Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu

Chương 2

Nụ cười ấy khiến Lý Vũ Du có phần sững sờ.

Cậu cũng kịp thời đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo, trông vừa cứng nhắc vừa buồn cười, nhưng Văn Tự đã hoàn toàn dời ánh mắt, rõ ràng vừa rồi chỉ là phép lịch sự xã giao với người lạ.

Cũng đúng thôi, vốn dĩ chỉ có cậu là người đơn phương biết đến Văn Tự.

Lý ra mà nói, Lý Vũ Du không hề có hứng thú với đối tượng công lược của Diêu Tức. Những mối quan hệ, con người, câu chuyện trong giới hào môn ấy đều là do Diêu Tức nhồi nhét vào đầu cậu một cách đơn phương, rồi cũng nhanh chóng bị cậu lọc bỏ. Những gì còn đọng lại được thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng có lẽ vì vẻ ngoài của Văn Tự xuất sắc vượt xa tưởng tượng, nên vô thức, sự chú ý của Lý Vũ Du vẫn cứ hướng về phía anh ta.

Cô gái vừa gọi Văn Tự là "A Tự" đeo túi bước nhanh đến, mái tóc uốn thành những lọn cong hoàn hảo. Văn Tự bế con mèo trong lòng lên trước mặt cô: "Gặp được một bé mèo nhỏ."

Giọng cô gái hơi ngạc nhiên: "Mèo nhà ai vậy, còn bé thế này."

"Không biết nữa, chắc là đi lạc rồi." Trong tầm nhìn của Lý Vũ Du, Văn Tự nhẹ nhàng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng: "Sao em đi gấp thế?"

"Lúc nãy ra ngoài không thấy anh đâu, em hơi hoảng."

"Hoảng gì chứ?" Giọng Văn Tự mang theo chút ý cười, "Anh sao có thể để em một mình, cứ đi chậm thôi."

"Thế con mèo này tính sao?"

"Đem đến chỗ quản lý đi, chắc chủ nó sẽ sớm đến tìm."

Vài câu qua lại, hai người một mèo dần khuất bóng, trong lúc đó cô gái còn đưa tay xoa đầu chú mèo con một cái.

Từ những lời đối thoại vừa rồi, xem ra chỉ là một hiểu lầm nhỏ. Văn Tự chắc là đang thất thần thật, không hề nhận ra mình đã giẫm lên món đồ chơi của mèo con.

Lý Vũ Du tự kiểm điểm bản thân vì đã đánh giá quá vội vàng.

Văn Tự có vẻ khác hẳn với kiểu người cao ngạo thường thấy trong giới thượng lưu, mà là một người dịu dàng và có giáo dưỡng.

Nghĩ lại chuyện vừa rồi, Lý Vũ Du bước vào siêu thị. Cậu thuộc kiểu người mua sắm đơn giản, nhanh gọn, đi thẳng đến kệ thức ăn cho mèo, nhanh chóng lấy đúng loại mình cần, rồi rẽ qua khu sữa chọn mấy hộp giá rẻ.

Không ngờ hôm nay cậu và cặp đôi kia thật sự có duyên.

Thì ra họ cũng đến siêu thị, nhưng khác với Lý Vũ Du chỉ mua thứ cần thiết rồi về, họ đang thư thả dạo chơi.

Lý Vũ Du vô tình chạm mặt họ hai lần, một lần ở khu thực phẩm tươi, một lần ở khu đồ gia dụng, bất đắc dĩ lại nghe thêm mấy câu đối thoại:

"Đây hình như là lần đầu em đi siêu thị trong ba năm nay."

"Cảm thấy thế nào?"

"Cũng thú vị phết, có nhiều thứ lạ lạ."

"Nếu em thích, lúc nào anh cũng có thể đi cùng."

"Thật không? Em cứ ngại nói, sợ anh bận."

"Đó không phải việc em cần lo. Chỉ cần em mở lời, những chuyện khác để anh lo."

Nếu như những cảnh tượng từng thấy ở các gia đình khác đều có thể phân vào thể loại bi kịch hoặc ngược luyến, thì cặp đôi này đích thực là mô-típ trong phim thần tượng - không, phim thần tượng ít ra còn có vài thăng trầm, còn họ thì e rằng sẽ chẳng bao giờ gặp chút sóng gió nào.

Thật ra Lý Vũ Du cũng từng nghe danh Văn Tự, dù gì anh ta cũng không giống với những đối tượng công lược khác của Diêu Tức, gia thế đã là điều không thể bỏ qua.

Tập đoàn nhà Văn Tự mỗi động thái đều ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện kinh tế, nghe nói năng lực công việc cũng thuộc hàng xuất chúng, chiến lược sắc sảo, hành động quyết đoán; cô gái tóc xoăn kia chắc là vị hôn thê của anh ta, An Thụy Vân, gia đình cũng là ông lớn trong ngành dược, lại còn có một người anh làm chính trị. Tóm lại, hai người là ví dụ hoàn hảo cho cụm từ "môn đăng hộ đối".

Theo nhiều nguồn tin, tuy hai người họ là nhờ liên hôn mà quen nhau, nhưng lại trúng tiếng sét ái tình ngay từ cái nhìn đầu tiên, tình cảm rất hòa hợp. Những gì Lý Vũ Du thấy hôm nay càng củng cố điều đó.

Một cặp đôi hoàn mỹ không tì vết, soi dưới kính lúp cũng chẳng tìm ra khuyết điểm, đến mức khiến người ta cảm thấy có phần nhàm chán.

Lý Vũ Du nghe lỏm mấy câu chuyện phiếm rồi cũng mất hứng thú quan sát cặp đôi trời sinh ấy, chỉ thở dài cảm thán "rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con tất biết đào hang"*, sau đó xách đồ đi tính tiền.

*Tục ngữ 龙生龙, 凤生凤, 老鼠的儿子会打洞: ý nói con cái thường giống cha mẹ, kế thừa phẩm chất hoặc thói quen của cha mẹ.

Đến cửa siêu thị mới sực nhớ ra: lần sau gặp Diêu Tức, nhất định phải nói cho cậu ta biết - Văn Tự chẳng để lộ bất kỳ kẽ hở nào để chen chân vào, tốt nhất là nên dẹp bỏ ý định ấy đi, mong là từ giờ cậu ta sẽ bớt lải nhải.

Nhưng Lý Vũ Du không ngờ, cái "lần sau" ấy lại đến quá nhanh.

Năm nay thời tiết thật kỳ lạ, rõ là vào mùa khô, vậy mà mưa liền một tuần không dứt.

Trong tuần đó, Lý Vũ Du ra ngoài hai lần để khám bệnh, một lần tiêm dinh dưỡng cho người chơi bời quá độ, một lần băng bó vết thương cho người vì choảng nhau với chó rồi đập đầu vào góc bàn.

Đêm mưa trên đường từ nhà bệnh nhân thứ hai trở về, Lý Vũ Du nhận được điện thoại của Diêu Tức.

Giọng nói ngắn gọn: "Tôi bệnh rồi, cậu qua đây một chuyến."

Chuyện này hơi lạ. Trước nay toàn là quản gia của Thôi Minh Dã gọi điện thay mặt.

Lý Vũ Du hỏi ngược lại: "Bệnh gì?"

"Sốt. Tôi sắp tự bốc cháy đến nơi rồi."

Nghe giọng cũng biết không phải nói chơi.

Nhưng giờ muộn quá rồi, mà Lý Vũ Du thì biết rõ Diêu Tức thuộc dạng sinh vật có sức sống vô cùng mãnh liệt, nên vẫn còn chần chừ.

Cậu cân nhắc một lúc rồi nói: "Hay là cậu uống thêm chút nước ấm đi?"

Diêu Tức liền gào lên chửi thề bằng chất giọng khản đặc, Lý Vũ Du vội giơ điện thoại ra xa.

Dưới sự trói buộc đạo đức và đe dọa tính mạng bằng các lý lẽ như "lương y như từ mẫu", "bác sĩ gì thấy chết mà không cứu", rồi còn cả "nếu tôi chết, tôi sẽ xuống âm phủ dặn Diêm Vương cho cậu đầu thai thành con sên nhớp nháp như bãi nước mũi", cuối cùng Lý Vũ Du cũng phải chịu thua, mò đến biệt thự của Thôi Minh Dã lúc rạng sáng.

Vừa đến dưới lầu đã hiểu vì sao hôm nay Diêu Tức phải tự gọi điện - Thôi Minh Dã đang tiếp khách, mà có vẻ là khách quý. Cả tầng một sáng trưng, ngoài cửa còn có vệ sĩ đứng gác.

Dưới sự sắp xếp của Diêu Tức, Lý Vũ Du lặng lẽ đi vào từ cửa hông, không qua phòng khách, men theo lối cầu thang khác lên tầng hai.

Lần này Diêu Tức đúng là bệnh thật, mặt mày trắng bệch, trùm kín chăn bông, nói năng yếu ớt: "Sao giờ cậu mới tới?"

"Tôi đi xe, đâu phải ngồi tên lửa," Lý Vũ Du thản nhiên đáp, "Cậu lại làm sao nữa?"

"Tôi thử làm theo cách cậu nói, tắm nước lạnh. Lần đầu xối mười phút không ăn thua," Diêu Tức rầu rĩ, "Hôm qua cắn răng ngâm nửa tiếng, giờ thì như vầy đây."

"Đây chẳng phải là hiệu quả cậu mong muốn à?"

"Tôi sốt gần 40 độ rồi, khó chịu chết đi được," Diêu Tức r*n r*, "Cậu phải chịu trách nhiệm."

Quả là tai bay vạ gió.

Lý Vũ Du lười lên tiếng vạch trần cái kiểu giả vờ yếu đuối của Diêu Tức: "Cảm lạnh thôi, kêu quản gia mang thuốc hạ sốt đến là được."

Diêu Tức cười khẩy: "Ai rảnh mà lo cho tôi, họ đang tiếp khách quý kìa."

"Khách nào?"

"Không biết, chưa thấy mặt."

Lý Vũ Du cũng không nói thêm. Sau khi xem qua tình trạng của Diêu Tức, cậu kê đơn thuốc.

Cậu cũng khá quen thuộc biệt thự này, biết nhà họ Thôi có sẵn thuốc gì. Nhưng hiện giờ quản gia và người giúp việc đều không rảnh, không ai hỗ trợ được.

Lý Vũ Du thở dài: "Để tôi đi lấy thuốc hạ sốt cho cậu."

Nói đúng ra thì người ngoài không nên tùy tiện đi lại trong nhà thế này, nhưng tình huống đặc biệt, hơn nữa Lý Vũ Du cũng từng giao tiếp với Thôi Minh Dã không ít lần, tính ra là nửa người quen. Tuy Thôi Minh Dã và Diêu Tức đấu đá lắt léo với nhau, nhưng với người khác vẫn lịch sự hòa nhã, nên cậu cũng không xoắn xuýt gì, chỉ muốn nhanh chóng làm xong việc để còn về nhà.

Tiếc là căn nhà này thật sự quá rộng.

Lý Vũ Du nhớ mang máng đường đến phòng chứa đồ, đẩy cửa ra lại thấy là thư phòng. Tính quay đầu lại đi ngã khác, ai ngờ mở nhầm sang nhà tắm.

Cậu chỉ có thể lí nhí "xin lỗi xin lỗi", rồi quay vòng vòng, thế nào lại quay về khu gần cầu thang.

Căn biệt thự rõ ràng đã được dọn dẹp sạch sẽ, đâu đâu cũng sáng loáng không một hạt bụi, không có đồ đạc linh tinh. Chỉ có chiếc bàn thấp cạnh tay vịn cầu thang là đặt một vật nhỏ hình lập phương màu bạc.

Một món đồ lạ, chưa từng thấy, cũng chẳng biết dùng làm gì. Lý Vũ Du tò mò cầm lên xem, thấy nặng tay, chất liệu mượt mà nhỏ gọn, nhưng vẫn không đoán ra là cái gì.

Cậu vừa đưa lên soi dưới ánh đèn, thì sau lưng bất chợt vang lên một giọng nói: "Ra là bật lửa của tôi ở đây."

Giọng quen lắm. Hình như mới nghe gần đây.

Lý Vũ Du lập tức thấy hoảng như vừa bị bắt quả tang ăn trộm, vội vàng quay người lại, trông thấy một nửa gương mặt của Văn Tự - đèn chưa bật hết, ánh sáng cắt ngang khuôn mặt anh ta, con mắt phải lộ ra đang bất động khóa chặt lấy cậu.

Lý Vũ Du nhanh chóng đặt lại khối lập phương kia về chỗ cũ, vội vàng biện hộ: "Không phải tôi lấy đâu, lúc nãy thấy cái này thì tiện tay cầm lên nhìn một chút... Xin lỗi nhé."

Văn Tự bước tới hai bước, cả gương mặt lộ hẳn ra dưới ánh đèn, nở nụ cười dịu dàng. Lý Vũ Du lại một lần nữa thầm cảm thán tỉ lệ gương mặt người này đúng là quá hoàn hảo.

Cánh tay anh ta dài, tay phải vòng qua người Lý Vũ Du lấy lại chiếc bật lửa: "Người cần xin lỗi là tôi. Lúc nãy đi ngang qua đây, vừa nghĩ ngợi lung tung vừa tiện tay đặt bừa."

Nụ cười ấy rất có sức lay động, khiến sự căng thẳng vừa rồi của Lý Vũ Du cũng dịu lại. Cậu bắt chuyện theo: "Thứ này nhìn cũng lạ mắt thật."

"Đồ vặt mua được từ miền Bắc hồi lâu rồi, không ngờ xài cũng ổn, nên vẫn giữ lại đến giờ." Văn Tự cười đáp, rồi hỏi một cách lễ độ: "Xin hỏi cậu xưng hô thế nào?"

Lý Vũ Du khựng lại một chút, vừa định trả lời thì từ sau lưng Văn Tự vang lên tiếng bước chân, Thôi Minh Dã đi tới: "Tìm được đồ rồi à?"

"Tìm được rồi," Văn Tự cũng giữ nguyên vẻ khách sáo mà đáp lại, "Dạo này tôi cứ hay để quên đồ lung tung."

"Vậy là được rồi." Thôi Minh Dã liếc tình hình một lượt, phản ứng nhanh nhạy, chủ động giới thiệu: "Đây là bác sĩ gia đình, bác sĩ Lý. Còn đây là Văn tổng, khách quý của tôi tối nay, chắc bác sĩ cũng từng nghe qua rồi."

Lý Vũ Du không quen mấy tình huống xã giao thế này, chỉ có thể gật đầu: "Từng nghe danh, từng nghe danh."

Văn Tự thì tự nhiên hơn nhiều: "Bác sĩ à? Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tôi còn tưởng bác sĩ Lý là sinh viên chứ. Thất lễ rồi."

Lý Vũ Du: "Không dám, không dám."

Thôi Minh Dã tiện tay đưa cho Văn Tự điếu thuốc, lại tranh thủ khen giúp Lý Vũ Du: "Bác sĩ Lý tuổi trẻ tài cao, nhiều gia đình đều nhờ cậu ấy chăm sóc."

Thật ra Thôi Minh Dã không biết gì về xuất thân trước đây của Lý Vũ Du, lời khen này khiến cậu có chút ngại.

Văn Tự khẽ xua tay, rồi hơi nghiêng đầu về phía Lý Vũ Du ra hiệu như muốn nói có người không hút thuốc ở đây, coi như khéo léo từ chối điếu thuốc của Thôi Minh Dã.

"Thế à," anh ta hơi đăm chiêu nói, "Trùng hợp là gần đây Thụy Vân sức khỏe không tốt, cô ấy nhắc mấy lần là muốn tìm bác sĩ. Nếu bác sĩ Lý không quá bận, tôi cũng muốn mời đến khám giúp một chuyến."

Cơ mà nếu là bệnh khó thì tôi thật sự bó tay đấy.

Nhưng dù sao đối phương cũng chỉ nói khách sáo, Lý Vũ Du dù có thiếu tinh tế cũng biết phải thuận theo: "Nếu anh cần, tôi lúc nào cũng sẵn sàng."

Bình Luận (0)
Comment