Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 17

Sau khi quay về từ bãi biển, Chu Thanh Thanh lại xin nghỉ thêm một ngày. Kể từ sau khi cô nhậm chức ở Ôn thị, đây là lần đầu tiên cô chủ động xin nghỉ, còn bị Chu Hùng cười nhạo nữ anh hùng bằng sắt cũng có lúc phải ngã xuống, một năm chuyên cần của cô cuối cùng đã tan nát.

Ôn Tư Ngật không hỏi gì nhiều mà dứt khoát phê duyệt đơn xin nghỉ của cô.

Đã quen với nhịp sống tiết tấu nhanh, đột nhiên lại có một ngày nghỉ hẳn hoi khiến Chu Thanh Thanh… Không quen chút nào. Ngoại trừ thi thoảng lo rằng sẽ nhận được cuộc gọi đột xuất từ Ôn Tư Ngật ra thì cô ở nhà vô cùng vui vẻ.

May mà Ôn Tư Ngật cũng không hoàn toàn mất nhân tính đến độ gọi điện thoại giao việc trong lúc cô nghỉ bệnh ở nhà.

Nghỉ ngơi ở nhà một ngày, tối ấy cô vô tình xem phim suốt cả đêm, thế là sáng hôm sau lúc đến công ty, cô trông rất uể oải, phải mua một ly Americano mang vào công ty.

Cuộc trò chuyện với Lý Giai Viện vẫn rõ mồn một trước mắt, không biết tại sao bây giờ Chu Thanh Thanh rất gai mắt khi thấy Ôn Tư Ngật.

Hôm qua ở nhà cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Uống xong ngụm cà phê cuối cùng, Chu Thanh Thanh vực dậy tinh thần bắt đầu làm việc. Cô cầm bảng báo cáo tài chính của khu vực Hoa Đông mà Ôn Tư Ngật cần đi vào văn phòng: “Đây là bảng báo cáo tài vụ của quý vừa qua mà phó giám đốc Dương đã đệ trình. Số liệu phân tích tốc độ tăng trưởng ở trang 12. Bảng cân đối kế toán ở trang 20 và báo cáo thu nhập ở trang 23.” Chu Thanh Thanh vô cảm báo cáo những nội dung chính.

Ôn Tư Ngật lật theo số trang cô báo để kiểm trang.

“Lễ khai trương chính thức của làng du lịch Khê Sơn sẽ diễn ra vào lúc hai giờ chiều nay.”

“Nếu sếp Ôn không còn vấn đề gì khác thì tôi xin phép ra ngoài trước.” Sau khi nói xong, cô không dừng lại dù chỉ một giây, ôm tài liệu dứt khoát xoay người rời đi.

Ôn Tư Ngật đóng bảng báo cáo kế toán lại, nhíu mày nhìn cánh cửa vừa bị đóng mạnh.

Hai giờ chiều, một chiếc Rolls Royce dài dừng lại trước cổng vào làng du lịch Khê Sơn đúng giờ, Trần Vĩ đã đứng chờ từ lâu, thấy xe dừng lại thì vội vàng tiến tới đón tiếp.

Hôm nay là lễ khai trương chính thức, trước đó Trần Vĩ đã mời một nhóm nhạc nữ nổi tiếng đến biểu diễn nhằm để quảng bá.

Hội trường đã sắp xếp chỗ ngồi xong xuôi, thấy Ôn Tư Ngật đến, tập thể các quản lý cấp cao tại đó đồng loạt đứng dậy. Lúc này, thư ký bên cạnh Trần Vĩ mới tiến đến đưa cho anh ta một tập tài liệu. Trần Vĩ nhận lấy rồi cung kính đưa lại cho Ôn Tư Ngật, sau đó hai người cùng đi đến văn phòng của Trần Vĩ. Thoạt nhìn có vẻ là có một phương án khác cần Ôn Tư Ngật xác nhận.

Chu Thanh Thanh hết việc làm bèn đi lòng vòng bên ngoài.

Ở cửa vào có một tấm bảng in hình của nhóm nhạc nữ ấy, Trần Vĩ đúng là đã chi một số tiền khủng, đây là nhóm nhạc nữ theo phong cách ngọt ngào hot nhất trong hai năm qua, năng lực làm việc cực kỳ tốt, lại có vô số fan.

Chu Thanh Thanh cũng rất thích nhóm nhạc nữ này.

Không lâu sau đó, lễ khai trương chính thức bắt đầu mà Ôn Tư Ngật vẫn chưa quay lại. Chu Thanh Thanh bèn đi thẳng về phía trước tìm chỗ ngồi xuống.

Đừng làm chậm trễ thời gian xem nhóm nhạc nữ ấy biểu diễn của cô.

Là trợ lý chuyên biệt của Ôn Tư Ngật, Chu Thanh Thanh cũng có thể được xem là người đứng thứ hai thứ ba, địa vị của cô không hề thấp, dù là tham dự bất cứ hoạt động nào, cô cũng sẽ ngồi bên cạnh Ôn Tư Ngật hoặc sẽ ngồi ở hàng ngay sau anh. Vậy mà lúc này tất cả vị trí của hàng thứ hai phía sau đã lấp đầy người.

Chỉ còn dư lại vài vị trí chính giữa ở hàng trước, Chu Thanh Thanh thản nhiên chọn một vị trí ở giữa rồi ngồi xuống an ổn. Cô một lòng chờ nhóm nhạc nữ mình thích bắt đầu biểu diễn mà không hề chú ý toàn bộ những vị trí xung quanh đang dần có người ngồi hết.

Một số nhân viên ngồi hàng sau thấy vậy thì kề tai nói nhỏ với đồng nghiệp bên cạnh.

“Ô, người phụ nữ kia có lai lịch thế nào, sao dám ngồi vị trí trung tâm hàng đầu tiên luôn thế, chỗ đó đáng lẽ là của sếp Ôn mà?”

“Không biết, to gan thật!”

“Chắc là ngồi nhầm thôi.”

Mà lúc này Trần Vĩ cũng vừa đi ra từ văn phòng, đang chuẩn bị đưa Ôn Tư Ngật đến chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, ngẩng đầu lên thấy Chu Thanh Thanh đang ngồi ở đó và xung quanh không còn chỗ trống thì thầm nghĩ chuyện không xong rồi.

Anh ta lập tức quay đầu cúi mặt che miệng khiển trách thư ký của mình: “Cậu làm gì vậy, không biết trợ lý Chu cũng đến tham gia à, sao không sắp xếp chỗ cho cô ấy?”

Thư ký là người mới vào làm, lần đầu tiên gây ra lỗi sai lớn trong một sự kiện long trọng như vậy nên vẻ mặt vô cùng luống cuống: “Vâng, tôi thật sự xin lỗi sếp Ôn, sếp Trần, là do tôi sơ suất.”

Trần Vĩ dè dặt hỏi: “Chuyện này là do tôi sắp xếp không chu đáo, sếp xem thế này có được không, bây giờ tôi đi đến đó nhắc nhở trợ lý Chu để cô ấy đứng dậy nhường chỗ cho sếp nhé?”

Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng anh ta lại nghĩ thầm, cô trợ lý này cũng thật là, chẳng lẽ không thấy các vị trí xung quanh có người ngồi rồi hay sao, sao không tự giác đứng dậy? Thân là trợ lý chuyên biệt mà chút việc này cũng không để ý ư?

Dĩ nhiên Chu Thanh Thanh đã thấy, cũng đã nhận ra có lẽ nhân viên sắp xếp thiếu một chỗ ngồi từ sớm. Thân là trợ lý quả thật cô phải đứng dậy trước.

Chỉ là cô đã ngồi xuống rồi, không muốn đứng dậy nữa.

Chỗ ngồi này là vị trí gần sân khấu nhất để xem biểu diễn.

Nếu Ôn Tư Ngật bất mãn… Vậy thì cứ bất mãn đi.

Trần Vĩ đang định cho người đi đến bảo Chu Thanh Thanh đứng lên nhưng Ôn Tư Ngật bỗng giơ tay: “Không cần, thêm một chỗ nữa đi.”

Sau một phen sửng sốt, Trần Vĩ vội vàng nói: “Được ạ.”

Không hổ là nhóm nhạc nữ nổi tiếng duy nhất của giới giải trí trong nước, hát nhảy rất tuyệt, cực kỳ có sức lan tỏa. Sau vài bài hát và vũ đạo mạnh, Chu Thanh Thanh còn dự định khi nào về nhà sẽ tặng điểm [1] cho họ nữa.

[1] Nguyên văn là 打榜, trên super topic của Weibo thì hành động này giúp tăng điểm cho super topic. Tăng điểm cho super topic để giúp cho topic luôn đứng đầu hoặc vào xếp hạng vào mục hot 热门.

Sau khi buổi lễ khai trương chính thức của Khê Sơn kết thúc, Chu Thanh Thanh đi theo Ôn Tư Ngật ngồi vào xe, báo cáo đơn giản về công việc tiếp theo trong lịch trình rồi không nói thêm một câu nào nữa mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng chẳng thèm quay đầu lại lấy một chút.

Ôn Tư Ngật: “…”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong xe, Ôn Tư Ngật liếc mắt nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, bắt máy lên: “Vâng, mới kết thúc.”

Không biết người ở đầu bên kia nói gì, đoạn, anh im lặng khoảng hai giây mới trả lời: “Lý thị… Hiểu lầm gì đâu chứ? Tối con về.”

Cúp máy, anh nói: “Chú Vương, về công ty.”

Sau đó lại quay đầu liếc nhìn Chu Thanh Thanh: “Hủy bỏ toàn bộ lịch trình tiếp theo của tôi đi.”

Chu Thanh Thanh: “Vâng sếp Ôn.”

“Tiếp theo không còn việc gì nữa, cô có thể tan làm sớm.”

“Vâng.”

“…”

Ôn Tư Ngật day ấn đường một cái, bỗng dưng mất sạch hứng nói chuyện.

Anh cũng chẳng có gì để nói với người phụ nữ động một tí lại gây sự vô lý này.

Chu Thanh Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bây giờ giữa cô và Ôn Tư Ngật cũng không thể nói gì với nhau được.

Cô cụp mắt, vừa nãy anh nghe điện thoại, có nhắc đến Lý thị. Cô càng nghĩ càng ủ rũ, suốt thời gian qua cô toàn làm những chuyện vô ích.

Một bảng hiệu nhanh chóng vụt qua trước mắt, Chu Thanh Thanh lên tiếng: “Chú Vương, chú tìm đại một chỗ phía trước rồi dừng xe giúp con nhé.” Sau đó quay đầu nhìn về phía Ôn Tư Ngật: “Sếp Ôn, nếu tan làm rồi thì tôi không cần đến công ty nữa đúng không?”

Ôn Tư Ngật không thèm ngước mắt đáp: “Tùy cô.”

__

Sau khi xuống xe được chốc lát, Chu Thanh Thanh đi ngược lại cho đến khi thấy một quán bar, trên đó viết: Hải Khoát Thiên Không.

Hai ngày vừa qua gặp phải rất nhiều chuyện, lại đang do dự không biết có nên tiếp tục công việc trợ lý này không, quả thật Chu Thanh Thanh thấy phiền muộn vô cùng, quán bar là một nơi giải sầu lý tưởng.

Quán bar này nằm tại khu phố sầm uất, phong cách trang trí cũng rất sang trọng, nhưng lại đặt ra ngưỡng tiêu dùng dành cho khách hàng. Khi Chu Thanh Thanh đi vào, bên trong quán bar đang mở nhạc mạnh sôi động, vô số chàng trai cô gái đang lắc lư cơ thể nhiệt tình trên sàn nhảy.

Chu Thanh Thanh xem một lúc mới đi đến khu vực quầy bar, gọi một ly rượu không quá mạnh rồi ngồi xuống, cô gọi tùy tiện, không thèm nhìn giá tiền.

Cô không hăng hái lắm, gọi một ly rượu mà uống cả buổi trời vẫn chưa hết, sau khi được bartender “nhắc nhở ấm áp” rằng quán của họ có mức tiêu dùng tối thiểu, cô mới gọi đại thêm chút đồ.

Trên sân khấu, ca sĩ đã hát xong một bài, sau đó một nhóm nhạc khác bắt đầu ra sân, bầu không khí càng náo nhiệt hơn. Đồng thời cũng hòa tan đôi chút cảm xúc phiền muộn vốn có trong Chu Thanh Thanh.

Lúc này chợt có ai đó vỗ vai cô từ phía sau, quay đầu lại, một tên đàn ông tồi để tóc đầu đinh thời thượng khoảng độ 30 tuổi, miệng anh ta đang nhai cau, lộ ra hàm răng hơi ố vàng. Anh ta bắt chuyện với Chu Thanh Thanh: “Người đẹp đi một mình à, có muốn uống với anh một ly không?”

Chu Thanh Thanh không có hứng thú, từ chối thẳng: “Không cần, lát nữa bạn tôi đến rồi.”

“Thì chẳng phải vẫn chưa đến đó sao.” Tôn Đào chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp đến nhường này ở quán bar, thấy trên tay cô cầm ly rượu loại rẻ, anh ta cố ý lấy lòng: “Sao lại uống loại rượu dở tệ này chứ, cưng muốn uống gì, anh bao cưng.”

“Không cần.”

“Không có gì đâu, chút tiền cỏn con ấy mà, chỉ cần người đẹp vui là được.”

Chu Thanh Thanh đã quan sát nơi này trước khi đi vào, đây là quán bar đàng hoàng, có bảo vệ an ninh chuyên nghiệp.

Vốn dĩ đang phiền muộn nên cô càng mất kiên nhẫn: “Anh này, tôi đã bảo không cần mà anh nghe không hiểu à.”

“Nếu còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”

Lời nói không chút nể nang lọt vào tai những vị khách xung quanh, mọi người dồn tầm mắt nhìn về phía Tôn Đào, một vài người để lộ ánh mắt cười cợt hóng chuyện vui.

Bị nhiều người nhìn ngó cười cợt như vậy, Tôn Đào tức khắc đưa tay chỉ về phía Chu Thanh Thanh: “Con điếm thối tha, bày đặt thanh cao gì chứ, vừa nãy còn cố ý dựa sát người tao quyến rũ tao, bây giờ lại làm bộ làm tịch, đã làm phò còn thích lập đền thờ trinh tiết. Phụ nữ như mày đến quán bar một mình chẳng phải là muốn quyến rũ đàn ông ư?”

“Tao thấy mày nứng tình nên chơi đùa với mày một chút, chứ thực sự loại rẻ rách như mày, tao còn chẳng thèm chi tiền ra cho đâu.”

Nhiều cô gái sau khi bị sỉ nhục dâm đãng [2] hoặc bị tung tin đồn khiêu dâm thất thiệt sẽ mắc vào bẫy tự chứng minh bản thân dẫn đến không đủ sức phản bác, cuối cùng bị loại đàn ông hôi hám như Tôn Đào làm nhục, thậm chí là bị gán mác gái điếm.

[2] Trong tiếng Anh là “slut-shaming”: Đây là một kiểu sỉ nhục chủ yếu nhằm vào phụ nữ và những bé gái. Người sỉ nhục thường cố gắng tạo ra liên kết giữa người bị sỉ nhục và các hành vi tình dục lệch lạc, chủ yếu là đàng điếm và lăng nhăng. Nạn nhân của slut-shaming còn bao gồm người đồng tính nam và một số lượng (rất) nhỏ nam giới.

Thật ra vào những lúc thế này, không cần phải chứng minh bản thân không phải là người như vậy, vì chỉ cần bắt đầu giải thích thì những loại đàn ông đê tiện vẫn sẽ có trăm phương ngàn cách để tiếp tục sỉ nhục chúng ta.

Chu Thanh Thanh đặt ly rượu trong tay xuống, đón nhận ánh mắt mọi người và thản nhiên nói: “Anh không tự soi gương à? Ngoại hình vừa xấu vừa tởm thế này.”

“Người xưa có câu nói lời quen như vậy là nhờ luyện mà ra, chắc là anh bị không ít phụ nữ từ chối nhỉ? Cũng đúng, anh xấu xí như này, đến quán bar chẳng phải là vì không ai thích anh sao, giả vờ gì chứ?” Chu Thanh Thanh liếc anh ta từ trên xuống dưới một lượt, chân thành nói: “Tôi nói thật, không phải công kích anh đâu, nhưng nhan sắc cỡ như anh thì ai mà thèm cho được?”

Những vị khách vây xem nhất thời bật cười thành tiếng.

Tôn Đào bị Chu Thanh Thanh mắng lại mất sạch thể diện, anh ta nhìn người vây xem xung quanh, lại nhìn qua Chu Thanh Thanh, thẹn quá hóa giận đến mức gân xanh nổi đầy cổ.

Lúc này lại có một người nữa đi ra từ phòng bao riêng, nhìn trang phục có vẻ là quản lý của quán bar.

Tôn Đào bỗng nhiên vẫy vẫy tay với người đàn ông kia, quản lý Lưu Thành vội vàng chạy đến, khom người hỏi: “Anh Tôn, anh có gì cần dặn dò ạ?”

Người này là bạn của ông chủ, anh ta phải chiêu đãi thật tốt.

Tôn Đào chỉ vào Chu Thanh Thanh nói: “Tôi hỏi người quản lý như anh làm việc kiểu gì vậy, con ả này vô duyên vô cớ sỉ nhục tôi, gây chuyện ở quán bar của mấy người mà anh không để ý à?”

Quản lý nhìn Chu Thanh Thanh rồi lại nhìn Tôn Đào, âm thầm phân tích tình hình trước mắt.

Anh ta làm việc ở quán bar đã nhiều năm, vừa liếc mắt đã tức khắc hiểu rằng không phải người phụ nữ này gây chuyện trước. Nhưng cô gái chỉ mặc một bộ trang phục công sở, thoạt nhìn có vẻ không phải là người có tiền gì.

Tôn Đào mất kiên nhẫn hối thúc: “Tôi không yêu cầu gì nhiều, bảo cô ta xin lỗi tôi trước mặt mọi người là được!”

Sau một phen chần chừ, anh ta ngẩng đầu thấy Chu Thanh Thanh chỉ gọi một ly rượu loại rẻ, thế là Lưu Thanh bắt đầu tính toán trong lòng. Lát sau, anh ta đi đến nhìn Chu Thanh Thanh, giọng điệu không quá lịch sự: “Cô gái, quán bar chúng tôi không cho phép gây sự cãi vã, đến thì cứ chơi, không được làm ầm ĩ mất vui, cô không hiểu quy tắc này sao?”

Chu Thanh Thanh tức giận phì cười: “Tôi gây chuyện? Rõ ràng anh ta quấy rầy tôi trước, nhiều người trong quán bar cũng thấy mà.”

Xung quanh có vài người hùa theo, rối rít đồng tình với lời giải thích của Chu Thanh Thanh.

Nhưng dường như Lưu Thành không hề nghe thấy.

“Thứ cho tôi nói thẳng, anh Tôn là khách quý của ông chủ quán bar chúng tôi, với thân phận của người ta thì sao có thể làm phiền cô được. Chẳng lẽ cô không sai chút nào sao? Anh Tôn tốt tính không so đo với cô, chỉ nói xin lỗi thôi mà.” Đoạn, Lưu Thành nhìn về phía ly rượu mà Chu Thanh Thanh gọi ở quầy bar, ý khinh miệt thể hiện vô cùng rõ ràng: “Cô gái à, rượu ở quán bar chúng tôi rất đắt, nếu khả năng chi trả của cô không đủ, tôi đề nghị cô chọn một quán bar cấp thấp hơn một chút.”

Đây là có ý muốn đuổi khéo Chu Thanh Thanh đi.

Tôn Đào lập tức nói: “Đúng vậy, con ả này tới đây chỉ để quyến rũ người khác là giỏi, nực cười, lại còn muốn tôi trả tiền rượu cho nó nữa chứ.”

Sau đó anh ta quay đầu nói với những vị khách đang vây xem: “Cô gái này là dân ăn chơi, đến quán bar chủ yếu để quyến rũ đàn ông, tự dưng lại bêu xấu tôi.”

Lưu Thành không thích nhìn thấy Chu Thanh Thanh nữa, thúc giục cô: “Cô gái, mời cô nói xin lỗi anh Tôn về những phát ngôn sai lệch của mình.”

“Nếu không tôi đành phải gọi bảo vệ mời cô đi ra ngoài.”

Chu Thanh Thanh siết chặt tay thành quả đấm, cái tên mắt chó xem thường người khác này!

Nếu không phải bây giờ cô…

Tôn Đào đắc ý nhìn Chu Thanh Thanh: “Đồ đàn bà thối, dám sỉ nhục tao ư? Nói cho mày biết, loại hàng rẻ mạt như mày có đưa đến cửa tao cũng chẳng thèm.”

“Tao nói mày thấp hèn thì mày thấp hèn, có biết không?”

“Ây dô, sao không nói gì nữa rồi, chẳng phải vừa nãy miệng mồm lắm sao?” Tôn Đào đang định nói gì thêm thì chợt nghe người ở cách đó không xa bảo: “Cậu chủ Ngu đến rồi.”

Tôn Đào lập tức nhìn sang, rồi quay đầu hung tợn trừng mắt với Chu Thanh Thanh: “Con điếm thối, xem như mày may mắn, bây giờ tao chẳng có thời gian quan tâm mày.”

Nói xong, anh ta chạy về phía cậu chủ Ngu đang đi vào. Quản lý cũng chẳng dư dả thời gian để ý Chu Thanh Thanh, vội vàng chạy đi tiếp đón.

Xung quanh có người nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ Ngu đó là ai? Xuất hiện hoành tráng thế?”

“Cậu không biết cậu chủ Ngu, Ngu Tùng Tùng à? Đây là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Ngu thị đấy, một người có quyền thế bậc nhất Thâm Thành, cao quý lắm chứ đùa. Ngay cả ông chủ ở đây cũng phải nịnh nọt.”

“Cậu không thấy thằng cha kia với quản lý lập tức đi tới bợ đít à.”

Một nhân viên phục vụ đi đến đưa cho Chu Thanh Thanh một ly nước ấm, lo âu hỏi: “Cô ơi, cô có ổn không.”

Không ngờ Chu Thanh Thanh chợt bật cười: “Yên tâm, tôi rất ổn.”

Cô không nhận ly nước mà đi thẳng đến chỗ cậu chủ Ngu đang tiến vào trong quán bar.

Nhân viên phục vụ muốn nhắc nhở cô những người kia không phải người cô có thể tự ý đắc tội, đừng nên qua đó cãi vã thì tốt hơn, tiếc rằng Chu Thanh Thanh đã đi từ lâu rồi.

Ngu Tùng Tùng vừa vào đã bị mọi người vây quanh, còn chưa đến phòng bao thì quản lý Lưu Thành vội vàng chạy đến: “Cậu chủ Ngu, khách quý ghé chơi nhưng không kịp đón tiếp từ xa. Sao hôm nay cậu lại có thời gian đến đây ạ, tôi vừa liên lạc với ông chủ, anh ấy bảo tôi chiêu đãi cậu thật tốt, lát nữa anh ấy sẽ đến đây.”

“Cậu xem vẫn là phòng riêng như trước, quán bar chúng tôi luôn giữ nó cho cậu đó.” Được làm chức quản lý quán, khả năng nịnh nọt lôi kéo của Lưu Thành đúng là dày công tôi luyện, một mực bợ đỡ người cao quý trước mặt.

Cười tươi đến độ khóe mắt sắp nở hoa.

Các nhân viên trong quán bar ai cũng biết lai lịch của cậu chủ Ngu này, cũng là bạn của ông chủ. Nhưng quan trọng nhất là cậu chi tiền cực kỳ hào phóng, chỉ cần dỗ cậu vui vẻ thì tiền boa nhiều không đếm xuể, thậm chí là hơn mấy tháng tiền lương.

Nhưng hôm nay tâm trạng của Ngu Tùng Tùng có vẻ không tốt lắm: “Lấy rượu quý tôi thích ra đi.”

Tôn Đào thấy vậy lập tức nịnh hót tiếp: “Hôm nay Tùng Tùng không vui à, tên nào mắt mù dám trêu chọc cậu chủ Ngu của chúng ta vậy? Để tôi đi tìm nó trút giận cho cậu. Yên tâm, hôm nay cậu muốn uống bao nhiêu tôi cũng uống cùng, chúng ta không say không về.”

Gia đình anh ta chỉ dư dả chút tiền, là bạn của ông chủ quán bar này. Anh ta cũng muốn dựa vào Ngu Tùng Tùng để tìm vài mối làm ăn tốt từ Ngu thị, vậy nên vẫn luôn lấy lòng cậu.

Ngu Tùng Tùng đang định đồng ý thì một giọng nữ trong veo bỗng dưng vang lên: “Chờ đã.”

Đám Lưu Thành nhất thời quay đầu lại, khi thấy Chu Thanh Thanh đứng cách đó không xa, mặt tên nào tên nấy đều xệ ra. Họ cho rằng người phụ nữ có lòng tự trọng cao này vẫn không phục, muốn đến làm càn, vì thế lập tức trầm mặt, mất kiên nhẫn nói: “Thưa cô, cô vẫn chưa chịu thôi có đúng không? Cô có biết đây là nơi nào không, đừng đến làm phiền khách quý của chúng tôi được chứ?”

Tôn Đào cũng tiếp lời: “Đúng đó, mày còn muốn làm gì?”

Ngu Tùng Tùng đứng bên cạnh không lên tiếng, dường như đang bất an, căng thẳng đến mức run người.

Lúc này, Chu Thanh Thanh tiến tới mấy bước. Cô không nhìn ai, chỉ nhìn thẳng về phía Ngu Tùng Tùng.

Tôn Đào quay đầu cười đầy vẻ khinh thường với Ngu Tùng Tùng: “Tùng Tùng, tôi kể cậu nghe, con ả này chính là một con —” Chưa kịp dứt lời đã thấy cậu chủ nhỏ nhà họ Ngu được người người cưng chiều quan tâm, đang đứng ở trung tâm đầy phí khách đột nhiên ngồi xổm xuống ôm đầu cực kỳ thành thạo: “Đừng đánh vào mặt!”

Vô dụng thôi, Chu Thanh Thanh đã giáng một cú bạt tai xuống.

Tình cảnh ấy vừa đột ngột vừa khiến người ta hoảng hốt, chẳng một ai ngờ rằng người phụ nữ không biết từ đâu đến này bỗng nhiên dám quang minh chính đại đánh một cú mạnh vào đầu cậu chủ nhỏ của tập đoàn Ngu thị.

Mọi người ngơ ngác khoảng hai giây, cuối cùng Lưu Thành phản ứng lại trước, lớn giọng kêu lên: “Cô dám đánh người? Cô có biết người này là ai không? Cậu ấy là cậu chủ của tập đoàn Ngu thị đấy!” Đoạn, anh ta tiến một bước dài lên định bắt Chu Thanh Thanh lại, không ngờ còn chưa kịp động vào quần áo của cô đã nghe Ngu Tùng Tùng mới vừa bị đánh vào đầu một cái đột nhiên nhanh chóng đứng dậy, giọng điệu nghiêm túc: “Dừng tay, đừng động vào cô ấy.”

“Mấy người ai dám động vào một cọng tóc của cô ấy thì cứ thử đi, ông đây sẽ không tha cho mấy người.”

Khi cậu nói những lời này ra, mọi người ở đây lại ngơ ngác lần nữa.

Có người suy nghĩ sâu xa đã sớm suy đoán trong lòng: Cậu chủ Ngu nhà giàu ăn chơi bị một người phụ nữ đánh cái bốp trước mặt mọi người, không chỉ không giận mà còn không cho người khác động vào cô.

Hành động này rất khó để người ta không mường tượng đến quan hệ yêu hận rối ren của hai người.

Không chỉ một người nghĩ như vậy mà đại đa số người có mặt ở đây cũng nghĩ rằng Chu Thanh Thanh là bạn gái hoặc là bạn gái cũ của Ngu Tùng Tùng.

Mà bản thân Ngu Tùng Tùng nhìn Chu Thanh Thanh vô cảm trước mặt, bây giờ cậu chỉ đang run sợ mà thôi.

Trong đầu điên cuồng hồi tưởng dạo gần đây mình đâu có gây ra chuyện chết tiệt gì nhỉ?

May mà bây giờ vẫn còn chút lý trí, đầu óc cũng tỉnh táo, cậu hắng giọng một cái: “Cái đó… Chị có chuyện gì à, chúng ta vào phòng bao rồi nói nhé?”

Chu Thanh Thanh không nhúc nhích.

Ngu Tùng Tùng sợ đến mức sắp tè cả ra quần nhưng vẫn cố bình tĩnh quay đầu nói với mọi người: “Người đẹp này… Là một người bạn quan trọng của tôi, mấy người phải chiêu đãi tốt, biết chưa?”

Lưu Thanh hoàn toàn không ngờ Chu Thanh Thanh lại có địa vị cao như thế, nhớ đến thái độ của mình với cô trước đó, anh ta thầm than khổ không ngừng.

Nhanh chóng thay đổi giọng điệu, cung kính nói với Chu Thanh Thanh: “Tôi thật lòng xin lỗi quý cô, trước đó là tôi có mắt mà không thấy thái sơn. Cô có gì dặn dò xin hãy nói với tôi, tôi nhất định sẽ làm thật tốt.”

Khi này, Tôn Đào càng không dám hó hé câu nào, vẻ mặt xanh xao nhợt nhạt.

Ngu Tùng Tùng không biết trước đó giữa họ xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn Chu Thanh Thanh, nở nụ cười ngọt ngào nịnh nọt: “Vậy bây giờ chúng ta…”

“Vào phòng riêng nói.” Chu Thanh Thanh nói đơn giản.

Ngu Tùng Tùng nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Được, bây giờ chúng ta đi luôn.” Vừa nói cậu vừa kéo tay cô.

Nhưng mới đi được một bước thì Chu Thanh Thanh bỗng dưng dừng lại: “Chờ đã.”

Sau đó cô xoay người, giơ tay lưu loát tát một phát vang dội lên mặt Tôn Đào, khóe môi nhếch lên, chậm rãi nói: “Khi nãy anh nói ai thấp hèn cơ?”

Bình Luận (0)
Comment