—
Gần tòa nhà bỏ hoang có một cây cầu, là con đường duy nhất bắc qua sông. Cầu như một ranh giới chia đôi hai bên: phía tây toàn là khu ổ chuột bẩn thỉu, hỗn tạp, trừ việc qua đây mua rau rẻ thì chẳng ai muốn bước sang; còn về phía đông, chỉ đi thêm vài trăm mét nữa là đến một thị trấn chỉn chu, quy củ hẳn hoi.
Tòa nhà bỏ hoang đương nhiên nằm ở phía tây. Nói đúng ra, nó thậm chí còn không thể gọi là một "tòa nhà", vì chẳng có lấy dáng dấp gì của nhà cửa - chỉ có vài bức tường cao dựng trơ trọi, bao quanh một khoảng đất trống, trở thành chỗ nghỉ chân lý tưởng cho đám người lang thang.
Và tất nhiên cũng có mấy đứa trẻ trong đó.
"Ủa, sao lại thêm một đứa nữa? Lần trước tôi đến chỉ thấy có năm đứa thôi mà."
"Không nuôi nổi thì vứt đi thôi. Qua cầu nhiều sẽ thấy ngay, hôm nay thêm một đứa, mai thêm hai đứa, chuyện thường ấy mà."
"Đứa mới tới này trông không ổn, gầy quá, nhỏ quá, e là chẳng sống được bao lâu."
"Thì kiếp sau ráng đầu thai tốt hơn đi. Mau đi thôi, chỗ này hôi quá."
Đây là lần thứ ba Du Cầm qua cầu vào lúc nửa đêm. Bà sống ở phía đông, sang phía tây để tìm một người quen cũ. Nhưng cả ba lần, chờ đến tận khuya vẫn chẳng thấy bóng dáng đối phương, chỉ đành tay không quay về.
Đêm hôm khuya khoắt, người qua lại thưa thớt, dân lang thang ngủ say, chỉ có mấy đứa trẻ còn dư sức, mở to mắt nhìn chằm chằm bà. Du Cầm lấy từ giỏ ra nửa chai nước ném tới, bị lũ trẻ tranh nhau giành lấy trong tích tắc.
Chúng đều chen chúc trong khoảng đất trống của tòa nhà bỏ hoang, chỉ có đứa mới đến là vẫn lặng lẽ ngồi xổm ở đầu cầu, không tham gia tranh giành. Du Cầm nhớ lần nào đi ngang qua, nó cũng chỉ yên lặng ôm gối co ro một chỗ, chắc nó cũng biết mình không đủ sức để tranh. Những đứa khác có thể vì nửa cái bánh bao mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, còn nó thì chỉ như con thỏ nép dưới gầm cầu, mở to đôi mắt tròn xoe, gặm mấy cọng rau dại.
Du Cầm bước tới hỏi: "Con không khát sao? Không muốn uống nước à?"
Bà cũng biết là mình hỏi thừa, lũ trẻ lang thang này hiếm đứa nào nghe hiểu được lời. Nhưng đứa nhỏ mới đến này lại hiểu. Nó chỉ vào cái cây bên cạnh, trên đoạn cành thấp lủng lẳng một chiếc túi nhựa nhặt được.
Du Cầm lặng lẽ quan sát nó một lúc, hỏi tiếp: "Sao không qua bên kia? Bên ấy đâu chỉ có một cái cây."
Câu này đứa nhỏ suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn hiểu được, nó giơ tay chỉ lên trời. Du Cầm liền nhận ra ý nó, bên này có nắng chiếu vào.
Cũng lanh lợi đấy, biết hứng nước ngưng tụ*, cũng biết có ánh mặt trời thì mới có thứ nước ấy. Dù chắc nó chẳng hiểu nguyên lý trong đó, nhưng lại có khả năng quan sát rất nhạy bén. Chỉ tiếc là, quan sát giỏi thì có ích gì? Du Cầm nhìn nó, nhờ cái đầu nhỏ này mà còn có thể tự tìm được nước uống, nhưng đồ ăn thì chẳng tranh nổi với đám kia, vài hôm nữa rồi cũng đói lả mà chết thôi.
*Nước ngưng tụ: là nước được tạo thành khi hơi nước trong không khí gặp lạnh, ngưng tụ lại thành giọt.
Có lẽ vì tuổi già, cũng có thể vì nỗi hụt hẫng khi không tìm được người xưa, Du Cầm bỗng quyết định: "Đứng dậy, đi theo bà."
Đứa nhỏ còn hiểu chuyện và thông minh hơn cả dự đoán, không khóc không quấy, còn biết nhìn sắc mặt mà đoán tâm trạng của bà. Chỉ tiếc là nhát quá, thường xuyên bị mấy con chó đi ngang hù cho sợ hãi.
Du Cầm là một cô giáo đã về hưu, chưa từng kết hôn hay sinh con, mấy năm gần đây sức khỏe cũng dần suy yếu, thường xuyên phải đi viện. Bà vốn định nhận đứa nhỏ làm con nuôi, nhưng khi nhờ người quen làm thủ tục mới biết một người già neo đơn như bà không đủ điều kiện. Chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn, giữ nó lại trong nhà cho ăn cho uống, thì cũng giống như nuôi một con thỏ mà thôi.
Vì không làm thủ tục, bà cũng lười đặt tên, từ đầu đến cuối chỉ gọi thằng bé là "Tiểu Du".
Không ai biết ngày sinh của Tiểu Du, chỉ có thể dựa vào tuổi xương mà đoán chừng. Khi khoảng sáu tuổi, Tiểu Du vẫn nhỏ gầy hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, lại chẳng có năng khiếu ăn nói, nhưng thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng. Nhiều lần Du Cầm đi chợ về, bắt gặp nó đang lén làm những bài toán trong giáo trình cũ của bà. Bà nổi hứng chấm thử, mười ba bài đúng cả mười ba.
Lần đầu tiên Du Cầm thấy tiếc nuối, Tiểu Du không có giấy tờ, không được đi học đàng hoàng.
Nhưng may mà khó mấy cũng có cách. Du Cầm lại quay về nghề cũ, tự tay kèm cặp cho thằng bé. Nhưng kiến thức một người dạy được cũng có hạn. Bà làm việc mấy chục năm, trong trường vẫn còn chút quan hệ, mà trường ở khu phố cũ lại quản lý lỏng lẻo. Thế là bà gửi Tiểu Du sang học ké, còn nhờ mấy đồng nghiệp cũ kèm thêm riêng cho thằng bé, có hoạt động gì cũng cố gắng cho nó tham gia.
Năm Tiểu Du mười hai tuổi, trường tổ chức chuyến đi thực tế đến một ngôi làng hẻo lánh để tìm hiểu cây cỏ. Thằng bé cũng đi theo. Khi về, Du Cầm hỏi: "Chơi vui không?"
"Không vui," Tiểu Du lắc đầu như trống bỏi, "Có chó lớn, dữ lắm."
Du Cầm chẳng biết làm sao, vừa buồn cười vừa bất lực: "Gan con nhỏ thế, sau này bà không còn nữa thì phải làm sao đây."
Một lời thành sấm.
Khi Tiểu Du gần thành niên, cậu đã có thể tự đọc hiểu nhiều bài luận văn, vượt xa khả năng dạy của Du Cầm. Bà bắt đầu lo lắng cho tương lai của cậu. Nhưng điều đáng lo hơn cả là cơ thể vốn đã gắng gượng bấy lâu của bà, nay càng ngày càng tệ.
Trong những giây phút cuối đời, Du Cầm mặt dày làm thêm một việc cuối cùng. Bà liên lạc với một trong những học trò xuất sắc nhất khóa đầu tiên của mình - Lưu Tiên Minh, nghe nói hiện đang làm nghiên cứu ở Viện Nghiên cứu Khoa học Quân sự.
Du Cầm qua đời trong một phòng khám nhỏ. Tiểu Du khóc suốt ba ngày ba đêm, cứ ở lì trong đó không chịu rời đi. Về sau, người ở phòng khám đều khuyên cậu: phải tiếp tục học hành thật tốt, mới xứng đáng với công sức mà Du Cầm đã bỏ ra. Chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy Du Cầm được chôn cất xong, Tiểu Du mới gọi điện thoại cho Lưu Tiên Minh. Từ đó, cậu lần đầu tiên đặt chân đến Khu 11.
Sắc bén, nghiêm khắc, lạnh lùng, vô tình - đó là ấn tượng đầu tiên của Tiểu Du về nơi này. Vốn đã hơi sợ người lạ, cậu luôn cảm thấy gò bó và bất an, như thể từng con phố cậu đi qua đều đang âm thầm dò xét mình.
Có người dẫn cậu đi làm hàng loạt bài kiểm tra. Lúc hoàn thành xong thí nghiệm, ngược lại cậu còn thấy yên tâm hơn một chút. Hai tuần sau khi kiểm tra kết thúc, cậu gặp được Lưu Tiên Minh. Người đàn ông trung niên ấy đeo một cặp kính gọng vàng, mỉm cười với cậu vô cùng hiền hòa.
"Thầy cho em ít tài liệu, em hãy tự học trước," Lưu Tiên Minh nói, "Sau này thầy sẽ đưa em vào tổ nghiên cứu của thầy."
Tiểu Du đón lấy chồng tài liệu, suýt ôm không nổi vì quá nặng.
"Thủ tục và thân phận của em, thầy sẽ nghĩ cách lo liệu. Nhưng trước tiên, em cần có một cái tên chính thức. Em đã đặt tên cho mình chưa?"
Tiểu Du lắc đầu.
Lưu Tiên Minh không muốn tốn quá nhiều thời gian vào chuyện này: "Tên gọi chỉ là một danh xưng thôi. Cô giáo Du nói em thông minh, nếu có môi trường tốt thì nhất định có thể tung cánh bay cao. Vậy thì gọi em là Du Vũ* đi."
*- 游 (Du/Yóu): cùng họ với Du Cầm (游琴); chữ này có nghĩa là bơi lội, rong chơi, du hành.
- 羽 (Vũ/Yǔ): nghĩa gốc là lông vũ, đôi cánh; cũng có hàm ý bay lượn, vút cao.
→ Ghép lại, Du Vũ (游羽) có thể hiểu là "cánh chim tự do, bay lượn khắp trời rộng".
Còn Lý Vũ Du (李雨游) nghĩa là "dạo chơi, rong ruổi dưới mưa".
"Nói thật thì nghe cũng không hay lắm, hơi khó đọc. Quả nhiên là dân nghiên cứu khoa học tự nhiên, chẳng có bao nhiêu vốn văn chương," giọng của Văn Tự xen ngang hồi ức như một lời thuyết minh lạc lõng, "Nhưng mà nghe thế này, hình như Lưu Tiên Minh cũng khá tốt với cậu đấy chứ?"
Lý Vũ Du mặt không đổi sắc: "Lúc đầu tôi cũng nghĩ ông ta là một người rất tốt."
Môi trường mới không dễ để Du Vũ thích nghi, chủ yếu vẫn là do tính cách của cậu. Quá rụt rè, quá gò bó. Lưu Tiên Minh thì bận rộn suốt ngày, chỉ sắp xếp cho cậu một chỗ ở, không thể lúc nào cũng quan tâm đến cảm xúc của cậu được.
Du Vũ sống một mình mấy tháng trời, mãi đến một buổi chiều xuân, Lưu Tiên Minh lần đầu đưa cậu vào Viện Nghiên cứu Khoa học Quân sự.
Đột ngột phải làm quen với bốn người mới, điều đó có chút khó khăn với Du Vũ. May mà cả bốn đàn anh đàn chị đều khá thân thiện: Lan Thanh hiền hòa, giống như một người chị hàng xóm; Thường Viện Viện tính hơi nóng, đôi khi nói năng chẳng dễ nghe, nhưng cũng không làm khó người mới; Nghiêm Nhược Vân thì có phần lạnh nhạt, thường than phiền công việc quá nhiều, đôi lúc người khác bắt chuyện cũng không buồn đáp, may mà Du Vũ vốn ít nói, thế nên lại có thể chung sống hòa thuận; còn Trần Hồi, anh là người dịu dàng nhất, cũng là người biết quan tâm người khác nhất.
Anh luôn kiên nhẫn lắng nghe Du Vũ nói chuyện, dù phần lớn chỉ là cậu lẩm bẩm một mình. Biết Du Vũ không giỏi chủ động hòa nhập với mọi người, nên mỗi lần đi uống rượu ở quán của Dương Hoa, anh đều cố ý rủ cậu đi cùng. Ở quán đó, họ gặp được Thành Vi - một nhân viên kiểm nghiệm thuộc Khu trung ương số 1. Tính cô thẳng thắn đến mức có vẻ lạnh lùng và khó gần, nhưng sau nhiều lần gặp, Lan Thanh và Trần Hồi thỉnh thoảng nhờ cô giúp vài việc lặt vặt, hai bên từ đó dần quen thuộc hơn.
Du Vũ mới đến, cũng phạm không ít sai lầm cơ bản. Viện Quân Khoa rất rộng, cậu lại chẳng biết đường, thường vô ý đi vào khu cấm. Khi ấy, Trần Hồi phải trèo tường vào kéo cậu ra, còn Lan Thanh thì chuẩn bị sẵn khăn giấy ướt trong phòng thí nghiệm, giúp hai người chỉnh lại dáng vẻ cho gọn gàng.
Nhờ những con người ấy, hai năm đầu tiên của Du Vũ ở Viện Quân Khoa trở thành khoảng thời gian bận rộn nhưng cũng vui vẻ nhất. Cậu cuối cùng đã hiểu được ý nghĩa của chữ "tập thể". Từ khi rời khỏi Du Cầm, cậu đi đâu cũng lạc lõng, chẳng hòa nhập được với ai. Nhưng ở nơi này, những con người với cá tính khác nhau lại tạo nên một môi trường náo nhiệt, đầy sức sống, và quan trọng hơn cả là đã bao dung, chấp nhận cậu.
Chỉ có một điều duy nhất không hoàn hảo, tuy tổ của Lưu Tiên Minh có bầu không khí rất hòa hợp, nhưng Viện Quân Khoa vốn không phải nơi dễ sống. Ngay từ khi thành lập, bản chất của nó đã là một tổ chức đặt nặng về chủ nghĩa thành quả, luôn gây áp lực rất lớn cho từng tổ nghiên cứu.
Tổ này vốn tập trung nghiên cứu thuốc điều trị tinh thần. Ngoài những buổi họp định kỳ, Lưu Tiên Minh hiếm khi đến phòng thí nghiệm, ông bận lo toan nhiều việc khác. Nhưng mỗi lần đến, tuy thái độ hòa nhã, ông vẫn không nương tay trong việc thúc giục tiến độ.
Nhờ sự miệt mài ngày đêm của tất cả mọi người, tổ đã đạt được không ít thành quả, mỗi bản báo cáo tiến độ nộp lên đều được cấp trên thống nhất phê duyệt. Riêng Du Vũ còn được Lưu Tiên Minh đặc biệt khen ngợi: tuy là người đến sau cùng, nhưng nhờ năng lực cá nhân, cậu đã giúp tổ vượt qua không ít lần bế tắc.
Chỉ là các tổ khác thì không được may mắn như vậy. Tổ lâu đời nhất ở Khu trung ương số 3 đang nghiên cứu loại thuốc quân dụng mới - thuốc khiến người ta phải nói thật, hiện đã tới giai đoạn then chốt. Đúng lúc quân đội tiền tuyến trong cuộc giao tranh ở biên giới đã bắt giữ được mấy nhân vật trọng yếu, đang cần gấp thuốc để thẩm vấn, nhưng tổ này mãi chẳng có tiến triển gì. Thế là sau khi bị mấy vị đại tá trong Viện Quân Khoa mắng cho một trận, họ liền ra quyết định mới - để Lưu Tiên Minh, người vừa kết thúc dự án trước đó, kiêm luôn việc phát triển thuốc nói thật.
Mãi đến tận bây giờ mới chợt nhận ra, đó chính là khởi đầu của mọi tội ác.
Lưu Tiên Minh nói với bọn họ rằng việc nghiên cứu thuốc nói thật cực kỳ quan trọng, hơn nữa đây là mệnh lệnh từ cấp trên, bắt buộc phải phục tùng. Toàn bộ quá trình sẽ được giám sát và kiểm soát nghiêm ngặt.
Thực tế thì tổ bị giải tán kia cũng chẳng phải là không có thành quả. Sau hai năm, họ đã chiết tách được một loại nguyên tố, về mặt lý thuyết có thể tạo ra ảnh hưởng rõ rệt đến tinh thần. Thế nhưng, họ gặp phải một trở ngại lớn gần như không thể vượt qua: phản ứng đào thải trong cơ thể động vật quá mạnh, khiến nó chẳng thể đạt được hiệu quả như mong muốn.
Không ai dám nghi ngờ quyết định của cấp trên. Suốt một thời gian dài sau đó, các thành viên, kể cả Du Vũ, còn bận rộn hơn trước, đến cơm ba bữa cũng chẳng có thời gian ăn, toàn phải dựa vào đồ ăn nhanh mà sống qua ngày.
Những ngày tháng lặp đi lặp lại, vừa khô khan vừa giày vò, khiến thời gian cũng trở nên chậm chạp. Công tác nghiên cứu gian nan hơn tưởng tượng, ai nấy đều kiệt quệ như đèn sắp cạn dầu. Cho đến một ngày, trước khi hoàn toàn suy sụp, Du Vũ đem LSD-29 đến trước mặt Lưu Tiên Minh.
"Thế là thành công rồi sao?" Văn Tự hỏi.
"Không," Lý Vũ Du lắc đầu, "Tôi đã thất bại."
"Chẳng phải cậu đã tạo ra nó rồi à?"
"Đúng là do tôi tạo ra," Lý Vũ Du đáp, "Nhưng LSD-29 chỉ là một bán thành phẩm, tuyệt đối không thể đưa vào sử dụng."
LSD-29 mạnh hơn tất cả những gì mọi người từng dự đoán, nhưng đồng thời cũng nguy hiểm hơn. Nó là một con quái vật hoàn toàn không thể khống chế.
Trong mười con chuột bạch, có sáu con tinh thần sụp đổ. Số một và số hai lao vào cắn xé nhau, số ba tự hủy hoại bản thân, số bốn ra sức phá hoại dụng cụ thí nghiệm, số năm ủ rũ kiệt quệ, còn số sáu thì liên tục xâm phạm số năm. Chỉ còn lại bốn con miễn cưỡng xem như thành công, có thể làm theo mệnh lệnh như dự tính, trong đó hai con chỉ hoàn thành được khi chịu k*ch th*ch điện.
"Cho nên, LSD-29 căn bản không thể kiểm soát được tỉ lệ thành công," Lưu Tiên Minh nói, "Nó quá bất ổn."
"Đúng vậy," cảnh các đối tượng thí nghiệm phát điên khiến Du Vũ không nỡ nhìn thẳng, "Đây đã là kết quả gần với thành công nhất rồi."
"Thầy hiểu rồi. Nhưng tác dụng thực tế của LSD-29 đối với can thiệp tinh thần còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng," Lưu Tiên Minh nói, "Nếu dùng trên cơ thể người thì..."
"Nếu may mắn thành công, đa số người bình thường sẽ nghe theo mệnh lệnh. Những người có ý chí ngoan cường có lẽ cần thêm biện pháp thôi miên để hỗ trợ, số cực ít còn lại có thể phải dùng sốc điện," tuy chỉ đang khách quan thuật lại, nhưng Du Vũ vẫn khó mà hình dung cảnh tượng đó, "Còn nếu thất bại, hậu quả thế nào cũng có thể xảy ra, phần lớn sẽ trở thành kẻ điên."
Thời hạn quy định từ cấp trên đã cận kề, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có tiến triển gì mới, Lý Vũ Du viết báo cáo cuối cùng, Lưu Tiên Minh chỉnh sửa đôi chút rồi nộp lên. Vận may lại một lần nữa đứng về phía họ, cấp trên duyệt qua mà không đưa ra phê bình. Một là vì tình hình tiền tuyến đã sáng tỏ, lời khai của mấy tù binh không còn quan trọng nữa; hai là so với tổ ở Khu trung ương số 3, họ ít nhất đã có được bước đột phá mang tính thực chất.
Qua nghiên cứu, do LSD-29 thực sự quá khó kiểm soát, cấp trên quyết định dừng hẳn dự án. Họ lo sợ nhất là những nhân tố bất ổn và mối nguy tiềm ẩn, vì vậy ra lệnh tiêu hủy toàn bộ thành quả và tư liệu hiện có.
Sau khi hoàn tất việc tiêu hủy, toàn bộ thành viên trong tổ chào đón kỳ nghỉ mà họ mong chờ đã lâu.
Lan Thanh, Thường Viện Viện và Nghiêm Nhược Vân đều chọn về nhà hoặc tìm bạn cũ ôn chuyện, nhưng Du Vũ thì cả hai đều không có. Trần Hồi nhìn ra được sự nhàn rỗi của cậu, chủ động đi cùng cậu tới vài thắng cảnh xung quanh.
Chính tại đó, Trần Hồi đã hỏi Du Vũ tương lai muốn làm gì. Anh nói với cậu, sau này sẽ lái xe đưa cậu đi biển ngắm hoàng hôn.
"Nghe chuyện cậu với bạn trai cũ, hình như cũng khá lãng mạn đấy."
"Không có, bọn tôi chưa từng ở bên nhau. Chỉ là Trần Hồi thường chăm sóc tôi nên mọi người mới thích đem ra trêu chọc thôi," Lý Vũ Du đáp, "Ngoài Du Cầm ra, Trần Hồi là người đối xử tốt với tôi nhất từ khi tôi sinh ra đến giờ. Tôi quả thật rất dựa dẫm vào anh ấy, thậm chí từng mơ mộng liệu cả đời này có thể ở cạnh anh ấy hay không. Chỉ tiếc là giữa chúng tôi, chưa kịp xảy ra điều gì."
Hạnh phúc cần được vun đắp từ vô số mảnh vụn niềm vui, nhưng khi sụp đổ thì chẳng cần báo trước, chỉ trong một khoảnh khắc là đủ.
Nửa năm sau, tổ nghiên cứu trở lại công việc cũ, tiếp tục nghiên cứu thuốc điều trị tinh thần, cuộc sống cũng dần yên ổn. Những ngày tháng đều đặn kéo dài đến tận năm mới. Cũng giống như kỳ nghỉ lần trước, vì là dịp lễ đặc biệt nên ai nấy đều về nhà, lần này ngay cả Trần Hồi cũng không thể ở lại. Du Vũ không lấy đó làm lạ, bỗng chốc trở về cảnh đơn độc, cậu vốn nghĩ mình sẽ chẳng bận tâm, nào ngờ trong lòng lại dấy lên một nỗi hụt hẫng xa lạ. Thế là sau vài ngày nghỉ ngắn ngủi, cậu quay lại phòng thí nghiệm, thậm chí mấy đêm liền còn ngủ luôn tại đó.
Chỉ là cậu không ngờ, lúc bước ra thì thế giới đã đảo lộn hoàn toàn.
Cho đến nay, cậu vẫn không dám nhớ lại tường tận ngày hôm ấy. Nghiêm Nhược Vân và Lan Thanh hoảng loạn chạy vào, Lan Thanh vốn là người cẩn trọng nhất, vậy mà lại hất đổ cả một dãy lọ thuốc, mảnh thủy tinh văng tung tóe trên sàn, chẳng ai còn để tâm. Người vốn luôn lạnh lùng như Nghiêm Nhược Vân lúc đó lại hét lớn: "Xảy ra chuyện rồi!"
Văn Tự: "Tôi đoán là Lưu Tiên Minh đã động tay vào LSD-29."
Lý Vũ Du hơi bất ngờ: "Sao anh biết?"
"Biến cố thường chẳng ngoài tham - sân - si," Văn Tự đáp, "Ngay khi cậu kể tôi nghe về công năng của LSD-29, tôi đã có thể nghĩ ra cả trăm cách dùng nó để kiếm tiền."
"Đúng vậy," Lý Vũ Du nhắm hai mắt, "Ông ta đã tìm được một trong số đó."
"Là cách nào?"
"Trước khi tiêu hủy, Lưu Tiên Minh đã giữ lại bản sao của báo cáo cuối cùng, đồng thời cũng giấu một phần LSD-29 cho riêng mình," Lý Vũ Du nhắm mắt lại, trong giọng nói ẩn chứa một nỗi căm hận khó nhận ra, "Sau đó ông ta lấy một cái giá khó mà tưởng tượng nổi, lần lượt bán cho một số tổ chức ngầm."
Khi Du Vũ và hai người kia chạy đến căn phòng riêng được phân cho Lưu Tiên Minh, thì sự việc đã không thể cứu vãn.
Thường Viện Viện nằm rạp trên đất, cơ thể co giật không kiểm soát, bên cạnh cô máu chảy thành sông, nhưng không phải là máu của cô. Trần Hồi trúng ba nhát dao, hấp hối thoi thóp, đến cả một câu cũng chẳng nói được. Còn Lưu Tiên Minh thì ngồi bệt trên chiếc ghế sofa đơn, cả hai tay nhuốm đầy máu người khác.
Du Vũ định lao tới, nhưng bị Nghiêm Nhược Vân cản lại: "Đừng qua đó, cẩn thận, người của Viện Quân Khoa sắp đến rồi."
Du Vũ không thể tin nổi: "Thầy... thầy đang làm gì vậy?"
Trên mặt Lưu Tiên Minh cũng bị đấm một cú, nhưng thương thế không nặng, chỉ có gò má phải hơi bầm tím. Thế nhưng cuộc giằng co đã tiêu hao quá nhiều sức lực, hơi thở ông ta không còn ổn định khi nói: "Trần Hồi... thầy... xin lỗi em... Tiểu Du... không nên nhẹ dạ tin... thầy... thầy... không còn cách nào khác..."
Người của Viện Quân Khoa phản ứng kịp thời, trong vòng mười phút đã khống chế hiện trường. Lưu Tiên Minh bị tiêm thuốc mê đưa đi, còn Trần Hồi thì được đưa thẳng đến bệnh viện gần đó để cấp cứu. Đáng tiếc thương tích quá nặng, Du Vũ chờ suốt một ngày một đêm ở phòng cấp cứu, cuối cùng tận mắt nhìn thấy bác sĩ ký giấy báo tử, mà khi ấy người nhà của Trần Hồi vừa mới đặt chân đến Khu 11, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không kịp.
Ba người bọn họ không có tư cách tham dự tang lễ, bị Viện Quân Khoa đưa đi tra khảo suốt đêm. Sau khi cuộc điều tra kết thúc, Du Vũ mới nghe được toàn bộ nguyên nhân.
Thường Viện Viện là người đầu tiên phát hiện ra chuyện của Lưu Tiên Minh, cô kéo Trần Hồi đi đối chất trực tiếp. Nhưng Lưu Tiên Minh dù sao cũng đã sống thêm mấy chục năm, tâm cơ lão luyện, đi trước một bước. Trước khi hai người kịp hành động, ông ta đã cho họ dùng LSD-29, khiến Thường Viện Viện tinh thần rối loạn, còn Trần Hồi thì miễn cưỡng chống đỡ được dược tính, nhưng đã không còn đủ sức để đối kháng với Lưu Tiên Minh, kết cục dẫn đến cảnh tượng mà bọn họ nhìn thấy. Vốn dĩ Lưu Tiên Minh định bỏ trốn sau đó, may mà Thường Viện Viện đã liên lạc trước với Viện Quân Khoa, cộng thêm Trần Hồi kiên cường cầm cự kéo dài thời gian, cuối cùng mới chặn được ông ta.
Số LSD-29 mà Lưu Tiên Minh tuồn ra ngoài đã bị các tổ chức ngầm lạm dụng. Cũng như kết quả thí nghiệm trước đó, phần lớn người dùng LSD-29 đều trở nên rối loạn tinh thần; vốn đã có khuynh hướng bạo lực, sau khi sụp đổ lại càng cuồng loạn, giết người phóng hỏa, tội ác tày trời, gây ra mấy vụ án nghiêm trọng. Viện Quân Khoa phải cử người đi trấn áp sự hỗn loạn của các tổ chức ngầm, thu hồi toàn bộ số LSD-29 đã phát tán. Chuyện của Lưu Tiên Minh tuy được cấp trên ra lệnh phong tỏa, không được truyền ra ngoài, nhưng trong viện thì không ai là không hay biết. Huống hồ, thứ thuốc đáng sợ kia lại do chính tay Du Vũ tạo ra, tổ của bọn họ lập tức trở thành nỗi ô nhục trăm năm của Viện Quân Khoa.
Thường Viện Viện được gia đình đón đi, do dùng thuốc quá liều nên tinh thần mãi mãi không thể hồi phục, phải vào viện điều dưỡng. Lan Thanh và Nghiêm Nhược Vân thì không chịu nổi áp lực từ sự cố và dư luận, lần lượt rời khỏi Khu 11.
Du Vũ cũng chẳng muốn ở lại nơi này nữa, bèn quay về phòng khám nhỏ - nơi Du Cầm qua đời. Ở đó, vị thầy thuốc trước kia đã bỏ nghề, thỉnh thoảng mới có vài người cùng đường tìm đến khám bệnh, nhưng đa phần đều không kham nổi tiền thuốc men.
Du Vũ dựa vào phần kiến thức lý thuyết đã học trước đây, vừa làm vừa tự mày mò, trở thành một lang băm nơi thôn dã.
Văn Tự hỏi câu cuối cùng: "Vậy cái tên của cậu là thế nào?"
"Lý Vũ Du là bệnh nhân đầu tiên của tôi," Lý Vũ Du nói, "Đáng tiếc bệnh tình quá nặng, không còn cách nào cứu chữa. Trước lúc đi, tôi ngồi nói chuyện với cậu ấy rất lâu. Cậu ấy kể rằng mình cũng mồ côi bố mẹ, từng có hôn ước từ bé nhưng không dám đi tìm lại người kia. Sau khi an táng, tôi dùng luôn tên của cậu ấy, rồi nói với người khác rằng mình lớn lên ở Hà Dung Trang, mặc dù cả đời chưa từng đặt chân tới nơi đó."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi không muốn nhắc lại gì về Viện Quân Khoa, cũng không muốn dùng cái tên mà Lưu Tiên Minh đặt cho."
"Nhưng cuối cùng cậu vẫn quay lại Khu 11."
"Chỉ là ngoài ý muốn thôi," Lý Vũ Du nói, "Tôi nhặt được Mèo Ca, nó vốn đã yếu ớt lại còn mù một mắt, mà nơi đó thì chẳng có bác sĩ thú y nào cả. Tôi cũng đang cần ít tiền, thầy thuốc cũ của phòng khám cũng không muốn làm nữa. Tôi bảo ông ấy chờ tôi vài năm, đợi tôi ở Khu 11 chăm sóc cho Mèo Ca đến lúc nó nhắm mắt, tiện thể moi thêm chút tiền từ đám thiếu gia nhà giàu các anh, rồi quay về mua lại phòng khám. Chỉ cần dành dụm đủ, sau này có lấy tiền khám hay không cũng chẳng quan trọng. Chỉ là không ngờ, trước khi kế hoạch thành công, LSD-29 lại xuất hiện."
Cậu vốn tưởng rằng, dẫu cho quá khứ có bi thương thế nào thì cũng đã khép lại bằng một dấu chấm hết. Nhưng đến hôm nay mới nhận ra, đó chỉ là một nhận định ngây thơ của riêng mình.
"Câu cuối cùng của Lưu Tiên Minh là, ông ta không còn cách nào khác," Lý Vũ Du ép mình đè nén những cảm xúc dâng lên từ hồi ức, chỉ để lại sự lý trí khách quan để phân tích, "Có lẽ phía sau ông ta còn có người khác, mà kẻ đó cũng có thể chính là người đã mua chuộc Thành Vi. Tôi chỉ không hiểu, rõ ràng tổ trước đây đã sớm tan đàn xẻ nghé, bất kể mục đích là gì, chúng tôi cũng chẳng thể gây ra uy h**p gì nữa, vậy mà tại sao chúng vẫn muốn đuổi cùng giết tận cho bằng được?"
"Cậu có biết kết cục của Lưu Tiên Minh không?"
"Không biết," Lý Vũ Du đáp, "Sau khi người của Viện Quân Khoa dẫn ông ta đi, cách xử lý đều là tuyệt mật."
Văn Tự lặng lẽ lướt ngược lại những tư liệu trên màn hình.
"Chẳng phải đã tiêu hủy hết rồi sao? Vì sao ở đây vẫn còn bản sao lưu?"
"Những thứ bị tiêu hủy đều là tài liệu cốt lõi, đây chỉ là phần chuẩn bị ban đầu thôi," Lý Vũ Du nói, "Nói ra thì, tôi cũng còn giữ lại một ít, là bản thảo báo cáo cuối cùng do tôi viết. Vì chưa phải bản hoàn chỉnh nên lúc ấy tôi thấy không cần tiêu hủy. Nhưng tôi từng quay lại xem rồi, chẳng tìm ra được manh mối gì cả."
Lý Vũ Du cũng nhìn chằm chằm vào những tư liệu vốn không mấy quan trọng trên màn hình, bỗng nhiên ánh mắt cậu dừng lại trên một dòng chữ.
"Khoan đã," cậu ngăn tay Văn Tự lại, "Hình như có chỗ không đúng."