Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?

Chương 22

Bởi vì chén canh cá ngọt lựt kia của Kiều Dư An, mãi cho đến khi Kiều Dư An ra về mà bà nội vẫn còn cười ha hả dặn dò Giang Mộ Trì đừng để cho Kiều Dư An xuống bếp, tránh việc ăn rồi bị tiêu chảy, bảo Giang Mộ Trì phải chịu khó một chút, làm việc nhiều hơn, đừng để cho vợ mình vất vả.

Kiều Dư An xấu hổ muốn độn thổ luôn, chén canh cá ngọt lựt kia quả thật là nét bút hỏng của cuộc đời cô mà, ngẫm lại còn thấy đau răng. Hôm đó sau khi bà nội uống xong lại để cho ông nội uống, canh gì mà còn ngọt hơn cả chè nấm tuyết lúc sáng mới ăn, mặt của cô mất hết rồi.

Giang Mộ Trì lái xe rời khỏi đập Vân Lĩnh, từ sau khi lên xe Kiều Dư An không nói chuyện nhiều nữa, cứ luôn cúi đầu lướt điện thoại, trong lòng bực bội Giang Mộ Trì cực kỳ. Nếu không phải do anh thì mình cũng không phải xấu hổ nhiều như vậy, bị ông bà nội chê cười một lúc lâu, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì không phải sẽ mất mặt chết à…

“Quyển Quyển, em mệt hả? Sao em không nói chuyện?” Giang Mộ Trì đi nửa đường thì không nhịn được nữa, chủ động mở miệng hỏi.

“Em có mệt không anh không biết à? Cái đồ xạo ke, anh quá hư hỏng rồi, em hoài nghi ruột gan anh toàn màu đen thôi.” Kiều Dư An bặm môi không vui, cô vô cùng hoài nghi người này bắt đầu kích hoạt chế độ đen tối, đen từ trong đen ra, vẫn chưa biểu hiện ra bên ngoài mên người khác không nhận biết đuọc lòng dạ hiểm độc của anh.

“Anh hư hỏng ở đâu nào? Anh đây đâu biết Quyển Quyển nhà ta tới cả đường với muối cũng lầm đâu chứ.” Giang Mộ Trì khóe môi cong lên vui vẻ, nói chuyện lại hơi có chút cưng chiều, Kiều Dư An không nhận ra. “Vậy cũng không thể trách em, trên nắp hộp nó ghi đúng là muối mà!” Kiều Dư An mở to hai mắt. Thật ra chuyện này đúng là không trách Kiều Dư An được, trên cái của hộp đựng đồ gia vị đúng là ghi chữ muối thật, cô chỉ nhìn vào đó mà thêm gia vị thôi.

Thế mà không ngờ, từ khi mới mua về thì bà nội đã để muối và đường ngược nhau, nên sai rồi bà để sai luôn.

Mà cô lại ít xuống bếp, khi nấu lại không phân biệt cẩn thận, nghĩ rằng có chữ đường là đường, có chữ muối là muối, nên mới thành ra kết cục thảm hại như vầy.

“Vâng vâng vâng, đương nhiên không trách Quyển Quyển rồi, vậy Quyển Quyển cũng không thể trách anh à, đâu phải anh viết ngược đâu.” Giang Mộ Trì cũng biết nịnh nọt chứ, từ trước tới này Kiều Dư An ăn mềm không ăn cứng, người khác mà yếu thế trước cô thì cô đã mềm lòng một nửa rồi.

“Hừ, trách anh chứ ai, nếu không phải anh bắt em nấu canh cá, nấu xong còn để cho bà nội nếm thử thì em cũng sẽ không mất mặt như vậy. Sau này em cũng không có mặt đâu mà đi gặp ông bà nội nữa, lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ em xấu hổ như thế.” Ngày đầu tiên té chổng vó trên ruộng, ngày hôm sau thì nấu ra một nồi canh cá ngọt lựt, cái mặt cô nên để ở đâu đây….

“Chắc là có đấy, chỉ có điều là em quên thôi, hôm nào anh đi hỏi ba mẹ thử, chắc chắn là ba mẹ nhớ rõ.” Với tính cách này của Kiều Dư An thì sao mà chưa bao giờ xuất hiện tình huống như vậy được, tình huống như bây giờ cũng không ngoài ý muốn, dù sao thì đều là người một nhà, cũng coi như không xấu hổ, trái lại là làm cho gia đình thêm vui vẻ hơn, cô không nhận ra lúc cô ra về thì bà nội cười tươi đến nỗi miệng… ngoác tới tận mang tai.

“Anh im đi.” Kiều Dư An tức giận quá rồi, thoạt nhìn cô trong giống người thường xuyên gặp chuyện đáng xấu hổ lắm hả? Nhìn cô như người thường xuyên mất mặt lắm sao? Làm sao có thể!

“Được, anh không nói nữa.” Giang Mộ Trì cười im lặng. Thật ra người như vậy cũng rất tốt, luôn có thể mamg tới niềm vui cho người khác mọi lúc mọi nơi, hơn nữa tính cách của Kiều Dư An cũng tốt, chuyện xảy ra được một lúc là quên, sẽ không thù dai.

Nhưng Giang Mộ Trì thật không ngờ, Kiều Dư An lúc này đây lại trở nên thù dai, khiến cho anh trở tay không kịp.

Về đến nhà đúng giờ ăn cơm tối, ăn cơm xong lên lầu, Kiều Dư An khui mấy hộp bưu kiện mới được gửi tới, Giang Mộ Trì ngồi ở trên giường xem xu hướng cổ phiếu hôm nay.

Kiều Dư An cầm trên tay một lọ nước hoa, tiến tới bên cạnh Giang Mộ Trì, “Mùi này thơm không anh?”

“Hửm?” Giang Mộ Trì đặt chiếc notebook trên tay xuống, “Hương hoa sơn chi, mùi hương rất thanh thoát.”

“Đúng, em vô cùng thích mùi hương của hoa sơn chi, người ta nói mùi thơm này dễ chịu, có hương vị của mối tình đầu.”

Kiều Dư An xịt một ít vào không khí, hương hoa sơn chi thoang thoảng tản ra khắp phòng, từ trên xuống dưới, thâm nhập vào làn da, cảm giác cả người trở nên khoan khoái dễ chịu hẳn, nhưng Giang Mộ Trì lại không quá thoải mái.

Giang Mộ Trì nắm cằm của cô, ánh mắt tối tăm như hồ sâu, “Mối tình đầu của em là ai? Có cái gì tốt mà hoài niệm?”

“Mối tình đầu của em là anh…” Kiều Dư An nháy mắt, vẻ mặt vô tội, Giang Mộ Trì nhìn mà cơ thể nóng lên, đôi mắt cũng chuyển màu. Cô nói thẳng ra mối tình đầu của cô là anh, sao mà không khiến anh rung động được cơ chứ.

Giang Mộ Trì chưa từng yêu cầu rằng mối tình đầu của Kiều Dư An vẫn còn, anh cũng không có trường hợp mối tình đầu gì cả, tóm lại thì vẫn là đồn đại hại người, ai ngờ một cô gái được đồn là “ăn chơi trác táng” thế mà vẫn còn mối tình đầu cơ chứ?

Đồn đại hại người mà, vậy thì hôm nay anh phải xin lỗi Kiều Dư An chân thành mới được.

“Vậy em không cần dùng đến nước hoa để cảm thụ, chẳng phải anh đang bên cạnh em đây sao?” Giang Mộ Trì ôm lấy eo cô, để chiếc notebook lên tủ đầu giường, giờ phút này Kiều Dư An vẫn chưa ý thức được có gì nguy hiểm, vẫn còn mở to mắt đẩy anh, “Em chỉ thuận miệng nói một chút thôi, mọi người trên mạng đều nói như vậy, nói là có hương vị mối tình đầu, chứ có phải em nói đầu tiên đâu.”

Chủ yếu là Kiều Dư An cô cũng thích hương hoa sơn chi, vừa ngửi thì thấy ngào ngạt, nhưng càng ngửi lại càng thấy thanh thoát tự nhiên, tóm lại là khiến cho người ta thoải mái dễ chịu.

“Nhưng em đang nói trước mặt anh mà, nên có thể thấy anh vẫn chưa đủ cố gắng, nếu anh đủ cố gắng thì Quyển Quyển cũng không cần mua nước hoa hương hoa sơn chi gì đó để hoài niệm. Quyển Quyển, anh hiểu, giờ anh sẽ thỏa mãn em.” Giang Mộ Trì tựa cằm lên vai của Kiều Dư An, tuy anh nói nhỏ nhưng tất cả đều lọt vào tai Kiều Dư An.

Kiều Dư An nuốt nước bọt theo bản năng, giọng nói hơi sợ hãi, “Giang Mộ Trì, chúng ta làm việc cho giỏi nào, anh còn phải xử lý công vụ đấy, anh đừng như vậy….”

Cảm thấy có điềm báo giông tố sắp đến, cô vẫn nên nhận mình sợ thì tốt hơn. Nếu biết câu nói của cô sẽ khiến Giang Mộ Trì “bùng phát thú tính” thì đánh chết cô cũng không mua cái lọ nước hoa này.

“Công việc sao mà quan trọng bằng Quyển Quyển, anh muốn để cho Quyển Quyển cảm nhận được thế nào là hương vị mối tình đầu một cách tốt nhất.” Giang Mộ Trì lật người lại khiến cho Kiều Dư An nằm dưới người anh.

Ánh đèn ở trên đỉnh đầu của Giang Mộ Trì, tạo ra một quầng sáng chiếu xuống người Kiều Dư An. Trong khoảnh khắc này trong mắt cô chỉ còn lại gương mặt của Giang Mộ Trì, ngũ quan rõ ràng bị khuất trong quầng sáng của ánh đèn, nửa sáng nửa tối.

“Giang Mộ Trì, anh đừng chơi trò vận động mạnh nhé, còn sớm mà, anh nhịn một chút đi, ngoài trời vẫn còn sáng kia kìa.” Giọng nói của Kiều Dư An hơi run rẩy, Giang Mộ Trì như bây giờ thật là đáng sợ, ánh mắt đen kịt mà vẻ mặt lại tươi cười, nhìn kiểu gì cũng thấy như một kẻ “khẩu phật tâm xà”….

Kiều Dư An nói vậy, Giang Mộ Trì cũng không nói chuyện, anh đứng dậy khỏi người cô, đi vào phòng chứa quần áo, Kiều Dư An nhìn theo Giang Mộ Trì mà không hiểu mô tê gì cả, hôm nay Giang Mộ Trì dễ nói chuyện vậy sao ta? Mới nói vài câu đơn giản như vậy đã tha cho cô rồi à? Không hợp lý….

Quả nhiên, Giang Mộ Trì không thể nào mà tha cho cô được.

Khi anh đi ra khỏi phòng chứa quần áo, trên tay cầm một cái cà vạt, một cái cà vạt màu đen, là loại cà vạt đơn giản nhất mà cũng thường dùng nhất.

“Anh làm gì thế ạ?” Kiều Dư An sắp bị sự im lặng của Giang Mộ Trì hù chết khiếp rồi, thằng cha này không phải đi ra để chuẩn bị bạo hành cô đấy chứ, đừng nha, da thịt cô mềm mại, không chịu đánh được đâu….

“Không làm gì cả, chẳng phải em nói trời vẫn còn sáng sao? Vậy anh sẽ làm cho em thấy trời tối.” Hôm nay Giang Mộ Trì đột nhiên muốn bật đèn làm, muốn nhìn rõ mỗi một sự thay đổi của cô, nhìn rõ da thịt cô sẽ run rẩy như thế nào khi nằm dưới người anh.

Kiều Dư An bị sự cố này làm choáng váng, khi đôi mắt bị cà vạt bịt kín mới kịp phản ứng. Đôi mắt chỉ nhìn thấy một màu đen, cái cảm giác trong lòng không chắc chắn này thậy khó chịu, cô giơ tay muốn gỡ cà vạt theo bản năng.

“Đừng nhúc nhích.” Giang Mộ Trì giữ tay cô lại, “Tối nay anh sẽ cho Quyển Quyển cảm thụ thật tốt hương vị mối tình đầu.”

“Không phải, Giang Mộ Trì, anh kiềm chế chút đi, ngày mai còn phải tới công ty đấy.” Giọng nói của Kiều Dư An có hơi nghẹn ngào, tủi thân, lại càng khơi dậy dục vọng trong người Giang Mộ Trì.

Anh chỉ thấp giọng nói một câu “được” bên tai cô, còn kiềm chế được hay không thì không biết. Lỡ như anh không kiềm chế bản thân thì có khỏe hay không cũng không biết. [1]

[1] Từ 好 (hảo) trong tiếng Trung có nhiều nghĩa, trong đó có nghĩa là “được” và “khỏe”, nên theo mình hiểu thì trong trường hợp này Giang Mộ Trì đang chơi chữ.

Bởi vì đôi mắt bị bịt kín nên giác quan bị phóng đại vô hạn, đầu ngón tay Giang Mộ Trì vuốt nhẹ một cái thì Kiều Dư An đã run rẩy một hồi, cảm giác như thế khiến Kiều Dư An vừa sợ hãi vừa kích thích.

Đèn trong phòng vẫn sáng nhưng Kiều Dư An không nhìn thấy, chỉ toàn tâm ỷ lại vào Giang Mộ Trì. Đêm nay cô bị lật qua lật lại, trong lòng chỉ còn lại người đàn ông Giang Mộ Trì này. Mối tình đầu của cô, thì ra là có mùi vị như vậy.

Đến cuối cùng, Kiều Dư An khóc nức nở cầu xin  Giang Mộ Trì dừng lại, cô chịu không nổi, nước mắt chảy ròng ướt cả cà- vạt, giọng nói uất ức đáng thương.

Trong phút cuối cùng, Giang Mộ Trì hôn lấy vành tai cô, “Quyển Quyển, đây là mùi vị của mối tình đầu, nhớ rõ nhé.”

Kiều Dư An khi chìm vào ngủ thì vẫn còn suy nghĩ, người đàn ông Giang Mộ Trì này quá bá đạo!

Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại thì rèm vẫn còn được kéo kín, vừa nhìn tưởng còn sớm nhưng không thấy bóng dáng của người đàn ông kia thì biết không còn sớm nữa rồi, mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên xem, mười giờ rưỡi!

Kiều Dư An bật dậy khỏi giường, rõ ràng là mười giờ rưỡi, đã rất lâu rồi cô chưa ngủ dậy trễ như vậy, càng hiếm có nữa là Giang Mộ Trì không bắt cô dậy sớm, đây là đổi tính, hay là đêm qua hưởng thụ thoải mái quá nên hôm nay cho cô hưởng thụ một chút?

Sự khó hiểu tràn ngập trong đầu tan thành mây khói khi cô nhìn thấy mảnh giấy trên tủ đầu giường, “Đêm qua anh có hơi nặng tay, xin lỗi em, hôm nay nghỉ ngơi nhiều một chút nhé, dậy thì bảo chị Triệu làm cơm. Ngoan nhé, anh đã cảm thụ được hương vị mối tình đầu rồi, cảm ơn Quyển Quyển của anh.”

Kiều Dư An thở phì phò ném tờ giấy đi. Cái quái gì đang xảy ra thế, cô bảo muốn cho anh trải nghiệm hương vị mối tình đầu khi nào, Kiều Dư An tức giận muốn lăn hai vòng trên giường, nhưng chỉ mới nhúc nhích thì xương cốt cả người vang lên răng rắc, như là bị đập đi xây lại vậy, đau đến mức cả khuôn mặt của Kiều Dư An méo mó hết lại, đau đến mức cô kêu cha gọi mẹ luôn.

“Đáng ghét, thật là quá đáng mà!” Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng hối hận, tự mình đi tìm chết chứ mua nước hoa cái nỗi gì. Cuối cùng còn bị Giang Mộ Trì sàm sỡ, tuy nước hao này đã mua về rồi nhưng cô dám dùng nữa à? Vừa nghĩ tới hương hoa sơn chi là cô lại nhớ ngay tới mùi của Giang Mộ Trì, trong đầu lại nhớ tới những thứ không nên nhớ, vậy thì dùng cái quỷ nữa ấy!

Kiều Dư An kéo lấy cơ thể mệt mỏi xuống giường, muốn tìm lọ nước hoa kia để ném đi, dùng không tốt chút nào, mình bỏ tiền ra mua mà còn phải ăn trái đắng, ông trời còn có thiên lý sao?

Nhưng tìm một lúc lâu vẫn không hề tìm được, tới bàn trang điểm tìm thì lại nhìn thấy một tờ giấy ghi chú màu xanh da trời, “Quyển Quyển, nước hoa hương hoa sơn chi này anh nhận, ngoài anh ra thì hình như không ai có tư cách dùng nước hoa này cả.”

“Bà mẹ nó, Giang Mộ Trì, anh không biết xấu hổ!”

~~~~hết chương 22~~~~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kiều Dư An: Nhìn tôi giống người thường xuyên gặp chuyện xấu hổ lắm hả?

Điềm Nhu trung thực: Giống.

Kiều Dư An: “???”
Bình Luận (0)
Comment