—
Chiếc máy khá cũ kỹ, một số nút bấm bên cạnh chú thích đã mờ nhòe, có cái còn bị lõm xuống, phải dùng dụng cụ mới xoay được.
May mà Lý Vũ Du cũng thuộc dạng thông minh trong lĩnh vực này, thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng trong tai nghe cũng truyền ra âm thanh.
Tiếng bước chân dần xa, tiếng giấy cọ xát nhau, và tiếng ngón tay gõ lên mặt bàn. Ngoài ra không có tạp âm nào khác.
Chưa thể xác định cụ thể hoàn cảnh là gì, cho đến khi một giọng nói lạ vang lên: "Dựa theo số liệu dự đoán và rủi ro ước tính, tuyến sản phẩm giá rẻ về ngắn hạn lẫn dài hạn đều không cho thấy lợi nhuận cao."
"Vậy cậu nghĩ sao?" Đó là giọng của Văn Tự.
"Rút lui hoàn toàn càng sớm càng tốt."
Lý Vũ Du liếc nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều. Dựa vào nội dung đối thoại, có thể đoán Văn Tự đang họp ở công ty.
Cậu nghe thấy Văn Tự hỏi một người khác: "Cậu thì nghĩ thế nào?"
"Tôi đồng ý với họ. Tuyến này tuy làm lâu rồi, cũng có tiếng tăm, nhưng muốn phát triển thì phải thay đổi thôi."
Câu này vừa dứt, bầu không khí im ắng kéo dài rất lâu. Lý Vũ Du biết, có lẽ tất cả cấp dưới của Văn Tự, cũng giống như cậu, đang cùng chờ đợi anh ta lên tiếng.
Nửa phút sau, ý kiến của Văn Tự mới chậm rãi vang lên: "Mọi người không thể chỉ phân tích dựa trên lợi ích. Ngoài nhóm khách hàng có sức mua, còn có những người không đủ khả năng chi trả cho dòng sản phẩm mới. Nếu rút toàn bộ, hậu mãi* của họ tính sao? Không thể thiếu nhân văn như vậy được."
*Hậu mãi (nghĩa đen "sau bán") là dịch vụ chăm sóc và hỗ trợ khách hàng sau khi mua hàng, như bảo hành, sửa chữa, tư vấn kỹ thuật hoặc đổi trả.
Nếu không biết trước đây là một cuộc họp nội bộ, câu nói này nghe chẳng khác gì lời phát biểu trên chương trình phỏng vấn tin tức.
Rõ ràng những người còn lại trong phòng họp cũng bị anh ta thuyết phục, sau một tràng thảo luận khe khẽ, người đầu tiên lên tiếng vừa rồi bèn sửa lại lời mình: "Ngài nói đúng, quả thực là bọn tôi suy nghĩ quá phiến diện."
"Vẫn là Văn tổng có tầm nhìn."
Tai nghe tràn ngập những lời tán dương sáo rỗng, Lý Vũ Du lạnh lùng phán xét: "Giả nhân giả nghĩa."
Mèo Ca không hiểu tiếng người, nhưng lại cảm nhận được tâm trạng Lý Vũ Du không vui. Nó ngơ ngác cào nhẹ tay áo cậu. Cậu bế nó lên đặt sang bên cạnh: "Chúng ta không nghe mấy thứ khó chịu này nữa."
Chiếc máy nghe lén này là món đồ bất hợp pháp mà Lý Vũ Du mua được từ một cửa hàng kim khí ở vùng quê lạc hậu, nhìn có vẻ thô sơ, nhưng hiệu quả âm thanh lại rất tốt, đúng là đáng đồng tiền bát gạo.
Tuy trong lòng có chút áy náy vì hành vi của mình, nhưng nghe lén Văn Tự là cách duy nhất mà Lý Vũ Du có thể nghĩ ra lúc này. Cậu không phải cảnh sát, cũng không có các mối quan hệ sâu rộng, đành phải ra tay từ phía Văn Tự. Mỗi khi nhớ đến việc Văn Tự chỉ là kẻ giả vờ đạo mạo, cậu lại cảm thấy hành động của mình cũng thật chính đáng quang minh.
Văn Tự có ba chiếc xe thường dùng, quần áo thì mỗi lần gặp đều không trùng nhau, chỉ có chiếc đồng hồ vàng đính đá kia là xuất hiện với tần suất cao nhất, nên được chọn làm vật gài thiết bị.
Tuy mục đích ban đầu của Lý Vũ Du là để truy tìm nguồn gốc thuốc gây ảo giác, nhưng vào khoảnh khắc âm thanh truyền ra, cậu không thể không thừa nhận trong lòng mình nảy sinh một chút tò mò khác: muốn xem thử tên cặn bã giả vờ nho nhã kia, rốt cuộc khi ở riêng thì sẽ lộ ra bộ mặt thế nào.
Hiện tại mà nói, vị "lão cáo già" quyền cao chức trọng này sống cũng chẳng dễ dàng gì, mỗi ngày ít nhất 80% thời gian phải duy trì mặt nạ giả tạo kia. Họp xong lại vội vã đến mấy cửa hàng kiểm tra, kiểm tra xong lại gọi điện thoại nửa tiếng cho ai đó, nói toàn những thuật ngữ chuyên môn mà Lý Vũ Du nghe không hiểu mấy, chỉ đoán được rằng sắp tới Văn Tự sẽ đi công tác xa.
Mà lúc không có ai, Văn Tự luôn cực kỳ trầm lặng, không bộc lộ bất kỳ sơ hở nào.
"Thôi được rồi," Lý Vũ Du phải thừa nhận, "Không phải ai cũng giống tôi, thích lẩm bẩm một mình."
Đói bụng, Lý Vũ Du vẫn đeo tai nghe đứng dậy, tự làm một bữa ăn đơn giản, mở gói mì ăn liền và đập thêm quả trứng.
Trùng hợp là, phía Văn Tự cũng truyền đến âm thanh va chạm của dao nĩa, nghe chừng bên đó cũng đến giờ ăn. Trong không gian lẫn tiếng nhạc nhẹ cực khẽ, có một người phụ nữ đang giới thiệu món ăn tối cho anh ta: cá vược áp chảo, bánh opera kiểu Pháp, còn có một loại bít tết mà cậu chưa từng nghe tên.
Lúc ăn không ai nói lời nào, vậy là Lý Vũ Du và Văn Tự "cùng dùng" bữa tối qua chiếc máy nghe lén.
Cả ngày chẳng thu hoạch được gì, Lý Vũ Du nghe đến uể oải. Cậu ngáp một cái, còn Văn Tự hình như cũng vừa kết thúc công việc và trở về nhà.
Một tiếng "leng keng" vang lên, cuối cùng Văn Tự cũng tháo đồng hồ. Nhưng âm thanh vẫn chưa hoàn toàn biến mất, tiếng nước chảy lờ mờ truyền theo dây dẫn chảy vào tai Lý Vũ Du. Cậu khựng lại một chút, rồi phản ứng kịp, có vẻ Văn Tự đang chuẩn bị tắm.
Đáng lẽ phải tắt đi. Nhưng không hiểu sao, Lý Vũ Du vẫn tiếp tục nghe, còn tự bào chữa rất đường hoàng, lỡ như Văn Tự bàn chuyện cơ mật trong bồn tắm, mình mà bỏ lỡ thì sao. Tiếc là lý do cũng chỉ là lý do, Văn Tự trong bồn tắm chẳng nói lời nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước vỗ lên người anh ta.
Trong tình huống không có tầm nhìn, việc tưởng tượng ra khung cảnh từ âm thanh là bản năng vô thức của mỗi người. Não bộ Lý Vũ Du bắt đầu tự động vẽ ra hình ảnh Văn Tự với thân hình cân đối, đường nét mượt mà, cơ bắp rắn chắc, đang ngâm mình trong bồn tắm. Vài giây sau, hình ảnh ấy bị Lý Vũ Du kiên quyết dập tắt bằng lý trí.
"Điên rồi à," Lý Vũ Du không nhận ra mặt mình đã ửng đỏ, "Mình đang nghĩ linh tinh gì thế, đây rõ ràng là một đại ác ma xấu xí."
Chỉ là đại ác ma này cũng thật quá mức nghiêm khắc với bản thân, vừa có tiền, lại còn chăm chỉ. Hình như sau khi tắm rửa xong còn vào luôn thư phòng. Lý Vũ Du hiếm khi nghe thấy tiếng bật lửa, có chút bất ngờ, xem ra Văn Tự đúng là đã kiềm chế khá nhiều, tới tận giờ mới hút điếu đầu tiên trong ngày.
Sau đó là sự yên lặng tuyệt đối, yên lặng đến mức giữa chừng Lý Vũ Du còn nghi ngờ tín hiệu đã bị ngắt, nhưng đèn đỏ đại diện cho máy nghe lén vẫn nhấp nháy đều đều.
Cuối cùng, bên kia có tiếng cửa mở, cậu nghe thấy tiếng trợ lý Giả: "Ngài Văn, mấy bản tài liệu này mời ngài xem qua, còn lịch trình ngày mai tôi xin được xác nhận lại với ngài."
Có vẻ là phần quan trọng. Lý Vũ Du tự vỗ mặt mình, cố gắng giữ cho tinh thần tỉnh táo nhất.
Thế nhưng Văn Tự chỉ lười nhác đáp một tiếng: "Ừm." Ngoài ra không nói gì thêm.
Tiếp theo vang lên một tràng âm thanh gõ phím đứt quãng. Phải mất một lúc, Lý Vũ Du mới nhận ra Văn Tự đang gõ chữ trên điện thoại.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, sau khi xử lý xong mọi công việc trong ngày, Văn Tự định nhắn tin cho ai? Chắc hẳn là một người quan trọng, nếu không thì đã chẳng sửa đi sửa lại, từng câu từng chữ đều so đo cân nhắc kỹ như vậy mới gửi đi.
Ba giây sau, điện thoại của Lý Vũ Du vang lên tiếng "ting" thông báo có tin nhắn.
Trong thoáng chốc cậu có chút cuống cuồng, vội cầm điện thoại lên xem, không thể tin được trên màn hình lại hiện ra hai chữ "Văn Tự" - cậu hoàn toàn không ngờ tin nhắn ấy lại gửi cho mình.
Hơn nữa nội dung trông cũng chẳng có gì nghiêm túc:【Bác sĩ Lý, tối qua về nhà ổn chứ?】
Hỏi cái này làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ thật sự quan tâm đến sức khỏe của mình?
Tai nghe bên kia vẫn im lặng như cũ, như thể đang chờ câu trả lời thật.
Lý Vũ Du cẩn thận đáp lại:【Không ổn lắm, về nhà thì thấy hơi khó chịu.】
Câu này cũng không sai, thuốc giải rượu tuy giúp cậu giữ được tỉnh táo, nhưng cái dạ dày vốn hiếm khi tiếp xúc với cồn thì vẫn bị hành cho thê thảm, vừa về đến nhà đã nôn mấy lần. Lý Vũ Du quyết định nói thật.
Và rồi cậu nghe thấy Văn Tự khẽ cười.
Tiếng cười khiến cậu vô cớ thấy khó chịu.
Âm thanh gõ phím lại vang lên, tin nhắn tiếp theo hiện ra:【Tối qua nếu cậu không chịu được thì nên bảo tôi dừng lại.】
Lý Vũ Du lập tức cảm thấy khinh bỉ. Nói như thể mình là tay chơi cao cấp vậy, chứ cái người lảo đảo đi vào nhà vệ sinh hôm qua là ai?
Thế là trả lời nhanh hơn nhiều:【Văn tổng cũng bình thường thôi.】
Lần này Văn Tự bật cười thành tiếng.
Qua đường truyền mạng, cả Lý Vũ Du lẫn trợ lý Giả đều cảm thấy khó hiểu.
Trợ lý Giả dè dặt hỏi: "Ngài Văn, có phải báo cáo tài chính có vấn đề gì không ạ?"
"Ồ, không phải," Văn Tự nói, "Đúng như tôi dự đoán, không có vấn đề gì."
"Vậy là chuyện gì khiến ngài cười thế ạ?"
Văn Tự bên kia giải thích: "Tôi chỉ đang nhắn tin với người mình thích thôi."
"Cô An ạ?"
"Không," Văn Tự phủ nhận ngay, "Một người bạn mà tôi thích."
Lý Vũ Du đột nhiên cảm thấy tai nghe nóng ran, nóng đến mức cậu phải tạm thời tháo ra.
Cậu vốn tưởng câu "thích bác sĩ Lý" mà Văn Tự nói tối qua chỉ là lời xã giao trên bàn rượu, không ngờ rằng cả khi riêng tư, đối phương vẫn giữ nguyên "thiết lập" ấy, đúng là đóng kịch đến cùng. Lý Vũ Du tuyệt đối không tin Văn Tự, cậu đã bị anh ta lừa một lần, từng tưởng dáng vẻ đáng thương kia là thật lòng thật dạ. Bây giờ đến từng sợi tóc của người này, cậu cũng tràn đầy cảnh giác.
Thế nhưng câu "thích" đường hoàng thẳng thắn đó, cùng với câu "thích" tối qua dưới ánh đèn lộng lẫy, lại như thứ độc tố gặm nhấm lòng cậu. Rõ ràng là chuyện không đáng để tâm, vậy mà nó cứ như tiếng vọng ma quái, văng vẳng bên tai mãi không dứt.
Đã lâu lắm rồi cậu chưa được nghe lời bày tỏ trực tiếp như vậy, cho dù chỉ là trò đùa ác ý của kẻ xấu. Cậu chẳng thể hiểu nổi tại sao Văn Tự lại có hứng thú trêu ghẹo mình nhiều đến thế - có lẽ chỉ là tiện tay chọn đại một người để đùa bỡn, hoặc đơn giản là thấy cậu dễ bị lừa.
Tên đại ác ma xấu xí, Lý Vũ Du lại thầm rủa, cái đồ điên vô liêm sỉ.
Văn Tự và trợ lý Giả không nhắc gì thêm về chủ đề vừa rồi, chuyển sang bàn chuyện sắp xếp công việc ngày mai, nghe có vẻ chỉ là công việc bình thường, chẳng có gì đặc biệt để lưu ý.
Lý Vũ Du rửa mặt lấy lại bình tĩnh. Mèo Ca ở bên cạnh kêu lên một tiếng giận dữ, khiến cậu chợt nhớ ra hôm nay mình đã "theo" Văn Tự bận rộn cả ngày, hoàn toàn bỏ quên việc cho Mèo Ca ăn.
Cậu áy náy đi lấy một hộp đồ ăn cho mèo, cẩn thận ôm nó vào lòng dỗ dành: "Xin lỗi xin lỗi, tại tao quá nhập tâm."
Khi quyết định thực hiện kế hoạch nghe lén này, Lý Vũ Du đã chuẩn bị tâm lý cho một trận chiến lâu dài. Nhưng cho đến giờ vẫn chưa thu hoạch được gì, lại khiến tâm trạng mình rối bời. Cung đã giương thì không thể quay đầu, cậu tự nhủ phải kiên nhẫn, nhất định sẽ đợi được đến lúc Văn Tự để lộ sơ hở.
Trước khi ngủ, Lý Vũ Du đặt máy nghe lén bên gối, nếu bên trong có động tĩnh gì, cậu có thể lập tức phát hiện.
Ngay lúc cậu vừa tắt đèn, tưởng chừng ngày đầu tiên sắp khép lại, chiếc tai nghe vốn im lìm bỗng truyền đến một chút dao động. Trong bóng tối, Lý Vũ Du lần mò nhét tai nghe vào tai phải.
Chỉ mới nhét vào chưa tới nửa giây, cậu đã vội vã tháo ra.
Cậu nghe thấy một đoạn... r*n r*.