Hôm Nay Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa

Chương 31


Đôi vợ chồng bên này âm thầm gieo bão dữ, chuyện vợ chồng cô hai Hoa bên kia cũng đã đi vào vấn đề chính.

Dưới uy nghiêm của phú ông, vẫn là ba của dượng hai Tài - ông Tâm đứng ra hoà giải: "Anh sui nói phải, mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì từ từ giải quyết với nhau.

Thật ra tôi có ý này, anh chị sui nghe thử xem có được không đa.

Nhà tôi chỉ có mỗi thằng Tài là con trai, nếu nó vô duyên với chuyện con cái, thì tôi muốn bàn với anh chị cho nó được nhận con nuôi.

Ít nhất khi vợ chồng nó về già vẫn còn có người bên cạnh đỡ đần, chăm sóc."
So với cưới thêm vợ nhỏ và tìm người đẻ mướn thì ba chữ "nhận con nuôi" này nghe lọt tai hơn nhiều.

Vợ chồng phú ông đưa mắt nhìn nhau, bà Kim chợt hỏi: "Nhận con nuôi? Rồi biết đi đâu tìm một đứa trẻ không ba không má đây? Chưa kể không máu mủ ruột rà, về sau biết có chung sống hoà thuận được hay không."
Ông Tâm cười nói: "Nói nào ngay, mấy hôm trước có họ hàng xa đến nhà chúng tôi xin giúp đỡ.

Con gái họ vừa sanh được một bé trai kháu khỉnh, vợ chồng phải đi làm ăn xa nên gửi nhà ngoại trông nom vài ngày.

Có ngờ đâu vợ chồng nọ gặp nạn trên đường, thế là bỏ lại đứa nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa.

Tôi thấy thằng bé trắng trẻo lanh lợi mà thương, nên muốn cho thằng Tài nhận nó làm con nuôi.

Anh chị sui thấy có được hay không?"
Ban đầu Trúc còn thắc mắc với cái tính chợ búa của bà Lài sao lại dạy ra được một thầy giáo nho nhã như dượng hai Tài, bây giờ thì cô đã hiểu rồi.


Dượng hai Tài giống ba chứ không giống má.

Thêm nữa là gia đình này phối hợp cực kì ăn ý, bà Lài hung hăng chèn ép con dâu, ông Tâm đứng ra xoa dịu, tung ra biện pháp giải quyết vấn đề vẹn cả đôi đường.

Hoặc là chấp nhận cảnh chung chồng với người ta, hoặc là nhận con nuôi.

Nếu là cô, cô cũng sẽ chọn cái sau.

Nhà sui gia đánh đến bất ngờ khiến gia đình phú ông không kịp trở tay, chuyện đã ầm ĩ thế này nếu không giải quyết ổn thoả thì vợ chồng cô hai Hoa khó tránh khỏi bất hoà, rạn nứt tình cảm.

Bà Kim nhìn con gái thẩn thờ ngồi đó, xót xa hỏi: "Con thấy thế nào?"
Cô hai Hoa nước mắt lưng tròng nhìn bà, cười chua xót đáp: "Má ơi, con chỉ là khó có thai thôi mà, chứ nào phải cả đời này không thể có con.

Con vẫn luôn chăm chỉ uống thuốc, mấy năm qua chưa từng ngừng nghỉ ngày nào.

Con vẫn luôn cố gắng, vẫn luôn hi vọng, nhưng tại sao vẫn phải rơi vào ngõ cụt thế này?"
Bà Kim ôm con gái, đỏ mắt vỗ về cô: "Con nhất định sẽ có đứa nhỏ thuộc về mình.

Cả nhà đều tin tưởng con mà hai Hoa."
Bà Lài đối diện bỗng nhiên xen lời: "Sanh được con thì càng tốt chứ sao.

Vợ thằng Tài à, má cũng không muốn khó dễ gì con đâu.

Hay là như vầy, con và thằng Tài cứ đón đứa nhỏ về đây chăm sóc cho vui nhà vui cửa, biết đâu nhờ có con nít trong nhà mà con sẽ sớm có tin vui thì sao."
Ông Tâm cũng gật đầu nói theo: "Má con nói đúng lắm đa."
Cô hai Hoa khịt mũi, nhìn thẳng ba má chồng, hỏi: "Vậy sau này nếu tôi thật sự có con của mình thì sao? Đứa nhỏ đó tính sao đây?"
Bà Lài nói một cách hiển nhiên: "Thì một đứa là con nuôi, một đứa là con ruột, có ảnh hưởng gì đến nhau đâu nào."
Cô hai Hoa lại cười: "Bảo tôi nuôi dạy đứa nhỏ không chút máu mủ với mình, nói thật là tôi làm không được.

Vì chỉ cần nhìn thấy nó, tôi sẽ nhớ tới ngày hôm nay các người bức ép tôi thế nào.

Khác máu tanh lòng, sao tôi dám để con mình sống chung với nó đây."
Lần này đổi lại là dượng hai Tài tức giận đứng dậy, lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội, vẻ mặt không hài lòng nhìn cô, trách: "Hai Hoa, em càng nói càng quá lời rồi.

Đó dù sao cũng là ba má anh, mong em tôn trọng họ một chút."
Mặt hai Hoa cắt không còn giọt máu, lần đầu tiên trong đời cô bị chồng to tiếng trước mặt bao người, cô giận đến mức bật cười, giọng nói không nén được run rẩy: "Ngần ấy năm qua tôi đều như thế này, anh lại chưa một lần hé răng than vãn hay trách móc.

Hai Tài, anh là đồ dối trá! Miệng thì nói không vội có con, nhưng trong lòng nôn nóng lắm rồi, có đúng không?"
"Ai mà không muốn có một đứa con cơ chứ!" Dượng hai Tài dường như không nhịn được nữa, cứ thế hét vào mặt vợ.


Câu nói này như giọt nước tràn ly, thấm lạnh cõi lòng hai Hoa.

Tuy đã sớm đoán được câu trả lời, nhưng nào biết tận tai nghe thấy lại đau lòng đến thế.

Cô hai Hoa cười, nụ cười còn khó coi hơn cả mếu.

Cô cố nén cơn nghẹn ngào trong cổ họng, nói: "Tôi hiểu rồi.

Nếu anh cảm thấy tôi không thể cho anh được một đứa con như anh hằng mơ ước, vậy thì chúng ta..."
"Hai Hoa!" Bà Kim siết chặt tay con gái, ngăn cô nói tiếp.

Ánh mắt bà lạnh lùng nhìn nhà sui gia, lên tiếng: "Hoá ra anh chị sui đã tính toán đâu vào đấy cả rồi."
Ông Tâm vội vàng giải thích: "Chị sui đừng nói như thế, vợ chồng tôi cũng vì lo lắng cho sấp nhỏ mà thôi."
Bà Kim không đáp lời ông ta, mà quay sang dượng hai Tài, giọng nói nghiêm khắc không chút tình cảm: "Má sẽ cho phép con nhận con nuôi."
Nước mắt cô hai Hoa lăn dài, nức nở gọi: "Má..."
Không chờ cô nói hết câu, bà đã nhanh miệng nói tiếp: "Nhưng nếu sau này cái Hoa có thai, thì đứa nhỏ đó không được phép ở lại trong nhà này nữa, đồng nghĩa với việc chấm dứt quan hệ con nuôi.

Hai Tài, con có đồng ý không?"
Bà không hỏi ý kiến nhà sui gia, mà trực tiếp mặt đối mặt trao đổi với con rể của mình.

Chuyện lớn thế này, nếu nói dượng hai Tài không biết trước thì khó mà tin được.

Sau khi nhìn thấy dượng hai Tài gật đầu đồng ý, Trúc không khỏi thở dài trong lòng.

Nhà phú ông giàu nứt đố đổ vách, khó trách nhà bên kia bất chấp tất cả nhét đứa bé vào cho bằng được.

Chỉ cần cô hai Hoa không có con, đứa nhỏ đó sẽ mãi là con nuôi dưới tên bọn họ, không được một phần mười gia sản thì cũng được một phầm trăm.


Nghe thì có vẻ không nhiều, nhưng đó là một số không tưởng.

Trong đầu bỗng dưng loé lên thứ gì đó, Trúc nắm áo cậu ba kéo cậu sáp lại bên mình, nhỏ giọng thầm thì: "Bệnh của chị hai...!ngày đầu tiên coi bệnh thầy Phước nói thế nào hả mình?"
Ba Hưởng bị cô kéo bất ngờ, suýt nữa đã giật mình chửi đổng, may mà cậu phản ứng nhanh kịp thời ngậm miệng, không thì mất mặt ê chề.

Cậu bất lực nhìn gương mặt xinh xắn của cô vợ nhỏ, đáp: "Thầy Phước nói chị hai thân thể yếu ớt, rất khó có thai.

Nhưng chỉ cần bồi bổ thân thể, uống thuốc đúng bữa thì không có gì đáng ngại nữa."
Trúc suy ngẫm một lúc, mới nói ra nghi vấn trong lòng: "Chị hai uống thuốc mấy năm rồi mà vẫn chưa có tin tức gì đó đa.

Mình không cảm thấy kì lạ sao?"
Bình thường ba Hưởng không mấy quan tâm đến những việc này, nghe vợ nói thế mới bắt đầu nghĩ tới, lại hỏi: "Ý của mình là..."
Trúc lại dùng sức kéo cậu ba sát lại gần hơn, nghiêng mặt nói nhỏ bên tai cậu: "Em muốn đưa chị hai lên tỉnh xem bệnh."
Lỗ tai bị hơi thở ấm nóng phà vào khiến cả người ba Hưởng như bị điện giật.

Cậu khẽ rùng mình, mất mấy giây để ổn định cảm xúc, sau đó lắc đầu trả lời: "Chỉ sợ chị hai không chịu đi đâu."
Trúc dựng ngón trỏ lắc lư qua lại trước mặt cậu, bờ môi hồng chúm chím ra vẻ thần bí, tự tin nói: "Sau hôm nay thì chưa chắc.

Tóm lại, em không thích người ta tìm đến tận nhà bắt nạt người thân của mình."
Hai chữ "người thân" gieo thẳng vào lòng ba Hưởng, từ từ đâm chồi, nảy lộc, chiếm trọn một khoảng trống không tên, mà sau này cậu mới nhận ra vị trí đó quan trọng đến nhường nào..

Bình Luận (0)
Comment