Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu

Chương 44

Editor: moonstruck.noir

Bức tranh sơn dầu được treo giữa phòng khách rộng rãi của Văn Tự. Tác phẩm vô giá ấy cuối cùng cũng được đối đãi xứng đáng - được đóng khung cẩn thận, đặt trên giá gỗ vững chắc.

Chuyên gia giám định sau một hồi quan sát kỹ lưỡng mới thu lại thiết bị của mình, quay sang báo cáo với Văn Tự và Lý Vũ Du: "Đã xác nhận, là tranh thật, tác phẩm của một họa sĩ trẻ theo trường phái hiện thực."

Văn Tự gật đầu, hỏi: "Trước đây từng được định giá chưa?"

Chuyên gia lắc đầu: "Bức này thì chưa. Loạt tranh này của họa sĩ có tổng cộng ba bức, hai bức còn lại lần lượt lấy hoàng hôn và bầu trời sao làm chủ đề. Trong đó, bức bầu trời sao vài năm trước được định giá khoảng một trăm năm mươi nghìn*."

*Hơn 559 triệu.

Mười lăm vạn đương nhiên là không đủ để gánh được ba nhà máy.

Sau khi chuyên gia rời đi, Lý Vũ Du bế Mèo Trắng bên trái, ôm Mèo Ca bên phải, trầm ngâm suy nghĩ: "Chị Vi không thể bỏ ra số tiền lớn như vậy."

Văn Tự uống cà phê bên cạnh: "Trừ khi một ngày nào đó đi ngang qua bãi rác, tình cờ nhặt được năm rương vàng, rồi bỗng nảy sinh hứng thú mãnh liệt với tranh sơn dầu, thế là đi đến nhà đấu giá mua một bức tranh của họa sĩ mới."

Ai cũng biết đó là chuyện không thể xảy ra.

Thực tế thì mọi chuyện đã quá rõ ràng - năm đó, người trung gian ở sòng bạc đã đặt năm rương vàng giao cho Lưu Tiên Minh ở gần bãi rác, kẻ đứng sau ra lệnh cho Thành Vi nhờ người đến lấy, rồi cất giấu ở nơi khác. Cách làm này vô cùng khôn khéo và có tầm nhìn, bởi chẳng bao lâu sau Lưu Tiên Minh đã bị bại lộ, bị Thường Viện Viện tố cáo với Viện Quân Khoa, may mà số vàng đã kịp chuyển đi trước nên không bị phát hiện. Sau khi Lưu Tiên Minh bị bắt, tình hình trở nên căng thẳng, kẻ đứng sau cũng không thể lấy lại số vàng đó ngay, nên phải đợi đến hai năm trước, đem một bức tranh không quá đắt đưa vào nhà đấu giá, để Thành Vi mua lại với giá cao, cuối cùng biến năm rương vàng thành dạng tài sản khác gửi về.

"Lúc đấu giá, chênh lệch giá lớn như vậy mà không ai thấy kỳ lạ à?"

"Rất bình thường," Văn Tự nói, "Người đến đó đều giàu sang quyền thế, phần lớn có sở thích đặc biệt hoặc chấp niệm nào đó. Cạnh tranh mà đẩy giá lên trời cũng không có gì lạ. Nói thật, lúc ở hiện trường tôi còn tưởng nhân vật trong tranh là người tình trong mộng của ai đó. Hơn nữa, bức tranh này còn không phải là tác phẩm có giá cao nhất ngày hôm đó, nên chẳng mấy ai chú ý."

"Cái này mà còn chưa phải giá cao nhất sao?" Lý Vũ Du không khỏi líu lưỡi, "Còn có cái nào cao hơn à?"

"Đương nhiên là có rồi."

"Là cái gì? Ai mua vậy?"

Văn Tự đáp rất thản nhiên: "Tôi mua."

Lý Vũ Du nhất thời khó mà chấp nhận được sự thật này, một chữ "anh" nghẹn lại trong cổ họng mãi không thốt ra được nửa câu sau.

Văn Tự thấy bộ dạng cậu như vậy thì buồn cười: "Muốn xem tôi đã mua cái gì không?"

Theo lý thì manh mối đã ở ngay trước mắt, không phải lúc để bàn chuyện này, nhưng Lý Vũ Du vẫn không kìm nổi trí tò mò của mình: "Muốn."

Lần thứ hai Lý Vũ Du bước vào không gian phía sau cánh cửa bí mật trong thư phòng. Đúng như Văn Tự nói, công tắc của cánh cửa này chẳng liên quan gì đến cuốn《Lịch sử triết học》, cậu cũng không biết Văn Tự đã thao tác thế nào, chỉ mù mờ đi theo vào trong.

Bên trong, ngoài bảng điều khiển cửa ra vào còn có vài chiếc két sắt kiểu dáng rất quen mắt. Văn Tự mở chiếc ở giữa, một giá trưng bày bọc nhung đen hiện ra, trên đó treo một mặt dây chuyền hình chiếc chìa khóa, khảm đầy những viên kim cương mà Lý Vũ Du chẳng mấy rành rẽ, dày đặc đến hoa cả mắt.

Không biết vì sao, Lý Vũ Du cảm thấy có chút quen thuộc: "Vậy cái này cụ thể đáng giá bao nhiêu?"

Văn Tự vẫn dùng đơn vị tính của anh ta: "Cỡ năm cái nhà máy."

Lý Vũ Du lập tức không còn thấy quen nữa, trong cuộc đời nghèo khổ của mình làm gì có cơ hội gặp qua thứ như vậy.

Thỏa mãn trí tò mò xong, hai người quay lại chỗ bức tranh sơn dầu. Lý Vũ Du ngẫm nghĩ: "Đã vậy thì trực tiếp tra xem ai là người ủy thác bức tranh năm đó chẳng phải xong sao?"

Một câu tiếp theo của Văn Tự đã dập tắt ảo tưởng của cậu: "Có một tin xấu. Những buổi đấu giá kiểu này ngưỡng cửa rất cao, phí thủ tục cũng cực kỳ đắt đỏ, nên tính bảo mật rất mạnh. Người mua kẻ bán đều là ẩn danh, không thể truy ngược, bên ủy thác càng không xuất hiện, toàn do nhà đấu giá trực tiếp đến lấy hàng."

Lý Vũ Du hơi thất vọng: "Xem ra đường này cũng không đi được."

"Nhưng còn một tin tốt."

Lý Vũ Du lại ngẩng đầu lên: "Tin gì?"

Văn Tự chỉ vào đĩa thức ăn trên bàn trà: "Cậu ăn xong rồi tôi sẽ nói."

Lý Vũ Du chẳng hiểu vì sao Văn Tự lại cố chấp với việc ăn uống của cậu như thế, đành ngoan ngoãn ăn hết một miếng thịt bò. Cậu chưa từng ăn nhanh như vậy, thậm chí còn thấy nhai cũng phí thời gian, cố nuốt xuống rồi nhìn Văn Tự: "Tin tốt là gì?"

"Tin tốt là nhà đấu giá đó do một người quen mở," Văn Tự thong thả nói, rồi chợt nhớ ra điều gì, thoáng tỏ vẻ đau đầu, "Không biết lần này lại định chém tôi bao nhiêu đây."

"Người quen?" Lý Vũ Du đoán không ra, "Ai?"

"Là tôi," Thôi Minh Dã mỉm cười ngồi xuống đối diện họ, "Bác sĩ Lý, lâu rồi không gặp."

Văn Tự chen vào: "Cậu ấy giờ không còn họ Lý nữa."

Đầu óc dân buôn của Thôi Minh Dã phản ứng rất nhanh: "Bác sĩ Văn, lâu rồi không gặp."

Lý Vũ Du hoảng hốt: "... Anh ta không có ý đó! Chúng tôi không phải loại quan hệ này!"

Thôi Minh Dã lễ phép hỏi: "Vậy tôi nên xưng hô thế nào?"

Lý Vũ Du nhớ lại nỗi ám ảnh về chuyện xưng hô: "Không quan trọng, không quan trọng, bỏ qua phần này đi."

"Được thôi," Thôi Minh Dã vẫn luôn khách khí với Lý Vũ Du, "Vậy nhà đấu giá của tôi có chuyện gì?"

Lý Vũ Du uống một ngụm nước để trấn tĩnh, rồi kể sơ lược về tình hình cho Thôi Minh Dã, lược đi những phần liên quan đến Lưu Tiên Minh, quá khứ của bản thân và các chi tiết bất tiện khác, chỉ tập trung kể về buổi đấu giá năm đó mà Văn Tự từng tham gia.

Cậu kể rất nhanh, hơi lộn xộn, nhưng Thôi Minh Dã vẫn lắng nghe chăm chú: "Vậy hai người muốn biết ai là người ủy thác năm đó?"

Lý Vũ Du gật đầu: "Có cách nào không?"

Thôi Minh Dã suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Quy định của nhà đấu giá ngay từ đầu đã là ẩn danh toàn bộ quá trình. Người ủy thác thường cung cấp địa chỉ để chúng tôi đến lấy hàng, rủi ro vận chuyển do chúng tôi gánh, người tham gia đấu giá cũng không để lại họ tên. Vậy nên cụ thể người ủy thác là ai, e rằng tôi cũng khó mà tra ra được."

Văn Tự hỏi: "Thế mấy người liên lạc với bên ủy thác kiểu gì?"

"Qua số ảo."

Lý Vũ Du chợt nghĩ đến một khả năng: "Có khi nào còn giữ lại địa chỉ của đối phương không?"

Thôi Minh Dã thừa nhận: "Về lý thuyết thì có, nhưng tôi phải nhắc trước để khỏi khiến cậu thất vọng. Nhiều người ủy thác rất kiêng kỵ việc để lộ thân phận, cho nên thường dùng bất động sản không đứng tên mình hoặc địa chỉ trung gian để giao nhận. Dù tôi có phá lệ nói cho cậu biết, cũng chưa chắc lần ra được người ủy thác thực sự."

Lý Vũ Du chẳng còn cách nào khác: "Vậy cũng đành thử một lần, làm phiền Thôi tổng rồi."

Thôi Minh Dã làm việc rất nhanh, tối hôm đó đã gửi địa chỉ qua. Đúng như anh ta nhắc, địa điểm giao nhận là ngay trước cửa một nhà hàng trên tầng thượng tòa cao ốc, hoàn toàn là nơi công cộng, không để lại chút dấu vết nào về người ủy thác.

Lý Vũ Du thấy hơi nhức đầu. Rõ ràng kẻ đó gần trong gang tấc, có lẽ cậu đã từng vô số lần lướt qua hắn trong Viện Quân Khoa, nhưng lúc này lại chẳng có nổi một cái tên chính xác.

"Đừng nóng vội," Văn Tự an ủi, "Ít nhất bây giờ cậu không còn nguy hiểm đến tính mạng, biết đâu một ngày nào đó Thành Vi sẽ tỉnh lại."

Lý Vũ Du hiểu đạo lý ấy, chỉ là rất khó để gửi gắm hy vọng vào một chuyện không chắc chắn.

"Tôi không muốn chờ," Lý Vũ Du nói, "Chỉ cần nghĩ đến việc kẻ đó vẫn sống tốt, không biết đang vì mục đích gì mà tiếp tục dùng LSD-29 để thực hiện kế hoạch của hắn, tôi đã thấy khó chịu rồi."

Văn Tự định nói gì đó, nhưng điện thoại rung liên tục mấy cái. Anh ta mở ra, đọc từng chữ: "Năm mươi nghìn* một tấm."

*Hơn 185 triệu.

Lý Vũ Du hỏi: "Gì vậy?"

"Không biết, Thôi Minh Dã không nói," Văn Tự nhún vai, thao tác mấy cái rất nhanh, "Nhưng tôi đoán cậu chắc chắn sẽ muốn mua hết."

Tiền vừa chuyển xong, Thôi Minh Dã liền giữ đúng tác phong làm ăn, lập tức gửi hàng. Ảnh được gửi tới rất nhanh, vẫn là bức tranh sơn dầu ấy, được đóng khung treo trên tường. Có tổng cộng ba tấm, ba góc máy khác nhau, cho thấy từng chi tiết của bức tranh.

Lý Vũ Du khó hiểu: "Đây là gì?"

Văn Tự lại rất quen thuộc: "Người ủy thác phải chụp ảnh sản phẩm gửi cho nhà đấu giá xem trước, để họ thẩm định xem nó có đủ điều kiện đưa lên sàn hay không."

Lý Vũ Du hiểu ra: "Vậy tức là ảnh này chụp trong nhà người ủy thác."

Văn Tự bình luận theo thói quen: "Giấy dán tường lạ thật, không ngờ thời nay vẫn còn người dùng cái kiểu quê mùa thế này."

Lý Vũ Du ghé lại gần hơn, nhìn rõ ảnh, xung quanh khung tranh lộ ra chút họa tiết giấy dán tường, màu hồng nhạt xen xanh nhạt, quả thật chẳng đẹp chút nào.

"Nhưng thế thì vẫn còn chút hi vọng," Văn Tự nói, "Tôi có thể nhờ Giả Vân Xuyên tra xem giấy này bán ở đâu, chắc thứ xấu như vậy không bán chạy đâu, sau đó nghĩ cách hỏi địa chỉ lắp đặt..."

"Không cần phiền phức thế," Lý Vũ Du cắt ngang, "Tôi từng thấy loại giấy dán tường này rồi."

"Ở đâu?"

Ở đâu nhỉ? Đầu Lý Vũ Du càng đau nhức hơn.

Rõ ràng là cậu đã từng thấy qua, nhưng vô số thời gian và địa điểm cứ chồng chéo trong đầu, mãi không thể kết nối đúng mạch.

Lý Vũ Du nhớ lúc ấy mình cũng thốt ra câu cảm thán giống hệt Văn Tự, xấu thật đấy. Nhưng cậu không bình luận cay nghiệt như anh ta, chỉ im lặng làm đúng việc cần làm. Làm gì nhỉ? Hình như cậu lấy băng gạc trắng ra, trước mặt là một người có gương mặt mơ hồ không thể nào nhớ nổi, cậu giúp người đó khử trùng, băng bó. Xong việc không nán lại, thu dọn đồ rồi quay lại đường cũ, lúc ra ngoài thì giật nảy mình, vì mấy người gác sân đột nhiên đồng thanh hát quân ca...

"Tôi nhớ ra rồi," Lý Vũ Du nắm lấy tay áo Văn Tự, "Tôi từng đến khám bệnh ở căn phòng đó."

Cậu nắm hơi chặt, cảm giác ký ức đột phá như tằm phá kén khiến cậu không thể khống chế âm lượng. Văn Tự hỏi: "Cậu đã gặp chủ nhà chưa?"

"Chưa, chưa từng gặp," Lý Vũ Du lắc đầu, "Tôi được người ta giới thiệu đến, chỉ đi đúng một lần. Người giới thiệu chỉ bảo đối phương là một thượng tá, lúc tôi đến thì thượng tá không có nhà, chỉ có quản gia và bệnh nhân. Bệnh nhân da dẻ mịn màng, chắc là từng quan hệ thân mật với vị thượng tá kia, có lẽ hơi kịch liệt nên mới bị thương."

Chưa đợi Văn Tự hỏi tiếp, Lý Vũ Du đã bắt đầu lẩm bẩm: "Lúc đó tôi cũng không dám dò hỏi thượng tá kia là ai, sợ rước phiền toái. Tôi không biết địa chỉ cụ thể, có xe đưa đón, nơi ấy khá hẻo lánh. Chắc bệnh nhân là tình nhân mà ông ta nuôi bên ngoài, nhưng tôi cũng không nhớ rõ mặt mũi người đó. Vết thương khá nặng, vùng gần xương sườn bầm đỏ một mảng lớn, nhưng chịu đau rất giỏi, suốt quá trình bôi thuốc không kêu tiếng nào, chỉ trả lời khi tôi hỏi..."

——Đau đầu không? Có sốt không?

——Hơi đau một chút, nhưng chắc không sốt.

——Ngoài xương sườn còn chỗ nào đau nữa không?

——Không có.

——Tôi kê cho chút thuốc giảm đau, nếu đau đầu thì uống hai viên, mấy hôm nay đừng để vết thương dính nước, nghỉ ngơi nhiều vào.

——Cảm ơn bác sĩ. Xin hỏi thượng tá Phó đâu rồi?

——Cái đó tôi không rõ lắm, anh nên hỏi quản gia thì hơn.

"Họ Phó," Lý Vũ Du bừng tỉnh đại ngộ, "Người đó họ Phó!"

Văn Tự vỗ vỗ tay cậu, tay áo gần như bị cậu kéo tuột xuống đất: "May mà không phải họ phổ biến. Tôi đoán trong Viện Quân Khoa, thượng tá họ Phó chắc chẳng có mấy người đâu."

Bình Luận (0)
Comment