—
Dương Hoa nghe xong cũng khựng lại một giây, sau đó mới lên tiếng: "Thông tin ở đây đều là chuyện riêng tư đấy."
"Xin lỗi," Lý Vũ Du hỏi xong cũng hơi ngại ngùng, "Tôi không nên hỏi."
"Nhưng cũng chẳng phải chuyện gì không thể nói, dù sao nơi này cũng thường tiếp đón không ít quan to quý nhân," Dương Hoa đổi giọng, "Văn Tự đúng là từng đến, hai chai rượu đó giá trị bằng cả một chiếc xe đấy."
Lý Vũ Du ngập ngừng hỏi: "Anh ta cũng... đến để chơi à?"
"Không hẳn," Dương Hoa phủ nhận, "Chỉ đến hai lần, đều đi với bạn, ngồi phòng riêng, không xem biểu diễn."
"À," Lý Vũ Du gãi đầu, "Tôi nghĩ hơi nhiều rồi."
"Nếu anh ta từng làm gì tôi thì giờ tôi chẳng ngồi đây nói chuyện với cậu đâu," Dương Hoa nhún vai đầy chuyên nghiệp, "Trước giờ chỉ nghe đồn Văn tổng là người giỏi giang, nhân phẩm cũng tốt, gặp rồi mới thấy đúng là vậy. Hai lần đều là anh ta trả tiền, rất biết sắp xếp, dặn tôi chuẩn bị trước phòng, thuốc lá, rượu, người. Lần thứ hai còn đích danh yêu cầu mấy chai rượu quý hiếm, bạn anh ta vui chết đi được."
"Anh ta là người rất chu đáo..." Lý Vũ Du nói được nửa câu thì thấy có gì sai sai, "Khoan đã, 'người'?"
"Là sắp xếp cho bạn anh ta," Dương Hoa vừa chỉnh lại khóa tủ phía sau vừa nói, "Một đám thiếu gia, cậu không thể mong họ chơi kiểu trong sáng được. Bản thân anh ta thì chẳng có hứng thú, hôm đó tôi hỏi khéo thì anh ta nói không cần, anh ta không thích phụ nữ."
Lý Vũ Du vẫn thấy có gì đó không đúng: "Nhưng sau này anh ta chẳng phải đã đính hôn rồi sao?"
"Chỉ là cái cớ để từ chối thôi, nói thẳng ra cho chúng tôi hiểu, sau này khỏi tự tiện làm chủ thay anh ta," Dương Hoa giải thích, như chợt nhớ ra chuyện gì thú vị, bỗng trở nên hào hứng kể, "Hôm đó tôi mang theo một nhân viên phục vụ đầu óc không nhanh nhạy lắm, không hiểu ý, còn hỏi thêm là vậy có cần đàn ông không. Văn Tự lại bảo mình cũng không thích đàn ông. Cậu phục vụ đó là đứa ngốc nhất tôi từng gặp, nghe đến đây vẫn còn ngơ ngác hỏi anh ta thích gì. Văn Tự nói mình thích trả tiền."
Lý Vũ Du nhếch mép cười gượng: "Lần này anh ta cũng hài hước phết."
"Đúng vậy, lúc đó không khí trong phòng rất vui vẻ, Văn Tự nói cái gì cũng khiến cả bọn cười phá lên," Dương Hoa nhớ lại, không tiếc lời khen ngợi, "Thiếu gia thì nhiều, nhưng người vừa khéo léo vừa giỏi xã giao như Văn Tự thì không nhiều đâu, nếu không thì sao người ta làm ăn càng ngày càng phát đạt được."
Lý Vũ Du chào tạm biệt Dương Hoa.
Lúc xuống tầng thì biểu diễn vừa mới bắt đầu, tiếng hò reo, tiếng la hét vang lên không dứt, cậu bước nhanh như chạy, không dám nhìn ngang ngó dọc.
Rời khỏi quán này, khu vực xung quanh mới thực sự bắt đầu cuộc sống về đêm. Nhiều người mặt đỏ gay, bá vai bá cổ nhau lướt qua người cậu, chen vào đám đông còn náo nhiệt hơn.
Đường tắc nên không thể gọi xe, Lý Vũ Du đi bộ một cây số, rồi lên một chiếc xe buýt đêm.
Mảnh giấy Dương Hoa đưa cậu được siết chặt trong lòng bàn tay, Lý Vũ Du cứ gập đi gập lại, mà trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.
Mỗi người nhắc đến Văn Tự, đều không tiếc lời khen ngợi.
Trong mắt An Thụy Vân, anh ta là đối tượng kết hôn lý tưởng nhất; trong mắt cấp dưới, là vị lãnh đạo xuất sắc; trong mắt Dương Hoa, là một thiếu gia tiêu sái thành thục; thậm chí trong mắt Diêu Tức, là mục tiêu công lược có giá trị cao nhất.
Dường như nhìn từ mọi góc độ, anh ta đều hoàn hảo, mà sự hoàn hảo đó, lại chẳng cái nào giống cái nào.
Ở nhà thì không uống rượu, nhưng ra ngoài lại là tay sành chọn rượu; tự nhận bản thân không có khiếu hài hước trong công việc, vậy mà giao tiếp với bạn bè lại dí dỏm đáng nể.
Văn Tự luôn xây dựng hình ảnh hoàn mỹ phù hợp với từng hoàn cảnh, khiến người ta không cách nào đoán được đâu mới là con người thật của anh ta.
"Người này sống cũng phức tạp quá rồi," Lý Vũ Du tựa đầu vào cửa sổ xe lẩm bẩm, "Không thấy mệt à?"
"Hắt xì!"
Văn Tự đứng trước cửa kính sát đất hắt hơi một cái.
Âm thanh khá lớn, Giả Vân Xuyên vẫn đang chờ bên cạnh không kìm được mở miệng: "Ngài bị cảm rồi à?"
"Chắc không phải, tôi mấy năm rồi không bị bệnh," Văn Tự nhún vai, quay về ghế, bỏ lại ánh đêm phía sau lưng, "Cậu còn chưa tan làm?"
Giả Vân Xuyên bước lên một bước, đưa ra một tập tài liệu: "Là hồ sơ trước đó ngài bảo tôi điều tra, tôi vừa sắp xếp xong, mời ngài xem qua."
Văn Tự nhận lấy, nhanh chóng lật xem nội dung bên trong.
Là hồ sơ lý lịch của ba bác sĩ.
"Sau khi điều tra, hai bác sĩ mà chú Bành mời đến đúng là học vấn cao, đều tốt nghiệp Học viện Y Liên Hợp, cách nhau năm khóa, từng làm việc ở hai bệnh viện lớn. Vài năm gần đây do cải cách nội bộ nên chuyển sang làm bác sĩ gia đình."
"Học viện Y Liên Hợp à," ngón tay Văn Tự lướt trên giấy trắng, trầm ngâm, "Bây giờ là trường đào tạo y tốt nhất phải không?"
"Đúng vậy, mấy năm trước còn ngang hàng với Viện Nghiên cứu Khoa học Quân sự, nhưng sau vài vụ bê bối thì Viện Quân Khoa tụt lại, Liên Hợp giờ đã bỏ xa. Ba năm trước kỷ niệm 50 năm thành lập trường, một trong hai người đó còn về diễn thuyết," Giả Vân Xuyên thể hiện khả năng chuyên môn, lưu loát trình bày. Nhưng nói đến đây thì hơi ngập ngừng, "Có điều nói tới bác sĩ Lý..."
"Hửm?" Văn Tự liếc mắt nhìn, "Bác sĩ Lý làm sao?"
"Ngài tự xem đi."
Văn Tự lật sang trang kế tiếp, trong ảnh thẻ, Lý Vũ Du là người cười tươi nhất, nhưng nội dung trên giấy thì chỉ bằng một phần ba so với hai người kia, thông tin ít ỏi, nhiều chỗ còn để trống.
"Cao đẳng Kỹ thuật Hà Dung Trang?" Văn Tự xác nhận lại, "Có nơi đó thật à?"
"Một vùng núi hẻo lánh ở phía bắc Khu 10, nổi tiếng là vùng nuôi gà lấy trứng. Tôi tra rồi, đúng là có trường này," Giả Vân Xuyên tiếp tục thể hiện năng lực vượt trội, đồng thời tự kiểm điểm, "Không điều tra từ sớm là lỗi của tôi, cứ nghĩ ai được mời đến nhà Thôi Minh Dã khám bệnh chắc hẳn đều phải có trình độ như hai bác sĩ trước."
"Không trách cậu," Văn Tự không để tâm, "Ai đi khám bệnh lại hỏi bác sĩ tốt nghiệp trường nào chứ."
"Vậy sau này còn mời cậu ta đến khám nữa không?"
"Cứ quan sát thêm đã," Văn Tự vứt tập hồ sơ lên bàn, cúi đầu châm điếu thuốc, "Xem xem có năng lực không."
Giả Vân Xuyên gật đầu, nhưng vẫn chưa rời đi.
"Còn một việc cuối cùng," anh ta cất hồ sơ đi, đưa ra hai tờ giấy khác, "Hai ngày nữa là lễ tình nhân, đây là danh sách trang sức đặt riêng có thể giao trong hai ngày tới, ngài xem có muốn chọn món nào tặng cô An không?"
Văn Tự cũng nhận lấy tờ giấy, nhưng lần này có vẻ không hứng thú, chỉ liếc sơ rồi trả lại: "Mua hộp trứng đi."
Giả Vân Xuyên ngỡ mình nghe nhầm: "Dạ?"
Đang định hỏi lại, thì Văn Tự bỗng bật cười: "Mua hộp trứng, tôi sẽ làm hai món cho cô ấy, coi như là tấm lòng. Còn ba món đầu trong danh sách kia, cứ mua hết, xem như có lễ."
Giả Vân Xuyên gật đầu tiếp thu: "Rõ rồi ạ."
Sau khi người rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Văn Tự. Anh dụi tắt điếu thuốc mới hút được vài hơi, lại trở về đứng trước cửa kính sát đất.
Khi anh không cười, đường nét khuôn mặt có phần sắc lạnh. Anh cúi đầu nhìn dãy nhà cao tầng san sát, khẽ cảm thán: "Cái nóc tòa nhà trung tâm tài chính này trông cũng giống quả trứng thật đấy."
Lễ tình nhân năm nay, Khu 11 nhộn nhịp khác thường.
Vô số bảng quảng cáo nâng tầm thương mại hóa của ngày lễ vốn dành riêng cho các cặp đôi này. Các cửa hàng cũng kỳ công tạo dựng bầu không khí lễ hội: tường hoa, hành lang treo đầy bóng bay, những người mặc đồ thú bông ôm hoa hồng len lỏi giữa đám đông.
Lý Vũ Du lại mặc bộ đồ lần trước, trông vẫn như một anh giao hàng quên mang theo kiện hàng.
Cậu đi ngược dòng người, càng đi càng vắng vẻ, cuối cùng rẽ vào một tiệm mì nhỏ ở cuối ngõ.
Những ngày như hôm nay, chẳng ai đoái hoài đến tiệm mì. Trong tiệm chỉ có một vị khách đang ngồi, cũng mặc đồ tối màu như cậu, trước mặt là bát mì chỉ ăn được hai miếng, giờ đã trương hết cả ra.
Lý Vũ Du lập tức đi đến, ngồi xuống trước mặt người ấy, mở lời: "Chị Vi."
Thành Vi cứ thế nhìn thẳng cậu, hồi lâu mới đáp: "Gầy đi rồi đấy."
"Thế ạ?" Lý Vũ Du nói, "Gần đây em ăn uống vẫn ổn mà."
Nói xong một câu, cả hai như chẳng ai biết nên nói gì tiếp. Lý Vũ Du cầm ấm nước định rót cho mình một cốc, nhưng ấm nước cũng không nể mặt, chỉ nhỏ tí tách hai giọt rồi im bặt.
Thành Vi chịu không nổi bầu không khí này, vào thẳng vấn đề: "Muốn chị kiểm tra cái gì?"
Nghe vậy, động tác trên tay Lý Vũ Du khựng lại.
Một lát sau, cậu đặt ấm xuống, lấy từ túi xách ra một túi nhựa đựng viên thuốc.
"Từ đâu ra?" Thành Vi cầm lấy, ngắm nghía rồi hỏi.
Lý Vũ Du thành thật: "Không biết."
Thành Vi cũng không hỏi thêm, trầm ngâm giây lát rồi đáp: "Chị đổi chỗ làm rồi, giờ không dễ như trước nữa, chắc phải đợi mấy hôm."
"Không vội," Lý Vũ Du lại lấy ra một ống nghiệm chống đông*, "Còn cái này nữa."
*Thường dùng để bảo quản mẫu máu không bị đông lại.
Thành Vi nhíu mày: "Cái này lại từ đâu ra?"
Lý Vũ Du không biết nên trả lời thế nào. Lần trước cậu đến gặp An Thụy Vân có lấy máu giúp cô, ban đầu định dùng để kiểm tra đường huyết, giờ lại vừa khéo dùng tới. Nhưng tình huống này nói sao cũng không gói gọn được trong đôi ba câu.
"Thôi, không muốn nói thì đừng nói," Thành Vi cũng thôi không truy hỏi nữa, "Chị sẽ nghĩ cách."
Lý Vũ Du thở phào: "Cảm ơn chị Vi."
Thành Vi cất đồ đi, dường như đã hạ quyết tâm, mới hỏi tiếp: "Em còn liên lạc với ai khác không?"
"Không," Lý Vũ Du bình tĩnh đáp, "Dù có thử rồi, cũng không liên lạc được nữa."
Thành Vi không nói thêm gì: "Tự lo bản thân cho tốt."
Tạm biệt Thành Vi xong, Lý Vũ Du quay lại khu trung tâm thương mại.
Sức nóng của ngày lễ vẫn chưa hạ nhiệt. Cậu từ chối hai đợt người bán hoa, còn vô tình lọt vào ống kính của người ta. Mãi đến khi lên được bậc thang cao hơn mới thấy yên tĩnh chút ít.
Không hiểu sao, cậu chợt thấy hơi cô đơn.
Tuy biết cảm xúc này là do bầu không khí xung quanh gây ra, nhưng có lẽ là vì vừa gặp người xưa, chút luyến tiếc trong lòng vẫn mãi không tan.
Ngồi lặng bên bồn hoa hơn nửa tiếng, Lý Vũ Du cuối cùng cũng điều chỉnh lại được tâm trạng.
Nhưng đúng lúc này, chiếc điện thoại mà cậu cứ nghĩ sẽ không rung lên trong hôm nay lại đột nhiên sáng màn hình.
Trên đó hiện lên hai chữ quen thuộc nhưng bất ngờ: Văn Tự.