “Được thôi.”

Mặc dù Chu Thanh Thanh có ý định phá hỏng mối hôn sự giữa hai nhà nhưng theo căn cứ thì hiện tại việc liên hôn giữa hai nhà Ôn Lý chỉ mới là tin phong thanh chứ chưa được quyết định chính thức. Hơn nữa trước đó cô cũng tìm được cơ hội để nghe ngóng tin tức từ mẹ Ôn. Thật ra chỉ là mẹ Ôn sốt ruột giục cưới và nhà họ Lý bên kia muốn bám vào con thuyền lớn Ôn thị này, còn Ôn Tư Ngật thì lại không đồng ý.

Dù tạm thời chỉ là ý định đơn phương từ mẹ Ôn và nhà họ Lý.

Nhưng Chu Thanh Thanh không thể không đề phòng.

Nhưng bây giờ cô Lý người ta đang ở đây, thoạt nhìn rõ là muốn đi cùng Ôn Tư Ngật, nếu cô động tay động chân gì đó thì lại có cảm giác hơi tội lỗi.

Con gái người ta nếu đã có ý muốn liên hôn, cô cũng chẳng đành lòng làm chướng ngại vật cho đối phương.

Thực tế thì sự kiêu ngạo và giáo dưỡng của Chu Thanh Thanh cũng không cho phép cô thật sự làm ra chuyện này.

Vậy nên cô không có hứng thú dính vào, định bảo mình muốn đi về trước: “Vậy mọi người đi dạo đi, tôi về —” Chưa kịp dứt lời đã bị Lý Giai Viện cắt ngang, tươi cười mời cô: “Trợ lý Chu, cô cũng đi chung đi, thêm người cho náo nhiệt.”

“Một yêu cầu nhỏ bé thế thôi, cô sẽ không từ chối chứ?”

Chu Thanh Thanh: “…”

Nếu đi thì chẳng phải cô sẽ làm kỳ đà cản mũi sao? Nhưng những cô gái đáng yêu sẽ luôn khiến người ta khó lòng chối từ, Chu Thanh Thanh hết cách đành đi chung với họ.

Bốn người đi trên đường.

Lý Giai Viện thản nhiên đi lên trước sánh vai cùng Ôn Tư Ngật, Chu Thanh Thanh cũng cực kỳ tự giác đi phía sau họ, sánh vai cùng người bạn đi chung với Lý Giai Viện.

Cô vốn định nói mấy câu với đối phương để bầu không khí giữa họ không quá lạnh nhạt lúng túng nhưng cô nói một câu xong mà cô gái kia hoàn toàn chẳng có phản ứng gì tựa như không nghe thấy vậy. Chu Thanh Thanh mím môi, không nói gì nữa.

Im lặng đi tiếp.

Phía trước có một quầy hàng bán đèn lồng thủ công, chủ quầy đèn lồng là một bà cụ đã lớn tuổi, tóc bạc phơ nhưng những chiếc đèn lồng bà làm rất đẹp và sinh động, có đèn lồng con thỏ, có đèn lồng quả bí đỏ vân vân. Lý Giai Viện thấy tóc bà cụ bạc trắng thế kia thì nổi lòng từ bi và mua hết mấy chiếc đèn lồng.

Bà cụ giữ lại một chiếc để cô ả cầm trên tay, sau đó bọc những chiếc còn lại vào túi giúp cô ta. Lý Giai Viện vốn đang đeo một chiếc túi xách, tay cầm lồng đèn nên không thể cầm quá nhiều đồ. Cô ả phiền muộn nhăn mặt.

Chu Thanh Thanh nghĩ cô ta sẽ đưa Ôn Tư Ngật cầm giúp mình, không ngờ sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô ta bỗng nhìn Chu Thanh Thanh cười nói: “Trợ lý Chu, cô không ngại cầm giúp tôi một lúc chứ?”

Chu Thanh Thanh: “?”

Không đợi cô từ chối, Lý Giai Viện đã đưa mấy chiếc đèn lồng được đóng gói kỹ càng đến tay cô, không chỉ như thế, cô ả còn thuận tay lấy chiếc túi xách bản thân vốn đang đeo ra và sai bảo Chu Thanh Thanh như một lẽ đương nhiên: “Cầm luôn đi, phiền cô nhé.”

Đoạn, cô ả nở nụ cười vui vẻ và ngây thơ: “Tôi định không phiền cô đâu nhưng nghĩ lại thì trợ lý các cô cũng quen làm mấy chuyện này mà.”

Ôn Tư Ngật lạnh lùng liếc mắt qua, chân mày nhíu nhẹ.

Chu Thanh Thanh mím môi, cầm toàn bộ đồ của cô ả trong tay.

Bốn người tiếp tục đi về phía trước.

Lý Giai Viện và bạn cô ta vừa nói vừa cười.

Lát sau, bạn cô ta mua đồ, sau đó xoay người tùy ý nhét vào tay Chu Thanh Thanh, thái độ khinh thường: “Cô cầm đi.” Dứt lời lại quay đầu tán gẫu với Lý Giai Viện.

Có lẽ vì nghĩ cô là trợ lý của Ôn Tư Ngật nên cũng có thể quát mắng ra lệnh với cô không chút kiêng nể thế này.

Uổng công cô còn nghĩ rằng Lý Giai Viện rủ cô đi cùng là vì muốn chơi với nhau.

Là do cô ngu ngốc.

Bình Luận (0)
Comment