Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 48

Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng mà tối hôm trước Chu Thanh Thanh không làm sao ngủ ngon được. Hôm sau, cô ngủ đến chín giờ rưỡi sáng mới chậm rãi ngồi dậy trên chiếc giường mềm mại.

Tối hôm qua, tâm trạng cô có chút phiền muộn, vì thế cô đã trò chuyện với Văn Thủy Dao một lúc.

Tâm sự mà, chắc chắn phải giãi bày tâm tình với bạn thân rồi.

Văn Thủy Dao nghe xong thì bảo cô từ bé đã có tính nổi loạn, xuất chúng nhưng kiêu ngạo nên có suy nghĩ như vậy là rất đỗi bình thường.

“Thật ra tớ cảm thấy cậu ấy mà, có lẽ từ bé đã bị trách nhiệm trên vai kiểm soát nên rất nhạy cảm với vấn đề này.”

“Nhưng tớ lại cảm thấy sếp Ôn làm như vậy cũng khá ổn mà? Không phải chỉ là một thủ đoạn đối phó với tình địch thôi sao?”

Chu Thanh Thanh: “Cậu không hiểu anh ấy.”

Dường như mọi người đều không biết anh am hiểu nhất cái gì, thực chất đó là thản nhiên giáng cho người khác một đòn trí mạng.

Chuyện của Dụ Gia Thạch có thể nói chỉ là thủ đoạn anh đối phó với tình địch.

Nhưng anh có thể chấm dứt hợp đồng của người khác vì đối phương đã nói gì đó với cô, cũng có thể biết rõ lịch trình của cô dù đang ở nước Mỹ xa xôi.

Có cái gì mà anh không làm được chứ?

Nhưng anh là người luôn giữ lời, chuyện cô nói không thích, nếu anh đã đồng ý thì chắc chắn sẽ không đổi ý.

Văn Thủy Dao: “Ừm ừm, hai người ở bên nhau là phải hòa hợp với nhau mà.”

“Đặc biệt là hai người các cậu đấy, khởi đầu rất kỳ lạ. Đầu tiên là ông chủ VS trợ lý, sau đó là đối thủ một mất một còn, cuối cùng lại là theo đuổi vợ… Quá k1ch thích hahahaha.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Sau khi thức dậy, cô mở cửa sổ ra, không khí mát mẻ nơi non núi lúc sáng sớm ùa đến, ánh nắng ấm áp rọi lên mặt, kéo theo tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Cô đắm chìm và hưởng thụ ánh nắng hừng đông một lúc, đến khi tiếng gõ cửa vang lên, cô đi đến mở cửa, là nhân viên phục vụ riêng của cô ngày hôm qua.

Thấy cô đi ra, đối phương lập tức mỉm cười nói: “Anh Ôn đang chờ cô ở nhà hàng ạ, bây giờ tôi đưa cô đến đó nhé?”

Chu Thanh Thanh: “Chờ một lúc… Tôi đi rửa mặt trước đã.”

“Vâng.”

Sau khi rửa mặt và thay quần áo xong, cô đi theo nhân viên phục vụ đến nhà hàng, Ôn Tư Ngật đã ngồi ở bàn. Những ngón tay thon dài, sạch sẽ của anh đang bóc trứng gà.

Chu Thanh Thanh ngồi xuống, nhíu mày hỏi: “Anh dậy rồi sao không tự đến gọi em?”

Ôn Tư Ngật đặt quả trứng gà luộc đã được bóc vỏ sạch sẽ vào trong đĩa của cô, ngước mắt lên: “Anh đi gọi em chưa chắc em đã trả lời. Nhưng nếu nhân viên phục vụ gọi em, chắc chắn em sẽ trả lời.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Anh còn đoán được cả suy nghĩ của cô nữa phải không?

Cô cầm quả trứng luộc trắng bóc đó lên cho vào miệng rồi cắn mạnh một cái, tưởng tượng nó là thịt của Ôn Tư Ngật.

Sau khi ăn một quả trứng luộc, thêm vài miếng tiểu long bao rồi uống một ly sữa bò, Chu Thanh Thanh đã cảm thấy hơi no rồi. Nhưng Ôn Tư Ngật vẫn đang đút cô tiếp, anh lại xiên một quả nho xanh đã được rửa sạch đưa qua.

Ăn thêm vài quả nho, cuối cùng cô không ăn được nữa, bèn nghiêng đầu bảo: “Không ăn nữa.”

Vừa nghĩ đến việc ngày mai phải về đi làm, cô đột nhiên cảm thấy kỳ nghỉ này thật ngắn ngủi.

“Em muốn chơi thêm hai ngày nữa.”

Ôn Tư Ngật thuận tay đặt nĩa xuống: “Việc ở công ty đã giải quyết xong rồi à?”

“Ừm.” Chu Thanh Thanh cười tít mắt gật đầu: “Em với anh khác nhau mà, bây giờ công ty vẫn do ba em nắm giữ quyền hành. Nên sau khi tiếp quản công việc của công ty thì phiền toái lớn nhất hiện tại của em đó là phải đấu với những lão già có ý định xấu trong công ty.”

“Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện gì quá khó giải quyết đối với em, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Ôn Tư Ngật khen cô: “Ừ, em vẫn luôn rất giỏi.”

Chu Thanh Thanh: “Khen em còn không phải là khen chính anh à?”

Ôn Tư Ngật nhướng mày nhìn cô.

Chu Thanh Thanh sờ mũi, mở to mắt nhìn anh, thành thật nói: “Ừm… Thật ra thì vẫn phải cảm ơn anh, em đã học được không ít kinh nghiệm từ anh.”

Hơn một năm làm trợ lý của cô cũng không tốn công vô ích!

Ôn Tư Ngật gật đầu, cười đáp: “Ừ.”

“Chú Ngu có cách riêng của mình để tham gia vào cuộc cạnh tranh kinh doanh.”

“…”

Chu Thanh Thanh che mặt, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, vì vậy cô vội vàng cầm một quả dâu nhét vào miệng anh.

Ôn Tư Ngật ăn hết quả dâu kia rồi khẽ cười một tiếng: “Có lẽ sẽ không ai ngờ rằng chú Ngu lại để con gái cả của mình đến làm việc bên cạnh anh. Hơn nữa em cũng phải trải qua kiểm tra lý lịch khi nhậm chức ở Ôn thị nhưng không ai kiểm tra được gia cảnh phía sau của em, Ngu thị đã giấu kín thân phận của em quá chặt chẽ. Nguyên nhân là vì chuyện ly hôn của ba mẹ em à?”

“Một phần là thế.”

Chu Thanh Thanh nhớ lại những chuyện cũ đã bị phủ đầy bụi từ lâu và bày tỏ hết với anh một cách rất tự nhiên: “Khi đó ba mẹ em cãi nhau rất dữ dội, bà ấy muốn đưa hai chị em bọn em đi nhưng ông bà nội em không cho phép, họ nói nếu muốn đưa đi thì chỉ có thể đưa theo một đứa, Ngu thị không thể không có người thừa kế.”

“Khoảng thời gian đó cả em và em trai em đều còn rất nhỏ, cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện ly hôn của ba mẹ. Hai đứa em thường đi lanh quanh bên ngoài đến khuya mới về nhà. Nhưng ba em lại có kẻ thù.”

Nghe cô nói đến đây, Ôn Tư Ngật khựng tay lại.

Chu Thanh Thanh vội vàng bảo: “Không có chuyện gì hết, cả em với em trai đều không sao, chỉ bị sợ bóng sợ gió một phen thôi. Nhưng sau đó ba mẹ đã giữ kín hoàn toàn về thân phận của hai chị em em. Chỉ là Tùng Tùng ở nhà họ Ngu nên không cách nào ngăn chặn tin tức bị lan truyền ra ngoài. Nhưng em đi theo mẹ thì khác, em sửa tên đổi họ, sau khi lên tiểu học thì về cơ bản đã không còn ai nhắc đến tin tức gì về em nữa.”

“Về sau ba em đã giải quyết xong vấn đề kẻ thù kia nhưng vì không muốn làm phiền việc học tập của em nên vẫn chưa công khai.”

Ôn Tư Ngật lại đút cô một quả dâu: “Thì ra là vậy.”

Ăn sáng xong, cô và Ôn Tư Ngật đi đến thung lũng nhỏ khá vắng người bên cạnh.

Chơi đến tận chiều, sau đó họ bắt đầu quay về Thâm Thành.

Chu Thanh Thanh chụp được một số ảnh khá đẹp, sau khi chọn tới chọn lui, cuối cùng cô cũng chọn được một lưới chín ô ảnh, còn vô cùng nhanh nhẹn ẩn ba mẹ, Tùng Tùng và tất cả người trong nhà đi.

Sau đó cô mới vui vẻ tắt điện thoại.

Hơn năm giờ chiều, nơi chân trời đã rải rác những ánh hoàng hôn xinh đẹp, đầy màu sắc rực rỡ và lơ lửng trôi trên bầu trời Thâm Thành.

Vì sợ bị Ngu Tùng Tùng bắt gặp như lần trước nên lúc cách nhà mình khoảng vài trăm mét, Chu Thanh Thanh đã yêu cầu anh dừng xe.

Ôn Tư Ngật: “…”

Chiếc Porsche màu trắng chậm rãi dừng lại bên đường, Chu Thanh Thanh nhìn anh, ăn ngay nói thẳng: “Sao thế, anh đừng quên bây giờ em vẫn còn đang giận anh đó.”

Ôn Tư Ngật cởi dây an toàn, quay đầu nhìn cô: “Không phải sáng nay còn cảm ơn anh à?”

“…”

Chu Thanh Thanh đơ ra giây lát, sau đó kiêu ngạo khịt mũi một cái: “Đó là hai chuyện khác nhau.”

Suýt nữa thì bị anh gây khó dễ rồi.

Nói xong, cô cởi dây an toàn định chuồn đi.

Nhưng giây tiếp theo đã bị Ôn Tư Ngật bắt được, đè cô ngồi về lại ghế lần nữa: “Vậy chúng ta nói chuyện một chút.”

Nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của anh, hiếm khi Chu Thanh Thanh nói lắp: “Nói, cái gì?”

Ôn Tư Ngật cụp mắt nhìn đôi môi đỏ mềm mại của cô, cúi người giữ cằm cô bằng một tay rồi cúi đầu hôn cô một cái: “Thanh Thanh, anh không phải là một người cống hiến không cầu lợi. Những gì anh dạy cho em, đến bây giờ đều phải thu lợi.”

Ghế ngồi bị đẩy ngã.

Đôi môi mỏng ấm áp của anh phủ lên, từng chút từng chút cạy răng cô ra. Miệng lưỡi chạm nhau, anh ngậm lấy đầu lưỡi cô một cách không quá dịu dàng rồi tiến sâu vào từng chút từng chút. Trong hơi thở cô tràn ngập mùi vị của anh.

Tác phong của anh rất mạnh mẽ, ngay cả nụ hôn cũng mang tính áp bức như vậy.

Chu Thanh Thanh nhắm mắt, vô thức đặt hai tay lên vai anh, nhẹ nhàng đáp lại.

Hai người trao nhau một nụ hôn ướt át kéo dài trong khoang xe yên tĩnh.

Cho đến khi cô cảm thấy hơi khó thở.

Lúc này Ôn Tư Ngật mới rời khỏi môi cô, sau đó anh nghiêng đầu, khẽ hôn và m ơn trớn cổ cô.

Chu Thanh Thanh tỉnh táo lại, cảm nhận được phản ứng của anh thì mặt cô đỏ bừng.

Dĩ nhiên cô không phải là người ngốc nghếch vô tri gì cả: “Ôn Tư Ngật…”

Ôn Tư Ngật cắn d ái tai cô rồi ung dung cầm cổ tay cô đưa lên, sau đó đan chặt tay hai người vào nhau. Yết hầu nơi cổ anh giật giật, giọng tuy nhẹ nhưng tràn ngập d*c vọng: “Ừ.”

“Cái gì mà hệ cấm dục chứ, toàn là lừa người thôi.” Cô thở hổn hển, khẽ lẩm bẩm nói.

Ôn Tư Ngật không nhịn được phì cười một tiếng.

Đoạn, anh ngước mắt lên, nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại rồi lại hôn một cái: “Em biết thì tốt.”

“Vậy nên sau khi về nhà em nên suy nghĩ càng sớm càng tốt xem khi nào nói chuyện của chúng ta cho chú dì biết. Anh sẽ đến chào hỏi.”

“Chúng ta,” Ôn Tư Ngật kéo dài âm cuối, nói với giọng hờ hững nước chảy mây trôi và khuôn mặt vô cảm: “Cũng không thể cứ… Yêu đương vụng trộm vậy mãi được nhỉ?”

A a a a a a!

Linh ta linh tinh! Nói bậy nói bạ!

Sao anh cũng học theo cách dùng từ ngữ lung tung của cô vậy?

Mặt Chu Thanh Thanh đỏ bừng, cô đẩy anh ra, vội vàng xuống xe.

__

Chu Thanh Thanh cầm túi xách che mặt, lén lén lút lút về nhà. Ai ngờ vừa vào cửa lại gặp phải thím Trương khiến cô suýt bị dọa giật mình.

Thấy cô cứ lén lút thần bí, lại còn dùng túi xách che mặt, thím Trương tưởng cô bị thương ở đâu nên lo lắng đi đến kiểm tra.

Chu Thanh Thanh càng che kín hơn: “Không có gì đâu mẹ Trương, lớp trang điểm của con của bị lem, trông xấu lắm.”

“Hầy, ở trước mặt mẹ Trương mà vẫn thích xinh đẹp cơ à?” Thím Trương thả tay xuống.

“Vầng… Cháu luôn muốn mẹ Trương thấy dáng vẻ xinh đẹp của cháu mỗi ngày mà. Đúng rồi, ba mẹ cháu về chưa ạ?”

Thím Trương: “Bà chủ bảo trên đường đang kẹt xe, phải một lúc nữa mới về đến nhà.”

“Thế thì tốt.”

Thím Trương không nghe rõ: “Gì cơ?”

“Không có gì ạ.” Chu Thanh Thanh vội vàng đi lên lầu: “Cháu nói cháu muốn ăn canh sườn.”

“Được.” Thím Trương cười trìu mến đồng ý.

Chu Thanh Thanh đi lên lầu, còn chưa vào phòng thì gặp phải Ngu Tùng Tùng mới đi ra khỏi phòng.

Hai người lẳng lặng đứng đối đầu nhau trên hành lang hai giây.

Lát sau, cả hai đồng thanh nói:

“Không phải như chị/em nghĩ đâu!”

“Là cô ấy cưỡng hôn em trước!”

“Là —” Chu Thanh Thanh sửng sốt trợn tròn mắt một giây, sau đó che miệng cười thật to: “Trời ơi, em bị con gái cưỡng hôn hả?”

“Hahahahahaha, chị cười chết mất.”

Mặt Ngu Tùng Tùng đỏ lên, cậu giận dữ nói: “Chị còn cười em hả? Miệng chị là sao đây?”

“Em nên lo cho bản thân mình đi!” Chu Thanh Thanh bắt được thóp Ngu Tùng Tùng nên cực kỳ đắc ý: “Bớt can thiệp vào chuyện của chị biết chưa?”

Ngu Tùng Tùng: “Chị dám lén lút yêu đương phải không? Em mách mẹ này!”

Chu Thanh Thanh không hề sợ hãi chút nào: “Vậy chị cũng mách mẹ em bị con gái cưỡng hôn!”

Ngu Tùng Tùng: “…”

Khi nãy sao cậu lại nhanh miệng nói ra vậy chứ, lần này lại bị Chu Thanh Thanh bắt thóp được mất rồi!

Im lặng hai giây, Ngu Tùng Tùng khịt mũi một cái: “Chị mách đi, mẹ cũng mặc kệ em thôi.”

Động tác chuẩn bị mở cửa của Chu Thanh Thanh khựng lại, cô quay đầu, nghiêm túc nói: “Em đừng gây gổ với mẹ, sao mẹ lại mặc kệ em được. Bà ấy —”

Ngu Tùng Tùng chạy thẳng xuống lầu: “Em không nghe em không nghe.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Thôi vẫn nên về phòng tra Baidu, em trai đã trưởng thành còn có thể đánh được không?

__

Cô về phòng tắm rửa, sau đó đi ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa ngồi xuống ghế sofa mở điện thoại lên.

Trên vòng bạn bè đã có rất nhiều người like ảnh và bình luận, cả đống lời tâng bốc nịnh nọt.

Ôn Tư Ngật cũng like ảnh cô đăng.

Khi cô đang định gửi vài tấm ảnh chụp màn hình những lời tâng bốc của người khác cho anh để nhắc khéo anh thì Văn Thủy Dao bỗng dưng gửi một liên kết cho cô: “Thanh Thanh, cậu với sếp Ôn bị chụp lén này!”

Trái tim Chu Thanh Thanh nhất thời bị kéo lên tới cổ họng, ai ngờ bấm vào xem thử thì vốn dĩ chẳng hề chụp được cô mà chỉ chụp được Ôn Tư Ngật đang giữ mặt một người phụ nữ, cô chỉ bị lộ một bàn tay, ai có thể nhìn ra được người đó là cô cơ chứ!

Trái lại bên dưới phần bình luận lại rất sôi nổi: “Trời ạ, đây là báo giải trí lá cải nào vậy, quá đỉnh, ngay cả Thái tử gia Ôn thị cũng chụp được cơ á?”

“Big gan!!! (chụp nhiều chút tôi thích xem lắm), đẹp trai quá mẹ ơi!”

“Con bà nó, lúc nãy tôi còn cảm thán anh đẹp trai này là ai, cmn, sống mũi quá xuất sắc, khí chất này đúng là cao quý, muốn thả thính anh ấy quá đi mất. Đến khi nhìn lại khu vực bình luận thì ok, làm phiền rồi! Boss không chỉ có mỗi khí chất cao quý! Lão nô xin rút lui!”

“Ớ… Anh boss này cũng không phải kiểu người lãng tử đa tình, không ai quan tâm người phụ nữ anh ấy đang ôm là ai à?”

“Muốn biết +1, ai đó đi hóng hớt chút đi?”

Đang tập trung xem thì thím Trương đến gõ cửa: “Thanh Thanh, cơm tối chín rồi. Bà chủ cũng về rồi.”

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu lên trả lời: “Vâng, cháu xuống ngay đây.”

Lúc định bấm vào chủ đề kia xem tiếp thì cô phát hiện nó đã biến mất.

Văn Thủy Dao: “Trời ạ, các từ khóa đều mất hết rồi… Thao tác nhanh thật!”

Chu Thanh Thanh cười tít mắt trả lời: “Vừa ý tớ phết.” Cô đang sợ nhỡ đâu bị cư dân mạng nào đó nhanh mắt phát hiện ra.

Văn Thủy Dao: “Không phải cậu xóa à? Vậy là sếp Ôn làm! Quả nhiên năng lực của tiền không gì là không thể!”

Chu Thanh Thanh bấm chuyển sang khung chat của Ôn Tư Ngật và gửi một biểu tượng chú chó nhỏ lăn qua lăn lại cho anh.

Nghĩ ngợi chốc lát, cô lại gửi thêm một cái: “Đỏ mặt hôn hôn.jpg.”

Ôn Tư Ngật: “Ừ.”

Chu Thanh Thanh: “?”

Chỉ một chữ “Ừ” thôi sao? Cô thu hồi tin nhắn đấy!

Ôn Tư Ngật: “Địa chỉ: Vịnh Minh Thần, tòa xx, số nhà xxxx.”

Chu Thanh Thanh: “Anh có ý gì thế?”

Ôn Tư Ngật: “Ý là đến hôn anh.”

Chu Thanh Thanh lập tức tắt điện thoại, đi xuống ăn cơm.

“Sự kiện bị chụp ảnh” xảy ra đột ngột nhanh chóng được giải quyết bởi sự can thiệp của Ôn Tư Ngật nên Chu Thanh Thanh vốn chẳng mấy để ý đến vấn đề ấy. Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, cô lại vùi đầu vào công việc căng thẳng và bận rộn.

Ngoài ra cô còn thu lại một miếng mồi nhử, đá một thành viên ban giám đốc đối nghịch với cô ra khỏi công ty, thành thử tâm trạng cô cũng tốt hơn.

Mấy ngày nay, thời tiết ở Thâm Thành đều rất tốt, quang đãng trong lành. Sau vài dự án tuyệt vời do cô thực hiện, cô cũng dần đứng vững chân từng chút một ở Ngu thị.

Điều không tốt duy nhất đó là cả cô và Ôn Tư Ngật đều bận tối mắt tối mũi, chỉ có thể thỉnh thoảng ra ngoài ăn chung với nhau một bữa.

Vất vả lắm ngày thứ sáu mới trôi qua, sáng sớm thứ bảy, Chu Thanh Thanh còn đang vùi mình trong chăn ngủ nướng.

Điện thoại để trên tủ đầu giường lại rung lên một cách điên cuồng.

Chu Thanh Thanh ngại ồn ào, xoay người lại vùi mặt sâu vào trong chăn hơn.

Điện thoại rung lên một lúc lâu cuối cùng cũng dừng lại, sau đó hai tin nhắn Wechat nhảy ra:

Văn Thủy Dao: “Đừng ngủ nữa, dậy đi!”

Văn Thủy Dao: “Cậu bị bôi nhọ trên hotsearch này!”

__

Lời tác giả:

Thanh Thanh: Gì cơ? Mỹ nhân như tớ cũng có người bôi nhọ á?

Bình Luận (0)
Comment