Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu

Chương 37

Giọng Lý Vũ Du có chút mất ổn định: "Ý chị là gì?"

"Ý trên mặt chữ," giọng Thành Vi hơi gấp gáp, "Giờ em có ra được không?"

Lý Vũ Du suy nghĩ nghiêm túc về khả năng này: "Xung quanh không có người canh gác nghiêm ngặt, nhưng toàn bộ căn nhà đã mở chế độ phòng vệ. Nếu em tìm được nút tắt chế độ này, chắc là có thể ra ngoài."

"Vậy mau tìm thử đi," Thành Vi nói, "Hoặc nghĩ cách khác, phải nhanh chóng rời khỏi đó."

Lý Vũ Du hít sâu một hơi: "Chị nói cho em biết trước đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Điện thoại phía Thành Vi bị cắt ngang. Nhưng chỉ một giây sau, cô ấy gọi lại, lần này âm thanh rõ ràng hơn nhiều.

"Những ca bệnh liên quan đến LSD-29 mà chị điều tra, bọn họ từng đến ba bệnh viện khác nhau để chữa trị. Sau khi tìm hiểu sâu hơn, chị phát hiện có một nhà máy dược Lâm Nguyên ở Khu 14 từng cung cấp thuốc cho một trong những bệnh viện này. Mà bệnh viện đó lại do nhà họ Văn đầu tư."

Nghe vậy, tim Lý Vũ Du lại bắt đầu đập dồn dập, nhưng vẫn giữ lý trí mà đáp: "Chuyện này cũng không thể chứng minh được Văn Tự có liên quan trực tiếp đến LSD-29 chứ?"

"Nhưng em cũng đâu thể chứng minh được giữa họ hoàn toàn không có liên quan," Thành Vi nói, "Em còn nhớ đàn anh Nghiêm Nhược Vân của em không?"

Tất nhiên là nhớ.

"Vâng," Lý Vũ Du đáp, "Em đang tìm anh ấy."

"Sau khi rời khỏi Viện Quân Khoa, anh ấy đã vào làm cho nhà máy dược Lâm Nguyên, và giờ thì mất liên lạc rồi."

"Bây giờ chị không thể nói nhiều với em," Thành Vi dặn dò lần cuối, "Em lo tìm cách thoát ra trước đi, chúng ta gặp nhau càng sớm càng tốt."

Cúp máy xong, Lý Vũ Du mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

Cậu dĩ nhiên từng băn băn khoăn vì sao Văn Tự lại giúp mình, thậm chí đã thẳng thắn hỏi qua, mà câu trả lời của Văn Tự lúc nào cũng chỉ có một.

Anh ta đã bốn lần nói "Thích cậu". Chỉ là Lý Vũ Du không thể thật sự tin vào câu nói ấy.

Lý Vũ Du buộc bản thân không được nghĩ ngợi nhiều. Việc cấp bách nhất lúc này là gặp Thành Vi trước, xem tài liệu rồi mới quyết định được.

Kiểu thiết kế lạnh lẽo và tối giản của căn nhà lại thành ra hữu ích lúc này.

Lý Vũ Du bắt đầu cẩn thận quan sát căn phòng, cũng giống như biệt thự kia của Văn Tự, đều dùng rất nhiều kim loại mạ titan và chất liệu gương, dải đèn tuyến tính vừa dẫn hướng lối đi vừa phân chia các khu vực. Tất cả đồ nội thất trong tầm mắt đều thuộc hệ thống điều khiển trung tâm: rèm cửa, sofa, máy tạo ẩm... những công tắc âm tường thì nhiều vô kể.

Khu điều khiển an ninh và giám sát chắc chắn không thể đặt ở phòng khách, nơi ai cũng có thể ra vào. Phòng ngủ chính thì cậu đã ở mấy hôm nay, chẳng phát hiện thiết bị gì lạ. Lý Vũ Du cẩn thận lục soát vài góc khuất kín đáo, nhưng vẫn không có manh mối gì.

Trong lúc tìm kiếm, tin nhắn thứ hai từ Văn Tự đến:【Sao không trả lời? Không phải lại đang nhớ bạn trai cũ đấy chứ?】

Lý Vũ Du suy nghĩ một chút rồi nhắn:【Không có, đang chuẩn bị ngủ.】

Trả lời xong, cậu đã đứng trước cửa thư phòng.

Chỉ còn nơi này thôi, nơi Văn Tự ở lâu nhất, còn cậu thì chưa từng bước chân vào.

Lý Vũ Du đẩy cửa ra. Thiết kế thư phòng cũng giống các khu vực khác, nhưng vô cùng rộng rãi, thậm chí còn thoang thoảng mùi hương nhẹ. Nổi bật nhất là một giá sách khổng lồ, loại sách nào cũng có. Trên bàn đặt một chiếc laptop mới tinh và vài tập tài liệu.

Do dự giây lát, Lý Vũ Du lật xem tài liệu, nhưng chẳng có gì quan trọng, chỉ là mấy bản báo cáo tài chính doanh nghiệp.

Mở laptop cần có mật khẩu, cậu sợ nhập sai sẽ báo động nên dứt khoát bỏ qua. Ngăn kéo dưới bàn thì không khóa, có thể mở tùy ý, nhưng bên trong cũng chỉ có ghim giấy và vài món đồ văn phòng lặt vặt, không hề có tài liệu.

Ở góc ngoài cùng của giá sách đặt một chiếc két sắt, rõ ràng bên trong cất giữ những thứ quan trọng nhất trong phòng. Nhưng két sắt trông còn phức tạp hơn cả laptop, Lý Vũ Du không dám thử.

Tổng kết lại, vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Lý Vũ Du cúi người đến mức hơi đau lưng, định đứng thẳng dậy nghỉ một chút thì bỗng phát hiện dưới gầm bàn làm việc có một cái máy hủy tài liệu.

Có lẽ vì bình thường ít dùng nên bên trong trống trơn, chỉ có một nắm giấy vụn, nhìn qua thì vừa đủ ghép thành một hai tờ giấy trắng.

Không biết đã chạm phải sợi dây thần kinh nào, rõ ràng đang tìm thiết bị an ninh, tay Lý Vũ Du lại vươn thẳng về phía chiếc máy hủy tài liệu. Cậu tắt công tắc, lấy đám giấy vụn ra, trải đều trên mặt bàn.

Thế là cậu nhìn thấy trên một mảnh giấy nhỏ có một chữ "Vân" rất khó nhận ra.

Cậu lập tức lục tìm trong phần giấy vụn còn lại, quả nhiên phát hiện thêm một chữ "Nghiêm" và một chữ "Nhược".

Trong quãng thời gian bị bệnh, Lý Vũ Du đã hỏi đi hỏi lại Văn Tự ba lần, có dò la được tung tích của Nghiêm Nhược Vân chưa.

Mà câu trả lời của Văn Tự lúc nào cũng rất chắc chắn — vẫn chưa.

Một tiếng sau, cuộc gọi của Thành Vi lại đến.

Cô vẫn đi thẳng vào trọng tâm: "Tìm được chưa?"

"Tìm được rồi," Lý Vũ Du đáp, "Nhưng em vẫn chưa biết cách vận hành, sợ sẽ kích hoạt báo động."

"Tốt," Thành Vi nói, "Em nghiên cứu thêm đi, thành công thì báo chị, chị lái xe đến đón em ngay."

"Chị Vi," Lý Vũ Du gọi thẳng tên cô, "Chị chắc chắn đàn anh Nghiêm Nhược Vân đã vào nhà máy dược Lâm Nguyên chứ?"

"Chắc chắn."

"Anh ấy còn sống không? Chị từng đi tìm chưa?"

"Chị không biết," Thành Vi đáp, "Đợi em ra được rồi thì chúng ta có thể cùng đi tìm, nhưng cũng không rõ ở đó có thiết bị kiểm soát quyền ra vào gì không."

"Em tìm được tài liệu về Nghiêm Nhược Vân trong thư phòng của Văn Tự," Lý Vũ Du nói tiếp, "Nhưng bị xé vụn rồi, em không chắc bên trong có nội dung gì."

"Bất kể là gì, anh ta đều có liên quan đến nhà máy dược Lâm Nguyên," Thành Vi đáp, "Em còn do dự sao? Em tin anh ta đến vậy à?"

Lý Vũ Du nhắm mắt lại, ăn ngay nói thật: "Anh ta từng cứu em hai lần, lần trước ở bến tàu khi gặp truy binh còn thay em chịu một vết thương, chính tay em đã khâu vết thương cho anh ta."

Điện thoại bên kia im lặng chốc lát.

Thành Vi hỏi ngược lại: "Em có thực sự hiểu rõ Văn Tự không? Theo chị được biết, anh ta là một kẻ rất vị kỷ. Em có từng nghĩ vì sao anh ta lại phải bảo vệ em chưa? Giá trị của em đối với anh ta là gì?"

Lý Vũ Du: "Em không biết."

"Nghe có vẻ hai người đã ở cạnh nhau khá lâu rồi, vậy chắc em cũng hiểu rõ, loại người như Văn Tự vốn chẳng bao giờ tính toán thiệt hơn. Với bọn họ, tài sản hao tổn, lời nói dối, thời gian bỏ ra, thậm chí cả rủi ro và thương tích đều chỉ là những hy sinh tất yếu để đạt được mục đích, chẳng có gì lạ. Ai dám đảm bảo anh ta không có liên quan gì đến đám lính đánh thuê? Dù hiện giờ chị cũng chưa biết rốt cuộc anh ta muốn cái gì, nhưng chị cảm thấy mục tiêu của anh ta sắp đạt được rồi," Thành Vi ngừng một chút, "Chẳng phải bây giờ em đang rất lệ thuộc vào anh ta sao? Trong khi ngay cả anh ta muốn gì, em còn không biết."

Lệ thuộc vào Văn Tự. Điều này, Lý Vũ Du không thể phủ nhận.

Ngay khoảnh khắc nhận ra Lan Thanh có thể đã bị sát hại, cậu không suy nghĩ gì mà lập tức nhắn tin cho Văn Tự.

"Được," Lý Vũ Du nói, "Em hiểu rồi. Đợi em nghiên cứu xong cách vận hành, em sẽ gọi lại cho chị."

Thiết bị điều khiển an ninh thật ra dễ dùng hơn tưởng tượng, chỉ là vị trí của nó quá khó tìm - nếu không phải trong lúc giật mình lùi lại và vô tình chạm vào quyển《Lịch sử triết học》, chắc chắn cậu sẽ chẳng thể phát hiện ra bảng điều khiển phía sau cánh cửa bí mật này.

Trên đó đánh dấu rõ các thiết bị tương ứng: máy cảm ứng ánh sáng, cảm ứng hồng ngoại, cảm biến nhiệt độ, cùng toàn bộ camera giám sát quanh nhà.

Lý Vũ Du cứ tưởng cần có mật mã, nhưng kỳ lạ là chẳng hề xuất hiện giao diện yêu cầu nào. Chạm vào rồi bấm lại nút xác nhận, nút bấm liền xám đi, thoát khỏi trạng thái hoạt động.

Sau khi vô hiệu hóa tất cả thiết bị an ninh, Lý Vũ Du dường như lại rơi vào một khoảng lặng dài lê thê.

Cuối cùng, cậu hạ quyết tâm, gọi lại cho Thành Vi.

"Chị Vi," Lý Vũ Du nói, "Em thành công rồi, vừa nãy em xuống xem thử, chắc chắn trong bán kính một trăm mét quanh đây không có ai khác."

"Tốt lắm, Văn Tự chắc hẳn rất tin tưởng vào thiết bị của mình, đồng thời cũng tin rằng em tin tưởng anh ta," Thành Vi nói, "Chị đến ngay."

"Chị nhận được địa chỉ em gửi chưa?"

"Nhận rồi," bên Thành Vi vang lên tiếng lục tìm chìa khóa, "Điện thoại còn pin chứ? Em giữ máy với chị, nếu phát hiện có bảo vệ ở dưới, lập tức báo cho chị."

Lý Vũ Du gom hết đống giấy vụn cho vào một túi nhựa.

Điện thoại vẫn kết nối, nhưng hai bên không ai nói gì, chỉ nghe thoang thoảng tiếng xe cộ bên Thành Vi.

Hai mươi phút sau, Lý Vũ Du nghe tiếng xe phanh dưới lầu.

"Chị Vi, chị đến chưa?"

"Chị?" Giọng Thành Vi đầy ngạc nhiên, "Chưa đâu, ít nhất còn nửa tiếng nữa, bên em—"

Không phải Thành Vi.

Lý Vũ Du lập tức đứng dậy, không cúp máy, chỉ chỉnh âm lượng xuống thấp nhất.

Tính toán kỹ càng đến đâu cũng không ngờ người về trước lại là Văn Tự - người trước đó từng nói tạm thời không thể về. Nhưng bây giờ để mọi thứ trở về nguyên trạng gần như là không thể. Lý Vũ Du không biết làm sao để đóng cửa bí mật, và đống giấy vụn trong tay cũng không kịp bỏ lại vào máy hủy.

Cậu vẫn đứng tại chỗ lúng túng, trong khi tiếng bước chân của Văn Tự đã rất gần.

Ít nhất không thể ở lại đây, Lý Vũ Du hoảng hốt mở cửa thư phòng, vừa hay đụng mặt Văn Tự.

"Sao cậu lại ở đây?" Văn Tự ung dung nhìn cậu.

"Tôi—" Lý Vũ Du nghẹn lời.

"Sao vậy, cậu muốn đóng góp ý kiến gì về việc trang trí thư phòng của tôi à," ánh mắt Văn Tự lướt qua sau lưng cậu, "Nên mới lục tung thế này?"

Anh ta từng bước tiến tới, Lý Vũ Du cũng chỉ có thể lùi theo. Cho đến khi lưng chạm vào mép bàn, không còn một khoảng trống nào để lùi thêm nữa.

"Anh có đang giấu tôi chuyện gì không?" Lý Vũ Du mở miệng, giọng run run.

"Vậy đây là lý do cậu tự tiện vào phòng tôi?"

Văn Tự vẫn tiến đến gần, Lý Vũ Du cuối cùng cũng đã tới bước đường cùng - cậu rút khẩu súng PB giấu sau lưng ra, giơ thẳng trước ngực: "Đừng nhúc nhích."

Văn Tự lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhất từ trước đến nay kể từ khi Lý Vũ Du quen biết anh ta, nhưng lời nói vẫn đầy uy h**p: "Giờ cậu đang dùng súng tôi đưa để chĩa vào tôi à?"

Lý Vũ Du vẫn lặp lại: "Đừng nhúc nhích."

Văn Tự tiếp tục bước tới: "Vậy thử xem, bắn đi."

Tay Lý Vũ Du run rẩy.

"Tôi vì cậu mà làm biết bao nhiêu chuyện, giờ cậu lại muốn giết tôi sao?" Văn Tự hỏi, "Cậu có dám bắn không?"

"Quá tam ba bận," Lý Vũ Du cũng buông ra những lời cứng rắn hiếm hoi, "Anh mà tiến thêm một bước nữa, tôi thật sự sẽ nổ súng."

Đoàng—

Khẩu súng lục PB gắn thêm ống giảm thanh hình trụ nên tiếng nổ đầu nòng đã nhỏ đi nhiều, nhưng trong căn phòng tĩnh lặng tuyệt đối, âm thanh vang lên vẫn vô cùng đột ngột.

Bàn tay Lý Vũ Du bật ra, khẩu súng rơi xuống sàn.

Cậu hoảng loạn ngồi thụp xuống, run rẩy hồi lâu, dường như lúc này cậu mới sực nhớ đến chiếc điện thoại. Cuộc gọi vẫn còn kết nối, Lý Vũ Du run tay chỉnh âm lượng lên: "Chị Vi."

"Sao vậy?" Thành Vi bên kia rất yên tĩnh, như đang dừng xe bên đường, "Xảy ra chuyện gì?"

"Em... em không định bắn," Lý Vũ Du lắp bắp nói, "Nhưng súng... súng nó tự cướp cò."

Bình Luận (0)
Comment