—
So với Văn Tự, Trần Hồi không phải kiểu người có ngoại hình dễ gây chú ý.
Hắn rất cao, vì thế lại càng trông gầy gò, phần lớn thời gian đều phảng phất vẻ mệt mỏi. Kể cả lúc này, dù hắn là người duy nhất trong căn phòng còn giữ được vẻ điềm tĩnh, thì nét uể oải trên gương mặt ấy vẫn không sao che giấu nổi.
Vùng cảm giác trong đại não trở nên hỗn loạn dưới cú sốc dữ dội của hiện thực, Lý Vũ Du khó lòng phân biệt được trước mắt là thực tại hay những mảnh ký ức bất tận kia. Cậu dồn hết sức lực, toàn thân bật mạnh một cái—
Không có chút tác dụng gì.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình bị trói chặt trên một chiếc xe lăn. Đây không phải lần đầu cậu bị giam giữ, khác biệt là lần trước chỉ có hai tay bị còng, mà còng cũng không chặt, vẫn còn đủ không gian để cử động; còn lần này, không biết dùng chất liệu gì mà trói chặt cổ tay và cánh tay cậu, không chừa lấy một khe hở hay lớp đệm nào, khiến những nỗ lực giãy giụa ban nãy chỉ mang lại thêm vài vết thương do ma sát.
Những vết thương mới đã cho cậu câu trả lời. Đây rõ ràng là hiện thực.
Hành động nhỏ đó không thoát khỏi mắt Trần Hồi, hắn ân cần nhắc nhở: "Đừng cựa quậy, bây giờ cậu đang bị thương nặng đấy." Giọng điệu như một người bạn bình thường đang chăm sóc bệnh nhân.
Là anh ta. Không thể nhầm được. Ngữ điệu thế này chỉ thuộc về Trần Hồi, không ai bắt chước nổi.
Nhưng chính những lời dịu dàng ấy lại xác nhận toàn bộ những suy đoán tàn khốc nhất. Lý Vũ Du lúc này có quá nhiều vấn đề cần giải đáp, nhưng cổ họng như bị mắc nghẹn, chẳng cách nào thốt ra được. Cuối cùng, cậu chỉ miễn cưỡng gom góp được một câu hoàn chỉnh: "Tôi tận mắt thấy anh chết rồi."
"Cậu chỉ tận tai nghe bác sĩ tuyên bố thời điểm tử vong của tôi thôi," Trần Hồi sửa lại, "Chứ không tận mắt thấy tôi ngừng thở."
"Nhưng con dao đó đã đâm vào thật." Lý Vũ Du nói.
"Đúng vậy," lần này Trần Hồi thừa nhận, "Mặc dù không đâm trúng nội tạng, nhưng cũng khá đau."
Chuyện còn lại dường như không cần phải hỏi nữa. Thế nhưng Lý Vũ Du lại giống như người đầu óc trì trệ, chẳng thể suy nghĩ nổi, nhất định phải có được câu trả lời xác thực cuối cùng.
"Thuốc trước đây là do anh bán." Lý Vũ Du vừa như khẳng định vừa như chất vấn.
Trần Hồi nhân từ mà cho cậu câu trả lời chắc chắn: "Đúng vậy."
Câu hỏi thứ hai, Lý Vũ Du nói ra có vẻ khó khăn hơn: "Lan Thanh và Nghiêm Nhược Vân, là anh sai Thành Vi ra tay."
Trần Hồi vẫn đáp lại một cách trôi chảy: "Đúng."
Không khí như biến thành axit ăn mòn, mỗi lần hít thở đều khiến lồng ngực Lý Vũ Du đau buốt. Đến mức những lời cậu cất lên cũng run rẩy, hoàn toàn trái với ý chí: "Lưu Tiên Minh có biết chuyện anh làm không?"
"Ông ta à?" Trần Hồi hơi ngẫm lại, rồi bình thản nói, "Chắc là đến ngày hôm đó mới biết."
"Người cho họ uống LSD-29 hôm đó là anh," Lý Vũ Du nói, "Lưu Tiên Minh luôn tin tưởng anh, ngoài học thuật ra thì ông ấy chẳng quan tâm gì, nên thường đưa thẻ ID cho anh giữ. Anh giả danh ông ấy để liên lạc với Phó Khung, bán thuốc giảm đau, bán LSD-29, không ngờ bị Thường Viện Viện phát hiện, chị ấy kéo anh đến gặp Lưu Tiên Minh đối chất, nên anh đã ra tay."
"Thực ra vốn dĩ không cần làm lớn chuyện như vậy," Trần Hồi không phủ nhận, "Nếu cô ta không liên lạc với Viện Quân Khoa trước khi đến tìm tôi, tôi chỉ cần xử lý một mình cô ta là xong. Nhưng cô ta cứ thích làm những chuyện thừa thãi. Tôi đành phải tiêm LSD-29 cho cả cô ta và Lưu Tiên Minh, đáng tiếc hiệu quả lại không như mong đợi. Thường Viện Viện phát điên ngay tại chỗ, Lưu Tiên Minh thì chỉ thành công một nửa. Tôi bảo ông ta cầm dao, ông ta làm theo, bảo ông ta im lặng, ông ta lại không chịu ngoan ngoãn ngậm miệng. May mà mấy lời ông ta nói đều lộn xộn, không làm hỏng việc lớn."
Nói đến đây, Trần Hồi bỗng nhớ ra điều gì: "Tôi nhìn ông ta dần mất ý thức, trong lúc đó ông ta không ngừng gọi tên cậu. Thật đúng là xem trọng cậu ghê."
Lý Vũ Du từng oán trách vô số lần, tại sao Lưu Tiên Minh lại đối tốt với cậu như vậy, khiến cậu muốn hận cũng chẳng thể nào hận nổi cho trọn. Những khi giận dữ đến tột cùng, cậu lôi từng cuốn sách ông tặng ra, chất thành đống trên bãi đất trống rồi châm lửa đốt. Thế nhưng lửa vừa bùng lên, cậu đã thấy hối hận, chỉ có thể rơi vài giọt nước mắt vô ích, hy vọng rửa trôi đi sự tốt đẹp mà Lưu Tiên Minh từng dành cho cậu.
Đừng lấy thầy làm gương, Lưu Tiên Minh từng nhiều lần nói, em rất thông minh, nhất định sẽ làm tốt hơn thầy, thầy chỉ có thể cho em chút giúp đỡ nhỏ nhoi mà thôi.
Cậu đã sai rồi. Không ai có ngu ngốc hơn cậu, đến tấm chân tình cũng nhìn không thấu, mà lớp mặt nạ của người khác cũng chẳng phân biệt được.
Đến nước này, cậu chỉ còn biết vô vọng mà hỏi đối phương: "Tại sao?"
Trần Hồi vẫn điềm tĩnh nhìn cậu, không trách cậu ngu muội vô tri.
"Vì hắn còn có một cái tên khác."
Giọng nói của Văn Tự vang lên từ bên cạnh.
Lý Vũ Du quay đầu lại, thấy Văn Tự bị trói chặt trên một chiếc giường bệnh, người đã tỉnh nhưng hoàn toàn không thể ngồi dậy, trên cổ đeo một chiếc vòng kim loại không to không nhỏ, được nối với các miếng dán trên mặt bằng vài sợi dây mảnh.
Trần Hồi dường như cũng không ngờ Văn Tự tỉnh lại nhanh vậy: "Nhanh thế? Xem ra Văn tổng còn khỏe hơn tôi tưởng tượng."
"Ý anh là gì?" Lý Vũ Du hỏi, "Tên gì cơ?"
Trần Hồi có vẻ hơi phiền não, nhưng vẫn thuận theo mà trả lời: "Thực ra tôi rất ghét những màn tự thuật dài dòng này, nhưng Tiểu Du muốn biết như vậy, tôi không thể không hợp tác."
Trần Hồi quay đầu, nhìn thẳng vào Lý Vũ Du: "Vậy để tôi nghiêm túc tự giới thiệu lại một lần nữa nhé. Trước khi trở thành Trần Hồi, tôi tên là An Ngọc Hồng."
Lý Vũ Du nhất thời không phản ứng kịp, không nhớ đã nghe cái tên này ở đâu.
Nhưng họ An khiến cậu nhanh chóng liên tưởng đến một vài người khác: "An? Là chữ An trong An Hưởng, An Thụy Vân đó sao?"
"Hắn là em trai của An Hưởng," Văn Tự tiếp tục nói, "Chính là đứa con mà An Trình Bằng và cô ca sĩ kia sinh ra, nhưng chưa bao giờ được thừa nhận—"
Chưa nói hết câu, Văn Tự đột nhiên rên lên. Lý Vũ Du thấy cơ bắp nửa người trên của anh ta căng cứng, gân xanh nổi lên, có vẻ thiết bị trên cổ đã thực hiện một lần sốc điện.
"Xin lỗi," Trần Hồi tỏ vẻ áy náy, "Tôi vẫn thích tự mình kể chuyện nhà mình hơn."
Đèn trong phòng thí nghiệm bỗng bật sáng hết, bao gồm cả màn hình lớn ở giữa. Lý Vũ Du không xa lạ gì với màn hình ấy, mỗi lần họp tổ trước đây đều dùng nó để trình chiếu dữ liệu và tiến độ thí nghiệm. Thế nhưng lúc này, trên màn hình dày đặc những case nghiên cứu, nhiều đến mức cậu không biết nên bắt đầu xem từ đâu.
Cậu cố gắng nheo mắt, nhìn kỹ một phần nhỏ trong bức ảnh, cuối cùng cũng nhận ra đây là kết quả thí nghiệm LSD-29 trên cơ thể người. Số lượng vượt xa mọi con số cậu từng biết.
"Chuyện của tôi thực ra hơi tẻ nhạt, hi vọng cậu nghe xong đừng thấy quá chán."
Trần Hồi tìm chỗ ngồi xuống: "Tôi đúng là đứa con không nên được sinh ra của An Trình Bằng, đến năm mười lăm tuổi mới biết cha mình về mặt sinh học là ai. Sau khi mẹ tôi qua đời, An Trình Bằng coi như còn chút lương tâm, cho tôi chỗ ở riêng rồi đưa tôi đi học. Thực ra tôi chưa từng hối tiếc vì xuất thân của mình, bởi trong nhận thức của tôi, thế giới này vốn là nơi kẻ có năng lực thì tiến lên, kẻ kém thì nhường chỗ. Sau khi gặp loại đần độn như An Hưởng, tôi không còn trách cứ số phận nữa, ít nhất ông trời đã cho tôi một cái đầu không đến nỗi tàn khuyết."
Đây là lần đầu tiên Lý Vũ Du nghe Trần Hồi dùng từ ngữ mang ý miệt thị trực tiếp đến vậy để đánh giá người khác.
"Tôi từng nghĩ An Trình Bằng cũng sẽ nghĩ giống tôi, nhưng ông ta cứ tỏ ra do dự. Là một doanh nhân, ông ta biết năng lực là thước đo giá trị con người, nhưng với tư cách một tên đàn ông truyền thống, ông ta lại không thể từ bỏ những tư tưởng cổ hủ, khăng khăng với những thứ vô nghĩa như chính thống, huyết thống và thể diện."
"Ban đầu tôi không bận tâm. Tôi chuyên tâm nghiên cứu dược học, nghĩ rằng chỉ cần chứng minh được năng lực của mình vượt xa hai đứa kia, tự nhiên ông ta sẽ hiểu ra. Không ngờ khi tôi mang kết quả đến, ông ta ngoài mặt phủ nhận trình độ của tôi, sau lưng lại đem dữ liệu đó áp dụng lên dây chuyền nghiên cứu Dược Vân."
"Tôi đã chất vấn, tức giận, nhiều lần trao đổi với An Trình Bằng, rồi nhận ra rằng lời nói là thứ vô dụng nhất. Khi địa vị hai bên không ngang bằng, có lập trường khác biệt, mọi lý lẽ của cậu trước mắt họ cũng chỉ là một thủ đoạn. Một khi con người đã có quan điểm, họ chỉ tìm mọi manh mối để củng cố nó, ngôn từ căn bản không thể thay đổi bất kỳ lập trường nào."
"Vậy nên anh chọn cách khác." Lý Vũ Du nói.
"Lúc đầu không có suy nghĩ này," Trần Hồi trả lời cậu, "Sau khi cãi nhau với An Trình Bằng, tôi đổi tên vào Viện Quân Khoa, vừa học vừa kiếm chút tiền, sau này dù có tự lập cũng có vốn liếng. Thuốc giảm đau, thuốc nói thật, thứ gì có thị trường thì bán thứ đó, cho đến khi cậu đem LSD-29 đến trước mặt tôi."
Nhớ lại khoảnh khắc đó, Trần Hồi vẫn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên thích thú: "Tôi chưa từng nghĩ trên đời này thực sự có thứ có thể thay đổi ý chí con người, một thứ khiến tất cả những kẻ không có tiếng nói lật ngược thế cờ. Tiểu Du, cậu thực sự là thiên tài duy nhất mà tôi từng gặp."
Lý Vũ Du không thể nhận lời khen này. Những chuyện sau đó dường như không cần hỏi thêm nữa.
"Vậy là anh vẫn luôn dùng đủ mọi cách để tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người, nhằm nâng cao tỉ lệ thành công của LSD-29," Lý Vũ Du hỏi câu cuối cùng, "Nhưng sau khi trốn thoát, tại sao anh phải giết sạch mọi người trong tổ? Sợ chúng tôi phát hiện ra thí nghiệm của anh?
"Có nguyên nhân đó, nhưng không chỉ vậy," Trần Hồi nói, "Một ngày nào đó tôi sẽ phải trở lại với thân phận An Ngọc Hồng. Ngoại hình có thể chỉnh sửa, nhưng giọng nói, thói quen ngôn ngữ và những động tác nhỏ, người quen vẫn có thể nhận ra."
"Chỉ vì thế thôi sao..." Lý Vũ Du lẩm bẩm.
"Cái đó rất quan trọng đấy." Trần Hồi cười đáp.
Sau một hồi im lặng, Văn Tự đột nhiên lên tiếng: "Cậu bảo An Hưởng bỏ thuốc tôi, là vì trong cơ sở dữ liệu có ảnh của cậu?"
"Ồ, cái đó thứ yếu thôi, tôi nói rồi, thay đổi ngoại hình rất dễ," Trần Hồi phủ nhận, "Thành Vi luôn lo lắng về cơ sở dữ liệu đó, nhưng tôi không mấy bận tâm."
"Vậy vì sao?"
"Vì tôi đã nghe danh anh từ lâu rồi."
Lý Vũ Du hơi nhíu mày, Văn Tự vẫn khá bình thản.
"Mơ, mộng đẹp, ác mộng, vô vàn những giấc mơ," Trần Hồi nói với Lý Vũ Du, "Bản chất của LSD-29 chính là khiến người ta không phân biệt được thực và ảo, sống trong những giấc mơ chồng chất lên nhau. Cậu rõ hơn ai hết, hiệu quả của nó tùy vào từng người, dù ngay cả cậu cũng không thể nói được cụ thể nó phân biệt người dựa trên tiêu chí gì, nhưng sau hàng loạt thí nghiệm, tôi vẫn tổng kết được đôi chút quy luật. Những người ý chí yếu ớt, tâm lý dễ dao động, cảm xúc thất thường, càng dễ thất bại - như Thường Viện Viện, điên loạn, không còn giống người, cũng chẳng nghe theo lệnh; còn những người ý chí mạnh hơn một chút, kết hợp với sốc điện, thì khả năng thành công cao hơn - như Lưu Tiên Minh. Nhưng ông ta cũng không phải vật thí nghiệm tốt nhất, nên cũng không đạt được hiệu quả tối ưu..."
"Còn anh, Văn tổng," Trần Hồi quay sang Văn Tự, "Chuyện anh bị bắt cóc, chỉ một tuần sau đã có thể trở lại trường học, coi như ai cũng biết."
Trần Hồi đứng dậy, lúc này Lý Vũ Du mới nhìn rõ, trên bàn bên cạnh giường bệnh có một ống tiêm.
Lý Vũ Du chợt nhận ra điều gì: "Anh sẽ không— kết luận của anh căn bản chưa qua so sánh đối chiếu nào, cũng chưa được chứng thực, bây giờ anh—"
Trần Hồi không phản bác: "Đúng vậy, thí nghiệm vẫn chưa thực sự hoàn thiện, nên phải tiếp tục."
"À, mà nói đến đây, thực ra cũng có một trường hợp đặc biệt." Trần Hồi chuyển giọng.
Lý Vũ Du toát mồ hôi lạnh: "Trường hợp đặc biệt gì?"
"Cậu."
"Tôi?"
"Đúng," Trần Hồi tháo ống nhựa trên đầu kim tiêm ra, "Thực ra cậu là đối tượng thí nghiệm đầu tiên của tôi."
Lý Vũ Du mở to mắt: "Nhưng tôi không nhớ gì cả."
"Cậu không nhớ cũng bình thường thôi, chất gây ảo giác luôn có một số tác dụng phụ," Trần Hồi nói, "Nhưng cậu không phát điên, cũng không nghe lệnh của tôi. Tôi đoán là trong quá trình nghiên cứu, cậu tiếp xúc với thuốc nhiều quá nên sinh ra kháng thể."
"... Anh đã ra lệnh gì cho tôi?"
"Dù sao cậu cũng là người đầu tiên, rất đặc biệt với tôi, nên tôi đã ra một mệnh lệnh đặc biệt," giọng Trần Hồi hơi tiếc nuối, "Nhưng cậu không nhớ thì thôi vậy."
Hóa ra nguyên nhân khiến ký ức rối loạn là từ đây.
Hóa ra vẫn còn nhiều mảnh ký ức đã bị quên lãng.
Lý Vũ Du chưa kịp nghĩ kỹ, Trần Hồi đã cầm ống tiêm bước về phía Văn Tự. Văn Tự bất động nhìn hắn, như muốn chứng minh cho câu "vật thí nghiệm tốt nhất", sắc mặt không chút sợ hãi.
Người duy nhất hoảng sợ là Lý Vũ Du: "Anh khoan đã—"
Nhưng lần này Trần Hồi không còn nhân từ dành thời gian cho cậu nữa.
"Đến đoạn quen thuộc của thí nghiệm rồi," Trần Hồi nói, "Tiểu Du, cậu phải giúp tôi ghi lại bằng mắt nhé."
Vừa dứt lời, hắn dứt khoát đẩy ống tiêm vào da Văn Tự.