Kiều Dư An bị nói nên ủ rũ, cô đã có thể cảm thấy mình không có chút địa vị nào trong nhà nữa rồi, địa vị mà mình đã từng có cũng bị Giang Mộ Trì đoạt mất rồi, người đàn ông này hơi quá đáng rồi đấy.
Không bao lâu sau Giang Mộ Trì quay lại, mọi người dường như đều ngừng hành vi “công kích” Kiều Dư An, thật ra mọi người đều thấy Giang Mộ Trì không ở đây thì mới nói thế, còn nếu anh ở đây thì tất nhiên sẽ không làm mất mặt Kiều Dư An. Dù sao thì An An cũng là con nhà mình, con nhà người ta có tốt bao nhiêu thì cũng không bằng con nhà mình, chỉ là ông bà muốn hai người chung sống với nhau dài lâu một chút nên mới nhắc nhở vài câu, không phải là răn dạy nặng nề gì.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, Tiểu Trì với An An về trước đi con, vào giờ này nhớ lái xe cẩn thận một chút.” Bà ngoại đứng lên, điều cần nói cũng đã nói hết rồi, tiếp tục giữ lại thì trời càng khuya thêm thôi, không có chuyện gì thì để tụi nhỏ về trước.
“Dạ, vậy bà ngoại, ba mẹ, con chở An An về nhà trước ạ.” Đúng lúc Giang Mộ Trì cũng có một email nước ngoài cấp bách cần xử lý, vậy biết thời biết thế một chút cũng hay.
“Ừ, đi đi đi đi, lái xe cẩn thận một chút.”
Hai người từ nhà bà ngoại đi ra, Giang Mộ Trì đi đằng trước, mở cửa bên ghế lái phụ ra. Kiều Dư An tâm trạng mỏi mệt leo lên xe, lúc nãy vừa bị dạy dỗ nên giờ cô còn cảm thấy hơi khó chịu, Giang Mộ Trì khởi động xe ra khỏi nhà bà ngoại mới hỏi Kiều Dư An làm sao thế.
Đọc Full Tại truyenggg.com
“Không có việc gì ạ.” Kiều Dư An mặt ủ mày chau, lắc đầu.
“Không có việc gì mà em ủ rũ thế à, chẳng lẽ là do ăn vải chưa đã thèm, nếu em thích ăn như vậy thì anh bảo chị Triệu đi mua thêm.” Thấy lúc nãy tâm trạng của Kiều Dư An không tệ lắm, thế mà sao đi nhận một cuộc điện thoại về lại thành bộ dạng này, triwf vải ra thì Giang Mộ Trì không nghĩ ra được nguyên nhân khác.
“Không phải, vừa rồi bà ngoại và ba mẹ nói em, nói em không nghe lời, bảo em phải nghe lời anh, họ đều hướng về anh hết, em nào có kém như vậy chứ?” Kiều Dư An nghiêng mặt qua nhìn Giang Mộ Trì, vốn muốn lắc người anh cho hả giận, nhưng nghĩ tới việc anh đang lái xe nên cố gắng nhịn lại, lắc lắc cái đệm một chút.
“Tất nhiên không phải rồi, chẳng qua là ba mẹ quan tâm em thôi, anh trong lòng họ sao mà sánh với em được cơ chứ.” Chút tự hiểu lấy mình ấy Giang Mộ Trì vẫn có, ba mẹ nói nhiều vậy cũng chỉ vì cảm thấy tính tình Kiều Dư An vẫn còn hơi trẻ con, chưa lập gia đình với lập gia đình rồi luôn có chút khác nhau.
“Hừ hừ, em vẫn cảm thấy mọi người đều thích anh hơn em, trước khi anh tới họ đều không phải như vậy, anh có thể biểu hiện ít lại một chút được không?” Biểu hiện tốt như vậy, có muốn chừa đường sống cho ngưòi khác không hả, quả thật là ức hiếp người khác mà.
“Không thể.” Giang Mộ Trì cười khẽ, từ trước đến nay anh chỉ nghe qua là phải biểu hiện tốt một chút, hiếm khi thấy người khác biểu hiện kém hơn, mạch não của cô đúng là khác xa người thường mà.
“Hừ, vậy anh còn nói,” Kiều Dư An bĩu môi, đôi lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, thật là hao tổn tâm trí mà, “Đúng rồi, sao mà anh lại biết bà ngoại làm việc ở đài tgieen văn thế?” Chuyện này cô cũng không biết rõ, bà ngoại về hưu tương đối sớm, đây đều là những chuyện rất lâu về trước rồi.
“Việc mà anh muốn tra, không thể không tra được.”
“Xùy~~, không biết xấu hổ.” Tuy Giang Mộ Trì đang nói thật nhưng Kiều Dư An vẫn muốn đả kích anh một phen.
Giang Mộ Trì không trả lời cô, Kiều Dư An lại lầm bầm lầu bầu, “Ba mẹ em nói việc sinh con, anh không vội chứ?” Kiều Dư An tự nhận là mình còn nhỏ, cũng không muốn nhanh vậy đã có con, bản thân cô vẫn còn là đứa trẻ mà, muốn có con sớm không phải là tự chui đầu vào rọ à.
“Anh không vội.” Giang Mộ Trì nhíu mày, anh cũng không phải người thích con nít lắm, cho nên dù không có con anh cũng thấy không sao. Chỉ có điều ba mẹ anh thì hơi gấp, hiển nhiên cũng sẽ không đồng ý việc không sinh con, anh là con trai độc nhất trong nhà, trách nhiệm nối dõi tông đường phải do anh gánh vác, nếu mà không muốn sinh con thì chỉ sợ ba mẹ anh sẽ ăn tươi nuốt sống anh luôn.”Vậy là tốt rồi, vậy sau này tính tiếp, lúc ba mẹ thúc giục thì anh giúp em chống đỡ nhé, da mặt em mỏng.” Kiều Dư An nở nụ cười tgaoir mái, chỉ cần Giang Mộ Trì cũng không muốn có con sớm thì khi ba mẹ thúc giục cũng không thể giục mỗi mình cô được.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Giang Mộ Trì dừng xe, bẹo má Kiều Dư An một cái, sung sướng nói: “Không mỏng đâu.”
“Anh, anh mới da mặt dày đấy!” Kiều Dư An che mặt, tức giận trừng mắt với anh một cái, “Chưa thấy ai như anh đấy, ai đời lại nói vợ mình mặt dày chứ.” Kiều Dư An cảm nhận sâu sắc rằng mình chưa chấn chỉnh thê cương, rõ ràng Giang Mộ Trì không có chút nào gọi là “sợ hãi” cô cả, xem ra phải học cách nào để trở thành cọp cái mới được.
“Da mặt dày rất tốt, sống không tim không phổi, thoải mái.” Có đôi khi Giang Mộ Trì cũng rất hâm mộ Kiều Dư An, sống không tim không phổi vui vẻ hơn rất nhiều, không cần phải đi cân nhắc những việc vụn vặt nhiều, chỉ cần mình vui vẻ là được rồi.
Mà Giang Mộ Trì, với tư cách là người thừa kế được nhà họ Giang bồi dưỡng từ nhỏ, chưa từng được cảm nhận qua cảm giác đó. Làm chuyện gì cũng phải nghĩ ngợi xem xét mọi bề, duy chỉ có việc kết hôn này là anh làm theo Kiều Dư An, hoàn toàn không xem xét quá lâu, mà bây giờ nhìn lại, đôi khi có những sự việc làm không cần xem xét lại không phải không tốt.
“Dạ, em cũng hiểu mà, em thấy em sống vô cùng vui vẻ.” Kiều Dư An yêu thích tự do, giống như chim hướng về bầu trời, cá hướng về đại dương vậy.
“Vui vẻ là được rồi.”
Tuy Giang Mộ Trì nói như vậy, nhưng Kiều Dư An vẫn không nguôi giận, cô luôn nhớ tới lời nói của ba mẹ rồi nghĩ ngợi, rốt cuộc là mình kém cỏi ở đâu nhỉ?
Về đến nhà, Giang Mộ Trì tới thư phòng giải quyết công việc, Kiều Dư An tắm rửa đi ra, thấy cái tập “Gia quy nhà họ Giang” trên tủ đầu giường, nhàm chán lật ra nhìn xem. Lúc trước đọc như cưỡi ngựa xem hoa, bây giờ đọc lại thấy cũng có chỗ hay. Ví dụ như điều khoản không được nghiện thuốc lá, không được nghiện cờ bạc, còn phải luôn luôn giữ thái độ làm người khiêm tốn lễ phép, cái điều này ha, chỉ có với người lớn Giang Mộ Trì mới có thái độ này thôi, còn với người khác thì anh cũng chỉ có một vẻ mặt, cái mặt lạnh băng cả ngày, nào có thái độ khiêm tốn khiêm tiếc gì chứ.
Đọc một hồi rồi lại không muốn xem nữa, cô ném qua một bên rồi lướt điện thoại, Giang Mộ Trì tắm rửa chuẩn bị lên giường ngủ, lấy cuốn tập ấy để một bên, Kiều Dư An đột nhiên thông minh tức thời, hỏi một câu, “Giang Mộ Trì, anh cũng phải tuân thủ theo bảng gia quy này chứ?”
“Ừ, đều phải tuân thủ.”
“Vậy nếu không tuân thủ thì có phải là sẽ bị trừng phạt gì đó hay không?” Kiều Dư An cả điện thoại cũng không thèm chơi, mở to mắt nhìn Giang Mộ Trì.
“Em muốn trừng phạt gì?” Giang Mộ Trì thoáng ngừng động tác xốc chăn, sau đó lại mở chăn ra ngồi vào như thường, cái tập gia quy này đều là do anh bịa ra, làm gì có cái trừng phạt nào chứ, trong khoảng thời gian ngắn đúng là không nghĩ ra được.
“Có các loại như… gia pháp không?” Kiều Dư An quyết định cái tập gia quy này để bảo vệ địa vị người vợ của mình, sớm muộn gì cô cũng tìm ra sai lầm của anh, sau này người lớn còn phóng đại anh như vậy thì cô sẽ có cớ phản bác.
“Phạt chép Đạo đức kinh [1] đi.” Giang Mộ Trì tùy tiện bịa một cái.
[1] Cuốn sách của Đạo giáo có sức ảnh hưởng lớn, Lão Tử được xem là người viết Đạo đức kinh.
“Phạt chép à, này cũng quá là con nít rồi, nhưng mà cũng phải, bây giờ là xã hội pháp trị, không thể đánh người, ngay cả con nít cũng không thể xử phạt về thể xác được mà, vậy cái này đi.” Kiều Dư An nghĩ nghĩ, để lại cho mình một đường lui, lỡ như sau này mình cũng phạm lỗi thì sao, không thể tự phá hủy đường lui của mình được, việc đơn giản như chép kinh này, đối với cô mà nói không có gì, nhưng Giang Mộ Trì lại là con cưng của trời, chắc chắn chưa bao giờ bị phạt, bây giờ phạt như vầy là quá đã ghiền.
“Sao hả, em muốn phạm gia quy sớm nên muốn nghe ngóng hình thức phạt sớm à?”
“Em không thèm đâu, ngủ ngủ.” Chuyện như vậy không thể nói ra được, không thể đánh rắn động cỏ.
Giang Mộ Trì cũng hơi kinh ngạc khi thấy cô tự giác như vậy, anh thấy cô đã nằm xuống rồi thì cũng tắt đèn đi ngủ.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Kiều Dư An đã bị Giang Mộ Trì uốn nắn một cách mạnh mẽ, trước kia chưa tới 12h đêm là không hề buồn ngủ, bây giờ mới hơn 10h là đã tự giác đi ngủ rồi.
Kiểu Dư An nằm xuống nhưng vẫn chưa thấy buồn ngủ, trong đầu vẫn tràn đầy những câu hỏi phải làm sao để Giang Mộ Trì cảm thấy tấm tức, ngủ như thế nào cũng không thấy thoải mái, Giang Mộ Trì vốn là đã thiêm thiếp nhưng bị cô đánh thức, vươn tay ra ôm người vào ngực mình, “Chớ lộn xộn, ngủ ngoan đi.”
“Ngủ thì ngủ, anh ôm em làm cái gì chứ? Như vậy không nóng ư?” Kiều Dư An bắt lấy cánh tay của Giang Mộ Trì, cơ bắp trên tay tên này sao cứng như vậy chứ?
“Không nóng, đừng vòng vo, nếu em còn sung sức quá thì anh có thể giúp đỡ.” Giang Mộ Trì ghì chặt người nào đó, lộn xộn nữa là xảy ra hỏa hoạn trên người liền.
Trước kia chưa hưởng vị “thịt” ngon ngọt, Giang Mộ Trì không bao giờ nghĩ đến phương diện kia, nhưng sau khi hưởng qua rồi, Giang Mộ Trì lại có cảm giác muốn ngừng mà không ngừng được, mỗi lần thấy Kiều Dư An là anh lại vô thức động tình.
“Anh đừng làm bậy nhé, em mệt mỏi, em không động đậy nổi nữa rồi.” Kiều Dư An cảm nhận sau lưng có thứ nóng hổi làm cho cô hốt hoảng, tốt nhất là đừng làm, đêm qua đã làm qua một trận rồi, đêm nay mà làm nữa chắc eo cô đứt luôn, “Giang Mộ Trì, chuyện này không thể làm thường xuyên được, không tốt cho cơ thể, chúng ta phải nghe lời một chút.”
“Vậy thì ngủ ngon nhé, Quyển Quyển, ngoan một chút.” Giang Mộ Trì hôn tai cô một cái, anh cũng không muốn làm vậy nhiều lần, không tốt với cơ thể của cô.
“Hiểu rồi, em ngủ ngay đây.” Kiều Dư An chịu không nổi nhất là khi Giang Mộ Trì kêu cô là Quyển Quyển, lập tức nhắm mắt ngủ.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Kiều Dư An tỉnh lại thì Giang Mộ Trì đã đi chạy bộ sáng rồi, cô ngồi trên giường ngẩn người, nhìn thấy tập gia quy thì cầm lấy, lật ra kiếm, mục tiêu tập trung vào điều thứ mười, “Cấm về muộn: phải về nhà trước mười giờ tối”.
Lúc đầu Kiều Dư An còn kháng cự điều này ấy chứ, dù sao mười giờ tối cũng quá sớm, nhưng sống ở đây hai tháng, Kiều Dư An phát hiện cô không có cơ hội về muộn, hầu như cả ngày đều ở trong nhà, đã lâu lắm rồi chưa đi club hay quá bar với bọn Lâm Tự Cẩm. Cho nên khi ấy cô thấy mình khó làm được, bây giờ xem ra không phải khó thực hiện lắm, đã như vậy, vậy dùng điều này gây khó dễ cho Giang Mộ Trì đi.
A, phạt chép một bản Đạo đức kinh hình như cũng không khó lắm nhỉ, chắc không giận đâu ha? Mặc kệ, dù sao thì cô bắt lấy nhược điểm của anh cái đã, không phạt chép cũng được.
Bởi vì trong lòng có mưu tính nên Kiều Dư An cũng có chút chột dạ, lúc ăn sáng cứ nhìn Giang Mộ Trì mãi thôi.
“Tập trung ăn đi, vẫn chưa nhìn đủ à?” Giang Mộ Trì búng gáy cô một cái.
“Em không nhìn anh, anh đừng có tự luyến.” Kiều Dư An bĩu môi, ai nhìn anh ấy chứ, đúng là không có chút thú vị nào.
“Sáng nay em đừng ra ngoài, có người đến đấy.” Giang Mộ Trì ăn xong lau miệng.
“Ai ạ? Bạn của anh sao?” Kiều Dư An để đũa xuống, “Anh không ở nhà chờ hả?”
“Anh đi làm, có em ở nhà là được rồi, có nữ chủ nhân ở nhà, em chiêu đãi là được.” Giang Mộ Trì ra khỏi nhà, Kiều Dư An tiếp tục ăn, nghĩ thầm là người nào nhỉ, lỡ như cô không biết thì làm sao mà chiêu đãi chứ, hai người xa lạ ngồi đối diện nhau cười à?
Nhưng mà Giang Mộ Trì nói, Kiều Dư An đúng thật là không dám đi đâu, dù sao thì cô cũng không có việc gì làm, nếu như anh đã mở miệng thì cũng nên cho anh chút mặt mũi.
Khoảng mười giờ, bên ngoài bắt đầu ồn ào, Kiều Dư An ngồi trên ghế sô pha rướn cổ lên nhìn, chị Triệu đi vào kêu, “Phu nhân, cô ra xem một chút đi ạ.”
“Xem cái gì ạ?” Kiều Dư An mang dép lê mặc áo ngủ đi ra ngoài, bị chị Triệu ngăn lại, “Phu nhân, thay quần áo khác đi, có người ngoài tới.”
“Rất nhiều người sao?” Kiều Dư An hình như nghe được tiếng của mấy loại xe cỡ lớn như máy xúc ở hoa viên đằng sau.
“Nhiều lắm ạ, phu nhân đi thay quần áo đi, tôi đi ra xem tình hình trước.”
Kiều Dư An bị thu hút sự chú ý, lên lầu thay vội chiếc đầm rồi chạy ra ngoài. Cô chạy đến hậu viện thì sững sờ tại chỗ. Đúng là máy xúc, bên cạnh máy xúc còn có một chiếc xe rất lớn, trên xe có một gốc cây, nói đúng hơn là một cây vải thiều, trên cây lại đầy trái chín, vỏ trái vải màu đỏ với những đốm sần sùi, khiến cho Kiều Dư An không thể phản ứng trong khoảng thời gian ngắn.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Kiều Dư An đầu đầy chấm hỏi nên phải quay sang hỏi chị Triệu.
Chị Triệu xem mà cười rạng rỡ, liên tục giải thích với Kiều Dư An, “Phu nhân, hồi sáng tiên sinh có nói là phu nhân thích ăn vải nên đã chở một cây vải từ vườn vải lớn nhất Vân Thành lại đây, tìm người có chuyên môn chăm sóc. Sau này phu nhân muốn ăn thì trực tiếp hái là được, sau này năm nào cũng có vải để ăn.”
Kiều Dư An che miệng vì quá bất ngờ, cũng vì không biết nên nói gì. Ai ngờ được Giang Mộ Trì lại có thể làm ra được một việc khiến người ta cảm động tột cùng như vậy chứ.
“Tôi thấy loài cây này đúng thật là có thuộc tính “phi tử tiếu” [2] đấy, chắc là tiên sinh muốn noi theo người xưa để làm phu nhân vui vẻ rồi.” Chị Trần theo bên kia tới đây, đều cười đích không ngậm miệng được, lớn tuổi như vậy liễu, sự tình gì chưa từng gặp qua a…, thật đúng là đích chưa từng gặp qua như vậy sủng thê tử đích nam nhân đâu, quả thực chính là có ở trên trời trên mặt đất không a….[2] Dương Quý Phi (719-756), còn gọi là Dương Ngọc Hoàn, sủng phi của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, thích ăn vải từ lâu đã thành giai thoại nổi tiếng lịch sử Trung Quốc. Để làm vừa lòng Dương Quý Phi, Đường Huyền tông đã ra lệnh lập ra con đường “cống đạo” chạy dài mấy nghìn dặm từ Lĩnh Nam tới Trường An. Đây chính là con đường “dịch trạm” – một phương thức tuyền tin nhanh hình thành từ thời Tây Hán để liên lạc từ phương Nam lên kinh đô ở phương Bắc (khoảng mười dặm để một trạm ngựa, năm dặm một nơi nghỉ). Thời Đường, nếu chỉ để chuyển tin tức, một ngày có thể đi năm trăm dặm. Có lẽ vải Lĩnh Nam và Giao Chỉ đã theo dịch trạm mà chuyển về Trường An để Dương Quý phi thưởng thức. Người lẫn ngựa đã phải vượt hàng nghìn dặm để khi tới kinh thành, hương vị của trái vải vẫn tươi nguyên.
Đỗ Mục (803-852), một nhà thơ nổi tiếng thời Đường, sinh ra sau khi Dương Quý Phi bị bức chết 47 năm, có lần đi qua cung Hoa Thanh, nơi dành riêng cho Dương Quý Phi thuở trước, đã sáng tác bài thơ “Quá Hoa Thanh cung” (Qua cung Hoa Thanh):
Trường An hồi vọng, tú thành đôi,
Sơn đỉnh thiên môn thứ đệ khai.
Nhất kỵ hồng trần, Phi tử tiếu
Vô nhân tri thị lệ chi lai.
(Tạm dịch:
Ngoảnh lại Trường An tựa gấm thêu,
Đầu non nghìn cửa mở liền nhau.
Bụi hồng ngựa ruổi, Phi cười nụ.
Vải tiến mang về, ai biết đâu!)
(Nguồn: Báo mới)“Bụi hồng ngựa ruổi, Phi cười nụ”, đây là sự sủng ái của Đường Huyền Tông đối với Dương Ngọc Hoàn, lưu truyền trăm ngàn năm, cho nên loại vải thiều mới được mệnh danh là phi tử tiếu. Giang Mộ Trì rõ ràng quá tốt, tốt đến mức Kiều Dư An không tìm được từ nào để hình dung.
“Anh ấy cũng không nói với em.” Kiều Dư An hai má vô thức đỏ ửng, những người lớn lên trong gia tộc như họ, nào ai thiếu tiền đâu? Tiền ai cũng có, nhưng dùng tiền gây ấn tượng sâu sắc với người khác như vậy là khó có được. Bởi vì cô thích ăn mà anh chuyển thẳng một cây từ vườn về nhà để cho cô có thể ăn mỗi ngày, lầu đầu tiên Kiều Dư An cảm nhận được một cách rõ ràng nhất thế nào là hạnh phúc, trong lòng ngọt ngào quá.
Vải trên cây này, còn chưa vào miệng mà đã cái ngọt đã lan tỏa khắp cả người.
“Đây là tiên sinh muốn tạo một ngạc nhiên vui vẻ cho phu nhân đấy, trồng ở hậu viện, sau này phu nhân muốn ăn thì đứng trên lầu hai là hái được rồi.” Chị Triệu và chị Trần liếc nhau, tiên sinh đặt phu nhân trong lòng như vậy, xem ra nhà họ Giang sẽ có niềm vui có cháu sớm thôi.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Kiều Dư An ngửa đầu nhìn mọi người làm việc, mình thì đứng đưới bóng cây nhìn lên, bây giờ cô đã nóng lòng muốn thử hương vị của những trái vải này như thế nào rồi.
“Chị Triệu, chị chuẩn bị chút trà lạnh cho đi ạ, mọi người vất vả rồi.”
“Vâng ạ, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”
“Tôi cũng đi, phu nhân đứng đây xem nhé.” Chị Trần đi vào theo, hai người vẫn còn đang không ngừng nói gì đó.
Kiều Dư An rút điện thoại từ trong túi ra, bấm số điện thoại của Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì đúng lúc chuẩn bị mở họp, vừa đi đến cửa phòng họp, đang định tắt điện thoại thì màn hình hiện lên hai chữ “Quyển Quyển”, “Tôi nhận điện thoại, làm phiền chờ một lát, xin lỗi.”
Một đám người cứ như vậy nhìn tổng giám đốc Giang đã bước một chân vào phòng họp lại thu về, chỉ có Thiệu Tiêu đi vào, hết sức tò mò, “Trợ lý Thiệu, tổng giám đốc Giang đi đâu thế?”
“Tổng giám đốc Giang nhận điện thoại, mọi người chờ một chút nhé, mời mọi người xem phần văn bản này trước.” Thiệu Tiêu bảo người đưa tài liệu xuống.
Giang Mộ Trì đi tới bên cửa sổ mới nhận điện thoại, “Người tới rồi à?” Gọi điện thoại tới lúc này thì anh có thể đoán được là chuyện gì.
“Dạ, cám ơn anh nha…” Trước khi anh bắt máy, Kiều Dư An có một vạn câu muốn nói với Giang Mộ Trì, nhưng sau khi bắt máy thì lại như bị câm vậy, không biết nên nói gì.
“Nếu em chỉ muốn nói cái này thì anh cúp máy nhé, anh đang bận.” Giang Mộ Trì cười khẽ, khiến nhân viên đi ngang qua cửa sổ hoảng sợ. Có bao giờ họ nhìn thấy tổng giám đốc Giang cười đâu, này không phải là gặp ma rồi chứ, lập tức nhanh chân chạy khỏi đó. “Không đúng không đúng, thật ra em cũng không có gì muốn nói, chỉ là em…” Kiều Dư An lắp bắp, muốn nói gì đó lại không nói ra miệng được, “Ai da, phiền phức quá, em chờ anh về hái vải với em.” Nói vừa xong là cô cúp máy cái rụp, hai má đỏ bừng như thể vừa mới phơi nắng vậy, đúng lúc chị Trần đi ra, chị kinh ngạc kêu to, “Phu nhân, sao mặt của cô hồng thế ạ, có phải nóng quá không, cô vào trước đi ạ, chặp nữa xong xuôi rồi tôi gọi cô, bây giờ khí trời hơi nóng.”
Kiều Dư An xấu hổ chạy vào nhà, xấu hổ quá nên chạy một hơi lên cửa sổ trên lầu hai luôn, tim vẫn còn nhảy thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn vậy.
Kiều Dư An che ngực, cắn môi, tim đập nhanh vô cùng. Đây là lần đầu tiên Kiều Dư An không vận động mà tim lại đập nhanh như vậy, rốt cuộc là làm sao vậy nhỉ? Không lẽ đây là nai con chạu loạn nhưbtrong sách thường nói à, cô không hiểu nổi, chẳng qua là cảm thấy có những thứ đã thật sự thay đổi.
Giang Mộ Trì nhìn cuộc gọi đã bị tắt, tâm trạng vô cùng tốt, lần đầu thấy Kiều Dư An nhanh mồm nhanh miệng bị cà lắm đấy, xem ra cây vải đó có tác dụng lớn thật, cũng không đáng bao nhiêu tiền, cô ấy vui là được.
Để điện thoại di động xuống rồi đi vào vào phòng họp, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy mong đợi, chờ mong về nhà hái vải.
Kiều Dư An đứng ở lầu hai chờ một hồi, thấy đã đào hố xong xuôi, chuẩn bị trông cây vảu xuống thì cô chạy xuống lầu quay một đoạn video gửi vào nhóm chat cho mấy đứa bạn xem.
Kiều Dư An: “Hoan nghênh tới nhà tao hái vải nhen.”
Lâm Tự Cẩm: “Bà mẹ nó, nhà mày trồng một cây vải lớn vậy luôn à? Chơi lớn thế bạn yêu?” Lâm Tự Cẩm biết Kiều Dư An thích ăn vải, nhưng mà thích thì mua ăn là được, đằng này đi trồng hẳn một cây trong nhà, lại còn kêu máy xúc tới đào hố nữa chứ.
Kiều Dư An: “Không phải tao, là Giang Mộ Trì, anh ấy thấy tao thích ăn vải nên dời hẳn một cây tới hoa viên luôn, là phi tử tiếu nhen.”
Kiều Dư An bây giờ đắc ý muốn bay lên trời luôn, hận không thể nói cho tất cả mọi người biết mình vui biết bao nhiêu.
Lâm Tự Cẩm: “Bà mẹ nó, tự dưng rải thức ăn cho chó vậy? Mày muốn làm gì hả, nỗi thương tâm của chó độc thân đều không khỏi liên quan đến sự show ân ái của những người có đôi có cặp.”
Dương Khinh Tuyền gửi một cái meme trợn trắng mắt: “Biết thế này thì lúc nãy tao không vào xem tin nhắn, thật là quá đáng mà, sếp Giang cũng chiều mày quá rồi đấy, ai cho phép mày ức hiếp FA tụi tao như vậy chứ.”
Cao Phái Thanh: “Haiz, ai ngờ được người phụ nữ khi xưa nói chắc như đinh đóng cột rằng mình sẽ là người kết hôn trễ nhất, bây giờ lại đi khoe chồng của mình, người phụ nữ này ấy, quả nhiên là dễ quên mà, lấy chồng bỏ cuộc chơi thì thôi đi, bây giờ còn đi show ân ái, thật là quá quắt mà!”
Lâm Tự Cẩm: “Quá đúng, dân cư mạng nói không sai mà, người phụ nữ này nào cũng nói không kết hôn thì luôn là người kết hôn sớm nhất, Kiều Tiểu An, mày có muốn nhìn lại những câu nói khi xưa của mày không hả?”
Kiều Dư An cười trộm, “Không muốn không muốn, tao thấy kết hôn cũng tốt lắm, thời gian của hai người cũng thú vị lắm, tao đề nghị tụi mày cũng kết hôn đi, vậy thig cũng giống tao thôi.” Trước kia không muốn kết hôn là vì không gặp được người thích hợp, ai ngờ gặp Giang Mộ Trì đâu.
Hành động của Giang Mộ Trì mấy ngày nay nói cho Kiều Dư An biết rằng, cô không chọn nhầm người.
Cứ như vậy, Kiều Dư An vốn là có kế hoạch trưa nay gọi điện thoại cho anh hai nhà mình, bây giờ vô cùng mong đợi nhìn cây vải thiều cho đã mắt, ngồi ở lầu một chờ Giang Mộ Trì về nhà cùng đi hái vải.
Trong lòng nhớ tới việc Kiều Dư An nói hái vải, vừa đến năm giờ là Giang Mộ Trì đã dọn dẹp đồ đạc về nhà. Thiệu Tiêu ngồi ở bàn làm việc nhìn ông chủ tan làm, trong lòng vui mừng cực kỳ, xem ra mình có cơ hội thích hợp để tìm bạn gái rồi. Bởi vì công việc bận rộn nên Thiệu Tiêu vẫn luôn không tìm người yêu, người phụ nữ nào chẳng hy vọng bạn ttai mình thường xuyên ở bên cạnh, nhưng công việc anh ta luôn bận rộn, không có thời gian rảnh, bây giờ rốt cuộc cũng có thể tan làm vào đúng 5h rồi, Thiệu Tiêu chảy nước mắt chua xót….
Kiều Dư An vừa nghe thấy bên ngoài có động tĩnh là chạy ra ngay, thấy áo khoác vest trên tay Giang Mộ Trì thì vội vàng nhận lấy, “Tổng giám đốc Giang vất vả rồi.”
“Không phải chỉ là một gốc cây vải thôi à, tiền đồ!” Có bao giờ Giang Mộ Trì tan làm mà cô có thái độ này đâu, tất cả là nhờ hết vào cây vải này đó.
“Hí hí, cảm ơn ông xã đại nhân.” Kiều Dư An cười nịnh nọt vô cùng, không phải là nhờ một gốc cây vải thôi đâu.
“Đi thôi, dẫn nhóc con đi hái vải.” Giang Mộ Trì quay người, nhếch miệng cười.
Kiều Dư An cầm lấy một cái sọt, còn có một cái móc, cây vải này không cao lắm, dùng móc câu xuống rồi hái.
“Phải chăm sóc cái cây này như thế nào vậy ạ? Nó có chết không?” Dời trồng vào lúc này chắc chắn không phải thời cơ thích hợp nhất.
“Anh đã mời người chăm sóc rồi, em không cần lo lắng, chỉ là buổi tối ăn ít một chút, nóng trong người đấy.” Giang Mộ Trì cầm cái móc câu xuống “Hái đi.”
“Em không biết trái nào chín, trái nào chưa, anh biết không?” Kiều Dư An cô chỉ biết mỗi ăn, đâu biết đi mua, mỗi lần đều là do dì giúp việc ở nhà mua, nếu cô mua thì đảm bảo không ngon.
“Nhìn vào điểm này, nếu điểm này quá dày là vải chưa chín, còn nếu đầu vải tương đối nhọn tức là thì vải cũng chưa chín.”
“Anh cũng biết nhiều ghê.” Kiều Dư An nghe theo chỉ dẫn của Giang Mộ Trì mà hái, hái được non nửa sọt thì bị Giang Mộ Trì ngăn lại, “Được rồi, đừng hái nữa, hái rồi để qua ngày mai thì không tươi nữa.”
“Vậy được rồi.” Kiều Dư An ngửa đầu nhìn những chùm vải trên cây, thật muốn xách một cái ghế ngồi dưới gốc cây hái ăn, nghĩ thôi đã thấy thoải mái rồi.
Xách theo sọt vải mới hái xong về nhà, Kiều Dư An vui như nhặt được vàng vậy, cười không ngậm được miệng, Giang Mộ Trì cũng không ngờ rằng con gái lớn lên từ nhỏ ở nhà họ Kiều, được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa lớn lên lại vì một cây vải mà vui như thế này.
Kiều Dư An đi rửa sạch vải rồi để vào tủ lạnh cho mát một lúc, như vậy thì lúc ăn mới ngon hơn. Nghĩ đến đống vải đó, cơm tối cô cũng không ăn bao nhiêu, ăn tối xong, thừa dịp Giang Mộ Trì lên lầu, cô vừa xem phim vừa ăn vải, ăn tới nỗi mà thùng rác chất đầy vỏ vải. Đến khi Giang Mộ Trì xuống định kêu người lên lầu tắm rửa đi ngủ, trông thấy khung cảnh ấy mà sắc mặt thay đổi luôn.
“Em ăn hết?”
“Còn một ít.” Trong lúc bất tri bất giác, hơn phân nửa đống vải ấy đã bị Kiều Dư An tiêu diệt, nếu không phải Giang Mộ Trì xuống thì chỉ sợ không thấy “một ít” này nữa mất.
“Đừng ăn nữa, nóng trong người là bị đau răng, nhiệt miệng, còn có thể chảy máu mũi nữa đấy.” Giang Mộ Trì nhíu mày nhìn cô, không canh chừng cô một lúc là thành ra vậy, anh hơi hối hận khi nuông chiều cô rồi.
“Được rồi được rồi, không ăn, em đi rửa mặt.” Kiều Dư An cười hì hì làm mặt quỷ, cầm điện thoại đi lên lầu.
Giang Mộ Trì đau đầu nhìn một đống vỏ vải trong thùng rác, nếu mà nóng trong người thử xem cô có khóc không.
Không biết là Giang Mộ Trì miệng quạ đen hay là Kiều Dư An vui quá hóa buồn, sáng ngày thứ hai cô tỉnh ngủ vì bị đau răng. Mới hơn năm giờ, chân trời chỉ mới xuất hiện màu trắng bạc, có tiếng sóng biển vỗ nhẹ vào bãi đá.
Khi Kiều Dư An tỉnh lại còn hơi mơ màng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, khi cơn đau răng dâng lên từng đợt thì cô mới nhận ra là răng đau. Rất hiếm khi cô đau răng, răng lợi hồi giờ rất khỏe, sao bây giờ lại xui xẻo vậy chứ. Cô nhớ tới lời Giang Mộ Trì nói đêm qua, không định gọi anh dậy, đành phải lén lén lút lút ra khỏi phòng, xuống lầu xem thử trong hộp y tế có thuốc không. Kết quả lục tung cả hòm thuốc cũng không thấy thuốc trị đau răng, cô đành phải tra Baidu.
Tra một lúc thì thấy có ngưòi bảo gừng trị đau răng được, cô đau không chịu nổi, lấy tay véo vào đùi để đỡ cảm thấy đau. Cô mang theo ý nghĩ còn nước còn tát, vào bếp tìm một miếng gừng nhét vào miệng, vị cay của gừng rất nồng, cay đến mức cô đỏ cả mắt, một mình ngồi xổm dưới đất dựa vào ghế sô pha, tủi thân muốn khóc.
Thế mà gừng lại không hề có tác dụng, càng ngày càng đau, sau đó không kìm được nước mắt, cô vùi đầu vào đầu gối khóc thút thít.
Giang Mộ Trì xuống lầu thì thấy tình cảnh như vậy, mái tóc dài của Kiều Dư An rũ từ đầu gối xuống dưới đất, cô ngồi dưới đất, không mang dép, tiếng khóc thì nức nở nghẹn ngào, như thể phải chịu nỗi oan giống Thị Kính, Giang Mộ Trì nhìn mà khó chịu trong lòng.
Anh tiến tới sờ đầu cô, “Sao lại khóc vào giờ này?”
“A, anh thức dậy làm gì?” Kiều Dư An thấy Giang Mộ Trì lại càng hoảng sợ, cô khóc ở lầu một mà, không lẽ ở lầu ba cũng nghe thấy sao.
“Vừa rồi tỉnh lại không thấy em, em khóc cái gì, sao mặt lại sưng lên thế?” Giang Mộ Trì nhờ vào ánh đèn nên thấy một bên mặt sưng vù lên của cô, mày nhíu đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Giang Mộ Trì nâng cằm cô lên, một bên má phải đều sưng tấy hết cả lên.
“Đi thay quần áo, anh dẫn em đi khám.” Giang Mộ Trì không nói nhiều, đã thành ra như vậy rồi, chắc chắn phải đi bệnh viện.
Kiều Dư An đứng lên, đáng thương vô cùng, không dám nói cái gì, mới đi vài bước chuẩn bị lên lầu thay quần áo, bị Giang Mộ Trì giữ chặt, “Đi dép vào.”
“À.” Kiều Dư An quên cả việc mang dép, vội vàng chạy tới ghế sô pha tìm dép mang vào, chạy lên lầu, Giang Mộ Trì đi theo rửa mặt thay quần áo.
Từ trong nhà đi ra, Kiều Dư An một tay bụm mặt, một tay nắm lấy góc áo Giang Mộ Trì, cô đau tới mức hai mắt đẫm lệ. Giờ này vẫn còn hơi sớm, gió thổi mạnh, cũng may trước khi ra ngoài Giang Mộ Trì đã mặc cho cô một cái áo khoác.
Giang Mộ Trì vẫn không nói gì, cũng không trách cứ người nào đó, chính là bước đi hơi nhanh, lên xe chờ Kiều Dư An ngồi vững rồi lái xe đi. Kiều Dư An nghĩ thầm giờ này tùm đâu ra bệnh viện bây giờ, năm sáu giờ sáng nào có bệnh viện nào mở cửa chứ.
Nhưng mà bây giờ cô không dám nói lời nào, sắc mặt của Giang Mộ Trì hết sức khó coi, không biết do cô quá chột dạ mà sinh ra ảo giác hay là thật, dù sao cô thì cũng không dám nói lời nào. Nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, giờ này trên đường không có xe cộ gì nhiều, tốc độ lái xe của Giang Mộ Trì cũng nhanh hơn bình thường nhiều. Chạy xe hơn mười phút, đến một bệnh viện tư nhân, Giang Mộ Trì kéo tay cô đi vào, ở đây đèn đuốc sáng trưng, không hề có vẻ giống như năm giờ sáng, Kiều Dư An chưa tới đây bao giờ nên chỉ có thể đi theo Giang Mộ Trì.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Giang Mộ Trì dẫn cô lên lầu hai, ngồi trong văn phòng là một bác sĩ thoạt thìn rất trẻ tuổi, anh vẫn còn đang ngái ngủ, hình như là vừa mới ngủ dậy
“Đếm rồi à, này là chị dâu sao, cũng không dẫn tới cho tớ gặp bao giờ, người anh em này của tôi thật nhàm chán mà.” Diệp Thần cài cúc trên áo blouse lại.
Kiều Dư An nhìn về phía Giang Mộ Trì, chưa nghe anh nói anh có bạn là bác sĩ bao giờ, “Đây là Diệp Thần, nha sĩ.”
“Chào anh.” Kiều Dư An lên tiếng chào.
“Chào chị dâu, ngồi đi, là đau răng sao?” Diệp Thần đeo găng tay lên.
“Ừm, hàm răng phải đau, chắc là do ăn vải nhiều quá.” Kiều Dư An vén tóc lên để lộ khuôn mặt bên phải ra.
Nghe Kiều Dư An nói là ăn nhiều vải, Diệp Thần nhìn Giang Mộ Trì bắng ánh mắt hứng thú, bị Giang Mộ Trì trừng, Diệp Thần dời mắt, nhìn Kiều Dư An một chút rồi nói.
“Nóng trong người nên bị sưng lợi, truyền hai bình nước biển, uống thêm chút thuốc nữa là khỏe rồi. Vải mùa này đúng là ngọt nhưng mà cũng chú ý đừng để nóng trong, khi ăn thì ngâm vải đã lột vỏ sơ qua nước muối, hoặc là dùng vỏ vải nấu nước uống, giải nhiệt.” Diệp Thần nhướng mày nhìn về phía Giang Mộ Trì, nửa câu sau rõ ràng là nói cho Giang Mộ Trì nghe.
“Muốn tiêm nữa sao? Có thể không tiêm không?” Kiều Dư An rụt cổ một cái, người không sợ trời không sợ đất như cô lại sợ một cái kim tiem, cảm giác mũi kim đâm vào mạch máu đau muốn chết.
“Tiêm thì khỏe nhanh, không tiêm thì uống thuốc, mất khoảng hai ba ngày, bây giờ chị đau như vậy thì tiêm trước đi.” Diệp Thần vừa vừa viết đơn thuốc vừa giải thích.
“Được rồi, vậy tôi có thể ăn vải nữa không?” Kiều Dư An đúng là nhớ ăn không nhớ đánh, lại nghĩ tới chuyện ăn vải.
“Ha ha ha, chị dâu, vải ngon đến vậy cơ à? Muốn ăn tiếp thì phải chờ mấy ngày nữa, mấy ngày nay không thể ăn nữa.” Diệp Thần bị chọc cười, thật không ngờ người nghiêm túc giống tảng băng như Giang Mộ Trì lại lấy một cô vợ lanh lợi như vậy, như một vai hài ấy, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau mà.
“Được rồi.” Kiều Dư An thở dài, nếu như vậy thì không còn cách nào.
Diệp Thần kê đơn, Giang Mộ Trì đi trả tiền lấy thuốc, dẫn cô tới phòng bệnh, một phòng đơn rất lớn, Kiều Dư An ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ y tá tiêm.
Lúc y tá đi vào, Kiều Dư An tha thiết mong chờ mà nhìn Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì thở dài, đã lớn như vậy rồi mà còn sợ tiêm, đi qua ngồi bên giường cô, “Nếu em không khỏe nhanh lên thì vải hư hết đấy, lúc ấy thì chỉ có thể ném vào biển cho cá ăn.”
“Không phải chứ? Tàn nhẫn vậy sao?” Kiều Dư An hoảng sợ nhìn anh, cô muốn Giang Mộ Trì an ủi mà, cuối cùng tên đàn ông này đang làm gì vậy chứ? An ủi chỗ nào chứ, đây rõ ràng là đe dọa cơ mà?
“Ừ.” Giang Mộ Trì nhịn cười, vẻ mặt cô nhìn anh kia giống như nhìn ác bá vậy.
“Hừ, anh không dịu dàng chút nào cả, không biết dỗ dành em à, nói với em rằng tiêm không đau chút nào cả không được sao?” Kiều Dư An nhíu mày, thầm nói: “Không có chút lãng mạn nào cả.”
“Một cô gái ăn chơi trác táng nhất Vân Thành như em mà cũng cần người khác dỗ dành ư? Nếu người khác biết em sợ bị tiêm thì không phải trở thành câu chuyện để những cô chiêu Vân Thành bàn tán mỗi khi tụ họp sao?” Giang Mộ Trì vươn tay vỗ vỗ đầu cô.
“Không phải là em chỉ mê chơi chút sao? Sao giờ lại biến thành cô gái ăn chơi trác táng nhất Vân Thành rồi? Em cũng đâu có giết người phóng hỏa đâu chứ.” Thời buổi bây giờ thích ăn uống vui chơi cũng không được nữa.
“Ừ, cũng phải, Quyển Quyển nhà ta dễ nuôi cực kỳ, lễ phục mấy trăm vạn cũng mặc được, hàng vỉa hè hơn mười tệ cũng mặc được.” Lần đầu tiên Giang Mộ Trì nhìn thấy tủ quần áo của Kiều Dư An thì có cảm giác khiếp sợ không nói nên lời, trong tủ quần áo của anh đa số toàn là hàng hiệu đắt tiền, mà trong tủ quần áo của Kiều Dư An lại đủ nhãn hiệu quần áo lộn xộn, có cái là quần áo mua mất mấy trăm vạn, có cái là hàng vỉa hè tới nhãn hiệu cũng chả có, nhưng cô mặc lên thì cái nào cũng như cái nào.
“Có đôi khi mặc quần áo hơn mười tệ lại thoải mái hơn đấy.” Kiều Dư An thấy thích là mua, chỉ cần thoải mái là được, cô không chú ý vấn đề gái cả, hơn nữa nếu mà mặc quần áo hơn mười vạn đi ăn xiên nướng, chắc là cô tiếc tiền chết mất.
“Phải rồi, cho nên Quyển Quyển nghe lời một chút, tiêm thuốc cũng phải dũng cảm lên.” Giang Mộ Trì liếc nhìn y tá, y tá cười đâm kim tiêm vào mạch máu của Kiều Dư An.
“Shhh, đau.” Kiều Dư An nhéo cánh tay anh một chút, cái cảm giác đau như kiến cắn này còn đáng sợ hơn đau răng nữa. Trong khoảnh khắc mà kim tiêm đâm vào da, cảm giác đau chui vào tận tim, đây mới là nỗi sợ hãi của Kiều Dư An.
Y tá làm xong xuôi hết thảy rồi ra ngoài, Kiều Dư An còn cau mày, nhìn tay phải một cái cũng không dám, thật thà ngồi im không dám nhúc nhích.
“Véo nữa là trầy da thật đấy.” Giang Mộ Trì vỗ vỗ mu bàn tay của cô, móng tay cô quá dài, véo đến nỗi muốn xuyên qua thịt anh luôn.
“A, xin lỗi anh.” Kiều Dư An vội vàng buông ra, rồi thổi thổi, “Xin lỗi anh, em căng thẳng quá, tiêm quá đáng sợ, sau này em sẽ không bao giờ đi tiêm lần nữa đâu.”
“Yếu ớt, nào có đáng sợ như em nói chứ.” Giang Mộ Trì đứng lên đắp kín chăn cho cô, khi di chuyển tay phải, Kiều Dư An gào khóc kêu, “Đừng động đậy, đừng động đậy, sẽ nổi mụt đấy.”
Giang Mộ Trì: “……” Bị con nhóc này chọc giận phát cười luôn.
“Nhưng mà di chuyển một cách cẩn thận mà, không nổi mụt đâu.” Bộ dạng như lâm đại dịch này của cô cũng làm khó cho Giang Mộ Trì khi phải nhịn cười.
“Anh cẩn thận một chút, nổi mụt là phải tiêm thêm lần nữa đấy.” Kiều Dư An hồi nhỏ vì nổi mụt mà phải tiêm thêm một lần, kết quả người ghim tiêm lại là một cô y tá thực tập, không đâm chuẩn, cho nên phải đâm ba lần bảy lượt. Từ đó tạo thành bóng ma tâm lý cho cô, nếu có thể uống thuốc thì cok sẽ không bao giờ đi tiêm.
“Không sao, em ngủ đi, anh canh cho.” Giang Mộ Trì ngồi xuống, đây là lần đầu tiên anh đến bệnh viện vào giờ này. Hình như từ sau khi kết hôn, Kiều Dư An gặp phải đủ chuyện trên đời. Trước kia, anh mà gặp người như vậy là đứng từ xa chứ không lại gần, anh sợ nhất là phiền phức, ngay cả nhìn đều không dám nữa là, nhưng sau khi gặp Kiều Dư An, phiền phức lại nối gót nhau tới.
Đáng sợ hơn nữa là Giang Mộ Trì lại không hề tỏ ra không kiên nhẫn chút nào, điều này không giống với tính cách lúc trước của anh, thậm chí anh cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể lấy cớ Kiều Dư An là vợ anh, đây là trách nhiệm mà anh phải gánh vác.
“Em cũng không ngủ được, Giang Mộ Trì, chúng ta tâm sự đi?” Kiều Dư An chớp chớp đôi mắt to nhìn anh.
“Tâm sự cái gì?”
“Nói về bác sĩ vừa nãy, là bạn của anh hả? Hình như anh chưa bao giờ dẫn bạn anh đi gặp mặt nhỉ, em không biết thì ra anh cũng có bạn nữa đấy.” Lúc nãy anh chàng bác sĩ kia vừa mở miệng đã kêu chị dâu khiến cô hết hồn.
“Ai cũng có bạn bè.” Giang Mộ Trì chỉ ít khi tụ tập với bạn bè thôi, quân tử kết bạn nhạt như nước, bình thường sẽ không thường xuyên gặp, nhưng mà khi cần thì vẫm có mặt.
“Nhưng mà sao anh không rủ bạn tới nhà chơi, với lại ngày tiệc rượu đó anh cũng không mời bạn bè, như vậy không tốt lắm đâu. Giờ này mà người ta còn phải dậy xem bệnh cho em, phiền phức lắm đấy.” Kiều Dư An nhìn lên trần nhà cằn nhắn liên miên, cực kỳ khi mẹ Kiều dạy bảo cô, “Mẹ em nói bạn bè thì phải thường xuyên nhớ tới nhau, có qua có lại mới tốt, như vậy thì quan hệ mới lâu dài được.”
“Bạn bè chân chính không cần liên hệ thường xuyên nhưng sẽ vẫn ở đó.” Giang Mộ Trì vốn đã có tính lạnh nhạt, không làm được nhiều việc như giao tiếp nâng ly cạn chén, nên bạ bè cũng chỉ có một, hai người, không nhiều lắm, nhưng đều là những người bạn thực thụ.
“Nhưng mà sẽ không có người để tán gẫu, mà cũng phải thôi, anh cũng đâu biết nói cái gì, thật không biết anh làm thế nào để lớn lên nữa.” Kiều Dư An thở dài, cô mà không nói chuyện 15 phút thôi là đã thấy đáng sợ rồi, chắc tổng số lời nói một ngày của Giang Mộ Trì cộng lại cũng không bằng một giờ cô nói đấy chứ.
“Quyển Quyển, nhất định kiếp trước em là chim.”
“Vì sao ạ?”
“Líu ra líu ríu mãi không ngừng, nói hoài không mệt hả?” Lỗ tai của Giang Mộ Trì muốn mọc kén luôn rồi.
Kiều Dư An hơi trừng mắt với anh, “Miệng sinh ra là để nói mà, rất nhiều họ hàng khen em là hoạt ngôn đấy nhé.”
Giang Mộ Trì từ chối cho ý kiến, cúi đầu nhẹ giọng cười. Đây chắc là cô con gái ngoan ngoãn dẻo miệng mà mẹ Giang luôn mong ước rồi, không giống anh một ngày không nói được câu nào.
“Cười cái gì, đừng tưởng anh cúi đầu là em không thấy nhá.” Kiều Dư An phồng má, người này tỏ vẻ không thích cô nói nhiều rõ rành rành, thế thì cô lại phải càng nói nhiều hơn.
“Không có, rất tốt, em có rảnh thì đi tìm mẹ chồng em mà nói, bà ấy cũng thích nói nhiều lắm.”
“Vậy anh thích không?” Kiều Dư An nghiêng đầu nhìn anh.