Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu

Chương 55

Lý Vũ Du nằm viện suốt một tuần.

Vết thương của cậu hồi phục chậm hơn người bình thường, sức khỏe tổng thể cũng chưa ổn, truyền dịch cả tuần chỉ đủ để duy trì khả năng vận động cơ bản. Trong suốt quãng thời gian đó, Văn Tự và Giả Vân Xuyên thay phiên nhau chăm sóc cơ thể yếu ớt của cậu, từ ăn uống đến sinh hoạt đều tận tình chu đáo, khiến Lý Vũ Du vô cùng áy náy.

Ngoài ra, khi cả hai đều bận rộn, Diêu Tức sẽ lộng lẫy xuất hiện trong phòng bệnh, mang tính chất trang trí.

Thỉnh thoảng cậu ta cũng làm được chút chuyện thực tế. Ví dụ như trợ lý Giả mua ít trái cây cao cấp, Diêu Tức sẽ tranh thủ lúc Lý Vũ Du ngủ mà cực kỳ vất vả... ăn sạch chúng.

Sau khi bị ăn mất ba miếng chocolate, hai hộp nho và một chai nước ép nho cao cấp mà cậu rất muốn uống, Lý Vũ Du cuối cùng cũng bắt đầu có ý kiến về sự hiện diện của Diêu Tức. Cậu không để tâm việc Diêu Tức có mặt ở đây như một "bình hoa", nhưng rõ ràng hành vi của đối phương không còn chỉ là "bình hoa" nữa, mà giống như mời một vị Phật xuống trần, tự tay ăn lễ vật vậy.

"Vậy nên rốt cuộc là tại sao anh lại gọi cậu ta đến đây?" Lý Vũ Du cuối cùng cũng được Văn Tự đưa cho ly nước ép nho mà cậu thèm muốn đã lâu.

"Không phải tôi gọi đâu," Văn Tự phủi sạch quan hệ, "Tôi bảo Thôi Minh Dã tìm một người đáng tin đến, theo như tôi biết thì là Diêu Tức tự mình xung phong."

"... Diêu Tức không tính phí chứ?"

"Có tính."

Thật hết nói nổi! Lý Vũ Du rất muốn nói gì đó, nhưng vì không phải tiền mình bỏ ra nên cũng không có quyền lên tiếng.

Cậu lại nghĩ: "Thôi Minh Dã không phải vẫn luôn giám sát cậu ta rất chặt à? Sao giờ lại để mặc cậu ta đi lừa ăn lừa uống lừa tiền thế này?"

"Đó chỉ là bề ngoài thôi."

Lý Vũ Du lần đầu nghe thấy cách nói này: "Hả?"

"Bí mật," Văn Tự nhắc nhở Lý Vũ Du trước, nhưng giọng vẫn đều đều, tay vẫn thong thả gọt táo, "Cậu có biết Diêu Tức và Thôi Minh Dã quen nhau tại một buổi dạ tiệc từ thiện không?"

Tất nhiên là biết. "Dạ tiệc định mệnh" của Diêu Tức, từng chi tiết một Lý Vũ Du đều rõ như lòng bàn tay. Vì vậy mà cậu còn tự mắng mình một trận, những thứ quan trọng thì không nhớ nổi, còn mấy chuyện vô bổ này lại khắc sâu trong đầu, chẳng tài nào quên được.

"Biết chứ." Lý Vũ Du ngại nhắc đến việc lúc đầu Văn Tự cũng là một trong những mục tiêu của Diêu Tức.

"Buổi tiệc đó mang danh quỹ từ thiện, nhưng người tài trợ chính là Thôi Minh Dã."

"Tại sao?"

"Đúng vậy, tại sao nhỉ?" Văn Tự nhét thẳng một miếng táo vào miệng Lý Vũ Du, "Người bán ảnh một bức năm mươi nghìn, vậy mà lại tài trợ cho quỹ từ thiện không điều kiện, chỉ yêu cầu được chọn danh sách khách mời."

Đến ngày thứ mười, Lý Vũ Du cuối cùng cũng gặp được người của Viện Quân Khoa.

Do bác sĩ đánh giá tình trạng cậu chưa đủ điều kiện xuất viện, nên mấy vị quan chức cấp cao đã hạ mình biến phòng bệnh thành phòng thẩm vấn.

An Ngọc Hồng sau khi tỉnh lại đã được bí mật chuyển đi. Dựa trên việc kiểm tra bệnh viện và lời khai của Phó Khung, người của Viện Quân Khoa cơ bản đã nắm được tình hình, mục đích lần này chủ yếu là xác nhận lại.

Văn Tự được đặc cách ở lại phòng bệnh, nhưng không được phép lên tiếng.

Viện Quân Khoa vẫn duy trì phong cách thẩm vấn đầy áp lực của họ: "Vậy khi nghiên cứu LSD-29, cậu chưa từng dự liệu trước tình huống này sao?"

Lý Vũ Du bình tĩnh trả lời: "Tôi chỉ làm việc theo lệnh, kết quả nghiên cứu và diễn biến sau đó không nằm trong quyền kiểm soát của tôi."

"Nhưng An Ngọc Hồng nhờ cậu mới hiểu rõ hơn về LSD-29. Theo như chúng tôi được biết, lúc đó cậu đã nói cho hắn nghe mọi thứ, tạo nhiều thuận lợi cho hành động tiếp theo của hắn."

"Lúc đó tôi..."

Lý Vũ Du khựng lại. Cậu cố kiểm soát ánh mắt mình, không dám nhìn vẻ mặt của Văn Tự.

"Tôi là đối tượng thí nghiệm đầu tiên của An Ngọc Hồng," Lý Vũ Du tiếp tục, "Trước đó hắn luôn tỏ ra hiền hòa thân thiện với mọi người, tôi không nghi ngờ gì cả. Sau khi cho tôi uống thuốc, hắn dùng mệnh lệnh khiến tôi tin tưởng, dựa dẫm, thích, thích hắn. Cũng vì vậy mà sau đó tôi mới xuất hiện tình trạng rối loạn ký ức."

"Nhưng cậu không bị hắn khống chế liên tục."

"Có lẽ trong quá trình nghiên cứu, bản thân tôi đã bị ảnh hưởng."

Cuộc đối thoại không kéo dài lâu, chỉ khoảng hai tiếng.

Cuối cùng đối phương hỏi: "Cậu còn gì muốn khai báo không?"

Lý Vũ Du chỉ vào chiếc hộp trắng trong góc: "Đây là bán thành phẩm tôi từng nghiên cứu, về lý thuyết có thể ức chế và giảm tác dụng với người đã dùng LSD-29. Hiệu quả thực tế thì tôi chưa rõ, nhưng chắc sẽ có ích cho tình hình hiện tại. Trước đây tổ chúng tôi còn có một người tên Thường Viện Viện, chị ấy bị liên lụy trong vụ tai nạn lần đó, đến nay vẫn đang trong trạng thái tinh thần mất kiểm soát. Hy vọng có thể ưu tiên xem xét tình hình của chị ấy trước."

Không đợi đối phương trả lời, cậu lại nói: "Còn Lưu Tiên Minh, cũng không hề biết gì giống tôi, ông ấy chỉ một lòng vì học thuật, đã làm tất cả trong khả năng."

Năm ngày sau, Lý Vũ Du mới được phép xuất viện.

Không may hôm đó công ty Văn Tự có việc gấp, anh không thể phân thân, đành để trợ lý Giả lo hết thủ tục cho Lý Vũ Du.

Gần đây, Lý Vũ Du cảm thấy thái độ của Giả Vân Xuyên với mình có gì đó là lạ.

Dù vị trợ lý này từ trước đến nay luôn nghiêm túc làm việc, rất coi trọng lễ nghi và quy tắc trong đối nhân xử thế, nhưng Lý Vũ Du vẫn cảm thấy thái độ của anh ta với mình có phần quá mức dè dặt.

Ví dụ như lúc làm thủ tục, rõ ràng vết thương của cậu đã đỡ hơn nhiều, có thể tự làm vài việc trong khả năng, nhưng trợ lý Giả vẫn không cho cậu đụng vào bất cứ chuyện lặt vặt nào; kỳ lạ nhất là, khi nói chuyện với cậu, giọng điệu của đối phương thậm chí còn mang theo chút tôn kính.

Lý Vũ Du chẳng hiểu gì cả.

Mãi đến sau này, khi nói chuyện điện thoại với Diêu Tức, cậu mới biết được nguyên nhân đằng sau sự "tôn kính" đó.

"Vậy ý cậu là, Văn Tự không chỉ nói vậy với cậu, mà còn nói với những người khác nữa à?" Lý Vũ Du khó tin xác nhận lại.

"Đúng rồi, giờ cả nhà họ đều biết cậu đã anh dũng bảo vệ tính mạng Văn Tự."

"... Sao anh ấy lại nói thế chứ?"

"Không biết nữa. Nhưng không phải ai cũng thông minh như tôi đâu, hình như người ta nghe xong đều tin thật đấy."

Lý Vũ Du thật sự không hiểu nổi.

Tối hôm đó, khi Văn Tự trở về, cậu liền hỏi thẳng: "Anh lan truyền linh tinh chuyện trong phòng thí nghiệm làm gì vậy?"

Văn Tự rất thản nhiên: "Sao, tô vẽ danh tiếng cho cậu không tốt à?"

Lý Vũ Du không ngờ anh lại thừa nhận thẳng thừng: "Nhưng rõ ràng không phải như thế, sao lại nói vậy?"

"Vì như thế mới hợp lý chứ."

"Hợp lý gì cơ?"

"Cậu anh hùng cứu mỹ nhân, tôi lấy thân báo đáp," Văn Tự gập laptop trước mặt lại, "Thế là mối quan hệ của chúng ta ngay lập tức được nâng tầm."

"Nhà họ An bây giờ loạn thành một nồi cháo, ai nấy đều bận lo cho thân mình. Ông cụ Văn thì nổi giận đùng đùng vì chuyện An Hưởng ra tay với tôi, hôn sự này chẳng bao lâu nữa sẽ bị hủy. Đến lúc đó, tôi với ân nhân cứu mạng của mình có thể quang minh chính đại sống bên nhau, khỏi phải bỏ trốn nữa."

Lý Vũ Du hoàn toàn không ngờ tới tình huống này, sững người tại chỗ.

Văn Tự thấy vậy cũng bất ngờ: "Cậu chưa từng nghĩ đến à? Chẳng lẽ còn có người khác nữa? Sao tình địch của tôi diệt mãi không hết thế này!"

"Không có!" Tai Lý Vũ Du hơi đỏ lên, phản bác, "Anh đang nói gì thế! Không phải chiều hôm ấy anh cũng nghe rồi sao, lúc đó là do tôi bị Trần Hồi gài bẫy nên mới..."

"Nhưng tôi cũng khổ tâm lắm mà," giọng Văn Tự đầy ấm ức, "Cậu còn định đi ngắm hoàng hôn bên bờ biển với Trần Hồi nữa, thì ra ước nguyện ngắm hoàng hôn của cậu đều là bán sỉ."

"Anh đừng nói bậy," Lý Vũ Du bắt đầu cuống thật rồi, "Lúc đó Trần Hồi ra lệnh cho tôi phải thích hắn, nhưng theo nguyên lý của LSD-29 thì thuốc này chỉ lợi dụng ảo giác để tạo ám thị, chứ không thể bịa ra ký ức mới. Vì thế, để thực hiện được mệnh lệnh đó, nó chỉ có thể chuyển những khoảnh khắc từng khiến tôi rung động trước đây sang—"

Lý Vũ Du đột ngột im bặt.

Cậu nhận ra mình lại sập bẫy rồi.

Quả nhiên, Văn Tự chẳng quan tâm gì đến nguyên lý hoạt động của LSD-29, chỉ chính xác bắt được mấy chữ cuối cùng.

Khóe môi anh khẽ cong lên, mang theo vẻ hài lòng: "Vậy ra, cậu từng thích tôi, chỉ là mãi không chịu thừa nhận."

Lý Vũ Du hối hận không thôi. Cậu lùi lại hai bước, định chuồn đi, nhưng đáng tiếc đối phương đã đề phòng từ trước. Chân còn chưa kịp nhấc thì đã bị tóm gọn, Văn Tự kéo mạnh cổ áo cậu, lôi người tới trước mặt. Hai tay anh chống lên mép bàn hai bên, chặn hết mọi đường lui, không cho cậu cơ hội chạy trốn lần thứ hai.

"Từng thích, hay là chưa từng thích," giọng Văn Tự chợt lạnh hẳn đi, "Trả lời thành thật, nếu không sẽ bị trừng phạt."

"... Tôi có thể biết hình phạt là gì không?"

"Không được."

Lý Vũ Du chưa từng tỏ tình với Trần Hồi. Vì cậu cũng chưa từng có ý định nói với Văn Tự câu "tôi thích anh". Có lẽ chính vì vậy, Trần Hồi mới nghĩ rằng kế hoạch của hắn thất bại, không ra thêm mệnh lệnh nào nữa.

Cậu có trở thành người tốt hơn chưa? Hình như cũng chưa.

Nhưng cậu đã từng mắc phải một sai lầm vì không thành thật, và không muốn mắc thêm lần thứ hai.

"Từng thích." Lý Vũ Du nói.

Cậu không kịp nhìn thấy phản ứng của Văn Tự, vì ngay giây sau tầm nhìn đã bị che khuất. Môi cậu chạm phải chút lạnh lẽo - người này, ngay cả đôi môi cũng lạnh hơn người thường. Khác với cú cắn trả thù lần trước, lần này là một nụ hôn nghiêm túc, nhưng cũng chẳng hề dịu dàng. Dữ dội, mạnh mẽ, không chút kiêng dè, khiến phần mềm mại trong cơ thể Lý Vũ Du cảm nhận được một cơn đau không thể xem nhẹ.

Mặc dù cậu đã hoàn toàn quên đi cảm giác đau đớn.

Khi Văn Tự buông cậu ra, Lý Vũ Du thở hổn hển, một chút nước bọt tràn ra từ kẽ môi.

Cậu hỏi muộn màng: "Đây là phần thưởng hay trừng phạt vậy?"

"Trừng phạt."

"Hả?" Lý Vũ Du không hiểu, "Nhưng em nói thật mà."

"Tôi biết," Văn Tự đưa tay lau đi vệt nước bên môi cậu, "Phạt em vì mấy năm trước đã không thành thật."

Editor: Tỏ lòng nhau rồi nên từ bây giờ sẽ đổi xưng hô nhé (ㅅ' ˘ ')

Bình Luận (0)
Comment