Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu

Chương 46

Trời âm u, Phó Khung ở nhà thắp một nén nhang, sau đó đeo một chuỗi tràng hạt rồi mới ra ngoài.

Từ sau tuổi bốn mươi, ông ta ngày càng tin vào phong thủy, nhưng chuyện mê tín thế này không hợp với thân phận của ông, không thể để người trong Viện Quân Khoa, đặc biệt là cấp trên biết được. Vì vậy, chỉ những ngày không mặc quân phục, ông ta mới dám đeo mấy thứ này.

Hôm nay nhìn thời tiết và hình dạng mây, rõ ràng không phải quẻ tốt. Nghĩ đến đó, Phó Khung chọn hai chuỗi tràng hạt hiếm khi dùng.

Tài xế là người do chính ông ta huấn luyện, không cần dặn dò cũng biết đưa ông đến trước cổng nhà hát.

Thật ra ông ta rất ngán đoạn này. Ông không có chút hứng thú nào với văn nghệ, huống hồ nhạc kịch vừa dài vừa chậm, nghe mà ông ta chẳng đủ kiên nhẫn. Nhưng đây là một khâu cần thiết: thứ nhất, mỗi lần ra ngoài ông ta đều ghé qua nhà hát, lỡ sau này có người hỏi thì cũng có cái cớ chính đáng và nhân chứng; thứ hai, đến tuổi này rồi, cũng cần giữ chút thể diện, nếu thẳng thừng quá thì lại hóa tầm thường.

May mà hôm nay là buổi diễn cuối cùng.

Phó Khung cũng tính toán trong lòng, hôm nay sẽ là lần cuối ông ta ngủ với người kia. Tuy diễn viên nhỏ này ở mọi mặt đều đạt chuẩn, thái độ cũng nghiêm túc, rõ ràng muốn gắn bó lâu dài với ông ta, nhưng lâu ngày rồi ông ta cũng bắt đầu thấy chán. Lần này mua cho diễn viên nhỏ một vai chính cũng tốn không ít, may mà hiện tại ông ta chẳng thiếu tiền, không mấy bận tâm đến chút mất mát đó.

Người trên sân khấu hát rất nhập tâm, trong lúc biểu diễn vội vã còn cố ý liếc mắt nhìn ông ta mấy lần. Mấy ánh mắt này, nếu xét theo nghề chính thì chẳng chuyên nghiệp chút nào, nhưng nếu đứng ở góc độ nghề phụ thì lại rất có tinh thần trách nhiệm.

Như thường lệ, Phó Khung vẫn rời đi sớm hai mươi phút. Ông ta phải đi trước, không thể đi chung với diễn viên kia đến khách sạn. Ông ta đã đặt sẵn phòng, vẫn là căn cũ. Theo tính toán phong thủy của ông, phòng trên tầng cao nhất hướng nam là tốt nhất, hấp thụ linh khí trời đất, có lợi cho sức khỏe và sự nghiệp sau này.

Khách sạn có một lối đi riêng dành cho Phó Khung, vốn là hành lang của phòng triển lãm ở tầng trệt, khi không có triển lãm thì trở thành con đường độc quyền của ông ta.

Những lần trước ông ta luôn bước rất nhanh, nhưng hôm nay đi được nửa đường lại đột nhiên dừng lại.

Vệ sĩ và tài xế đều đợi ở ngoài, không theo vào, nên trước mặt chỉ có một quản lý khách sạn. Người kia nghiêm chỉnh hỏi: "Có chuyện gì vậy, thượng tá?"

Phó Khung đứng yên, nheo mắt nhìn bức tranh trước mặt từ trên xuống dưới mấy lượt: "Sao lại đổi bích họa rồi?"

Quản lý vội vàng giải thích: "Gần đây có người định đặt sảnh này để tổ chức triển lãm, muốn xem thử hiệu quả trước, nên gửi đến mấy bức bản sao để chúng tôi thay lên."

Phó Khung vô thức thở phào: "Ồ, là bản sao à."

Quản lý cúi người: "Đúng vậy đúng vậy, nếu là thật thì đã kéo rào chắn rồi, không thể treo bừa được."

Phó Khung không dừng lại nữa, theo quản lý lên tầng cao nhất. Thang máy mở ra, quản lý làm động tác mời rất đúng quy củ rồi đứng yên trong thang máy, không đi theo.

Căn phòng đã được sắp xếp đúng theo yêu cầu những lần trước của Phó Khung: hương thơm, ánh sáng, cả những đạo cụ lát nữa sẽ dùng đến. Ông ta ngồi xuống ghế sofa một lúc, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Thiếu một chai rượu.

Ngay lúc ông ta đang khó chịu, định liên lạc với quản lý, thì chuông cửa kịp thời vang lên. Bên ngoài có người lễ phép gõ ba tiếng: "Chào ngài, giao rượu đến."

Mặc dù có sơ suất, nhưng xử lý kịp thời.

Phó Khung nén lại sự bực bội, mở cửa phòng, trách móc: "Sao lại phạm phải lỗi sơ đẳng thế này."

Người phục vụ có vẻ lạ mặt, đội mũ nên không thấy rõ gương mặt, nhỏ giọng nói xin lỗi, tay còn run run, nhìn rất căng thẳng - chắc là người mới.

Khách sạn thay đổi nhân sự cũng là chuyện thường. Khi phục vụ ngẩng đầu đưa rượu cho ông ta, Phó Khung nhìn thấy nửa khuôn mặt dưới, trắng trẻo gầy gò, đúng kiểu ông ta thích, thậm chí có chút quen mắt. Thế nên ông ta không làm khó, chỉ vỗ nhẹ đầu đối phương: "Sau này học hỏi thêm đi."

Người phục vụ lại nói lời xin lỗi: "Thật sự xin lỗi." Giọng cũng khá dễ nghe.

Theo thời gian ước tính, diễn viên nhỏ kia còn khoảng hai mươi phút nữa mới tới. Rượu đã khui, Phó Khung cởi áo khoác, tự rót đầy một ly. Tuổi tác lớn rồi, ông ta cần khởi động trước.

Phó Khung ngửa cổ uống cạn, rồi lấy từ túi áo ra hai viên thuốc nuốt xuống. Theo thường lệ, ông ta sẽ dần cảm thấy một luồng nhiệt từ dưới bụng dâng lên, khiến cơ thể như trở lại trạng thái hai mươi năm trước. Nhưng hôm nay có gì đó hơi lạ, phản ứng đến nhanh hơn hẳn, luồng nhiệt dữ dội xộc thẳng lên não. Phó Khung kinh ngạc đứng dậy, bước được hai bước thì lảo đảo, định vịn vào bàn thì hụt tay, lý trí mách bảo ông ta gọi điện cầu cứu, nhưng lúc này đã hoàn toàn mất phương hướng.

——Ông ta cứ thế mà ngã gục xuống đất.

Trong cơn choáng váng dài dằng dặc, mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện.

"Sao còn chưa tỉnh?"

"Cậu cho liều nhiều quá."

"Tôi tưởng ai uống rượu vang cũng chỉ nhấp vài ngụm, cho ít thì đâu có tác dụng..."

"Bé cưng ơi, không phải ai cũng uống rượu kiểu như cậu đâu."

"Đã đến nước này rồi, anh có thể bỏ cái cách xưng hô ấy đi được không?"

Ồn ào quá. Phó Khung bị tiếng ồn làm cho mở mắt.

Trước mặt là người phục vụ ban nãy, vẫn đội cái mũ rộng quá khổ kia. Người đang nói chuyện với cậu ta thì rất cao, Phó Khung toàn thân mệt rã rời, phải mất một lúc lâu mới trợn to mắt nhìn rõ - hóa ra là người ông ta quen.

"Văn tổng," Phó Khung hỏi, "Sao cậu lại ở đây?"

Văn Tự bình thản đáp: "Hẹn hò thôi, chẳng may đụng phòng với thượng tá, đành phải ra tay trước vậy."

Ai nghe cũng thấy vô lý hết chỗ nói. Nhưng Phó Khung phát hiện vấn đề lúc này không nằm ở cái miệng của Văn Tự, mà là ở đôi tay mình - chiếc còng tay vốn định dùng cho trò khác tối nay, giờ lại đang khóa chặt đôi tay ông vào đầu giường.

Mấy chục năm lăn lộn sinh tồn vẫn giúp Phó Khung gắng gượng giữ được lý trí: "Văn tổng, đây là ý gì?"

"Không liên quan đến tôi," Văn Tự khoát tay phủi sạch trách nhiệm, rồi chỉ sang người phục vụ bên cạnh, "Người hẹn hò với tôi có chuyện muốn hỏi ông."

Người phục vụ trắng trẻo gầy gò kia cuối cùng cũng tháo cái mũ kỳ cục xuống, để lộ gương mặt hoàn chỉnh.

"Là cậu," Phó Khung nhận ra mình từng gặp người này, nhưng nhất thời chưa nhớ ra tên, "Cậu là... là học trò của Lưu Tiên Minh, cậu tên..."

Lý Vũ Du trả lời thay: "Tôi từng tên là Du Vũ."

Phó Khung hiểu rõ lúc này không phải lúc để khách sáo: "Cậu muốn làm gì?"

Lý Vũ Du không lên tiếng.

"Tôi nhớ tổ các cậu đã rời khỏi Viện Quân Khoa hết rồi," Phó Khung cảnh cáo cậu, "Nhưng cho dù cậu chỉ là một thường dân ở Khu 11, dám làm ra chuyện thế này với tôi, cậu cũng sẽ phải gánh hậu quả vô cùng nghiêm trọng."

Lý Vũ Du khẽ nhếch khóe môi: "Tôi thật sự không nghĩ ra còn hậu quả nào nghiêm trọng hơn nữa."

Phó Khung không hiểu được ẩn ý trong câu đó, nhưng sự xuất hiện của Du Vũ khiến ông ta theo bản năng cảnh giác, liền dịu giọng: "Nếu cậu có thắc mắc hoặc yêu cầu gì, chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc kỹ càng, nhưng trước hết cậu phải—"

Rất rõ ràng, đề nghị của ông ta không hề được đối phương xem xét. Bởi vì Lý Vũ Du đã rút từ túi áo trong ra một khẩu súng ngắn PB.

Động tác lên đạn không khớp với vẻ ngoài của cậu, không giống người lần đầu cầm súng, nhưng cũng không thuần thục như binh lính.

Lý Vũ Du nói: "Giữa tôi và thượng tá Phó chắc chẳng có gì cần ôn lại cả, tôi xin vào thẳng vấn đề."

Cậu đặt súng sang một bên, giọng điềm tĩnh: "Ông bắt Lưu Tiên Minh làm những chuyện đó, chỉ để kiếm tiền thôi sao?"

Phó Khung không ngờ câu nói giáng xuống lại như sét đánh ngang tai: "... Cậu nói gì cơ?"

Lý Vũ Du cứ thế đứng từ trên cao nhìn xuống Phó Khung.

Cậu chợt nhận ra người này cũng chẳng đáng sợ như vậy. Từng là cơn ác mộng trong những lần thẩm vấn, sau khi biết rõ chân tướng, cậu đã đem ông ta ra làm bia ngắm trong đầu vô số lần, mô phỏng cảnh bóp cò - có oán hận, có hoảng loạn, có hoang mang, có sợ hãi, có cả căm phẫn. Thế nhưng hôm nay, Phó Khung lại bị trói một cách dễ dàng ngay trước mặt cậu, nhìn kỹ thì cũng chỉ là một gã trung niên vì thân thể kiệt quệ mà mặt mày xanh xao.

Lý Vũ Du không muốn phí thời gian.

"Ông không cần nói mấy lời vô nghĩa nữa. Tôi biết chính ông đã sửa lệnh của cấp trên năm đó, cũng biết ông ra lệnh cho Lưu Tiên Minh đem LSD-29 bán qua sòng bạc. Nhưng ông ta không nhận được một đồng nào, vì toàn bộ tiền đã chảy vào túi ông, nên giờ ông mới có thể định kỳ tới đây hưởng thụ."

Phó Khung cũng từng trải qua nhiều sóng gió, nghe những lời này mà sắc mặt không mấy dao động: "Cậu vừa mở miệng đã nói toàn suy đoán chủ quan, vậy cậu có bằng chứng gì không?"

"Tôi không cần bằng chứng," Lý Vũ Du nói, "Bằng chứng chỉ hữu dụng khi tố cáo hoặc khởi tố ông. Nhưng tôi chẳng có ý định đó. Tôi định giết ông."

Những lời này không phải do Lý Vũ Du tự nghĩ ra. Cậu quan sát sắc mặt của Phó Khung, phát hiện lời thoại mà Văn Tự cung cấp quả thật có chút tác dụng.

"Cậu không thể giết tôi," Phó Khung ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng hơi thở gấp gáp đã phản bội ông ta, "Nếu tôi chết ở đây, chuyện này sẽ được coi là một vụ việc trọng đại của Viện Quân Khoa. Sẽ có rất nhiều người đến điều tra, thành lập tổ chuyên án để nhắm vào cậu. Cậu không có bằng chứng buộc tội tôi mà đã manh động, bọn họ sẽ không tha cho cậu đâu..."

"Vốn dĩ ông cũng đâu có tha cho tôi."

Lý Vũ Du cầm lại khẩu súng, chĩa thẳng vào trán Phó Khung. Nhìn thấy họng súng, toàn thân ông ta liền căng cứng, cơ bắp kéo theo tứ chi giãy giụa cố gắng thoát khỏi sự trói buộc, nhưng chiếc còng quân dụng chính tay ông ta chuẩn bị lại vô cùng chắc chắn, chẳng chừa lại khe hở nào để thoát thân.

"Nếu ông chịu trả lời thành thật, tôi sẽ để ông đi nhẹ nhàng hơn một chút," Lý Vũ Du đọc nốt lời thoại đã học, "Giờ thì, ông có thể trả lời tôi rồi, ông đã làm thế nào để thuyết phục Lưu Tiên Minh và Thành Vi?"

"Khoan đã, chờ đã," Phó Khung ngửa người ra sau đến mức cực hạn, vặn vẹo như thể bị điện giật, "Tôi không hiểu cậu đang nói gì—"

Văn Tự đứng xem đã lâu, bỗng chen vào: "Ông ta đang câu giờ. Đến mười hai giờ đêm mà tài xế không thấy ông ta, chắc chắn sẽ dẫn người đến gõ cửa. Cho nên tôi khuyên cậu ra tay luôn đi, muốn hỏi gì thì để sau này đốt vàng mã mà hỏi."

"Được thôi." Lý Vũ Du lập tức nghe theo.

Cậu giơ súng cao hơn một chút, so với đe dọa thì giống như đang tự động viên bản thân: "Đã diễn tập mô phỏng nhiều lần rồi, lần này nhất định có thể bóp cò thuận lợi. Cố lên!" Sau đó, cậu vụng về dùng cả hai tay giữ lấy cò súng, đồng thời ấn xuống—

"Được rồi! Tiền là tôi lấy, nhưng tôi có thể giải thích—"

Phó Khung liều mạng gào lên trong khoảnh khắc cuối cùng. Cùng lúc ấy, viên đạn 9mm xuyên thủng một vật thể nhỏ màu đen bên cạnh ông ta.

Đó chính là bộ đàm quân dụng mà vừa rồi ông ta cố gắng dời từng chút một về phía mình.

Phó Khung thở hổn hển từng hơi nặng nhọc, luồng oxy vừa giành lại được lúc này trở nên vô cùng quý giá. Tứ chi co giật bật lên rồi lại rơi xuống, đè lên những mảnh vỡ của bộ đàm, rạch ra mấy vết máu, nhưng ông ta đã không còn cảm nhận được nữa.

"Chúc mừng cậu," Văn Tự đứng bên cạnh như một chuyên gia bình luận, "Đây là lần đầu tiên cậu bắn trúng mục tiêu, dù mục tiêu không phải là người."

Nhưng Lý Vũ Du lại chẳng thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.

Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên hiếm khi lộ vẻ nhếch nhác trước mặt, không cho đối phương cơ hội ổn định lại nhịp tim.

"Giờ thì ông có thể nói cho tôi biết rồi chứ?" Lý Vũ Du đã đọc hết mấy câu thoại học thuộc, cậu quay về với cách chất vấn quen thuộc của mình, "Tại sao ông phải làm những chuyện đó?"

Bình Luận (0)
Comment