Những lời Ôn Tư Ngật nói ở Mỹ đã rõ ràng như vậy, anh đã bắt đầu nghi ngờ cô có mục đích khác, cô chỉ đành nghỉ việc một cách dứt khoát để “chứng minh bản thân”.
Nhưng chuyện của Lý thị vẫn nằm trước mặt cô, đến bây giờ ba cô vẫn chưa điều tra được gì.
Lời Lý Giai Viện định nói nhưng chưa nói ra khỏi miệng ở quán bar đã khiến Chu Thanh Thanh nhận thức được một điều, những gì cô ta nói, phần tiền đặt cược để ba cô ta chắc chắn có thể giúp cô ta gả vào Ôn thị, vậy thì phần tiền cược này nhất định sẽ được báo cho Ôn Tư Ngật biết.
Cô làm việc ở Ôn thị hơn một năm, tất cả những việc lớn nhỏ của Ôn thị mà cô có thể tiếp xúc thì không việc gì cô không biết cả, cũng vì hiện tại Ôn Tư Ngật bận rộn những công việc khác, tạm thời chưa có kế hoạch nào khác nên cô mới có thể từ chức.
Nhưng Lý thị thì khác, Lý thị âm thầm hành động, không gây ra chút phong thanh nào ngoài mặt cả.
Nếu không phải ba nói với cô thì cô hoàn toàn không biết chuyện này. Ba không điều tra được nhưng theo dõi từ chỗ Lý thị thì chắc chắn có thể điều tra ra thủ đoạn mờ ám này.
Về việc cô bị thương, thật ra cô có thể liên lạc với người khác nhưng cô lại gọi cho Lucy, biến hóa khoa trương một vụ tai nạn nhỏ rồi nói với cô ấy, chính là cô đang đặt cược.
Có lúc cô nghĩ, một người nghiêm khắc lại máu lạnh như Ôn Tư Ngật, tại sao có thể khoan dung tha thứ cho một vài lỗi sai vô hại của cô?
Cô muốn từ chức, dù cô đã nói ra vô số những lời lẽ xấu xa, vậy mà anh vẫn sẵn sàng “hạ tấm thân cao quý của mình” để giữ cô lại công ty.
Dù nghi ngờ cô có ý định khác nhưng vẫn đưa cô theo bên cạnh, không sa thải cô ngay lập tức.
Cô luôn cho rằng Văn Thủy Dao chỉ nói bậy nói bạ, vì không biết rõ chuyện của cô nên cô bạn gộp hết tất cả các trường hợp vào cái mác tình yêu. Nhưng khi cô suy nghĩ kỹ càng về chuyện này, cô mới nhận ra những gì Văn Thủy Dao nói cũng hơi có lý.
Vậy nên cô đã đánh cược rằng có lẽ Ôn Tư Ngật đã hơi rung động với cô.
Rất nhiều suy nghĩ chớp mắt thoảng qua trong đầu, vết thương trên trán hơi đau nhói, giây tiếp theo, Chu Thanh Thanh hoàn hồn lại, lập tức đẩy anh ra rồi lùi lại một bước.
Lát sau, cô mới không quá tình nguyện nói: “Cảm ơn.”
Xin đấy, ai cần anh đỡ, bản thân cô vốn dĩ có thể tự đứng vững lại được. Nhưng nếu nói lời này ra thì cô lại giống hệt người không biết điều.
Ôn Tư Ngật rụt tay về, mày nhíu lại, sau đó anh xoay người, thong thả đi đến cạnh chiếc Bentley đang đậu bên đường, cất giọng hờ hững: “Đến đây, đi bệnh viện chích ngừa uốn ván.”
Chu Thanh Thanh đứng tại chỗ hơi lưỡng lự, nghĩ thầm xe mình vẫn còn đậu ở bãi đậu xe của quán bar, Lucy cũng đã xin nghỉ làm để đến đây vì cô, nếu cô không chịu ngồi xe anh thì cũng vô ích.
Vết thương của mình vẫn quan trọng hơn, không cần tỏ vẻ giận dỗi ở đây làm gì, vì thế cô quay đầu nói với Lucy: “Đi thôi.”
Lucy lúc này sao có thể cử động được nữa.
Bây giờ cả người cô ấy đờ cả ra rồi.
Cô ấy đứng bên cạnh ngơ ngác sững sờ hệt như người gỗ, đôi mắt trợn tròn.
Trời đất ơi, vừa nãy cô đã… Nhìn thấy gì vậy???
Nếu cô không phải đang nằm mơ, nếu cô không nhìn nhầm thì có phải khi nãy sếp Ôn mới ôm trợ lý Chu không? Mặc dù thoạt nhìn có vẻ là vì trợ lý Chu bị người khác va phải, vì đỡ cô nên sếp Ôn mới vô tình ôm lấy cô.
Nhưng, nhưng cô đã làm việc ở bộ phận trợ lý chủ tịch của Ôn thị hai năm rồi, có nhân viên nào trong bộ phận mà không biết sếp Ôn tuyệt đối không phải là một cấp trên dịu dàng có tình người. Đừng nói là sắp ngã nhào xuống, dù có người ngã hướng năm chân lên trời trước mặt thì anh cũng chẳng mảy may chớp mắt.
Trợ lý Chu Hùng chính là một ví dụ điển hình.
Nghe bảo có lần chân trợ lý Chu Hùng vấp phải ghế, sếp Ôn không đỡ mà thậm chí còn lùi lại hai bước.
Đều là trợ lý chuyên biệt mà sự đãi ngộ thế này lại chênh lệch lớn quá nhỉ?
Lucy mãi đắm chìm trong hình ảnh có thể nói là bùng nổ đối với cô ấy. Trong hình ảnh mang tính công phá ấy, cô ấy nghe thấy giọng của trợ lý Chu mới hoàn hồn lại một cách khó khăn, vội vàng tiến đến đỡ cô: “À, à được, chúng ta lên xe thôi.”
Mới đi hai bước, cô ấy thật sự không nhịn được, bèn len lén hỏi bên tai Chu Thanh Thanh: “Trợ lý Chu, cô với sếp Ôn…”
Chưa kịp dứt lời, Chu Thanh Thanh đã phản ứng lên một cách thái quá: “Tôi không phải, tôi không có, cô đừng nói nhảm.”
Lucy: “…”
Cô ấy đã nói cái gì đâu, trợ lý Chu phản ứng thế là sao?
Thậm chí lúc lên xe, Chu Thanh Thanh một hai muốn ngồi ở ghế phụ lái như thể muốn giữ khoảng cách với Ôn Tư Ngật, không có quan hệ, liên quan dính dáng gì đến anh cả.
Hành động vừa rồi của anh là gì thế hả, làm cứ như có gì đó… với cô vậy, khiến người khác hiểu lầm lắm biết không?
Trước đây khi chưa từ chức, cô và anh vẫn là quan hệ công việc đứng đắn trong sáng, sau khi từ chức, cô vẫn là Chu Thanh Thanh băng thanh ngọc khiết, đừng hòng chấm m út danh tiếng thuần khiết không tì vết của cô nhá.
Hơn nữa thời điểm cô từ chức, tình cảnh giữa hai người ầm ĩ chẳng vui vẻ gì, theo tính cách của cô, lúc này cô có thể bình tĩnh hòa nhã ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với anh được ư?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Không thể để hình tượng sụp đổ được.
Lucy đã gặp phải tình cảnh này bao giờ đâu, biết sớm cô ấy đã nhanh nhẹn cướp vị trí ghế phụ lái rồi, thế thì không đến mức như bây giờ, ngồi bên cạnh sếp Ôn trong nơm nớp lo sợ.
Suốt đường đi, vì vết thương hơi đau nên cảm xúc Chu Thanh Thanh không quá tốt, cô tựa lưng ra ghế không nói một câu.
Mà Ôn Tư Ngật dường như cũng không có ý định mở miệng nói chuyện.
Tài xế lái xe – lão Vương lại là một người kiệm lời trầm tính. Điều ấy dẫn đến bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh. Lucy ngồi trên chiếc xe sang giá mười vạn tệ nhưng cảm giác chẳng khác gì ngồi tù, cực kỳ đau khổ.
Cô ấy nghĩ chẳng lẽ trước đây mỗi lần trợ lý Chu đi theo sếp Ôn ra ngoài cũng ở trong bầu không khí thế này sao? Không phải người này lạnh lùng đến điên rồi chứ?
Suy tư hồi lâu, Lucy nhìn sang sếp Ôn bình tĩnh lạnh lùng bên cạnh, cô ấy nhớ hình như sếp Ôn vẫn khá quan tâm đến vết thương của trợ lý Chu. Đột nhiên một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, ý tưởng ùa đến, thế là cô ấy bắt đầu tán gẫu với Chu Thanh Thanh: “Đúng rồi trợ lý Chu, sao cô lại bị thương thế? Sao lại… Đụng phải xe ba bánh?”
Chu Thanh Thanh vốn không muốn nói chuyện lắm nhưng Lucy có ý tốt hỏi han quan tâm cô: “Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, đang đi đường thì tôi thấy có một người phụ nữ bị bạo hành gia đình nên đã báo cảnh sát, gã đàn ông vũ phu đó đuổi theo tôi, tài xế lái xe ba bánh bị miếng sắt chắn tầm nhìn, thành ra lao thẳng vào người tôi, tôi không tránh kịp nên bị thương nhẹ.”
Lucy gật đầu liên tục.
Hóa ra là giúp đỡ người khác tìm kiếm niềm vui. Mặc dù bị thương nhưng đây cũng là sự cố không ngờ đến.
Trước đây cô ấy đã từng làm việc tốt tương tự thế này, tuy bị thương nhẹ nhưng vẫn rất vui vẻ, ngờ đâu sau khi về nhà, vừa vào cửa đã bị ba mắng cho một trận xối xả, bảo cô ấy không có bản lĩnh còn thích khoe tài, vì thế đã khiến cô ấy tổn thương trong lòng lâu thật lâu.
Lúc này Ôn Tư Ngật cũng ngẩng đầu lên, hỏi với giọng nhẹ nhàng: “Gã đàn ông bạo hành gia đình thế nào rồi?”
“Đương nhiên là bị bắt đi —” Chu Thanh Thanh vừa cất giọng trả lời vui vẻ thì phát hiện người hỏi là Ôn Tư Ngật, thế là sắc mặt trở nên uể oải, lập tức ngậm miệng lại.
Dáng vẻ không hề muốn nói chuyện với anh chút nào.
Vẻ mặt Ôn Tư Ngật không dao động và anh cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Chỉ có Lucy cảm nhận được bầu không khí này khác thường, gương mặt như đưa đám, suýt thì “òa” lên một tiếng, khóc lóc chạy về nhà tìm mẹ.
Mẹ ơi, tình cảnh ngang trái gì đây!
Cô ấy nhớ lúc trước trợ lý Chu rất thích nói xấu sếp Ôn nhưng cũng chỉ nói lén lút sau lưng, bây giờ cô còn chẳng thèm nể mặt ông chủ luôn ư?
Từ chức rồi to gan thế à?
Không đúng đâu phải không?
Trong đầu bỗng chốc nhớ đến lần ấy trên xe buýt di chuyển đến bãi biển, trợ lý Chu ngủ say vô tình tựa lên vai sếp Ôn, khi ấy cô và Ailly cảm thấy họ rất đẹp đôi. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ và cảm nhận từ một phía các cô, dù sao các cô cũng là nhà ghép đôi mà, dù là giả cũng có thể ghép thành sự thật, vạn vật đều có thể ghép đôi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi ấy sếp Ôn ngủ thật sao?
Chưa chắc nhỉ?
…
Đến bệnh viện, bác sĩ vệ sinh lại vết thương cho Chu Thanh Thanh lần nữa, sau đó tiêm thuốc tê để khâu vết rách.
Tiếp theo cô lại đi tiêm ngừa uốn ván theo sự chỉ dẫn của bác sĩ.
Chu Thanh Thanh sờ trán một cái, lo lắng hỏi: “Có để lại sẹo không?”
Bác sĩ cười một tiếng: “Nếu không phải là sẹo thể chất, vết thương hồi phục tốt thì không đâu, trong khoảng thời gian tới nhớ đừng ăn đồ ăn quá dầu mỡ hoặc quá cay, vết thương không được dính nước, tôi sẽ kê thuốc để cô về nhà thoa nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Cô xách thuốc đi ra khỏi bệnh viện, Lucy không tiền đồ bảo có việc nên chạy trước mất rồi.
Chu Thanh Thanh mở cửa ngồi vào xe, trên đường đi vẫn không nói năng gì.
…
Một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại bên đường.
Lúc này đã tối muộn, trăng đã lên cao, bầu trời đầy sao, ánh trăng mờ ảo tỏa xuống đất như lớp cát mịn cũng như một màn sương mù.
Cổng tiểu khu vô cùng yên tĩnh, ánh đèn ngập tràn đường phố rọi đến mờ ảo mông lung.
Chu Thanh Thanh mở cửa, lịch sự nói cảm ơn rồi lập tức xuống xe.
Sau đó quay lại muốn đóng cửa.
Ôn Tư Ngật ngồi trong xe, tư thế thẳng tắp, đường cong quai hàm nghiêm nghị lúc ẩn lúc hiện trong ánh sáng mờ tối, cặp kính gọng kim loại phản chiếu độ cong lạnh như băng.
Dù ở trong ánh sáng mờ tối cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sự thận trọng mạnh mẽ của anh.
Anh hơi cụp mắt, trầm mặc giây lát mới lên tiếng dặn dò.
“Về nhà bôi thuốc cẩn thận.”
…
Kể từ sau lần quay về từ bệnh viện, hai người lại cắt đứt liên lạc một lần nữa.
Đàn ông bạc tình biết bao, dù đã rung động đôi chút với cô nhưng anh vẫn sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào. Chu Thanh Thanh về nhà suy tư rất lâu, cuối cùng mơ hồ kết luận, có lẽ từ lúc mua túi xách cho mình, anh đã hơi rung động với cô rồi?
Mặc dù lúc ấy anh bảo xem như anh đền bù cho cô.
Khi đó cô không suy nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại… Bảo sao nhân viên bán hàng lại hiểu lầm.
Sau đủ mọi cách uy hiếp đe dọa bé chó xù, cuối cùng cô cũng bắt cậu tìm được thông tin liên lạc của cô gái kia. Chu Thanh Thanh xem hết Weibo của cô ấy, có tính toán trước trong lòng, sau đó cô viết trong phần tin nhắn gửi kèm lời mời kết bạn trên Wechat: “Chuyển nhượng túi xách giá rẻ, tất cả đều là mẫu mới nhất, mới 99%.”
Chẳng bao lâu sau, lời mời kết bạn được đồng ý, câu đầu tiên cô gái kia nhắn đến là: “Gửi hình cho tôi xem thử.”
Chu Thanh Thanh chọn vài tấm ảnh chụp túi xách bản giới hạn gửi qua.
“Túi đắt thế này á? Hàng giả à?”
Chu Thanh Thanh: “Hàng thật hay hàng giả mà cô không nhìn ra được à? Sao tôi dám bán cho cô nữa? Có biên lai đây, cần không, tôi còn chẳng nghĩ đến cơ.”
Lâm Viện: “Bao nhiêu tiền? Sao cô tìm được tôi?”
Chu Thanh Thanh: “Để cô giá 5000 tệ, muốn mua không?”
Lâm Viện: “Bán rẻ thế? Cô muốn làm gì? Cô là ai?”
Chu Thanh Thanh: “Lần trước ở quán bar tôi nghe cô nói chuyện, cô và Lý Giai Viện là bạn đúng chứ? Tôi nghe bảo cô ta sắp liên hôn với cậu chủ Ôn thị, người chị em của tôi giận điên lên, cô ấy cũng thích Ôn Tư Ngật.”
Lâm Viện: “Bạn cô không phải là cô đấy chứ?”
Lát sau, Chu Thanh Thanh “nổi nóng” nói: “Cái túi này cô không muốn mua thì thôi vậy, tôi đi tìm người khác hỏi thăm.”
“Này chờ đã.”
…
Bầu không khí trong quán bar náo nhiệt.
Một nhóm nam nữ đông đủ tụ tập quanh bàn uống rượu chơi bời, đột nhiên một cô gái hỏi: “À đúng rồi Giai Viện, lần trước cô bảo cô sẽ… Liên hôn với vị sếp Ôn kìa à? Có thật không, thế thì quá đỉnh!”
Lý Giai Viện đắc ý nói: “Dĩ nhiên rồi, cô không biết mẹ tôi và mẹ của anh Tư Ngật là bạn tốt sao?”
“Cái này mà cũng không biết nữa, đồ nhà quê.”
Cả nhóm bạn này chơi chung với nhau, ai cũng tâng bốc Lý Giai Viện, mọi người lập tức cười òa lên.
Nhưng cô gái ấy lại không hề gấp gáp chút nào: “Hả? Nhưng lần trước về nhà tôi tra thử thì làm gì có chuyện này? Không phải là cô…”
Chưa kịp dứt lời nhưng giọng điệu nghi ngờ của cô ấy khiến mọi người cảm nhận được cô ấy nghĩ rằng Lý Giai Viện ham hư vinh đang nói dối.
Lý Giai Viện thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, lập tức bảo: “Đùa gì thế, tôi nói dối làm gì, ngày mai ba tôi sẽ ăn cơm với anh Tư Ngật đấy!”
Cô gái kia lập tức đáp: “Đâu có đâu có, tôi không có ý đó, cô nghĩ nhiều rồi, sao tôi không tin cô được chứ.” Đoạn, cô ta cầm ly rượu lên tự phạt bản thân ba ly, sau đó mọi người lại rôm rả chuyển chủ đề.
Chu Thanh Thanh nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện xong, cô đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy rời đi.
__
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Thanh Thanh mang một phần quà từ nhà đi, tìm wechat của Chu Hùng nhắn tin cho anh: “Lão Chu, sếp Ôn đi đâu mà không có ở nhà vậy? Tôi bấm chuông cửa mà không ai trả lời.”
Chu Hùng: “Ôi trời, đây chẳng phải là trợ lý Chu của chúng ta đây sao, hahahahahaha, phong thủy luân phiên, trước đây toàn là tôi hỏi sếp Ôn ở đâu, bây giờ đến lượt cô hỏi tôi. [Đắc ý. jpg].”
Chu Thanh Thanh: “… Anh có phiền không hả? Thích đâm bị thóc, chọc bị gạo, điên cuồng rắc muối lên vết thương của tôi đúng không?”
Chu Hùng lập tức đứng đắn trở lại: “Được rồi, tôi cũng không biết sếp Ôn ở đâu, hình như là có một bữa cơm gia đình, sếp không đưa tôi đi cùng. Cô tìm sếp Ôn có việc gì?”
Chu Thanh Thanh: “Gửi sếp một phần quà cảm ơn ấy mà, cảm ơn sếp lần trước đến bệnh viện thăm tôi, anh hỏi giúp tôi xem sếp đang ở đâu được không?”
Chu Hùng do dự hai giây: “Được rồi, cô chờ chút.”
__
Trong phòng riêng phong cách cổ kính, ở trung tâm phòng bày một hòn non bộ nhân tạo, nước suối đổ xuống ào ạt, tiếng nước chảy róc rách.
Xuyên qua tấm bình phong hoa văn trang nhã điềm đạm, Lý Thành Vọng nhấc ấm nước trà đã được đun sôi lên, rót ra hai ly rồi đặt một ly trong đó đến trước mặt Ôn Tư Ngật: “Tư Ngật, hôm nay bác tìm cháu là có chuyện muốn thương lượng với cháu…”
Tiếng nói vừa dứt, điện thoại Ôn Tư Ngật để trên bàn chợt reo lên một tiếng.
“Xin lỗi ạ.”
Ôn Tư Ngật cầm điện thoại lên mở ra, sau khi xem nội dung, ánh mắt anh trầm trầm.
【Địa chỉ là sân Ngô Đồng nhà hàng Thanh Li phía Tây đường Bình Tiền, bảo cô ấy đến đây đi.】
Trả lời tin nhắn xong, anh đặt điện thoại xuống.
…
Chu Thanh Thanh cầm đồ đi theo nhân viên phục vụ vào trong, lúc sắp đến cửa, cô lại bảo đối phương rời đi trước vì cô muốn nghe điện thoại rồi mới đi vào phòng.
Vì đây là khách đã được thông báo nên nhân viên phục vụ không do dự, lập tức gật đầu đồng ý.
Trong phòng tiếng nước chảy rào rào, Lý Thành Vọng từ từ đặt tách trà xuống: “Tư Ngật, bác cũng không vòng vo với cháu nữa. Nhà họ Lý bác sẵn sàng đưa ra thành ý lớn nhất để liên hôn với Ôn thị của nhà cháu, ngoài kỹ thuật độc quyền đặc biệt của nhà họ Lý còn có một chút thành ý khác nữa. Hai nhà Ôn Ngu đã đối đầu với nhau lâu nay, bác có thể cung cấp một số sự giúp đỡ nhỏ, trong nhà họ Ngu có người của bác, chỉ cần hai nhà chúng ta hợp lại…”
Ôn Tư Ngật hờ hững nếm nước trà trong tách: “Bác Lý nói đùa rồi.”
Lý Thành Vọng hơi nóng nảy nói: “Mẹ cháu —”
Chưa kịp dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Nhân viên phục vụ nói: “Chào anh, anh Ôn, khách của anh đã đến rồi ạ.”
Người bên trong trả lời: “Mời cô ấy vào phòng chờ một chút.”
“Vâng ạ.”
Chưa đến mười phút sau, cửa phòng riêng được mở ra.
Lý Thành Vọng ngồi bên trong nhìn ra, lắc đầu một cái với vẻ mặt nghiêm túc: “Tư Ngật, bác hy vọng cháu có thể suy nghĩ cân nhắc kỹ lại một lần nữa.”
Ôn Tư Ngật lạnh nhạt cong khóe môi, không nói được, cũng không nói không được: “Bác Lý, cháu còn có việc, không tiễn bác.”
__
Lúc Ôn Tư Ngật đi vào, Chu Thanh Thanh đang ngồi ăn đồ ngọt. Không ngờ hương vị món ngọt của nhà hàng này khá ngon, chỉ là một món bánh trôi rượu hoa quế mà cũng tạo nên được một mùi vị đặc biệt.
Cô vừa ăn vừa trò chuyện với cậu nhân viên phục vụ đẹp trai bên cạnh cực kỳ vui vẻ.
Khi Ôn Tư Ngật đi vào có nhìn nhân viên phục vụ, cậu ấy vội vàng chào hỏi một câu rồi đi ra ngoài.
Chu Thanh Thanh chớp chớp mắt, quay đầu hỏi: “Anh đến rồi à?”
Ôn Tư Ngật đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, ngước mắt nhìn trán cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Sắp lành rồi.” Cô sờ sờ trán mình: “Thuốc cao bác sĩ kê cho tôi khá tốt đó, vậy nên cảm ơn anh nhé.”
Cô đưa món quà đã chuẩn bị cho anh, ngẫm nghĩ giây lát lại nhíu mày, giọng điệu như muốn tránh nghi ngờ: “Tôi cũng tặng cho cả Lucy với lão Vương nữa.”
Thế nên anh tuyệt đối đừng nghĩ nhiều đó.
Nhân viên phục vụ lúc nãy bưng một chén bánh trôi rượu hoa quế lên cho Ôn Tư Ngật, sau đó lại đóng cửa đi ra ngoài.
Ôn Tư Ngật cầm muỗng lên ăn một miếng, nghe Chu Thanh Thanh nói: “Tôi nghe Chu Hùng nói hôm nay anh tham gia một bữa cơm gia đình à.”
“Cô nghe được gì rồi?” Ôn Tư Ngật không hề dừng tay lại, không quá để tâm múc thêm một miếng.
“Nghe sơ qua thôi, nghe chủ tịch Lý nói một câu.” Chu Thanh Thanh giả vờ tỏ ra mù mờ: “Vậy là nhà họ Lý đã xem như là người nhà của anh rồi sao?”
Ôn Tư Ngật buông muỗng xuống, cầm khăn giấy để bên cạnh lên ung dung lau tay. Anh không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Hình như cô có thành kiến với nhà họ Lý?”
“Đúng vậy.” Chu Thanh Thanh thừa nhận không chút do dự.
“Thậm chí vì thế mà cô muốn từ chức?”
Chu Thanh Thanh nổi giận: “Tôi muốn từ chức á? Anh đã nói cái gì mà anh không biết à?”
Sao anh có thể nói ra lời lẽ như thế được, rõ ràng cô đã hối hận còn anh thì giả vờ câm điếc, bây giờ cô đã từ chức, anh lại bảo là cô muốn từ chức?
Thanh Thanh tức chết mất.
Ôn Tư Ngật không muốn cãi nhau với cô: “Bất kể tôi nói gì thì người đưa ra quyết định cuối cùng là tôi à?”
“Chu Thanh Thanh, chẳng lẽ cô không biết nếu cô sẵn lòng thì cánh cửa Ôn thị luôn rộng mở chào đón cô ư.”
Cô cảm thấy anh nói không đúng nhưng không biết phản bác lại bằng cách nào, vì thế cô quyết định không trả lời.
“Tại sao?”
Anh muốn hỏi, tại sao cô lại có thành kiến với nhà họ Lý.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến Chu Thanh Thanh có thành kiến với nhà họ Lý, cuối cùng cô quay mặt sang chỗ khác, bất đắc dĩ nói: “Tôi ghét nhà họ Lý, ghét Lý Giai Viện.”
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống.
“Ghét Lý thị đến thế.”
Ánh mắt Ôn Tư Ngật trở nên sâu thẳm, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, hờ hững nước chảy mây trôi nói một câu: “Sao thế, cô thích tôi à?”
“Anh nói ngược rồi nhỉ?”
Chu Thanh Thanh quay mặt lại, đuôi mắt xếch lên: “Anh bảo tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, tại sao thế? Ôn thị là nhà tôi hay Ôn Tư Ngật anh là nhà từ thiện?”
Âm cuối của cô kéo dài ra: “Là anh thích tôi chứ?”
Động tác đầu ngón tay anh dừng lại.
__
Lời tác giả:
Nội dung cạnh tranh kinh doanh không nhiều vì tôi không phải là người chuyên viết về phần này nhưng tôi sẽ cố gắng giải quyết phần logic tốt nhất có thể. Song song với con đường này là sự thất thủ của Ôn Tư Ngật. Ngoài ra tôi giải thích một chút, mặc dù trước đây Thanh Thanh là trợ lý chuyên biệt nhưng Ôn Tư Ngật sẽ không cho trợ lý biết về những nội dung mật riêng tư quan trọng, ví dụ như cuộc trò chuyện với nhà họ Lý hôm nay, anh cũng sẽ không đưa trợ lý đi theo.
PS: Giải thích thêm, thật ra Thanh Thanh không chỉ nghe được mỗi một câu.