—
Hai tay Lý Vũ Du đang ôm chặt tấm chăn khẽ run lên.
Văn Tự nheo mắt, chờ đợi câu trả lời của cậu.
"Không đến mức đó, thật sự không đến mức đó." Lý Vũ Du hoảng hốt đáp.
"Sao lại nói vậy?"
"Từ góc nhìn của một bác sĩ, tôi thấy anh, ờm, tứ chi khỏe mạnh, khí huyết dồi dào," Lý Vũ Du vắt óc suy nghĩ, "Nhìn thế nào cũng chẳng giống có vấn đề gì cả."
Trong ánh sáng lờ mờ, ánh mắt Văn Tự thoáng chút ranh mãnh khiến Lý Vũ Du ngồi không yên, sau lưng như có kim châm. Cuối cùng Văn Tự cũng buông tha, không truy hỏi thêm: "Xem ra phạm vi chuyên môn của cậu cũng rộng ghê, chỗ nào cũng nắm được."
"Quá lời rồi, quá lời rồi." Lý Vũ Du gượng cười.
Đêm đến, họ vẫn ngủ trên chiếc giường gỗ cũ, chỉ là hôm nay có thêm một tấm chăn mỏng.
Rõ ràng khoảng cách không hề thay đổi, nhưng tấm chăn lại như tách họ khỏi thế giới bên ngoài, khiến không gian bên trong có thêm vài phần riêng tư kín đáo.
Tất nhiên, đây có lẽ chỉ là cảm giác một phía từ Lý Vũ Du, bởi hôm nay Văn Tự lại thư thái đến lạ, hiếm khi ngủ say trước cả khi cậu chợp mắt.
Chỉ còn lại một mình tỉnh táo, đầu óc liền trở nên rối bời.
LSD-29 là An Hưởng hạ cho Văn Tự, nguyên nhân xuất phát từ tranh chấp lợi ích giữa họ, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng ở chỗ, thứ lẽ ra phải biến mất không dấu vết ấy lại lọt ra từ nhà họ An, có lẽ có liên quan đến Dược Vân, thậm chí đám lính đánh thuê cũng có thể dính dáng đến Dược Vân.
Nhưng tại sao lại dính dáng đến Dược Vân?
Một ngày nghĩ đi nghĩ lại cả trăm lần mà vẫn chẳng tìm được lối ra. Trong màn đêm yên ả, cậu lại càng thấy bứt rứt khó chịu.
Có lẽ nên thử liên lạc với vài người quen cũ.
Sáng hôm sau, Lý Vũ Du bị tiếng chó sủa đánh thức.
Cậu lập tức bật dậy như lò xo, ôm chặt tấm chăn mỏng trước ngực như cầm khiên che chắn.
Văn Tự ngồi bên cạnh nhìn mà thấy buồn cười: "Sao vậy, sợ chó à?"
"Sợ chó to," Lý Vũ Du thừa nhận, "Hồi nhỏ từng bị dọa."
"Tuổi thơ của cậu cũng dữ dội thật," Văn Tự nói, "Con chó ngoài kia cũng chẳng cắn chết cậu được đâu."
Bữa sáng vẫn là bát cháo nhạt đó. Nhưng lâu lắm rồi chưa được ăn món gì tử tế, sáng nay Lý Vũ Du ăn rất ngon miệng, chưa đầy hai hớp đã uống cạn sạch sẽ.
Vừa đặt bát xuống, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng động cơ. Cậu giật mình quay lại, thoáng thấy một bóng đen lướt qua, theo bản năng nắm chặt tay áo Văn Tự: "Có xe tới!"
Văn Tự thong thả uống nốt cháo: "Đừng hoảng, là viện binh."
Xe đến gần mới nhìn rõ, tuy cũng là xe hơi màu đen nhưng chiếc này trông sang trọng hơn, khác biệt đôi chút với những chiếc trước. Người tài xế ngồi ở ghế lái không thấy rõ mặt, cũng không xuống xe. Nhưng nhìn dáng vẻ thì có lẽ là tới đón bọn họ về.
Văn Tự uống xong liền xếp gọn bát lại, đặt từng cái về chỗ cũ, sau đó đi ra cửa chào hỏi tài xế.
Lý Vũ Du theo sát phía sau, chợt nhớ ra: "Chúng ta cứ thế mà đi không một lời từ biệt, không báo đáp gì à?"
"Thế giờ làm sao đây," Văn Tự nhún vai, "Hai ta không một xu dính túi."
Nói xong, anh ta như nghĩ ra điều gì, lấy khẩu súng mang theo đặt lên bàn: "Hay để lại cái này cho bà ấy, cũng đáng giá lắm đấy."
"... Bà ấy lấy khẩu súng này thì có ích gì chứ?"
"Biết đâu được, đời người vốn thay đổi khôn lường mà."
Cuối cùng, để tránh cảnh bà chủ quay về nhìn thấy súng thì sợ hãi, căn nhà nông trại phút chốc biến thành hiện trường vụ án, Lý Vũ Du đành để lại một mảnh giấy nhỏ dưới khẩu súng như lời cảm tạ.
Vì tuyến đường là do Thôi Minh Dã sắp xếp, ngay cả Văn Tự cũng không rõ họ sẽ đi đến đâu. Tài xế giữ im lặng từ đầu đến cuối, Lý Vũ Du muốn mở miệng hỏi nhưng lại cảm thấy thừa thãi.
Xe chạy liên tục hơn ba tiếng không ngừng nghỉ, phía trước cuối cùng cũng đã thấp thoáng bóng dáng thành phố. Nhưng xe vẫn không dừng lại, cứ men theo đại lộ mà đi, cho đến khi rẽ vào một khu trang viên hẻo lánh. Trước mắt hiện ra một bãi đáp trực thăng rộng lớn, ở đó có một chiếc trực thăng đã đậu sẵn.
Lý Vũ Du theo Văn Tự tiến lại gần, cabin rộng rãi hơn cậu tưởng, bên trong có một gương mặt quen thuộc đang ngồi chờ.
Thôi Minh Dã lên tiếng chào: "Bác sĩ Lý, lâu rồi không gặp."
"Thôi tổng," trong tình cảnh này mà gặp được người quen, cho dù là cứu viện đi nữa thì cũng thấy hơi ngượng ngùng, "Sao anh còn đích thân đến đây?"
"Đến để đòi tiền." Văn Tự ở phía sau nhàn nhạt chen lời.
Quả nhiên, Thôi Minh Dã lấy ra một xấp tài liệu, đưa đến trước mặt anh ta: "Lần cứu viện này huy động một chiếc trực thăng, một chiếc xe, một tài xế, hai phi công, toàn bộ chi phí đều đã liệt kê trong đây, kèm cả phí tư vấn và phí ủy thác các việc anh nhờ tôi lo liệu trong khoảng thời gian vừa rồi. Xét đến hành trình của anh vốn khó đoán, giờ mà không ký e là sẽ để lại rắc rối đấy."
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lý Vũ Du, Văn Tự thản nhiên nhận lấy rồi ký tên. Trên đời này vốn chẳng có sự thấu cảm trọn vẹn, nhưng giây phút ấy, Lý Vũ Du lại phần nào hiểu được những khó khăn mà Diêu Tức đã phải chịu đựng suốt thời gian qua.
Nghĩ đến đây, cậu không kìm được mà hỏi: "Diêu Tức... vẫn ổn chứ?"
Sau khi nhận tiền, Thôi Minh Dã hào phóng lấy điện thoại ra, bật một đoạn ghi âm. Ngón tay vừa chạm xuống, những lời mắng chửi sống động lập tức tuôn trào, toàn những câu từ mà nếu dùng cách nói của người phụ nữ trung niên thì chính là: "Những lời đó tôi thật sự không tài nào thốt ra được."
Thôi Minh Dã chỉ nói ngắn gọn: "Như cậu thấy đấy, cậu ta vẫn rất ổn, không cần lo lắng."
Mãi cho đến khi trực thăng hoàn toàn cất cánh, Lý Vũ Du mới cảm thấy thật sự giải thoát. Cái cảm giác an toàn sau cơn hoạn nạn khiến cậu thấy cảnh sắc dưới chân trở nên vô cùng hùng vĩ - tất nhiên, đây cũng là lần đầu cậu ngồi trực thăng, thấy hùng vĩ cũng là lẽ thường.
Cậu thậm chí còn hơi rưng rưng nước mắt. Trong khi đó, Văn Tự và Thôi Minh Dã suốt dọc đường đều bàn chuyện rôm rả, phần lớn là mấy chuyện liên quan đến kinh doanh công ty, Lý Vũ Du nghe chẳng hiểu mấy. Khi bay ngang qua một dòng sông, cả hai bỗng nhiên ăn ý cùng im lặng, trả lại cho cabin một không gian yên tĩnh.
Thời gian bay không dài lắm, Lý Vũ Du nhìn thấy các kiến trúc phía dưới ngày càng dày đặc và hoành tráng, liền biết rằng họ đã gần đến Khu 11.
Khi hạ cánh, gió hơi mạnh nên không quá ổn định, nhưng rốt cuộc cũng an toàn chạm đất.
Lý Vũ Du thắc mắc: "Chúng ta không ở Khu 11 à?"
"Khu 11 thuộc khu vực quản lý quân sự, bay vào phải xin phép. Tuy cũng không phải việc gì khó, nhưng kín đáo một chút vẫn tốt hơn." Thôi Minh Dã giải thích cho cậu.
"Vậy chúng ta đang ở đâu?"
"Bình Nghiệp," Văn Tự bước xuống cuối cùng, vươn vai giãn gân cốt, "Một trong những trạm trung chuyển hậu cần của công ty."
Nói ngắn gọn chính là đã đến địa bàn của Văn Tự.
Thôi Minh Dã có ý rút lui sau khi hoàn thành nhiệm vụ: "Việc sau này Văn tổng có thể tự sắp xếp, tôi không quấy rầy nữa."
Dù chỉ là trạm trung chuyển hậu cần, nơi đây vẫn có khu vực tiếp khách được trang trí vô cùng bắt mắt. Họ không nán lại lâu ở bãi đáp, lập tức có người dẫn đường đưa họ vào bên trong.
Lý Vũ Du tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, ra ngoài thì thấy trên bàn bày sẵn bữa ăn chất lượng: bít tết, súp nấm và các món ăn kèm đa dạng, bên cạnh còn đặt chiếc điện thoại mà cậu đã lâu ngày không dùng.
Cậu mở máy, bức ảnh nhạy cảm lập tức nhảy lên trước mắt, chưa kịp phản ứng thì hàng loạt thông tin cũng đồng loạt hiện ra. Phần lớn đến từ Diêu Tức, vì vừa mới biết cậu ta vẫn còn sống và không nguy hiểm đến tính mạng, nên Lý Vũ Du tạm thời không để ý.
Giữa những tin nhắn đó, có một tin từ Thành Vi:【Em vẫn ổn chứ?】
Ánh trăng rọi ngoài cửa sổ như nước, phản chiếu trên chiếc gạt tàn bên bệ cửa, có lẽ là do nhân viên vệ sinh bỏ sót, bên trong còn lại một điếu thuốc. Lý Vũ Du chợt nhớ đến dáng vẻ Thành Vi khi hút thuốc, cô nhăn mặt đầy ghét bỏ mà nói với cậu: "Mấy người trong tổ các cậu, ai cũng ngốc nghếch, còn hay gây phiền phức cho tôi nữa."
Lý Vũ Du vô thức nhếch miệng cười, nhưng giây sau lại thấy bóng mình phản chiếu trên kính, nụ cười liền biến mất.
Cậu trầm ngâm dưới ánh trăng chừng nửa phút, rồi bấm gọi cho Thành Vi.
Tắt máy.
Với tính chất công việc của cô, cũng không có gì lạ. Lý Vũ Du cúp máy, lướt danh bạ tìm người mình muốn liên lạc, lần lượt gọi ba cuộc, và kết quả nhận về đều giống nhau: số không tồn tại.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của cậu.
Nhưng tình hình trước mắt, có lẽ cậu buộc phải chủ động làm gì đó.
Lý Vũ Du mở bản đồ, cách không xa Bình Nghiệp, sát ranh giới Khu 11, cậu nhìn thấy nhà máy chế biến thực phẩm Trầm Bình.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, không phải kiểu gõ để xin phép, mà là để thông báo. Sau ba tiếng vang lên, cửa lập tức bị đẩy ra.
Văn Tự đứng trước cửa, đã thay bộ đồ khác, cũng giống bộ trước, chỉ khác là không có lỗ do Lý Vũ Du cắn rách.
Quả thật anh ta đến để thông báo: "Hôm nay muộn rồi, không cần bắt tài xế phải tăng ca, mai sẽ lái xe về Khu 11, sau đó—"
"Văn Tự."
Lý Vũ Du hiếm khi ngắt lời Văn Tự. Anh ta nhướng mày, ra hiệu mình đang lắng nghe.
"Đã đến đây rồi, tôi muốn đi một nơi, gặp một... một người bạn cũ."
Mới đây còn "hiên ngang lẫm liệt" bảo Văn Tự tự mình chạy trốn, giờ lại trơ trẽn đưa ra yêu cầu, Lý Vũ Du cảm thấy hơi thiếu tự tin. Nhưng sau khi ngồi trực thăng và tận mắt chứng kiến quy mô của trạm trung chuyển, cậu bỗng nhận ra sự chênh lệch về tài nguyên khiến bản thân bất lực. Quan trọng hơn, lúc này chỉ có dựa vào sức của Văn Tự, mới có thể đảm bảo hành động an toàn nhất.
Nhưng đúng là, Văn Tự chẳng phải người dễ nói chuyện: "Bây giờ cậu đang nhờ vả tôi, hay là đang yêu cầu tôi?"