—
Có người hét lên. Có lẽ là người qua đường xui xẻo đi ngang qua khu vực này, họ không dám đến gần, nhưng theo bản năng vẫn kêu thất thanh.
Tiếng động cơ xe địa hình vẫn còn, vừa nghiền nát mặt đất vừa đè nặng lên màng nhĩ. Không đếm được cụ thể mấy giây, âm thanh dần nhỏ lại, chỉ còn những tiếng la hét nối tiếp nhau vang vọng.
Lý Vũ Du muốn quay đầu lại, nhưng đã bị người ta thô bạo ép trở về. Cằm của Văn Tự ghì sát vào sống mũi cậu: "Cậu định làm gì?"
Lý Vũ Du giãy giụa không được, cũng không nói nổi một lời.
Văn Tự nhìn thấu ý định của cậu: "Cậu nghĩ nhiều rồi. Dù là laptop hay mặt dây chuyền quý giá của cậu, giờ cũng chỉ là mớ sắt vụn thôi."
Lại có thêm vài người qua đường đáng thương bị cảnh tượng thu hút mà tới gần, rồi tiếp tục hét lên. Hình như có ai đó đang gọi cảnh sát.
Văn Tự không để Lý Vũ Du có cơ hội phản bác thêm, mạnh mẽ kéo tay cậu: "Đi."
Đầu đau quá.
Có thể là do cồn, cũng có thể là vận động kịch liệt, hoặc do cú sốc tâm lý.
Mọi thứ trước mắt toàn là ảo ảnh: đèn đường, cây cối, máu tươi, Văn Tự. Họ lên một chiếc xe, Văn Tự nói gì đó với cậu, nhưng đau đớn khiến cậu chẳng nghe rõ. Mọi chuyện sao lại thành ra thế này? Lý Vũ Du đã quên mất rồi.
Cơn đau dữ dội dần dần nuốt chửng thị giác, thính giác, ký ức, cuối cùng là cả ý thức.
Lúc tỉnh lại, ngay cả mở mắt cũng không có sức, đầu vẫn nặng trĩu, miệng khô khốc vô cùng.
Sau vài hơi thở khó nhọc, Lý Vũ Du tự chẩn đoán tình trạng của mình - chắc là sốt rồi.
Khát đến mức không hé môi nổi, nhưng nước lại tự động đưa đến. Một bàn tay quen thuộc đưa cốc nước ấm đầy đến sát bên môi cậu.
Cậu cố uống hai ngụm, cảm thấy khá hơn đôi chút, tuy giọng vẫn khàn đến khó nghe: "Đây là đâu?"
"Nhà tôi," Văn Tự nói, "Phòng ngủ chính, cậu không nhận ra cũng bình thường."
Ý là giường của Văn Tự. Phòng ngủ chính vẫn giữ phong cách của cả căn nhà, nhìn qua chẳng có chút hơi thở con người nào.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?" Lý Vũ Du lim dim mắt.
"Không lâu," Văn Tự chu đáo mở rèm cửa sổ tự động ra cho cậu, bên ngoài vẫn đen kịt, "Chỉ một ngày."
Có tiếng gì đó rơi xuống sàn. Lúc này Vũ Du mới nhận ra trong phòng ngủ còn có người thứ ba.
Giả Vân Xuyên nói xin lỗi, nhặt lọ thuốc trên sàn đặt lại lên tủ đầu giường: "Tôi không chắc nên dùng thuốc nào, nên mang hết tới đây."
Văn Tự hỏi: "Uống cái nào?"
Lý Vũ Du yếu ớt, cũng chẳng còn tâm trí để uống thuốc: "Chuyện tối qua thế nào rồi?"
Văn Tự phớt lờ: "Uống cái nào?"
Lý Vũ Du đành thỏa hiệp: "Đưa cho tôi cái màu xanh lá ấy."
Đợi đến khi cậu bị ép uống xong nửa bát cháo, thêm một cốc nước đầy, cuối cùng nuốt hai viên hạ sốt, Văn Tự mới thong thả báo kết quả: "Xe địa hình không biển số, đâm người xong bỏ chạy. Hoa Tiên Tử giờ đã thành bánh Tiên Tử, chết hẳn rồi."
Giả Vân Xuyên bổ sung: "Vì đoạn đường đó khá đặc biệt, cả tuyến chẳng có camera giám sát. Cảnh sát điều tra quan hệ xã hội của Hoa Tiên Tử, phát hiện hắn chỉ là một tên trộm vặt, mới ra tù được hai ngày nay, đây là lần đầu tiên gây án sau khi thả. Chưa tra ra được đối tượng tình nghi nào, hiện coi như vụ gây tai nạn rồi bỏ trốn mà truy bắt, nhưng e rằng hi vọng rất mong manh."
Không có đối tượng tình nghi. Vì người lẽ ra phải bị nghiền dưới bánh xe chính là cậu.
Giả Vân Xuyên đưa thuốc xong thì rời khỏi phòng ngủ. Sau khi cửa khép lại, bộ não gần như tê liệt của Lý Vũ Du miễn cưỡng hoạt động: "Chúng nhắm vào tôi, nhưng sao lại giết nhầm người?"
Văn Tự đưa tay sờ trán cậu, hình như không hài lòng với nhiệt độ.
"Vì thiết bị định vị ở trên hộp."
Lý Vũ Du nhất thời chưa hiểu được: "Ý anh là gì?"
Văn Tự kiên nhẫn giải thích lại: "Thiết bị định vị ở trên hộp, mục tiêu của sát thủ là người mang thiết bị đó."
Tức là không liên quan đến thứ gì trong hộp cả. Đối phương chẳng quan tâm bên trong laptop chứa gì, chỉ coi đó là công cụ đánh dấu mục tiêu.
"Vậy là chúng chờ tôi đến quán của Dương Hoa, rồi lợi dụng đoạn đường không có camera kia, làm dấu cho người ra tay," Lý Vũ Du lẩm bẩm, "Nhưng sao chúng biết tôi sẽ đến quán Dương Hoa?"
"Xem ra đầu óc vẫn chưa cháy hỏng hết," Văn Tự nói, "Cho nên khả năng là kẻ thuê sát thủ rất quen thuộc với cậu, biết hết các mối quan hệ của cậu, hoặc là—"
Anh ta ngừng lại một lúc mới nói tiếp: "Là Dương Hoa ra tay."
Lý Vũ Du há hốc mồm: "Tại sao chứ? Tôi với anh ta quen biết nhiều năm, trước giờ không thù oán gì, quan hệ cũng tốt, lần trước tôi nhờ giúp đỡ, anh ta cũng rất nhiệt tình mà."
"Làm ăn buôn bán," Văn Tự nói gọn lỏn, "Vì lợi mà làm. Anh ta chưa chắc là kẻ thật sự muốn hại cậu, có lẽ chỉ nhận tiền rồi tiện tay đẩy một cái."
"Nhưng mà, khụ—" Lý Vũ Du định nói gì đó, lại bị cơn ho cắt ngang. Ho dữ dội như muốn lôi hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Văn Tự dừng cuộc trò chuyện, ấn cậu nằm lại xuống giường: "Cậu nghỉ trước đi, nói sau."
Dương Hoa thực sự có liên quan đến những kẻ truy sát mình sao?
Trong cơn ho dai dẳng chưa dứt, Lý Vũ Du nhớ lại những mảnh ký ức giữa họ. Cậu biết Dương Hoa là người làm ăn, nhưng lần đầu cả tổ đến quán bar nhỏ của anh ta, vì không mang đủ tiền nên Dương Hoa đã bớt cho họ một khoản. Sau này, anh ta cũng thường để dành cho họ một bàn. Dù rõ ràng hiểu bản chất Dương Hoa vẫn là thương nhân, nhưng nghĩ đến sự tử tế từng nhận được, Lý Vũ Du vẫn khó lòng tin rằng tất cả chỉ là giả tạo.
Mấy năm qua Lý Vũ Du hiếm khi ốm đau, lần này như muốn bù lại hết thảy những gì thiếu sót trước đó, cậu đổ bệnh rất nặng. Ban ngày tỉnh táo chẳng được bao lâu, mà dù có tỉnh thì cũng mê man ngơ ngác.
Văn Tự cực kỳ kiên nhẫn, đích thân lo liệu mọi thứ, ngày nào cũng đưa cơm đưa thuốc đúng giờ, thậm chí còn đút tận miệng. Cả đời Lý Vũ Du chưa từng được chăm sóc như vậy, mỗi lần định nói để mình tự làm, Văn Tự chỉ thẳng thừng gạt đi "cậu không có quyền phản đối".
Hai ngày liền không bước ra khỏi phòng ngủ chính, cậu gần như sinh ra ảo giác rằng núi yên ngày dài*, nhưng cậu biết đó chỉ là ảo giác.
*Thành ngữ 山静日长 (Sơn tĩnh nhật trường): xuất xứ từ Nam Tống, miêu tả cảnh núi non yên tĩnh, thời gian như kéo dài vô tận; ẩn dụ cuộc sống ẩn cư thanh nhàn, tĩnh lặng đối lập với sự hỗn loạn ngoài kia.
Nuốt thêm một thìa cháo, Lý Vũ Du hỏi: "Có tin tức gì về Nghiêm Nhược Vân không?"
Văn Tự lắc đầu: "Tạm thời chưa có."
Bản thân Lý Vũ Du cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều. Lúc tổ bọn họ giải tán, không ai muốn ở lại Khu 11, nên Lan Thanh về Trầm Bình, Nghiêm Nhược Vân có lẽ cũng về quê rồi, nghe nói cách tận năm khu, xa không với tới.
Văn Tự đút thuốc xong thì về thư phòng. Lý Vũ Du chịu đựng cơn khó chịu, gắng gượng ngồi dậy.
Bỗng cậu nghĩ, nếu như Nghiêm Nhược Vân để lại laptop ở chỗ Dương Hoa, liệu Lan Thanh có còn vài di vật chưa được xử lý không? Tuy khả năng không lớn, nhưng hiện giờ chẳng còn manh mối nào, đành liều một phen.
Cậu khó nhọc cầm lấy điện thoại. Lần trước sau khi trao đổi với nữ công nhân ở nhà máy thực phẩm, dù đối phương không muốn nói gì thêm, Lý Vũ Du vẫn kiên trì xin số.
Cậu gọi điện, không ai nghe máy, chắc đang bận làm trong xưởng.
【Xin hỏi lúc Lan Thanh qua đời có để lại di vật gì không?】
Lý Vũ Du gõ từng chữ một rồi gửi tin nhắn đi.
Cảm giác bất lực. Bất lực về tâm lý, bất lực về thể xác. Lỹ Vũ Du ốm suốt ba ngày, cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, tuy vẫn rã rời toàn thân, nhưng ít ra cơn đau đầu và ho đã dịu bớt.
Đồng hồ sinh học cũng dần trở lại bình thường, dù sáng hôm đó cậu bị đánh thức bởi tiếng ồn ào.
Không xa có tiếng người lạ nói chuyện, khiến thần kinh cậu lập tức căng lên, nhưng nghe thêm vài câu mới phát hiện không phải người thật, mà là Văn Tự đang bật loa ngoài nói chuyện. Không nghe rõ đối phương là ai, chỉ thấy giọng rất trầm, khẩu khí dữ dằn như đang quát tháo gì đó.
Mười phút sau tiếng nói biến mất, Văn Tự như thường lệ bưng khay thức ăn vào: "Hôm nay cậu dậy sớm nhỉ."
Lý Vũ Du dụi mắt hỏi: "Vừa rồi là ai vậy?"
"Người nhà," Văn Tự lần này không đút, chỉ để khay lên tủ đầu giường, "Nhà có chút chuyện, tôi với Giả Vân Xuyên phải về một chuyến. Cậu ở đây rất an toàn."
Muốn hỏi đó là chuyện gì, nhưng nghe đến chuyện nhà lại cảm thấy mình không có quyền can thiệp. Trong cơn mơ màng, dường như cậu còn nghe Văn Tự chào tạm biệt, nhưng Lý Vũ Du chẳng còn sức đáp lại.
Thời gian càng khổ sở thì lại càng dài. Nhất là khi chỉ còn một mình.
Mười tiếng đồng hồ dài như mười năm, nhìn mặt trời lên cao rồi lại lặn xuống, cuối cùng cũng nhận được hồi âm mà mình mong đợi trước khi hoàng hôn tắt hẳn. Nhưng nội dung tin nhắn từ nữ công nhân khiến cậu hơi thất vọng:【Không có di vật.】
Nói thất vọng thì cũng không hẳn, thật ra từ đầu đã chẳng đặt nhiều hy vọng.
Dù vậy, Lý Vũ Du vẫn nghiêm túc nhắn lại một câu:【Cảm ơn.】
Nhớ ra cả ngày chưa uống thuốc, Lý Vũ Du chống người ngồi dậy, uống bù cho đủ liều hôm nay.
Vừa nuốt xong, tin nhắn của Diêu Tức lại nhảy ra.
Nói thật thì trong hai mươi tin nhắn trên chiếc điện thoại này, có lẽ mười tám cái đến từ Diêu Tức, trong đó có mười bảy cái đều là lời lẽ linh tinh vô nghĩa. Nhưng lần này cậu ta gửi tới một câu khiến người ta mù mờ:【Nghe nói chúng ta thành đồng nghiệp rồi à?】
Lý Vũ Du:【Có ý gì?】
Diêu Tức:【Có người chụp được ảnh cậu với Văn Tự ôm vai bá cổ trong quán bar, bị đám An Hưởng biết được, làm ầm lên tới chỗ ông cụ nhà họ Văn đòi công đạo, ông cụ gọi Văn Tự về rồi.】
Lý Vũ Du há hốc mồm. Vậy chuyện nhà mà Văn Tự nói là chuyện này sao?
Cậu vô thức quan tâm tới vấn đề quan trọng nhất:【Trong ảnh có rõ mặt tôi không?】
Diêu Tức:【Không. Một con thỏ với một con sói đuôi to, cái đồng hồ trên tay Văn Tự quá dễ nhận ra, nhưng cậu thì chưa bị lộ. Tạm thời chỉ xem như một rắc rối từ trên trời rơi xuống thôi, yên tâm.】
Lý Vũ Du:【Vậy giờ sẽ thế nào?】
Diêu Tức:【Không sao, trong cái giới này chuyện ngoại tình cũng bình thường như bước ra khỏi cửa vậy, vốn dĩ cũng chẳng có tình cảm gì, chỉ là tiện cho An Hưởng một cái cớ để gây áp lực thôi.】
Lý Vũ Du nhớ lại lúc ở quán Dương Hoa, khi đó mải hỏi tung tích Nghiêm Nhược Vân, hoàn toàn không chú ý ai chụp ảnh. Có lẽ là kẻ nào đó nhận ra Văn Tự, cố tình chụp để đòi tiền.
Cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này thật vô lý, không đầu không đuôi.
Diêu Tức tiếp tục nhắn tới:【Dù sao thì cũng chúc mừng cậu đổi nghề.】
【Tôi có thể truyền thụ cho cậu mấy bí kíp làm con báo con.】
Vốn đã mệt mỏi bởi đủ thứ chuyện, lại nghe Diêu Tức nói nhăng nói cuội, Lý Vũ Du khóc không ra nước mắt. Cậu quăng điện thoại sang một bên, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng điện thoại vẫn rung liên tục, Lý Vũ Du thẹn quá hóa giận, định chặn thẳng tin nhắn của Diêu Tức. Cầm điện thoại lên xem, bất ngờ phát hiện một bức ảnh mới được gửi đến.
Ảnh đến từ nữ công nhân kia.
【Trước đây có một bức di thư, sau đó bị đốt rồi. Bạn bè của Lan Thanh không nhiều, cậu quan tâm cô ấy như vậy, có thể xem thử.】