Hôm Nay Vợ Tôi Lại Muốn Ly Hôn

Chương 50.5 - Chương 50.51

50: Phát Hiện


Công ty giải trí Cao Đạt
Thái Bách Trung cùng Cao Đạt và quản lý đang bàn bạc các dự án tiếp theo thì trợ lý mới của Thái Bách Trung gấp gáp gõ cửa rồi vội bước vào, Thái Bách Trung liếc mắt cau mày hỏi: “Có chuyện gì mà cô lại hớt ha hớt hải như thế? Mà không phải hôm nay cô xin nghỉ để đi họp lớp sao? Sao lại về sớm vậy?”
Trợ lý ôm ngực thở một lúc mới trả lời: “Chắc hẳn mọi người vẫn chưa biết tôi và em gái của Lưu Lan là Lưu Bội Linh từng học chung lớp với nhau, hôm nay đi họp lớp tôi vô tình nghe được Lưu Bội Linh nói với đám bạn thân của cô ta rằng Lưu Lan đã kết hôn, hơn nữa người mà Lưu Lan kết hôn còn là Tống Tranh.” Lúc nghe được cái tin tức chấn động này nữ trợ lý đã ngay lập tức gọi điện cho Thái Bách Trung và quản lý nhưng không ai nghe máy, chợt nhớ hôm nay bọn họ họp nên cô ta đã chạy nhanh đến đây báo cho Thái Bách Trung và Cao Đạt biết.
“Cái gì? Cô vừa mới nói cái gì? Cô nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem.” Thái Bách Trung cảm thấy hai tai của mình lùng bùng, ù hẳn đi, chắc chắn hắn nghe nhầm rồi, chuyện này tuyệt đối không thể nào, làm sao có thể chứ?
Cả quản lý cùng Cao Đạt cũng giật bắn người, cảm thấy bản thân nhất định cũng nghe nhầm rồi.

Trợ lý nhăn mặt cố gắng lặp lại một lần nữa: “Lưu Bội Linh nói Lưu Lan đã kết hôn rồi, đối tượng kết hôn chính là Tống Tranh.”
Không chỉ Thái Bách Trung mà cả quản lý của hắn cùng Cao Đạt chết điếng cả người, Cao Đạt run rẩy, kinh sợ, miệng cứ lẩm bẩm: “Xong rồi, lần này thì xong thật rồi, cái công ty này sắp không xong rồi, dính dáng tới ai không dính dáng lại dính dáng tới Tống Tranh.” Vừa nghe đến cái tên Tống Tranh Cao Đạt liền muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, ông ta cảm thấy công ty của mình không trụ được lâu nữa.

Thái Bách Trung vẫn ngoan cố không tin vào chuyện này, ánh mắt hoảng hốt hắn đứng bật dậy miệng không ngừng phủ nhận: “Không thể, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, không có khả năng, làm sao Lưu Lan lại có thể quen biết với Tống Tranh rồi kết hôn với anh ta được chứ? Tống Tranh làm sao có thể để ý một người như cô ta.”
Nếu Tống Tranh thật sự là chồng của Lưu Lan thì chuyện tai nạn ở phim trường có thể giải thích được rồi, ngay từ đầu Thái Bách Trung đã nghi ngờ chuyện này có người đứng sau gây ra nhưng lại không nghĩ ra được là ai, Lưu Lan không có khả năng thao túng mọi thứ như thế, không tìm ra được ai nên Thái Bách Trung cho là mình xui xẻo nên bị thế.

Bây giờ thì biết rồi, quả thật Lưu Lan không làm được nhưng Tống Tranh chồng cô ta thì có thể, dư sức gây ra nữa là đằng khác.
Cao Đạt ôm ngực cố gắng hít thở, ông ta cảm thấy mình sắp không ổn rồi, Cao Đạt chỉ chỉ tay vào mặt của Thái Bách Trung cảnh cáo: “Kể từ bây giờ cậu không được động đến Lưu Lan, dù chỉ là một cọng tóc cũng không được động tới.

Tôi không muốn cả cái công ty này tiêu tùng chỉ vì cậu, nếu cậu còn dám làm càn thì đừng trách tôi vô tình, không có cậu thì tôi còn vô số nghệ sĩ khác, bọn họ đang chờ tôi nâng đỡ đấy.”
Quản lý của Thái Bách Trung liếc mắt nhìn nghệ sĩ của mình, cậu ta quá hiểu rõ Thái Bách Trung là người như thế nào, những lời cảnh cáo của Cao Đạt hắn nhất định sẽ không để vào tai, hắn không sợ phong sát bởi vì Thái Bách Trung đủ độc ác, đủ âm hiểm để khiến Cao Đạt không phong sát được mình.

Thái Bách Trung là một tên điên đúng nghĩa, hắn cái gì cũng dám làm.
Thái Bách Trung hoàn toàn không nghe lọt tai mấy lời mà Cao Đạt nói, hắn không nói gì chỉ im lặng rời khỏi phòng họp.

Ban đầu Thái Bách Trung cũng đâu có muốn động đến Lưu Lan, chỉ là do cô tìm hắn gây chuyện trước thôi, nếu Lưu Lan an phận không có ý định vạch trần hắn thì hắn đâu cần phải năm lần bảy lượt tìm cách trừ khử cô.
- -------------------------------------------------------------

Bà Ngô xin nghỉ phép một thời gian để về quê, trước khi về bà gọi cho Hà Yên Thư báo chuyện Tống Tranh và Lưu Lan chiến tranh lạnh với nhau, lần này thật sự rất nghiêm trọng.

Mặc dù lúc trước hai người chia phòng để ngủ nhưng không có đến mức này.
Chiều tối, Lưu Lan được vệ sĩ đưa về biệt thự, bà Ngô đã về quê, Tống Tranh thì đi làm chưa về, căn biệt thự bỗng chốc trở nên im ắng đến đáng sợ, cô có chút không quen.

Lưu Lan mở tủ lạnh thấy bên trong không có mấy thứ cô cần để nấu ăn liền đi mua ở siêu thị gần đó.
Hà Yên Thư đến không thấy ai thì nghĩ chắc con dâu và con trai đang ở trên phòng, bà đi nhanh lên trên lầu, gõ cửa không thấy ai trả lời, bà hé cửa nhìn vào bên trong không thấy ai bèn đóng cửa lại, cửa chưa kịp đóng thì Hà Yên Thư vô tình một bản hợp đồng bị rơi dưới sàn gần tủ quần áo, bà bước vào nhặt lên vốn định để lên bàn nhưng khi thấy trên đó có tên của con trai cùng con dâu bà hiếu kỳ mở ra xem thử, đây là lần thứ hai Hà Yên Thư thấy bản hợp đồng này rồi.
Hà Yên Thư như bị hóa đá khi đọc nội dung bên trong bản hợp đồng, bà dụi mắt cố đọc lại một lần nữa, chắc là bà đã đọc nhầm rồi.

Sau khi xác nhận bản thân không có đọc nhầm nội dung bên trong bản hợp đồng, hai mắt của Hà Yên Thư đỏ lên, dường như không muốn tin chuyện này là thật.

Lưu Lan quay về thấy túi xách của mẹ chồng mình ở ghế sô pha, cô đảo mắt một vòng tìm mẹ chồng, khi ngước lên trên lầu cô cả kinh, hốt hoảng chạy nhanh lên phòng.

Thấy Hà Yên Thư đang cầm bản hợp đồng hôn nhân, Lưu Lan luống cuống tay chân, hoảng sợ vô cùng, cô mấp máy môi một hồi mới nói thành lời: “Mẹ… mẹ hãy nghe con giải thích…”
“Là thật? Vậy là trước giờ hai đứa đều gạt ba mẹ? Bây giờ thì mẹ đã hiểu tại sao hai đứa lại không chịu tổ chức đám cưới rồi, vì sớm muộn gì hai đứa cũng sẽ ly hôn thôi đúng không?” Hà Yên Thư không muốn tin chuyện này, bà rất đau lòng, hóa ra từ trước đến giờ con trai và con dâu đều lừa dối bà, không có tình yêu gì ở đây cả, tất cả mọi thứ đều dựa trên một bản hợp đồng hôn nhân.
“Mẹ!” Lưu Lan hoảng sợ thấy mẹ chồng mình sắp ngất đi liền vội chạy đến đỡ, cô lo lắng, cảm thấy có lỗi rất nhiều với bà.

Sau khi dìu Hà Yên Thư ngồi xuống giường, cô hoảng loạn lấy điện thoại gọi cho Tống Tranh..

51: Hà Yên Thư Tức Giận


Tập đoàn Tống thị

Tống Tranh đang họp với các lãnh đạo cấp cao, đang nghe báo cáo thì điện thoại bỗng nhiên rung lên thấy người gọi đến là Lưu Lan anh cau mày, chỉ một cái cau mày của anh đã khiến cho phòng họp ngay tức khắc trở nên tĩnh lặng, những người ngồi ở đấy không dám thở mạnh chăm chú nhìn Tống Tranh, người báo cáo thấp thỏm không biết bản thân có báo cáo sai cái gì hay không. Tống Tranh bất ngờ đứng dậy cất giọng: “Tạm dừng cuộc họp.” Sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.

Anh vừa ấn nút nghe máy thì bên kia đã truyền đến giọng nói đầy khẩn trương, lo lắng của Lưu Lan: “Tống Tranh! Anh mau quay về đi, có chuyện rồi.”

“Có chuyện gì em cứ bình tĩnh nói cho tôi biết, chuyện gì mà tôi phải về ngay lập tức thế?” Tống Tranh nhíu hai mày lại, trong lòng cũng trở nên thấp thỏm, lo lắng khi nghe giọng nói dường như sắp khóc của Lưu Lan, trước giờ cô chưa bao giờ khẩn trương, hoảng loạn như thế.

“Mẹ của anh đã phát hiện ra bản hợp đồng rồi, hiện tại bà ấy đang rất giận dữ, anh mau quay về đi.” Lưu Lan không dám ở bên trong biệt thự mà đứng ở ngoài cổng đợi Tống Tranh, cô không dám đối mặt với Hà Yên Thư.

Tống Tranh cúp máy, vội quay trở lại phòng họp thông báo dừng cuộc họp tại đây rồi nhanh chóng rời đi. Anh một mặt lo mẹ của mình vì quá tức giận mà ngất đi, một mặt lại lo cho Lưu Lan, anh hiểu rất rõ tính cách của mẹ mình, một khi bà tức giận lên thì khả năng cao là sẽ đánh người.

Tống Tranh về đến biệt thự thì đúng lúc ba của anh cũng đến, Tống Quốc An bước xuống xe lườm con trai của mình một cái: “Con giỏi lắm, dám chơi cái trò hợp đồng hôn nhân qua mặt ba với mẹ, ba muốn xem lần này con sẽ giải thích với ba mẹ như thế nào?” Ông lướt ngang qua con dâu đi thẳng vào bên trong.

Anh không đáp lại chỉ gục mặt đi phía sau ba của mình, thấy Lưu Lan đi bên cạnh, Tống Tranh dịu dàng trấn an: “Sẽ không sao đâu, mọi chuyện là do tôi, tôi sẽ chịu hết mọi trách nhiệm, đừng quá lo lắng.”

Anh và cô bước vào bên trong ngồi xuống ở chiếc ghế sô pha bên cạnh, Hà Yên Thư không nhìn lấy con trai và con dâu dù chỉ là một lần từ khi hai người đi vào, bà nghiêm mặt lên tiếng hỏi: “Bây giờ hai anh chị có thể nói cho tôi nghe tại sao hai anh chị lại lừa chúng tôi không?”

“Mọi chuyện bắt đầu từ việc con không muốn ba mẹ giục kết hôn nữa nên con mới tìm Lưu Lan, con lợi dụng chuyện mẹ của Lưu Lan bị bệnh ra điều kiện chỉ cần cô ấy kết hôn với con thì con sẽ giúp mẹ cô ấy chữa bệnh.” Tống Tranh nhận hết mọi trách nhiệm, tất cả đều là do anh, Lưu Lan chỉ là người bị anh kéo vào chuyện này mà thôi.

Tống Quốc An nhìn con trai của mình với cặp mắt sắc bén, bình thường ông đã rất nghiêm nghị bây giờ còn đáng sợ hơn: “Sau đó liền có bản hợp đồng hôn nhân này? Con vốn dĩ rất thông minh, suy tính trước sau cơ mà, sao lại đột nhiên trở nên như thế? Con có nghĩ đến con gái nhà người ta không hả? Cho dù con có che giấu chuyện bản hợp đồng thành công, thuận lợi ly hôn thì Lan Lan vẫn bị mang tiếng là có một đời chồng đấy.”


Tống Tranh không thể nói được gì, khi đó anh hoàn toàn không nghĩ đến mấy chuyện này, chỉ nghĩ có tiền sẽ giải quyết được tất cả. Hà Yên Thư hừ lạnh một tiếng, bà chưa bao giờ cảm thấy thất vọng đến như vậy: “Ban đầu tôi còn tưởng hai anh chị yêu nhau, không chịu tổ chức hôn lễ là vì không muốn bị chú ý quá nhiều, tôi còn trông mong có cháu, rốt cuộc thì tình cảm, mấy cử chỉ thân mật, ngọt ngào lúc trước đều duy trì, thực hiện trên một bản hợp đồng.”

Lưu Lan biết hiện tại cả Tống Quốc An và Hà Yên Thư đều rất thất vọng về mình, họ đối xử với cô rất tốt thế mà cô lại khiến họ thất vọng tràn trề, phụ tình cảm mà hai ông bà dành cho mình: “Con thành thật xin lỗi, con…” Ngoại trừ xin lỗi Lưu Lan thật không biết phải làm thế nào nữa.

Hà Yên Thư đột ngột đứng dậy, ánh mắt vẫn còn đầy lửa giận, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nói thêm bất cứ lời nào với anh chị, anh chị muốn làm gì thì làm tôi không quan tâm đ ến nữa.” Nói xong, bà cùng chồng của mình rời khỏi biệt thự, vừa lên xe Hà Yên Thư liền bật khóc.

Tống Quốc An ngoại trừ dỗ dành, an ủi thì không biết phải làm thế nào nữa, ông biết vợ mình rất đau lòng, thất vọng trước chuyện này, ngay chính ông cũng không khác gì bà chỉ là ông không thể quá nhiều ra bên ngoài mà thôi. Tống Quốc An một tay lái xe, một tay vỗ nhẹ lên lưng của Hà Yên Thư, khóc rồi sẽ ổn một chút.

Ở biệt thự, Tống Tranh và Lưu Lan đưa mắt nhìn nhau, cô mím môi hít sâu một hơi rồi đứng dậy, cất giọng: “Tôi cần chút thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện, tôi bây giờ rất bế tắc không biết phải làm gì, nói gì nữa cả.”

Tống Tranh dõi mắt theo bóng lưng của Lưu Lan, anh hiểu được phần nào tâm trạng của cô hiện giờ, sự áy náy, cắn rứt, có lỗi đối với ba mẹ của anh dường như đã ngự trị trong tâm trí của cô. Tống Tranh cũng không khá hơn là bao, anh đứng dậy rời khỏi biệt thự để bình ổn lại tâm trạng đôi chút. Đợi sau khi quay về anh sẽ nói rõ lòng mình, biến mọi chuyện từ giả thành thật.

Lưu Lan ở trong phòng ngồi thẫn thờ, cô rất rối bời không biết sau này nên đối diện với ba mẹ của Tống Tranh như thế nào, mỗi lần thấy hai người họ cô chỉ toàn thấy có lỗi, áy náy vì đã gạt họ.

Nhìn bản hợp đồng, Lưu Lan nhớ đến một trong những điều trong bản hợp đồng là nếu như bị một trong cha mẹ hai bên phát hiện thì sẽ ly hôn, người làm lộ chuyện này sẽ phải bồi thường tiền cho người còn lại. Cô lấy điện thoại ra xem số tiền trong tài khoản của mình, số tiền vất vả kiếm được bao lâu nay sắp bay mất rồi.

Lưu Lan không biết tình cảm của Tống Tranh đối với mình là gì? Có lẽ chỉ là tình cảm nhất thời, cô theo đuổi nói lời yêu anh lâu như vậy bỗng nhiên một ngày lại lạnh nhạt thay đổi, anh sẽ khó tránh cảm thấy mất mát, muốn níu giữ lại tình cảm của cô.

Dạo gần đây giấc mơ về cái chết ở kiếp trước của Lưu Lan cứ lặp đi lặp lại, chỉ cần cô chợp mắt ngủ là nó sẽ lại hiện lên, giấc mơ ấy như muốn nhắc nhở cô rằng nếu một lần nữa rơi vào cái tình yêu không hồi đáp này bi kịch sẽ lặp lại. Sau một hồi suy nghĩ, Lưu Lan đã có quyết định cho riêng mình, cô quyết định ly hôn, rời khỏi nơi này.

Bình Luận (0)
Comment