Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu

Chương 28

Editor: moonstruck.noir

Lý Vũ Du từng thấy những cơ thể thử nghiệm đã qua xử lý. Nhắm mắt, tứ chi đặt ngay ngắn, ở một mức độ nào đó có thể coi là công cụ. Nhưng cơ thể trước mắt lại quá mức sống động, máu thấm ra bộ quân phục rằn ri, chảy xuống tận chân cậu.

Thần trí Lý Vũ Du gần như đã rời khỏi cơ thể, Văn Tự không chút nương tay kéo cậu về: "Tỉnh lại."

Lý Vũ Du mơ màng nhìn đối phương. Văn Tự nhét khẩu súng ra sau lưng, dùng cánh tay chưa bị thương kéo cậu đứng dậy: "Chúng đã gọi viện binh rồi, chỗ này không thể ở lâu, tàu cũng không quay về được nữa."

Lý Vũ Du hồn bay phách lạc theo Văn Tự bước ra ngoài. Dọc theo con đường họ đi, trên mặt đất để lại một vệt dài đỏ thẫm - là máu của Văn Tự không ngừng nhỏ xuống.

Văn Tự không quay lại nhà hàng, mà đi thẳng ra phía sau toà nhà, rẽ qua một góc, tới một khoảng đất bằng, dường như là bãi đỗ xe tạm thời. Anh ta nhanh chóng quét mắt một vòng, chọn ngay mục tiêu: "Chiếc thứ hai bên trái, chưa tắt máy, trên xe không có ai."

Lý Vũ Du bị kéo đến chỗ ghế lái. Văn Tự giật một cái, cửa xe bị khóa, anh ta không hề do dự, rút súng ra bắn vỡ kính xe. Anh ta thò tay mở cửa từ bên trong, hỏi: "Biết lái xe không?"

"Không, không biết."

Văn Tự gật đầu: "Vậy bây giờ học."

Lý Vũ Du ngơ ngác ngồi vào ghế lái. Văn Tự ngồi cạnh, tìm trong xe một chiếc khăn tay, đè lên vết thương của mình.

"Đạp phanh," Văn Tự ra lệnh, Lý Vũ Du máy móc làm theo, Văn Tự kéo phanh tay giúp, "Rồi đạp ga."

Lý Vũ Du không biết lực bao nhiêu là đủ, một chân đạp xuống, xe bắn vọt đi, cả hai bị hất mạnh vào ghế.

"Thả lỏng một chút," Văn Tự bất đắc dĩ nói, "Đừng đạp mạnh vậy."

May mắn là việc lái xe không quá khó để làm quen, tuy lúc Lý Vũ Du lái ra khỏi bãi có húc vào hàng rào hai lần, nhưng lên đường rồi thì cũng tạm gọi là chạy được.

"Không tệ," Văn Tự đánh giá kỹ thuật của Lý Vũ Du, "Cậu vẫn khá có năng khiếu đấy."

Lời vừa dứt, Lý Vũ Du vì không giữ thẳng lái mà húc đổ một chậu hoa.

"... Chỉ là hơi thích hái hoa ngắt cỏ* thôi."

*Thành ngữ 沾花惹草 (Triêm hoa nhiễu thảo): chỉ người hay trêu hoa ghẹo nguyệt, dây dưa tình cảm khắp nơi.

Lý Vũ Du duỗi thẳng hai tay, dùng tư thế vừa buồn cười vừa chật vật điều khiển vô lăng: "Anh đừng nói nữa, tôi phân tâm mất!"

Khóe mắt thoáng thấy Văn Tự đang ngắm nghía con dao cắm trên vai, cậu liền hoảng hốt: "Anh đừng động vào nó trước!"

Văn Tự giơ cánh tay không bị thương lên, tỏ vẻ mình sẽ tuyệt đối nghe lời bác sĩ: "Tôi hiểu cậu lo cho tôi, nhưng tôi đề nghị cậu vẫn nên nhìn đường trước đã."

May là khu vực này vẫn chưa phải nơi sầm uất, trên đường hầu như chẳng có xe cộ. Lý Vũ Du bắt đầu nhập vai như đang một mình chơi trò đua xe, chạy được một đoạn thì dần ổn định hơn.

Cậu cuối cùng cũng để ý đến bảng đồng hồ, liếc mắt nhìn lên, thấy trên đó có một đèn vàng: "Cái này nghĩa là gì?"

Văn Tự nhìn theo: "Hết xăng rồi."

"Thế giờ làm sao?"

Văn Tự chỉ một hướng: "Chạy vào cánh đồng kia, xem có nhà nào không."

Đường thay đổi, xe bắt đầu lắc lư loạng choạng, mức độ xóc nảy thế này vô cùng bất lợi cho vết thương của Văn Tự.

Phải nhanh chóng tìm một căn nhà để dừng lại. Không còn cách nào khác, Lý Vũ Du bắt đầu lần thứ ba cầu khấn thần Phật. Tuy tình thế cấp bách, cậu vẫn chưa chọn ra được rốt cuộc mình đang cầu vị thần nào, nhưng vị thần khoan dung vẫn rộng lòng giúp đỡ cậu - trước khi xe cạn sạch xăng, họ đã gặp được một căn nhà gỗ bỏ không.

Căn nhà gỗ này lại có người, chỉ có một người phụ nữ trung niên quấn khăn trùm đầu. Nhờ ơn nữ thủy thủ trước đó, bây giờ hễ thấy người lạ là Lý Vũ Du lập tức sinh nghi. Thế nhưng khi có khách không mời xông vào nhà, người phụ nữ trước mặt này trông còn căng thẳng hơn cả họ.

"Giúp với," Lý Vũ Du cũng không chắc bà ấy có hiểu được không, "Anh ấy bị thương."

Người phụ nữ nghe hiểu, trông như đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Khi ánh mắt bà lướt qua Văn Tự thì thoáng hiện vẻ sợ hãi, nhưng nhìn gương mặt thành khẩn của Lý Vũ Du lại dịu xuống nhiều. Cuối cùng, bà mở cửa cho họ vào.

Văn Tự chẳng khách sáo gì, tìm ngay một chỗ ngồi xuống. Lý Vũ Du thì trao đổi với người phụ nữ về những thứ mình cần. Nghe xong, bà vào gian trong.

Sống sót sau hiểm cảnh, từng tấc cơ bắp trên người Lý Vũ Du bỗng chốc thả lỏng. Lúc này cậu mới cảm nhận được trên đỉnh đầu đã tụ đầy những giọt mồ hôi li ti, có một giọt trượt vào mắt khiến cậu phải dùng mu bàn tay dụi đi.

"Khóc à?" Văn Tự ở phía sau nghi hoặc hỏi, "Tôi còn chưa chết mà?"

Đúng là chưa từng gặp bệnh nhân nào lắm lời đến thế. Lý Vũ Du theo phản xạ muốn cãi lại, nhưng khi quay đầu nhìn lớp áo và khăn tay đã thấm đẫm máu của Văn Tự, cậu chợt nhận ra thân phận của Văn Tự trong mắt mình lúc này đã có chút thay đổi.

Đối tượng điều tra trước đây, tên bắt cóc tồi tệ, kẻ giả vờ bỏ trốn cùng, và giờ là ân nhân cứu mạng.

Người phụ nữ đẩy cửa, mang ra những thứ mà Lý Vũ Du cần. Căn nhà điều kiện đơn sơ, nhưng đồ đạc vẫn khá đầy đủ. Lý Vũ Du kiểm tra qua một lượt, thấy có thể dùng được, rồi cũng kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống cạnh Văn Tự.

"Tôi bắt đầu xử lý đây," Lý Vũ Du nhắc trước, "Anh, anh chịu đau một chút."

Văn Tự nhìn cậu, không hề nhúc nhích, trong ánh mắt còn thấp thoáng vài phần mong đợi: "Được thôi, bác sĩ."

Quần áo quá vướng víu. Nghĩ một lúc, Lý Vũ Du đành bắt chước cách Văn Tự đã làm trước đó, dùng dao rạch ra.

Cậu cẩn thận rút dao ra, tránh chạm vào thêm dây thần kinh hay mô nào khác để không gây tổn thương nặng hơn. Nhanh chóng rửa sạch, khử trùng, cầm máu, rồi nhìn vào chiều dài vết thương mà đoán rằng có lẽ cần phải khâu lại.

Chỉ có kim chỉ may vá trong nhà là tạm dùng được. Lý Vũ Du nhìn chằm chằm vào vết thương ấy, hồi lâu vẫn không thể xuống tay.

Thông thường thì bác sĩ sẽ là người lên tiếng trấn an cảm xúc của bệnh nhân, nhưng cảm xúc của bác sĩ lúc này lại khá bất ổn, ngược lại khiến Văn Tự nhìn mà thấy buồn cười: "Sao tôi cảm giác cậu còn căng thẳng hơn cả tôi vậy?"

Vì thực ra cậu không có nhiều kinh nghiệm.

Mấy năm hành nghề y của Lý Vũ Du, hồi còn ở phòng khám nhỏ thì rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, lúc làm bác sĩ gia đình cũng chưa từng trực tiếp động tay, quen làm lang băm rồi, nên khi gặp vết thương thật thì luôn lúng túng.

"Cứ làm bừa đi," Văn Tự cụp mắt xuống, giọng thản nhiên, "Tôi không sợ đau, cậu biết mà."

Lý Vũ Du biết chứ. Nhưng lúc kim đâm vào da, Văn Tự không hề kêu một tiếng, vậy mà Lý Vũ Du vẫn cảm thấy như chính mình cũng bị đau.

Văn Tự chẳng biết kiềm chế, vẫn dùng lời nói trêu chọc tâm lý đang bất ổn của Lý Vũ Du: "Vậy lúc nãy ở quán ăn, chúng ta bị lộ thế nào?"

Lý Vũ Du đáp: "Có một nữ thủy thủ đi báo tin."

"À," Văn Tự bừng tỉnh, "Hái hoa ngắt cỏ."

"... Không liên quan gì đến chuyện này!" Lý Vũ Du cố giữ cho động tác của mình thật nhẹ nhàng, "Tôi cũng không rõ tại sao, trước đây cứ tưởng cô ta chỉ là một thủy thủ bình thường."

"Cũng dễ hiểu thôi," Văn Tự nghĩ ngợi, "Người của Phong Nhân sẽ truyền tin qua mạng lưới tình báo của chúng, cư dân bản địa và người ngoài cũng không phải hoàn toàn không có liên hệ, ví dụ như cô ta có thể đã ngủ với một cấp dưới nào đó, nên cũng có khả năng từng nhìn thấy ảnh của mục tiêu."

Ảnh của mục tiêu. Ảnh của tôi.

Suốt mấy tiếng vừa qua, Lý Vũ Du luôn cố gắng kìm nén chuyện này trong lòng, một cơ chế trốn tránh tự nhiên khiến cậu tập trung vào công việc trước mắt, vì cậu biết nếu mở ra, nó sẽ như hộp Pandora - sợ hãi, nghi hoặc, hối hận, và vô vàn cảm xúc tiêu cực chưa biết sẽ ập tới.

Nhưng Văn Tự chẳng hề kiêng dè: "Vậy ra người mà chúng tìm từ đầu đến giờ chính là cậu. Tại sao chúng muốn giết cậu?" Giọng điệu giống như hỏi vì sao hôm nay cậu lại phải trực vậy.

"Tôi không biết," Lý Vũ Du thẳng thắn thừa nhận, "Tôi thật sự không biết."

Văn Tự tò mò tiến sát hơn: "Hóa ra bác sĩ Lý bề ngoài trông hiền lành, vô hại, nhưng thật ra lại làm đủ việc xấu, làm nhiều chuyện tội lỗi à?"

Anh đừng tự giới thiệu nữa.

"Tôi thật sự không biết," Lý Vũ Du khóc không ra nước mắt, "Đầu tôi rối bời lắm."

Vết khâu đang tiến hành đến nửa chừng, hiện tại nhìn chung có vẻ khá thành công. Lý Vũ Du tạm dừng một chút, vận động cổ tay.

Văn Tự rất có kinh nghiệm dẫn dắt: "Hay để tôi phân tích giúp cậu nhé, đời này cậu từng làm chuyện xấu gì chưa?"

"......"

Lý Vũ Du trống rỗng nhìn vào đường chỉ trên vết thương của Văn Tự, theo lời anh ta mà suy ngẫm về nửa đời trước của mình.

"Lúc tám tuổi, tôi vô tình giẫm chết một con kiến," Lý Vũ Du hồi tưởng rất chân thành, "Sáu năm trước, game bắn bong bóng bị lỗi, tôi lợi dụng lỗi đó lấy được năm điểm một cách bất chính; tôi, tôi từng lén chửi một khách hàng là đầu óc có vấn đề mới đánh nhau với chó; tôi từng kê nhiều đơn thuốc giả cho Diêu Tức; tôi điều tra anh bất hợp pháp, nói với anh nhiều lời dối trá, bí mật quay lén, nghe lén anh, còn rình trước cửa nhà anh nữa..."

Tự nhận mình sống khá ngay thẳng, nhưng khi suy nghĩ kỹ, Lý Vũ Du mới nhận ra mình đã làm biết bao điều sai trái, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Văn Tự có vẻ rất hài lòng: "Tốt lắm, đối tượng bỏ trốn cùng tôi, cả đời phạm tội đều là nhằm vào tôi."

"Đó là chuyện đáng tự hào sao?" Lý Vũ Du đã hoàn toàn suy sụp.

"Chứng tỏ tôi rất đặc biệt với cậu mà." Văn Tự nói.

Đèn trong phòng dường như hoạt động không tốt lắm, Lý Vũ Du tranh thủ trước khi mặt trời lặn hẳn, hoàn tất việc khâu và xử lý phần cuối.

Mặc dù đường chỉ hơi lệch, nhưng nhìn chung cũng tạm ổn.

Ai, tại sao, phải làm gì... còn rất nhiều vấn đề chưa giải quyết, nhưng sức lực của Lý Vũ Du đã cạn kiệt, cậu nằm gục trên bàn, không nói một lời.

Người phụ nữ tốt bụng làm việc tốt đến cùng, mang cho họ hai bát cháo gạo, rồi chỉ họ ra sân sau - bên trong có một mái hiên, dưới mái hiên là một chiếc giường gỗ, ra hiệu tối nay có thể ngủ ở đó.

Giường gỗ cũng khá rộng, Lý Vũ Du sau khi ăn vội vài muỗng cháo, cùng Văn Tự nằm ngửa trên đó, không thấy chật chội.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Vũ Du có ý thức ngủ chung giường với Văn Tự, mặc dù hiện tại cậu không còn bận tâm gì đến những chuyện kiểu này.

Bầu trời đêm lác đác vài vì sao, Lý Vũ Du nghe Văn Tự trêu chọc: "Sao vẫn thở gấp vậy, cậu lo lắng à?"

Lý Vũ Du thở dài một hơi: "Làm sao mà không lo được."

Văn Tự đưa ra một ý kiến rất thực tế: "Đừng sợ, cứ bị truy sát vài lần nữa là quen thôi."

"Cảm ơn lời khuyên của anh," Lý Vũ Du chọn không làm theo, "Về việc này tôi xin giữ quan điểm."

Văn Tự cười nhẹ, không nói thêm gì.

Lý Vũ Du ngước mắt nhìn sao trời, lại chợt nhớ ra chuyện gì đó: "Nghe nói hồi nhỏ anh từng bị bắt cóc?"

"Ừ," Văn Tự không hỏi nguồn tin của cậu, trực tiếp thừa nhận, "Bị giam một tuần."

"Sau đó biết là ai làm không?"

"Là cậu họ trên danh nghĩa của tôi."

Lý Vũ Du suy nghĩ một hồi, vẫn không đối chiếu ra được.

"Thật ra lúc đó có ba nhóm người định ra tay, cậu họ là vì tranh giành gia sản, nhóm khác làm bất động sản vì mâu thuẫn đầu tư, còn một người kinh doanh riêng, nghe nói có chút rắc rối tình cảm. Cuối cùng, cậu họ gần nguồn lợi thì hưởng trước, nên ra tay trước," Văn Tự bổ sung, "Vì vậy chết sớm nhất."

Được rồi, đấu đá hào môn, với bản thân cậu chẳng có gì để tham khảo cả.

Lý Vũ Du bất chợt nhớ tới lời Diêu Tức lúc trước - sau khi Văn Tự bị bắt cóc, sang tuần thứ hai đã đi học bình thường, chẳng hề bị ảnh hưởng gì. Nhìn cách anh ta kể chuyện bây giờ, quả thật là như vậy.

"Cuộc sống của mấy anh đúng thật là nước sôi lửa bỏng."

"Thực ra cũng không đến nỗi," Văn Tự thanh minh, "Đa phần vẫn giữ thể diện, cùng lắm thì âm thầm đấu đá, đôi khi bị dồn đến đường cùng mới phải dùng biện pháp cực đoan, nhưng cũng phải tính đến thời cơ, địa lợi, nhân hòa."

Nói đến đây, Văn Tự bất ngờ quay sang: "Cậu có muốn biết tại sao tôi đầu độc An Thụy Vân không?"

Bình Luận (0)
Comment