Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 22

Chín giờ sáng.

Xe của công ty đã đậu ổn định trước cổng biệt thự, Chu Thanh Thanh đi theo sau lưng Ôn Tư Ngật ngồi lên xe. Thời gian cuộc họp bắt đầu là hai giờ chiều, cô chuẩn bị các tài liệu liên quan đầy đủ, sau đó đưa đề cương phỏng vấn và nội dung cần quảng bá của hôm nay đến trước mặt Ôn Tư Ngật: “Đây là đề cương câu hỏi phỏng vấn truyền thông và nội dung quảng bá, sếp Ôn, sếp xem trước đi.”

Ôn Tư Ngật nhận lấy, hờ hững đáp một tiếng: “Ừ.”

Sau đó, trong khoang xe lại trở nên yên tĩnh.

Chỉ có âm thanh anh lật giấy nhè nhẹ.

Ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ đã được mở một nửa rọi vào sống mũi cao thẳng của anh, một luồng ánh nắng dí dỏm lay động chập chờn trên đó, một hình ảnh sinh động và ấm áp đến thế vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đôi môi mỏng đang mím chặt của anh.

Chu Thanh Thanh lặng lẽ quay đầu, thầm thở dài.

Trong hội trường rộng rãi sạch sẽ, các quản lý cấp cao của công ty chi nhánh đã chờ sẵn ở lối vào từ sớm, lúc thấy Ôn Tư Ngật, họ lập tức tụm lại. Ngoại trừ những tài liệu Chu Thanh Thanh đưa anh thì những tổng giám đốc công ty chi nhánh và giám đốc R&D có mặt tại đây cũng đang chờ vì có thông tin cần báo cáo với anh.

Giám đốc R&D đưa số liệu thử nghiệm mới nhất cho Ôn Tư Ngật: “Hôm qua chúng tôi đã thực hiện thử nghiệm lần cuối cùng ở tất cả các mặt của sản phẩm mới, không có vấn đề gì xảy ra, đây là bảng số liệu thử nghiệm ạ.”

Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người bao gồm cả Chu Thanh Thanh đều phải lên dây cót tinh thần cao nhất.

Hai giờ chiều, buổi họp báo chính thức bắt đầu.

Với tấm bằng Thạc sĩ kép ngành kinh tế và khoa học máy tính tại đại học Princeton, Ôn Tư Ngật hiểu biết rất chuẩn xác về các tính năng của con chip mà mình sắp ra mắt. Tính chuyên nghiệp cực mạnh, khả năng biểu đạt tiếng Anh lưu loát, con chip với tính năng đột phá mới được nghiên cứu đã giúp buổi họp báo lần này của anh thành công rực rỡ. 

Khi giọng nói kết thúc, những tràng vỗ tay đinh tai nhức óc vang vọng cả hội trường.

Các phóng viên truyền thông có mặt tại đây đặt những câu hỏi liên quan đến việc nghiên cứu và phát triển con chip mới, đủ các loại câu hỏi chuyên môn, Ôn Tư Ngật ung dung trả lời từng vấn đề, mô tả tính năng của nó một cách thành thạo và liền mạch.

Ba cô nói đúng, trong hơn một năm làm việc ở Ôn thị, quả thật cô đã học hỏi được rất nhiều điều từ Ôn Tư Ngật.

Nhiều đến mức có lúc cô đã nghi ngờ rằng lẽ nào mục đích của ba thật sự chỉ là bảo cô đến Ôn thị để đùa giỡn tình cảm và thân thể của Ôn Tư Ngật thôi sao? Cách cạnh tranh kinh doanh xềnh xoàng thế này thật lòng khiến cô khó mà tưởng tượng nổi.

Sau khi buổi họp báo kết thúc.

Thân là ông chủ trẻ của tập đoàn Ôn thị, đồng thời cũng là người có năng lực nổi bật, cánh truyền thông cảm thấy cực kỳ quan tâm đến các tin tức về mọi phương diện của anh.

Các phóng viên truyền thông, bao gồm cả những người vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết về chức năng của con chip đã chen chúc lao ra từ cửa hệt như thủy triều dâng ngay sau khi buổi họp báo kết thúc, họ vây xung quanh Ôn Tư Ngật và giơ micro đến, ánh đèn sáng trưng lóe lên không ngừng, mồm năm miệng mười đặt câu hỏi liên tục ríu rít bên tai.

Đương nhiên nếu không trả lời bất cứ một câu hỏi nào thì không tốt lắm, Chu Thanh Thanh đưa tay chặn một số chiếc micro sắp đụng đến cả miệng Ôn Tư Ngật giúp anh rồi cô chọn vài câu hỏi chuyên môn để trả lời: “Con chip TFS520 được dày công nghiên cứu trong một năm, nó có thể được ứng dụng vô cùng rộng rãi ở các lĩnh vực, hơn nữa nó cũng có thể hiển thị theo thời gian thực với độ chính xác cao hơn…”

Ngoại trừ các câu hỏi liên quan đến con chip, có rất nhiều phóng viên hứng thú với cuộc sống riêng tư cá nhân của Ôn Tư Ngật nhưng đây lại là những câu hỏi không thể trả lời, Chu Thanh Thanh thuần thục ngăn cản: “Xin lỗi, chúng tôi không thể trả lời vấn đề này.”

Khi Ôn Tư Ngật sắp đi đến cửa, các phóng viên vây quanh không nhận được câu trả lời mong muốn càng thêm kích động và chen chúc nhau để rồi vượt quá khoảng cách an toàn. Các vệ sĩ đợi lệnh bên cạnh nhanh tay lẹ mắt chen vào cản họ lại.

Nhưng không biết kẻ nào chưa từ bỏ ý định, muốn âm thầm chen vào trong, Chu Thanh Thanh vốn đang đứng ngoài vòng bảo vệ, một đám đông ùa đến vô tình va vào người cô.

Lúc này, các vệ sĩ dùng sức nhiều hơn, mặt mũi nghiêm nghị cất giọng rất lớn để ngăn đám đông lại, sau đó nhóm phóng viên truyền thông mới chịu thôi.

Khi nãy bị đẩy một cái khiến Chu Thanh Thanh bị trẹo chân, hôm nay cô lại còn mang một đôi giày cao gót mũi nhọn 7cm.

Lúc cất bước đi về phía trước, một cơn đau nhói buốt người tỏa ra nơi mắt cá chân. Vì vẫn đang ở đại sảnh của hội trường nên Chu Thanh Thanh không thể hiện ra, đi theo sau lưng Ôn Tư Ngật như bình thường cho đến khi ngồi vào chiếc xe đậu sẵn ở cổng vào.

Sau khi ngồi vào xe, Chu Thanh Thanh nhẹ nhàng xoay mắt cá chân, cơn đau nhói lại ập đến một lần nữa, đau đến mức khiến cô không dám cử động, chỉ an phận để chân trên thảm.

Không nói năng một câu.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, họ sẽ về nước và quá trình xin từ chức của cô cũng đang được tiến hành. Nhưng liên tục mấy ngày nay, Ôn Tư Ngật không hề có dấu hiệu sẽ thay đổi ý định.

Cô đang nghĩ xem mình nên làm gì nữa.

Thật ra cô cũng khá hiểu Ôn Tư Ngật, người này thật sự rất máu lạnh, đã đưa ra quyết định rồi sẽ không dễ dàng thay đổi, vậy cô còn cách gì nữa đây?

Một tiếng sau, xe chậm rãi dừng lại trước cổng biệt thự.

Cửa xe mở ra, Ôn Tư Ngật xuống xe trước.

Chu Thanh Thanh mở cửa xe ở một bên khác, khoảnh khắc đặt chân xuống mặt đất, cơn đau nhói lại ập đến một lần nữa, đau đến mức cô há miệng nhe răng, thậm chí mắt còn ứa cả nước mắt s1nh lý, khuôn mặt nhỏ sáng bóng nhíu lại. Cô miễn cưỡng đi hai bước, thấy bóng lưng Ôn Tư Ngật đi trước mình một bước, thế là cô đã theo bản năng vươn tay kéo ống tay áo anh.

Ống tay áo bỗng bị ai đó kéo nhẹ từ phía sau.

Bước chân Ôn Tư Ngật nhất thời dừng lại, cau mày hỏi: “Lại gì nữa?”

Vừa xoay người lại đã nhìn thấy đôi mắt ánh nước hệt như phủ một lớp sương mù của cô, ngay cả phần đuôi mắt vốn xếch nhẹ lên cũng ươn ướt mềm mại ngay lúc này. Ngón tay thon dài trắng nõn của cô nắm chặt ống tay áo anh, ánh mắt sáng rực nhìn anh, giọng nói mang sự dịu nhẹ và nghiêm túc mà trước đây chưa từng có: “Ôn Tư Ngật, tôi hối hận rồi.”

Cô cứ nhìn anh như thế, đôi môi đỏ mọng mím chặt nhưng lại tựa như chiếc móc câu ghim chặt vào trái tim, khiến người ta vô thức mềm lòng.

Ôn Tư Ngật lẳng lặng nhìn cô.

Chu Thanh Thanh nghĩ, cô đã làm nhiều việc như vậy rồi, tạo bước đệm đến bây giờ cũng đã đủ, vì vậy bắt đầu chậm rãi giải thích.

“Khoảng thời gian đó tôi… Tâm trạng tôi không tốt lắm. Cộng thêm chuyện của cô Lý với bị bệnh, thành ra nhất thời kích động đưa ra yêu cầu từ chức.”

“Thật ra khi anh bảo sẽ tăng lương gấp ba lần để giữ tôi lại ở phòng triển lãm ngày ấy tôi đã dao động rồi, thậm chí trong lòng tôi còn nghĩ, suy cho cùng chúng ta cũng làm việc với nhau hơn một năm, anh cũng có chút cảm tình với tôi. Anh cũng biết con người tôi kì lạ hay mạnh miệng mà, hơn nữa anh lại nói năng không xuôi tai chút nào, tôi tức giận quá nên cứ một câu lại cãi một câu, thế là nói vài lời hơi khó nghe… Đối với anh.”

“Nhưng tôi thật sự không hề có suy nghĩ đó, nên tối ấy tôi rất hối hận. Tôi đã suy nghĩ lại, đúng thật việc một người có thể đứng cao bao nhiêu được quyết định bởi việc cô ấy đứng ở vị trí nào và vị trí ở bên cạnh sếp Ôn là nơi tốt nhất dành cho tôi. Những ngày qua tôi luôn thử nói chuyện với anh nhưng anh không cho tôi cơ hội. Tôi sai thật rồi, sếp Ôn.”

Sau khi bày tỏ trọn vẹn những lời đã chuẩn bị mấy ngày nay, đồng thời nói ra lời giải thích và xin lỗi cực kỳ chân thành, Chu Thanh Thanh mở to mắt, nhìn anh đầy dịu dàng và khao khát.

Ôn Tư Ngật đối diện với tầm mắt cô, hai giây sau, anh khẽ cười một tiếng: “Vậy à.”

Chu Thanh Thanh vội vàng gật đầu.

Ôn Tư Ngật vẫn nhàn nhã và chậm rãi nói: “Thế ai là người muốn nhảy từ tầng mười xuống? Nhảy xuống biển sâu, nhảy vào núi lửa?”

Chu Thanh Thanh bị nghẹt thở: “…”

Cái tên thù dai này! Cô bị vả mặt đấy không được à? Thật là!

Ôn Tư Ngật rút ống tay áo mình khỏi tay cô, sau đó bình tĩnh xoay người đi về phía trước: “Cô Chu vẫn nhớ rõ lời mình nói khá tốt đấy.”

Sau khi anh kéo ống tay áo đi, bàn tay trống không của Chu Thanh Thanh cuộn tròn lại thành quả đấm, mắt cụp xuống.

Thất bại mấy ngày liên tiếp khiến cô sa sút tinh thần.

Cô theo bản năng muốn đuổi theo về phía trước để thử thêm lần nữa nhưng chỉ ngay giây tiếp theo, cơn đau đớn ăn sâu tận xương tủy từ mắt cá chân lan tỏa khắp cơ thể tứ chi khiến cô đau đến mức không kìm được khẽ kêu lên một tiếng. Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, lúc này, mắt cá chân bị trẹo đã đỏ ửng và sưng nhẹ, chỉ đụng vào một cái cũng đau không chịu nổi.

Cô cúi đầu đưa tay giữ mắt cá chân, ngồi xổm chờ cơn đau như kim châm muối xát ấy qua đi.

Khi này lại có tiếng bước chân vang lên bên tai, chốc lát sau, một đôi giày da sáng bóng đã xuất hiện trước tầm mắt.

Ngay sau đó.

Ôn Tư Ngật khom người xuống, một tay cẩn thận vòng qua khoeo chân cô, vô cảm bế bổng cô lên. Chu Thanh Thanh vươn hai tay khoác vai anh theo bản năng, “yếu ớt” rúc người vào lòng anh nhưng trong lòng vẫn còn mơ màng.

Lát sau cô lại mừng thầm.

Văn Thủy Dao nói không sai.

Khổ nhục kế này quả nhiên rất hữu dụng.

Ôn Tư Ngật để cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách rồi xắn ống quần cô lên kiểm tra một hồi, sau đó lấy hộp y tế trong ngăn tủ dưới tivi và mở ra.

Chu Thanh Thanh cúi đầu nhìn người đàn ông đang thoa thuốc cho mình, cứ nhìn mái tóc đen tuyền của anh như thế một lúc lâu rồi mới hỏi thăm dò: “Vậy sếp Ôn… Có phải tôi không cần —”

“Cái gì?” Ôn Tư Ngật ném miếng bông thoa thuốc xong vào thùng rác, thảnh thơi ngước mắt lên.

Chu Thanh Thanh trợn tròn mắt: “Tôi có thể không… Từ chức không?”

Sau khi đóng hộp y tế và đặt nó trên bàn trà, Ôn Tư Ngật chậm rãi đứng lên, nhìn cô từ trên cao xuống: “Cô Chu, mỗi người đều phải trả giá đắt cho sai lầm của bản thân.”

Màn đêm đã buông xuống, xe cộ qua lại tấp nập, ánh đèn neon hoa lệ của thành phố ngoài cửa sổ sáng ngời. Cửa sổ mở hé, gió đêm se se lạnh lùa qua khiến rèm cửa lay động.

Đêm ở New York rất đẹp nhưng anh cũng rất bạc tình.

“Đối với tôi, cô cũng không ngoại lệ.”

Nếu chân không bị đau thì Chu Thanh Thanh rất muốn đá một phát vào mặt anh.

Cô thật sự không hiểu nổi.

Tại sao lại như vậy, rốt cuộc là gặp vấn đề chỗ nào.

Từng bước từng bước đều thực hiện theo kế hoạch cô đã vạch ra.

Hai ngày qua cô biểu hiện chưa đủ ư? Hay Ôn Tư Ngật đã phát hiện ra gì rồi?

Không thể nào, nếu phát hiện ra điều gì đó thì anh sẽ không bình thản như vậy, hẳn là đã lập tức đuổi cô từ lâu rồi, sao còn đưa cô đến đây cùng mình làm gì.

Vậy thì chỉ đơn giản là không chấp nhận lời xin lỗi của cô?

Ôn Tư Ngật và cô không có mối thù sâu đậm gì, về những lời có hơi xúc phạm cô đã nói với anh hôm xin nghỉ việc thì nói thật, cô thật lòng không nghĩ anh lại để bụng như vậy.

Hơn nữa thật ra cô cũng chẳng nói gì quá đáng. Không phải chỉ bảo trông anh hơi khó chịu thôi sao? Trước đây cô đã từng bảo anh chán ghét phụ nữ rồi mà! Từ trước đến nay Ôn Tư Ngật cũng không thèm để ý vài câu xúc phạm vô hại thế này.

Vậy thì là vì nguyên nhân gì?

Chu Thanh Thanh không nghĩ ra, vậy nên cô đã hỏi thẳng: “Tại sao?”

“Hửm?”

“Anh không hiểu ý tôi sao?” Chu Thanh Thanh ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn anh: “Anh biết rất rõ mấy ngày qua tôi bận tới bận lui, cố gắng các thứ là vì muốn ở lại làm việc rồi phải không?”

“Ừ.”

Ôn Tư Ngật ngồi xổm xuống, đỡ mắt cá chân cô, cầm dép lê dưới sàn mang vào giúp cô.

“Vậy ý anh là gì? Đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì không đồng ý, đùa giỡn tôi vui lắm à?”

“Cô cảm thấy tôi đang đùa giỡn cô?” Ôn Tư Ngật nhếch khóe môi, tạo nên một độ cong khó mà diễn tả bằng lời được.

Chu Thanh Thanh tức khắc muốn bùng nổ: “Anh —”

“Chu Thanh Thanh.” Ôn Tư Ngật chậm rãi đứng dậy: “Không phải với bất cứ việc nào tôi cũng có dự tính trong đầu, tôi cũng sẽ do dự và không chắc chắn.”

“Tôi bận rộn như vậy, làm gì có thời gian để đùa giỡn với mấy trò vớ vẩn nhàm chán của cô?”

Chu Thanh Thanh trầm lại: “Tôi cũng đã giải thích rồi… Thật sự là nhất thời kích động, tôi xin lỗi anh. Chúng ta đã làm việc với nhau hơn một năm, tôi biết anh không phải là một người dễ giận như thế. Ngày ấy về nhà tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng thật lâu, hiểu được những gì anh nói, đối với tôi, tương lai quan trọng hơn là cơn giận nhất thời. Sếp Ôn, vậy anh có sẵn lòng cho tôi một cơ hội không? Nếu anh không muốn thì tôi cũng chẳng thể nói gì hơn được.”

“Mấy ngày qua, anh cân nhắc thế nào rồi?”

Ôn Tư Ngật nhìn cô: “Cô xúc phạm tôi như thế, dựa vào đâu tôi phải cho cô cơ hội? Chẳng phải có thể trực tiếp đuổi việc cô à?”

Dù biết rõ ràng có vấn đề, cũng biết rất rõ với tính cách của cô thì sẽ không dễ gì mà hối hận. 

Nhưng anh vẫn không muốn đuổi việc cô.

“Có lúc tôi cũng rất muốn biết.” Ôn Tư Ngật chậm rãi nắm cằm cô, ánh mắt trầm trầm: “Cô đến bên cạnh tôi rốt cuộc là vì mục đích gì?”

Cơn đau nhè nhẹ ở cằm lan đến khiến Chu Thanh Thanh vô thức nâng cao cằm, cô nghe rõ những lời anh nói, hoặc là đang nghi ngờ cô, hoặc là đã quyết định không cho cô cơ hội nào nữa từ sớm rồi.

Anh nghi ngờ cô, đây quả là một chuyện không hề ổn.

Cô biết mấy ngày nay mình có hơi nóng vội… Nhưng cô còn cách nào khác nữa chứ?

Cô nhắm mạnh hai mắt, sau đó lại mở mắt ra hung hăng đẩy tay anh. Chu Thanh Thanh cầm một xấp tài liệu để ở bên cạnh trên ghế sofa, đánh vào ngực anh một cách thô bạo, những tờ giấy trắng như tuyết bay tứ tung trong không trung, giọng nói của cô cứng rắn và lạnh lẽo nhưng xen lẫn trong đó là sự tổn thương như có như không: “Từ trước đến nay tôi không hề có mục đích gì. Ôn Tư Ngật, anh cao thượng, anh tài giỏi nhưng dù anh có nói đứng đắn đến mấy thì cũng không thay đổi được sự thật rằng anh đã đùa giỡn tôi mấy ngày nay. Rõ ràng anh đã đưa ra quyết định, vậy mà vẫn lạnh lùng nhìn tôi lấy lòng anh, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?”

__

Sau khi tan làm về nhà, Văn Thủy Dao ở bên kia không quá bận rộn công việc, cũng không cần phải tăng ca. Vậy nên khi trời vừa tối, cô bạn đã rảnh rang nhắn Wechat truy hỏi: “Sao rồi, mềm yếu thành công không?”

“Đây là tinh hoa mà tớ đã tổng kết lại sau khi xem mấy trăm bộ phim thần tượng đấy.”

Chu Thanh Thanh đang lái xe, nhân thời gian chờ đèn đỏ trả lời cô ấy bằng tin nhắn thoại: “Vậy cậu xem công cốc rồi.”

Vô nghĩa hết sức.

Cái gì mà mềm yếu, cái gì mà âm thầm làm mọi việc, chẳng có tác dụng gì: “Còn không biết ngại mà cười tớ nữa, tớ không thèm tin cậu nữa đâu.”

Văn Thủy Dao: “???”

“Không thể nào, một người đẹp động lòng người như cậu đã tỏ ra mềm yếu thế rồi mà không có tác dụng ư?”

Chu Thanh Thanh nghiêm túc “ừ” một tiếng: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn dùng mấy chiêu quê mùa cậu xem được trên tivi nữa, tớ cũng ngốc hết biết.”

“Nếu biết sớm thì tớ đã không bày ra dáng vẻ mềm yếu thế rồi, chẳng có tí tác dụng nào! Không bằng trực tiếp biểu diễn năng lực làm việc của tớ cho anh ta thấy còn tốt hơn.”

“Phiền chết đi được!”

Văn Thủy Dao: “…”

Cô đang có loại suy nghĩ kì lạ gì thế này?

Không phải cô muốn chinh phục một người đàn ông sao, biểu diễn năng lực làm việc thì có ích gì? Hơn nữa làm việc lâu như vậy chẳng phải ông chủ đã biết rõ năng lực làm việc của cô rồi à, biểu diễn làm gì nữa?

Nếu chinh phục theo cách này của cô, việc ông chủ có bị chinh phục hay không khó mà nói nhưng cô có thể ngồi vững vị trí cấp dưới trung thành đấy.

Không phải chứ, nếu cô muốn chinh phục một người đàn ông, lâu thế rồi chẳng lẽ cô chưa từng có suy nghĩ sẽ dùng mỹ nhân kế quyến rũ đối phương sao?

Văn Thủy Dao nghĩ, nếu cô bạn mình có thể tận dụng nhan sắc của bản thân thì quá trình chinh phục đã không khó khăn đến mức như vậy? Chẳng lẽ cô bạn muốn ông chủ nhìn thấy tâm hồn tốt đẹp của mình ư?

Hai người râu ông nọ cắm cằm bà kia trò chuyện qua lại một hồi.

Nhưng Văn Thủy Dao nhạy bén phát hiện ra gì đó, sau đó dứt khoát gọi điện thoại qua, vừa mở miệng đã hỏi: “Cậu phá nát rồi đúng không?”

Chu Thanh Thanh: “…”

Có lúc cô thật sự rất ghét sự nhạy bén của cô bạn.

Văn Thủy Dao: “Vậy cậu đã làm gì rồi?”

Chu Thanh Thanh mím môi, nghiêm túc nói: “Có thể cậu không tin nhưng đây chính là sự thật — tớ đã đập mạnh xấp tài liệu lên người anh ta!”

Thật ra lúc ấy cô biết anh đã nghi ngờ mình nhưng hiện tại cô không có chứng cứ rõ ràng gì để phản bác lại, vậy nên cô đành phải “tổn thương”, “tuyệt vọng” phản kháng vì bị “đổ oan”, sau đó tức giận cầm xấp tài liệu để trên ghế sofa đập mạnh vào người anh.

Bản thân cô là một người không thích bị người khác bêu xấu hay đổ oan và Ôn Tư Ngật biết rất rõ điều này. Vậy nên cô “tỏ ra giận dữ sau khi bị đổ oan” và làm ra kiểu hành động như thế cũng “hợp tình hợp lý” đối với chính cô, thậm chí có thể nói, điều ấy trái lại còn có thể chứng minh rằng cô “trong sạch”.

Dĩ nhiên ở một phương diện khác cũng có thể xả giận lấy lại thể diện cho bản thân.

Chỉ là cô không biết Ôn Tư Ngật có tin hay không.

Văn Thủy Dao nghe cô kể xong thì ngớ người gần một phút, quả thật cô bạn không thể nào hiểu nổi cũng chẳng dám tưởng tượng tình tiết vượt quá năng lực suy nghĩ của mình thế này sẽ xuất hiện.

Đây là kịch bản phim thần tượng tình yêu trong tưởng tượng của cô ấy ư? Tại sao lại động tay động chân? Đây là phim võ thuật đúng không?

Sau một hồi chậm rãi tiêu hóa câu chuyện kì quái cực kỳ khó tin này, Văn Thủy Dao mới nói: “Vậy là cậu hắc hóa sau khi tỏ tình thất bại? Nhưng trong phim thần tượng tớ xem làm gì có cảnh nữ phụ động thủ với nam chính đâu?”

“Đúng là kiểu tỏ tình khác bọt.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Đến ạ cái đầu quỷ to tướng của cô bạn. Một câu chuyện tranh chấp không theo chuẩn mực thế này mà cô ấy cũng có thể nghĩ đến tỏ tình được sao??? Xem quá nhiều phim thần tượng rồi đấy!

Nhưng Văn Thủy Dao không biết tình hình hiện tại của cô nên có thể thấu hiểu cho việc cô bạn đưa ra loại kết luận không thể tưởng tượng nổi này. Nhưng cô thật sự lười giải thích tiếp.

Về Văn Thủy Dao, sau khi đã tiêu hóa sạch những thông tin nặng ký vượt quá khả năng tưởng tượng của mình, cô bạn hỏi một vấn đề mấu chốt: “Vậy khi cậu cầm tài liệu đập vào người sếp, anh ta có phản ứng thế nào?”

__

Lời tác giả:

Mỗi một câu nói của Thanh Thanh đều có mục đích riêng của cô ấy. Hơn nữa bây giờ cô ấy không yêu nam chính, những lời nói và những việc cô ấy làm đều vì chính bản thân cô ấy cả.

Mà đối với Ôn Tư Ngật, tuy biết rõ Thanh Thanh có vấn đề nhưng anh ấy vẫn không muốn đuổi Thanh Thanh đi.

Tạm thời viết đến đây, sau này tôi sẽ chỉnh sửa lại đôi chút.

Bình Luận (0)
Comment