—
- Tại sao phải thu gom những lọ thuốc thử đã dùng rồi còn vẽ lên chúng... cái này là hình gì vậy?
- Đây là mặt trời, đây là mưa, cái này mưa nhỏ hơn một chút, còn cái này là mưa to xối xả.
- Tại sao lại làm thế?
- Để kỷ niệm.
- Kỷ niệm?
- Ừ. Làm việc ở đây, trước khi có kết quả gì thì mỗi ngày đều như nhau, một thời gian sau nhìn lại, chẳng phân biệt được ngày nào với ngày nào. Vẽ lại thời tiết lên đó là để nhắc rằng mỗi ngày chúng ta đã trải qua đều khác nhau.
Hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp. Nếu vẽ lên lọ thuốc thử, có lẽ sẽ là một mặt trời to bằng nắp lọ.
Lý Vũ Du dựa đầu vào cửa kính xe, rõ ràng đã dán phim cách nhiệt, nhưng hốc mắt vẫn đau rát như bị nắng chiếu thẳng vào.
Cậu vẫn không thể tin được rằng Lan Thanh lại lỡ mất những mùa xuân rực rỡ của mấy năm qua.
Nữ công nhân vừa nãy, đồng thời cũng là người mà Lan Thanh từng nhắc đến, đã ở phía sau tòa nhà kể cho cậu nghe về đoạn kết ngắn ngủi của cuộc đời Lan Thanh. Sau khi rời Viện Quân Khoa, cô vốn định đến Trầm Bình làm việc, nhưng trước khi đi thì đột nhiên ngất xỉu ở nhà, được chẩn đoán mắc bệnh nặng về đường tiêu hóa. Sau nửa năm điều trị, vì gia cảnh khó khăn, không đủ khả năng chi trả tiền thuốc men, cuối cùng để không tăng thêm gánh nặng cho gia đình, Lan Thanh đã kết thúc đời mình một cách vội vàng tại một con sông không tên.
Xe vừa đúng lúc đi ngang qua một con sông. Văn Tự ở bên cạnh hỏi: "Vậy những lời người kia vừa nói đều là thật sao?"
Lý Vũ Du đã nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này từ trước đó: "Tôi hy vọng là không phải, nhưng đúng là trước đây lúc còn ở phòng thí nghiệm, sức khỏe chị Thanh đã không tốt, không ăn được đồ cay dầu mỡ. Tôi cũng từng nghe nói về hoàn cảnh gia đình của chị ấy, bố mẹ già yếu, điều kiện bình thường, nghĩ lại một cách khách quan thì không có gì mâu thuẫn cả."
"Mộ thì sao?"
Lý Vũ Du lắc đầu: "Có người thấy chị ấy nhảy xuống, nước sông chảy xiết, cuối cùng ngay cả thi thể cũng không tìm được." Câu sau không rõ là nói với ai: "Tôi chỉ thấy rất khó tin, một người như chị ấy, yêu đời đến thế, trân quý cuộc sống đến thế, lại ra đi một cách qua loa như vậy."
"Đừng đánh giá quá cao sức chịu đựng tâm lý của con người, cũng đừng quá tin vào niềm vui trong những ngày gió yên sóng lặng," lời của Văn Tự vẫn sắc lạnh như thường, "Càng yêu đời thì càng dễ tuyệt vọng, khi cô ấy phát hiện ra thứ mình hằng yêu thích thực chất chỉ là một đống bùn nhão."
Lý Vũ Du biết anh ta nói không sai, nhưng vẫn không nỡ nghe cách miêu tả tàn nhẫn ấy, theo phản xạ mà phản bác vài câu: "Vốn dĩ chị ấy sẽ không như vậy đâu. Nếu ở Viện Quân Khoa thì bệnh nặng sẽ được điều trị miễn phí, tất cả là tại... là tại..."
Nói đến đây lại im bặt. Văn Tự nhân từ không truy hỏi thêm.
Họ không có thời gian để dừng lại trước nỗi đau của Lý Vũ Du. Sau khi rời Trầm Bình, xe nhanh chóng chuyển hướng, chạy lên một con đường rộng lớn.
Khung cảnh trong tầm mắt ngày càng quen thuộc. Vài tiếng sau, xe đi vào cổng phía nam của Khu 11, cũng là cổng ít người qua lại nhất. Cổng được canh gác nghiêm ngặt, có người cầm súng tuần tra. Tài xế xuất trình thẻ nhận diện của Văn Tự, xe họ được đi qua lối chuyên dụng mà không cần kiểm tra.
Qua khỏi cánh cổng ấy, bên trong và bên ngoài như hai thế giới khác biệt. Thiếu vắng thiên nhiên, thiếu sự thảnh thơi, thay vào đó là kiến trúc nghiêm trang và dòng người bận rộn.
Nhìn thấy những con phố quen thuộc, Lý Vũ Du vẫn còn thoáng ngẩn ngơ. Trước khi rời khỏi Khu 11, cậu chỉ là một bác sĩ nhỏ sống lay lắt qua ngày. Vậy mà giờ quay về, cậu đã bị cuốn vào vũng nước đục mơ hồ, trở thành mục tiêu bị treo thưởng với số tiền khổng lồ.
Cậu không nhịn được lại hỏi Văn Tự: "Chắc chắn lính đánh thuê sẽ không vào đây chứ?"
Văn Tự trả lời ngắn gọn: "Chúng không vào được và cũng sẽ không vào."
Nhận được tín hiệu an toàn, Lý Vũ Du vẫn thấy không chân thật. Cậu suy nghĩ rồi hỏi tiếp: "Vậy sau này anh định làm gì? Chuyện của anh với nhà họ An..."
"Bọn họ vẫn chưa biết tôi đã trở về, dù sao tôi cũng từng nói sẽ đi nửa năm," Văn Tự không cảm xúc giải thích, "Tôi cố tình sắp xếp trước kế hoạch rời đi, một là để bắt cóc cậu, hai là để kéo dài thời gian của bọn họ. Người thật sự nóng ruột muốn có tiền là họ, càng trì hoãn họ càng gấp, tôi chỉ cần chờ đến lúc họ cùng đường, lộ rõ nguyên hình là được."
Xe không đi theo đường chính, mà rẽ vào con đường đang xây dựng, đến một khu biệt thự kín đáo, dừng trước một căn nhà sang trọng ở góc xa nhất. Lý Vũ Du không cần hỏi cũng biết đây là một trong những bất động sản của Văn Tự, chắc hẳn anh ta định ở lại đây một thời gian.
Lý Vũ Du nhìn thẳng phía trước hỏi: "Vậy vụ bắt cóc của anh đã kết thúc chưa?"
"Cậu chắc chắn muốn tôi thả cậu sao?" Văn Tự không trả lời trực tiếp mà hỏi lại, "Dù lính đánh thuê không vào được, nhưng cậu cũng không biết ai muốn giết cậu, cậu nghĩ về nhà có an toàn không?"
Lý Vũ Du biết rõ câu trả lời, hít thở sâu để giữ bình tĩnh, nhưng vẫn kiên quyết: "Tôi muốn về."
Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tiếp tục rơi vào cuộc đối thoại vô ích với Văn Tự, hoặc bị lời lẽ sắc bén của đối phương làm cho nghẹn họng. Nhưng những gì tưởng tượng đều không xảy ra, Văn Tự rất sảng khoái đồng ý: "Được."
Lý Vũ Du kinh ngạc nhìn đối phương, Văn Tự thong thả lấy từ ghế trước ra một khẩu súng ngắn PB cùng loại: "Đã tặng cho bà cô ở nông trại một khẩu, cũng tặng cậu một khẩu. Lần này biết lên đạn chưa?"
"Chắc là rồi," Lý Vũ Du có phần luống cuống, "Cảm... cảm ơn."
Tự do ngoài kế hoạch. Cậu chưa từng tưởng tượng sự tự do lại đến dễ dàng như thế.
Văn Tự làm người tốt cho trót, để xe đưa Lý Vũ Du về lại Sơn Việt Trang. Lý Vũ Du nắm chặt khẩu súng nguy hiểm kia, tim đập dồn dập không ngừng. Trong đầu là một mớ cảm xúc rối ren: bi thương, bất lực, sợ hãi. Cậu thật sự rất sợ, dù từ đầu đến cuối vẫn cứng miệng, ép Văn Tự phải thả mình đi. Cậu chính là kiểu người cái gì cũng muốn, luôn do dự không dứt khoát, biết rõ ở bên Văn Tự mới an toàn nhưng lại không muốn hoàn toàn dựa dẫm vào anh ta, cũng chẳng thể mang tâm lý yên ổn mà trở thành gánh nặng cho đối phương. Càng nghĩ càng rối, cuối cùng cậu đành dứt khoát buông xuôi, quyết định tự mình đối mặt tất cả. Nhưng đến khi thật sự chỉ còn lại bản thân, lòng can đảm giả vờ dựng lên kia lại tan biến sạch.
Sơn Việt Trang trông không khác lúc cậu rời đi, thậm chí nhà cửa còn được dọn dẹp gọn gàng. Điều khiến cậu bất ngờ hơn là, vừa đóng cửa, một bóng hình quen thuộc từ sau tivi nhảy ra - Văn Tự không chỉ trả Mèo Ca về mà còn tặng kèm năm túi thức ăn lớn cho mèo.
Lý Vũ Du giờ phút này giống một con vật hơn cả Mèo Ca, nhào tới ôm chặt lấy nó không buông.
Nước mắt giấu kín bấy lâu cuối cùng cũng được tuôn ra thoải mái, thấm ướt cả bộ lông mèo. Mèo Ca không biết thứ chất lỏng ấy là gì, chỉ ngoan ngoãn để mặc Lý Vũ Du trút xuống người nó những cảm xúc thuộc về con người.
Hồi lâu sau, Lý Vũ Du bình tĩnh lại. Trời đã tối, cậu đặt khẩu súng lên tủ tivi, rồi từ ngăn dưới cùng của chiếc tủ chứa đồ ít ai để ý trong nhà, lấy ra mấy tập hồ sơ.
Trên bìa hồ sơ dán nhãn "Thông tin môi giới bất động sản" và "Tư liệu sân golf". Cậu mở ra cẩn thận, giấy đã hơi ngả vàng, nhưng chữ trên đó vẫn còn rõ - "Báo cáo tiến độ giữa kỳ LSD-29", tiếp theo là tên tổ trưởng - "Lưu Tiên Minh", cùng với con dấu của Viện Quân Khoa, đã bị xé mất một nửa.
Một bức ảnh rơi ra từ tập hồ sơ "Tư liệu sân golf", Lý Vũ Du nhặt lên. Mặt trước là ảnh chụp chung của sáu người, chụp ở hành lang Viện Quân Khoa mà ngày nào cậu cũng đi qua. Có người cười rạng rỡ, có người vẫn giữ nét rụt rè như thuở ban đầu. Mặt sau ghi chú tên từng người: Lan Thanh, Trần Hồi, Lưu Tiên Minh, Thường Viện Viện, Nghiêm Nhược Vân. Chỉ riêng người đứng ngoài cùng bên phải trong ảnh - chính là Lý Vũ Du - lại không có tên.
Những gam màu rực rỡ còn nguyên trên bức ảnh nhắc nhở cậu rằng, mình từng có một quãng thời gian tẻ nhạt nhưng lại sống động và hạnh phúc. Về sau, những ngày tháng ấy lại chất chứa trong cậu cả nỗi nhớ nhung, đau đớn, chán ghét và hối hận.
Lý Vũ Du đặt ảnh lại chỗ cũ, bắt đầu đọc từng chữ trong báo cáo, trên giấy ghi chép chi tiết cấu trúc LSD-29, nguồn gốc tên gọi và hiệu quả thí nghiệm. Cậu lướt qua nhanh rồi gấp lại. Thực ra cũng chẳng cần lật xem làm gì, vì từng chữ trong đó cậu đều nhớ rõ ràng như in.
Đã từng có lúc cậu lo sợ LSD-29 sẽ bị tuồn ra thị trường, mà giờ thì nỗi sợ ấy đang dần dần trở thành sự thật; còn nguyên nhân khiến cậu bị truy sát, rất có thể cũng có liên quan đến nó.
Vẫn phải liên lạc với đàn anh đàn chị thôi. Lý Vũ Du lập kế hoạch trong đầu. Trong số họ, chỉ có Lan Thanh là thân thiết với cậu nhất, trước khi đi còn lén nói cho cậu biết chỗ mình đến. Những người khác thì chẳng để lại lấy một lời, giờ cũng bặt vô âm tín. Điện thoại của Thành Vi mãi không liên lạc được, có lẽ cách tốt nhất là tìm Dương Hoa thêm lần nữa.
Suy nghĩ tạm dừng lại, ngoài cửa sổ trời đã dần tối, Lý Vũ Du bỏ hồ sơ xuống, đi bật đèn trong nhà.
Dưới công tắc có một lọ hoa thủy tinh trống rỗng, là quà tặng kèm khi mua đồ nội thất trước đây. Lý Vũ Du vốn không có thói quen cắm hoa, nên cứ để đó không dùng đến. Lúc này, nỗi đau trong lòng lại dâng lên, cậu tìm một cây bút lông trong nhà, vẽ lên lọ một vầng mặt trời thật to.
"Hy vọng dòng sông đã đưa chị đến một nơi tốt đẹp." Lý Vũ Du khẽ nói.
Cậu cất bút về chỗ cũ, đi vào bếp lấy bát, chuẩn bị bữa tối cho Mèo Ca.
Từ khi về nhà đây là lần đầu cậu bước vào bếp. Vừa bước vào, cậu lập tức hoảng hốt lùi lại - trên thớt có một quả táo đã bị oxy hóa, trông như vừa trải qua sự hành hạ tàn nhẫn, bị dao chém đến thương tích chằng chịt. Con dao gọt hoa quả trong nhà từ trên đâm xuyên qua, cắm thẳng đứng quả táo xuống thớt.
Thứ này được đặt ở đây từ bao giờ?
Tuy cậu biết lúc mình rời đi chắc chắn trong nhà có người ra vào, nhưng đều là thuộc hạ của Văn Tự làm việc theo lệnh, không lý nào lại rảnh rỗi làm chuyện này. Mà quả táo ấy đã biến dạng kinh khủng, sát ý phía sau không cần nói cũng rõ.
Cậu hoảng loạn lao ra khỏi bếp, cửa sổ đóng chặt, cửa chính cũng khóa, nhưng không gian kín mít ấy chẳng thể mang lại chút an ổn nào. Quả nhiên, bất kể đối phương là ai, chúng cũng không định tha cho cậu, trước khi ra tay còn phải kiêu ngạo để lại một tín hiệu sao? Thật đúng là có phong cách, mà cái phong cách đó đã đập nát chút can đảm ít ỏi vừa gom góp được của Lý Vũ Du.
Cậu cuống cuồng chạy về phòng khách, quỳ sụp xuống bên chồng hồ sơ, ôm chặt lấy Mèo Ca trong lòng, bàn tay run rẩy bấm số gọi cho Văn Tự: "Alo? Alo? Văn Tự à? Anh đang ở đâu? Xin lỗi, hay là anh cho người tới đón tôi đi."
//
Văn Tự cúp máy, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Thôi Minh Dã đặt ly rượu có mấy viên đá lạnh trước mặt anh, hỏi: "Ai thế?"
"Một con thỏ bị dọa sợ," Văn Tự đáp, "Chắc là khỏi uống rượu rồi."
Thôi Minh Dã tỏ vẻ trách cứ: "Sao không nói sớm, lãng phí của trời."
"Không trách tôi được, tôi cũng không ngờ," Văn Tự nhún vai, "Tôi đã cho người canh ở Sơn Việt Trang, kế hoạch ban đầu là hai ngày nữa dọa sơ sơ rồi mang về. Không ngờ gan cậu ấy còn nhỏ hơn dự đoán, tối nay đã chịu không nổi. À đúng rồi, con mèo anh cho người đưa về rồi chứ?
"Diêu Tức đưa về rồi."
"Vậy được, tối nay đón cả thỏ lẫn mèo về sớm," Văn Tự gật gù, tuy không được uống rượu ngon nhưng trông vẫn rất hài lòng. Anh vươn vai, trước khi đứng dậy còn có hứng thú bình luận về quả táo đầy vết cắt trên bàn: "Nghệ thuật trang trí của anh ngày càng sống động nhỉ."
Thôi Minh Dã thu ly rượu về, liếc mắt nhìn, không mấy để ý: "Tác phẩm của Diêu Tức. Hai ngày nay cậu ta lại nổi nóng, hễ đưa lên quả nào là khứa quả đó, còn bảo sớm muộn gì cũng sẽ khứa vào mặt tôi."
Lời bình của Thôi Minh Dã đối với chuyện này là: "Tôi chúc cậu ta thành công vậy."