Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 38

Hơi lạnh được tỏa ra liên tục trong phòng, nhiệt độ thấp đến mức dường như ngay cả sự chuyển động của không khí cũng trở nên chậm chạp hơn đôi chút.

“Tôi…”

Cô giật giật đôi môi đỏ mọng, đối diện với ánh mắt sâu thẳm có phần sa sầm của anh.

Ý cô bảo là trước đây cô nghĩ như thế, chứ không phải bây giờ.

Hàng mi dài cong vút run rẩy như thể bị dọa sợ, hai giây sau, Chu Thanh Thanh mím nhẹ đôi môi mềm mại, vừa thở gấp vừa nói lại lần nữa: “Tôi muốn về nhà.”

Ôn Tư Ngật nhìn cô một cách ảm đạm, chốc sau anh thở dài, trầm giọng nói: “Tôi đưa em về.”

Cô nhất thời cảm thấy lúng túng: “Không sao, cũng muộn rồi nên anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi tự lái xe về là được rồi.”

“Bây giờ chu đáo quá nhỉ, lúc chọc giận tôi sao không như thế?”

“Tôi chọc giận anh lúc nào —” Chu Thanh Thanh đang định phản bác lại thì tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên dồn dập trong căn phòng rộng rãi.

Làm trợ lý chuyên biệt cho anh một thời gian dài nên tất nhiên cô biết rõ đây là chuông điện thoại của Ôn Tư Ngật.

Nhạc chuông của anh muôn đời không thay đổi, chẳng thú vị chút nào cả, toàn bộ đều là âm thanh mặc định của điện thoại, vậy nên cực kỳ nhàm chán và khó nghe.

Nhưng đối với bản thân anh, anh không muốn lãng phí thời gian cho chuyện nhỏ nhặt nhạt nhẽo này.

Điện thoại đổ chuông vài giây thì được Ôn Tư Ngật bắt máy.

Màn hình vụt qua trước mắt Chu Thanh Thanh, cô có thể thấy rõ người gọi đến là Chu Hùng.

Muộn thế này rồi mà Chu Hùng tìm anh có việc gì?

Bắt máy chưa được bao lâu đã thấy Ôn Tư Ngật nhíu nhẹ mày một cái không chút dấu vết, sau đó anh trầm giọng nói: “Ừ, tôi biết rồi, đi xử lý đi.”

“Bảo một người khác đến làm thủ tục xuất viện giúp tôi.”

Chu Hùng ở bên kia đáp lại gì đó rồi Ôn Tư Ngật cúp máy.

Chu Thanh Thanh trợn tròn mắt: “Xuất viện ngay tối nay luôn à? Không phải bác sĩ bảo ở lại thêm hai ngày nữa sao?”

Sao tự dưng lại xuất viện?

“Ừ, có việc gấp đột xuất, bây giờ phải xuất viện.” Nói đoạn, Ôn Tư Ngật nâng cánh tay phải bị thương của mình lên: “Không sao, tay đã lành rồi.”

Cửa phòng bệnh mở ra xoay vòng tròn, Ôn Tư Ngật kéo cô đi ra ngoài: “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”

Sau khi lên xe, Chu Thanh Thanh nhăn nhăn mũi: “Anh có việc thì đi giải quyết trước đi, tôi có thể tự lái xe về mà.”

“Không thiếu chút thời gian này.” Ôn Tư Ngật ra hiệu bảo lão Vương lái xe: “Yên tâm, tôi sẽ cho người lái xe của em về.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Cô không yên tâm về xe của mình khi nào chứ.

Chiếc xe sang trọng nhanh chóng lao đi trong đêm tối.

Thâm Thành được xem là thành phố lớn hạng nhất nên dù đã tám chín giờ tối mà xe cộ vẫn qua lại không ngừng, những ánh đèn đủ mọi màu sắc sặc sỡ ở các cửa tiệm hai bên đường lóe lên, từng cái từng cái lướt qua ngay trước mắt.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh.

Cây cối xanh um hai bên đường cũng đang bắt đầu rụng lá khi đón những cơn gió đêm thổi qua.

Phía trước là đèn đỏ, tài xế lão Vương đạp thắng xe, chậm rãi dừng lại.

Không biết Ôn Tư Ngật đang suy nghĩ gì, từ sau khi lên xe anh đã không nói câu nào, chỉ nhắm mắt tựa lưng ra ghế.

Lông mày anh nhíu nhẹ lại như đang suy tư điều gì đó.

Vậy là trong cuộc gọi vừa nãy Chu Hùng đã thông báo chuyện gì đó rất khó giải quyết ư?

Chu Thanh Thanh không nghe thấy, cũng không nghĩ ra được.

Hơn mười phút sau, khi sắp đến nhà lớn của nhà họ Ngu, giữa không gian im lìm trong khoang xe, Ôn Tư Ngật bỗng cất tiếng: “Người tên Dụ Gia Thạch đó là bạn tiểu học của em à?”

“Đúng vậy.” Chu Thanh Thanh gật đầu: “Nhưng anh ta chỉ học một năm đã chuyển trường, nhiều năm rồi chúng tôi không gặp nhau, gần đây mới gặp lại.”

Đoạn, cô quay đầu nhìn về phía anh: “Sao anh biết anh ta là bạn tiểu học của tôi?”

Hai người họ vốn dĩ chẳng nói chuyện với nhau được bao câu.

Ôn Tư Ngật nhếch môi: “Điều tra một tên tình địch không phải là việc gì khó với tôi.”

Chu Thanh Thanh: “…”

“Thì sao, anh muốn nói gì à?”

Ôn Tư Ngật cũng quay đầu nhìn cô: “Thanh Thanh, ở phía công ty chi nhánh nước Mỹ có một hợp đồng cần tôi đến xử lý trực tiếp, sáng mai tôi sẽ bay qua Mỹ.”

Chu Thanh Thanh ngẩn người.

Ôn Tư Ngật không nhanh không chậm nói, lời lẽ mạch lạc rõ ràng: “Gia đình Dụ Gia Thạch rất phức tạp, anh ta là con cả trong nhà nhưng ba anh ta có một người con riêng nữa bên ngoài. Người con riêng này tâm địa thâm sâu hơn anh ta nhiều, năng lực của anh ta không đủ để đấu lại người con riêng đó. Sau này anh ta chưa chắc có thể nắm toàn bộ nhà họ Dụ trong tay. Hơn nữa đối với nhà họ Ngu em thì nhà họ Dụ không có khả năng giúp đỡ bao nhiêu, thậm chí có thể gây liên lụy cho em.”

“Vậy nên tôi cảm thấy nhà họ Dụ không phải là một lựa chọn tốt. Dĩ nhiên nếu em chỉ muốn làm bạn học đơn thuần với anh ta thì tôi không phản đối.”

Chu Thanh Thanh mất một giây phản ứng mới hiểu ra, anh đang nhắc nhở cô đừng tiếp xúc với Dụ Gia Thạch quá gần đây mà!

Vậy thật ra vừa rồi anh đang suy nghĩ đến chuyện này. Cô đã bảo mà, có công việc nào lại khiến anh nhíu mày được cơ chứ.

Thứ nhất, cô không thường xuyên liên lạc với Dụ Gia Thạch, lần nào cũng là trùng hợp gặp nhau. Anh ta muốn mời cô đi ăn nhưng vì chăm sóc anh mà cô đã trì hoãn hết lần này đến lần khác, không tính là tiếp xúc thân thiết với anh ta. Thứ hai, anh dựa vào đâu mà bảo cô phải tránh xa người đàn ông khác chứ?

Anh phản đối cái gì? Hả?

“Anh lấy thân phận gì để phản đối?” Cô tức giận hỏi.

Trầm ngâm chốc lát, anh nói: 

“Sếp cũ của em và là người theo đuổi em.”

“…”

Chu Thanh Thanh không lên tiếng, một lát sau mới hỏi: “Anh phải đi Mỹ bao lâu?”

Ôn Tư Ngật nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói: “Chưa xác định được, có lẽ sẽ phải mất một khoảng thời gian dài.”

Ngày hôm sau Ôn Tư Ngật đã bay đến Mỹ, có lẽ công việc ở bên đó rất khẩn cấp nên mới sáng sớm anh đã rời khỏi Thâm Thành.

Chu Thanh Thanh không cần đến bệnh viện thăm anh nữa, cả ngày chủ nhật của cô cũng tự do hơn rất nhiều.

Ngủ đến gần mười giờ mới dậy, sau đó lại nằm nướng trên giường thêm một hồi. Mẹ gõ cửa một cái, đi vào gọi cô dậy: “Hôm nay bé cưng của mẹ không cần đến bệnh viện chăm bạn à?”

“Vâng, anh ấy xuất viện rồi.” Chu Thanh Thanh gật đầu.

“Xuất viện rồi thì tốt.” Mẹ Chu cười nói: “Nhưng người ta đã có ơn cứu con gái ngoan của mẹ, đương nhiên nhà họ Ngu chúng ta không thể bạc đãi cậu ấy được. Con gửi thông tin liên lạc của cậu ấy cho mẹ đi, mẹ bảo người chuẩn bị một phần quà cảm ơn cho cậu ấy, nếu cậu ấy có điều kiện gì cũng có thể nói cho mẹ biết.”

“Không cần đâu mẹ, anh ấy không thiếu mấy thứ đó.”

Chu Vân Thù: “Không cần sao? Cả Thâm Thành này chẳng có mấy ai là dám nói không cần quà cảm ơn của Ngu thị chúng ta đâu.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Suy tư một hồi, cô ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, có phải ba bảo mẹ đến đây thăm dò ý của con không?”

“Haha.” Chu Vân Thù lúng túng cười một tiếng: “Mẹ chỉ muốn biết gần đây con gái ngoan của mình hay đi cùng ai thôi.”

“Ừm…”

Chu Thanh Thanh đang muốn nói gì đó thì điện thoại ở tủ đầu giường chợt kêu lên, tin nhắn do Dụ Gia Thạch gửi đến: “Thanh Thanh, bạn tôi có cho tôi hai tấm vé vào cửa buổi biểu diễn của Bùi Tự Bạch, cô có thời gian rảnh không, chúng ta đi chung nhé?”

Bùi Tự Bạch?

Ấy chà, cô thật sự rất thích. Chỉ là cô muốn tự mình đi mua vé vào cửa này.

“Không cần đâu, cảm ơn, anh tìm người khác đi cùng đi.”

Nhắn tin xong, cô để điện thoại xuống, lại thấy mẹ đang nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng.

Vẻ mặt tò mò người này là ai.

“Là bạn tiểu học của con.”

Mẹ Chu: “À.”

Tháng 11, Thâm Thành bước vào độ cuối thu. Từ sáng sớm, các công nhân vệ sinh đã bắt đầu quét lá vàng rơi rụng trên đường.

Chu Thanh Thanh đến công ty, vừa ngồi xuống thì Lâm Nguyệt ôm một chồng tài liệu đi vào.

Một ngày làm việc bận rộn lại bắt đầu.

Sau khi cầm ly cà phê trên bàn lên uống một ngụm, cô bắt đầu vùi đầu vào công việc.

Sáu giờ tối, đến khi Lâm Nguyệt đi vào nhắc nhở cô tan làm thì một ngày căng thẳng bộn bề công việc mới kết thúc.

“Được rồi, cô tan làm trước đi.”

Chu Thanh Thanh nói.

Cửa văn phòng đóng lại, cô thả lỏng cái cổ đau nhức, đầu ngã ra lưng ghế. Khi ngẩng đầu mới phát hiện ngoài cửa sổ, những ngôi nhà xung quanh đã sáng đèn.

Các ánh đèn đủ mọi màu sắc phản chiếu lên mặt kính cửa sổ sạch bóng.

Thấy bầu trời đã tối đi hoàn toàn dù chỉ mới sáu giờ, Chu Thanh Thanh bỗng dưng nhận ra đã đến tháng 11 rồi.

Điện thoại để trên bàn đột nhiên rung lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

Văn Thủy Dao: “Người chị em, tớ từ chức rồi, muốn về Thâm Thành làm việc!”

Chu Thanh Thanh: “!!! Thật à? Tốt quá, hai đứa nghịch ngợm chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi!”

Văn Thủy Dao: “… Xin chú ý lời lẽ của cậu!”

Chu Thanh Thanh hỏi: “Sao tự nhiên lại từ chức, khi nào về?”

“Đã hoàn tất thủ tục rồi, có lẽ tháng sáu sẽ về. Công ty đổi ông chủ, giống lý do của cậu đấy, thấy ông chủ khó chịu nên nghỉ việc.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Sao lý do từ chức của giới trẻ thời nay qua loa thế nhỉ?

“Nhưng mà.” Văn Thủy Dao hài hước nói: “Chúng ta không giống nhau, dù sao khi nghe tớ bảo muốn từ chức, ông chủ của tớ đồng ý rất thoải mái. Khác hẳn cậu, không chỉ mắng ông chủ không ra thể thống gì, mà ông chủ còn phải tốn gấp ba gấp bốn lần tiền lương để giữ cậu lại, tặng cậu trang sức mấy triệu.”

“Cậu thấy có kỳ lạ không, thời buổi này mà còn có ông chủ tha thứ cho công nhân viên dễ dàng như vậy đó.”

“…”

Chuyện cũ rồi đừng nhắc lại nữa có được không?

Gần đây Văn Thủy Dao muốn từ chức nên tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, thành ra cô bạn lại có thời gian rảnh để trêu chọc cô: “Sao rồi, cậu với ông chủ cũ tiến triển tới đâu rồi?”

“Tiến triển cái gì?” Chu Thanh Thanh biết nhưng vẫn giả vờ hỏi.

Văn Thủy Dao: “…”

Giả khờ với cô chứ gì? Được rồi! Vậy đừng trách cô không nể mặt!

Cô bạn cầm điện thoại bấm vào nút tin nhắn thoại, gửi thẳng một tin nhắn thoại dài ba giây qua.

Chu Thanh Thanh nhạy bén nhìn tin nhắn thoại ba giây đó một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được sự tò mò nên bấm vào, giọng nói trong veo của Văn Thủy Dao lập tức vang vọng khắp văn phòng: “Hai người tiến triển đến bước lên giường rồi à.”

Chu Thanh Thanh: … !

Nói bậy bạ, nói vớ vẩn!

Thấy Chu Thanh Thanh mãi không trả lời, Văn Thủy Dao lại gửi một tin nhắn khác: “Chưa nữa à? Thế đến mức nào rồi?”

“Sao có thể chứ?!” Cái gì mà lên… Với không lên chứ, cô và Ôn Tư Ngật đâu có đến bước này. Chu Thanh Thanh ra sức gõ chữ: “Đầu óc cậu toàn mấy thứ đen tối đồi trụy thôi.”

Văn Thủy Dao: “Nam nữ đã thành niên thì làm mấy chuyện đó là đúng rồi.”

“Được rồi, tớ hỏi nghiêm túc, bây giờ hai người thế nào? Không phải lúc trước anh ta đang theo đuổi cậu à?”

Chu Thanh Thanh mím môi: “Không thế nào hết, nửa tháng trước anh ấy đi Mỹ rồi.”

Văn Thủy Dao: “Khi nào về?”

“Không biết, liên quan gì đến tớ đâu.”

Văn Thủy Dao: “Ồ…”

Được rồi, quả nhiên ngay cả theo đuổi người khác thì chủ tịch cũng phải bớt thời gian ra.

Anh và Thanh Thanh ai cũng bận tối mắt tối mũi, đây là một chuyện khó.

Chu Thanh Thanh để điện thoại xuống, dựa lưng ra phía sau, ánh mắt ngơ ngác nhìn trần nhà.

Chẳng bao lâu sau, cô đứng dậy về nhà.

Anh bận rộn việc anh, liên quan gì đến cô chứ?

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Đêm hôm trước Chu Thanh Thanh ngủ không ngon giấc nên lúc thức dậy đã là buổi trưa.

Khi mẹ đi vào gọi cô xuống ăn cơm trưa, cô mới chậm rãi đi rửa mặt.

Thay quần áo xong xuôi đi xuống dưới, mọi người đều đã ngồi vào bàn.

“Bé cưng, hôm nay con có vấn đề gì không?” Mẹ gắp cho cô một miếng thịt bò.

Chu Thanh Thanh cầm đũa lên: “Không có ạ.”

Lúc này Ngu Thanh Hành nói: “Vậy con đi đại diện cho ba với mẹ con đi, chiều nay bác Vương của con có tổ chức một buổi triển lãm tranh ở Trung tâm Hội nghị và Triển lãm, con đến đó ủng hộ ông ấy nhé.”

“Ba với mẹ con muốn về quê một chuyến.”

“Được ạ.” Chu Thanh Thanh gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Ngu Tùng Tùng: “Tùng Tùng, em đi cùng với chị nha?”

Ngu Thanh Hành đang định bảo đưa thằng bé theo làm gì thì nghe Chu Vân Thù nói không ngớt lời: “Đúng đúng đúng, Tùng Tùng à, con đi cùng chị đi.”

Đoạn, bà gắp một miếng thịt bò vào chén của cậu: “Con cũng đã lên đại học rồi, không thể chơi bời cả ngày được, đi với chị xem mà học hỏi một chút.”

Thấy Ngu Tùng Tùng không nói lời nào, Chu Vân Thù nhìn cậu: “Mẹ nói chuyện với con đó, biết chưa bé Tùng?”

Lúc này Ngu Tùng Tùng mới bất đắc dĩ bĩu môi một cái: “Được rồi, nếu mẹ đã bảo con đi thì con đành đi vậy.”

“Ừ ừ ừ, là mẹ bảo con đi.”

Lúc này Ngu Tùng Tùng mới kiêu ngạo hất cằm lên.

Giống như một chú cún nhỏ đang vui vẻ.

Chu Vân Thù cười lắc đầu, đứa nhỏ này… Đúng là không chịu lớn gì cả.

Lên xe, Chu Thanh Thanh vừa đóng cửa xong đã quay người véo tai Ngu Tùng Tùng.

Cậu lập tức nhe răng trợn mắt, kêu toáng lên như heo bị cắt tiết: “Aaaa chú Lưu, chú mau cứu cháu, có người mưu sát em ruột!”

Chú Lưu cười một tiếng, quyết định không can thiệp vào cuộc chiến tranh của hai chị em họ.

Chu Thanh Thanh thả tay: “Em giữ thái độ tốt với mẹ một chút, biết chưa?”

“Hừ.” Ngu Tùng Tùng khịt mũi, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Tức giận vờ như không nghe thấy.

Chu Thanh Thanh muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn vành tai đo đỏ và góc nghiêng bướng bỉnh của cậu, cô lại thôi.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhà cô cũng thế.

Thôi bỏ đi, từ từ vậy.

“Chú Lưu, đến Trung tâm Hội nghị và Triển lãm.”

“Vâng.”

40 phút sau, xe lái đến Trung tâm Hội nghị và Triển lãm. Bác Vương nhiệt tình tiến đến chào đón: “Thanh Thanh, Tùng Tùng, hai đứa tới rồi à, mau, mau lại đây. Bác có nhiều đồ ăn vặt lắm, toàn là những món hồi bé các cháu thích ăn nhất đấy.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Ngu Tùng Tùng nói: “Ôi cháu xin bác Vương luôn đấy, cháu với chị đã trưởng thành rồi, bác còn dùng đồ ăn vặt để dỗ bọn cháu làm gì.”

Vương Anh Lãng cười bảo: “Ầy, tuổi hai đứa có lớn hơn nữa thì trong lòng bác Vương vẫn là hai bạn nhỏ.”

“Mà bạn nhỏ thích ăn vặt thì có làm sao —”

Vừa quay đầu đã trông thấy hai chị em cô đứng chọn món trước đĩa đồ ăn vặt em cầm một cái, chị cầm một cái.

Vương Anh Lãng: “…”

Lại còn bảo mình không phải là trẻ con.

Vương Anh Lãng bận rộn rất nhiều việc, có rất nhiều người mà ông cần tiếp đãi: “Hai đứa vào trong chơi trước đi, hoặc sang trung tâm thương mại bên cạnh đi dạo chút cũng được. Bác Vương còn vài người khách cần tiếp đón, lát nữa hết bận việc bác đến tìm hai đứa.”

Vương Anh Lãng là ông chủ lớn của công ty bất động sản Vương thị, có thể nói là công ty bất động sản số một số hai ở Thâm Thành.

Cả trung tâm thương mại bên cạnh cũng thuộc quyền sở hữu của ông. Sở thích duy nhất của ông là vẽ tranh, nói thật thì kỹ năng vẽ tranh của ông cũng chỉ ở mức trung bình nhưng ông lại có tiền nên đã tự bỏ tiền túi để mở một buổi triển lãm tranh miễn phí cho mọi người đến xem.

Hơn nữa với địa vị của ông thì có rất nhiều người muốn lấy lòng ông đưa ra mức giá cao để mua lại tranh do ông vẽ.

Vậy nên trong phòng triển lãm khá đông người.

Chu Thanh Thanh muốn giữ chút thể diện cho bác Vương nên định nghiêm túc xem thử những bức tranh trừu tượng của bác. Nhưng Ngu Tùng Tùng lại không có kiên nhẫn, chẳng được bao lâu đã chạy mất dạng, không biết đã đi đâu rồi.

Chu Thanh Thanh dừng lại trước một bức tranh, nghiêm túc suy nghĩ xem tại sao bác Vương lại vẽ một chiếc kẹo que với hai màu đen và trắng hòa vào nhau.

Suy nghĩ mãi không ra, cô lấy điện thoại chụp lại rồi gửi cho một người.

Ai ngờ chờ hoài chờ hoài, phát hiện người bên kia chưa hồi âm, thế là cô thẹn quá hóa giận nên thu hồi tin nhắn.

20 phút sau Ôn Tư Ngật mới trả lời: “?”

Chu Thanh Thanh: “Gửi nhầm.”

Ôn Tư Ngật: “Gửi nhầm cái gì?”

Chu Thanh Thanh: “Ý tôi là gửi nhầm người, không phải gửi cho anh!”

Ôn Tư Ngật: “Vậy muốn gửi cho ai?”

Không phải chứ, anh đang chất vấn ai vậy? 

“Dù sao cũng không phải gửi cho anh.”

“…”

Tuy cách nhau lớp màn hình nhưng dường như cô có thể nhìn thấy hình ảnh Ôn Tư Ngật thở dài: “Được rồi, không phải tôi.”

Chu Thanh Thanh liếc nhìn thời gian, hiện tại ở Bắc Kinh đang là hai giờ chiều, nhưng ở Mỹ lại là hai giờ sáng. Hai giờ sáng rồi mà anh còn chưa ngủ sao?

Nghĩ ngợi một hồi cô bảo: “Không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn xem triển lãm tranh.”

Nhắn tin xong, đang chuẩn bị tắt điện thoại thì một giọng nữ quen thuộc chợt vang lên bên tai cô: “Chính Hạo à, chúng ta đến triển lãm tranh này làm gì, vẽ xấu chết đi được.”

Khổng Chính Hạo bĩu môi: “Em đừng chê tranh xấu, đây là tranh của chủ tịch công ty bất động sản Vương thị đấy, dù trên tranh vẽ một bãi phân thì cũng có người mua thôi. Ba anh bảo anh đến đây gây ấn tượng tốt với sếp Vương.”

“Hóa ra là vậy à.” Mễ Lạp gật đầu.

Chu Thanh Thanh không ngờ rằng đến đây cũng có thể gặp phải “người quen cũ”, lúc trước lại còn cãi cọ không vui với hai người này nên cô càng cảm thấy phiền. Cô cũng lười chạm mặt dây dưa với họ thêm lần nữa.

Vì vậy cô tắt điện thoại, đi đến phòng triển lãm khác một mình.

Trong phòng triển lãm này không đông người lắm. Cô thưởng thức từng bức tranh một vô cùng nghiêm túc, xem còn kỹ càng hơn cả khi đọc tài liệu, vì lát nữa chắc chắn bác Vương sẽ hỏi cô cho mà xem.

Sau khi đi hết một vòng, cô lại xem thời gian, phát hiện Ngu Tùng Tùng vẫn chưa quay lại bèn nhắn tin cho cậu.

Cô bấm nút gửi tin nhắn đi rồi tiếp tục đi về trước hai bước, vừa đi qua ngã rẽ thì gặp hai người họ. Khổng Chính Hạo thấy cô thì lập tức nói một cách khinh thường: “Ôi tôi còn bảo đây là ai, vừa nãy còn cảm thấy có người quen đi đến, không ngờ đúng là cô thật.”

“Sao nào, vừa thấy bọn tôi đã chạy, không dám gặp mặt à?”

Mễ Lạp kéo cánh tay Khổng Chính Hạo, tỏ ý bảo anh ta đừng nói nữa: “Chính Hạo, bỏ đi.”

Khổng Chính Hạo lập tức nói: “Bỏ đi? Không thể bỏ được, em quên lúc đó cô ta khích bác ly gián tình cảm của chúng ta thế nào à. Loại phụ nữ mưu mô thế này chỉ có em mới đối xử hiền lành thôi, chẳng biết người ta tính kế thế nào sau lưng em đâu đồ ngốc ạ.”

Mễ Lạp nhìn về phía Chu Thanh Thanh: “Anh ấy nói năng không giữ mồm giữ miệng thế đấy. Em đừng để tâm, thật ra chị không để ý chuyện lần đó đâu, chị biết em cũng không cố ý.”

“Chị không để ý?” Chu Thanh Thanh vốn dĩ không muốn quan tâm đến hai người này, nghe cô ta nói thế thì giận quá hóa cười: “Chị không để ý cái gì? Chị đâm sau lưng tôi thì tất nhiên chị không để ý rồi.”

Bình Luận (0)
Comment