Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 18

Edit: Dương

***

Mỗi lần Đinh Tam Tam cự tuyệt, trực tiếp hay uyển chuyển, đều giống như một con dao nhỏ, hung hăng khắc một dao lên trái tim của Đới Hiến, mỗi một dao đều nói cho anh biết "Có lẽ cô thật sự không yêu anh nữa". Nếu như ý chí hơi yếu một chút thì có lẽ sẽ buồn bã từ bỏ từ đây, may mắn, năng lực chịu đựng của anh trải qua khảo nghiệm của tổ chức, xem như là cao nhất.

Ngày hôm sau, bãi đất bằng phẳng phía trước bệnh viện đã bày xong bàn ghế dựng xong lều vải, dụng cụ đến nơi, nhân viên y tế cũng đến rồi.

Đinh Tam Tam không đi xuống dưới tầng tham gia náo nhiệt, bởi vì cô còn có bệnh nhân bị thương nặng phải kiểm tra lại, vị trí của cô thuộc về chỗ này.

Cát Trĩ Xuyên kẹp bản bệnh án đi tới, nói cho Đinh Tam Tam: "Vừa nãy nhận được điện thoại của bệnh viện, ngày kia thì chúng ta có thể rút quân rồi, cậu chuẩn bị thu dọn đồ đạc cho tốt.

"Ừ." Đinh Tam Tam cúi đầu, dùng đèn pin chiếu vào con ngươi của bệnh nhân.

"Phía dưới rất náo nhiệt." Cát Trĩ Xuyên đi tới bên cửa sổ, thò đầu ra nhìn.

Đinh Tam Tam nói với bệnh nhân: "Không có gì đáng ngại nữa, bảo vệ vết thương thật tốt, nghỉ ngơi hai ngày thì có thể xuất viện rồi."

"Cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì."

Cát Trĩ Xuyên quay đầu lại hỏi: "Cậu ở bên này hết bận rồi sao?"

"Hết rồi."

"Vậy bên kia tớ giao cho cậu."

"Vậy cậu đi làm cái gì?"

"Tớ xuống dưới tham gia náo nhiệt!" Nói xong, cậu ta kẹp bản bệnh án, nhanh chóng biến mất khỏi phòng bệnh.

Đinh Tam Tam: "..."

Bác sĩ Cát Đại tác phong nhanh nhẹn, trẻ tuổi anh tuấn lại còn độc thân, chui vào trong đám đông, các cô gái nhỏ và các bác gái đều rất thích cậu ta.

"Mặt người dạ thú." Đinh Tam Tam đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống, đưa ra kết luận này.

"Vậy anh thì sao?"

Thanh âm từ phía sau truyền đến có chút hù dọa cô, cô ổn định tâm trạng quay đầu đánh giá, "Anh? Không bằng cầm thú."

Đới Hiến: "..."

"Nghe nói ngày kia bọn em sẽ trở về?" Đới Hiến hỏi cô.

"Phải." Cô cúi đầu, thu dọn xong ống nghe ở trên bàn.

"Cái tên bạn trai cũ của em cũng ở khoa em?"

Tay của Đinh Tam Tam dừng lại một chút, "Có thể không nhắc đến anh ta không?"

"Vì sao?"

"Bực mình."

Đới Hiến gật đầu, thay đổi đề tài: "Vậy anh và hắn ta, ai khiến em bực mình hơn?"

Đinh Tam Tam ngẩng đầu vẻ mặt khó hiểu: "Anh uống nhầm thuốc sao?" Loại chuyện như vậy cũng phải so sánh?

"Anh và hắn ta, em ghét ai hơn?" Anh tiến lên một bước, tay chống ở trên bàn đối diện cô, ánh mắt lấp lánh nhìn cô chăm chú.

Đinh Tam Tam nhìn lại: "Anh muốn nghe được đáp án như thế nào?"

"Lời nói thật."

"Lời nói thật chính là hai người các anh tôi đều không muốn gặp, anh ta đáng ghét hơn anh, nhưng anh càng khó đuổi hơn anh ta." Đinh Tam Tam khẽ cười nhìn anh, giống như là đang đợi phản ứng của anh.

Cơ thể anh nghiêng về phía trước, ỷ vào tay dài chân dài, trong nháy mắt liền tiến tới trước mặt của cô. Cô né tránh không kịp, bị anh cắn một cái ở trên môi.

"Ừm..."

"Em lúc nào cũng khiến anh không dễ chịu, đây coi như là trả thù nho nhỏ." Anh lui lại, thuận tiện sờ sờ mặt của cô.

Đôi mắt tròn đẹp của Đinh Tam Tam lườm anh, giống như là muốn phun ra lửa.

"Mấy ngày nữa chúng ta gặp lại ở nhà." Anh khẽ mỉm cười, không để ý đến sự tức giận của cô, xoay người rời đi.

Đinh Tam Tam ngồi xuống ghế, một lúc sau, khóe miệng hơi giương lên. Không phải cô tức giận, mà là cảm thấy thú vị.

Không phải vẫn luôn giả bộ trung khuyển sao? Lại để anh giả bộ hạ bàn tính cô thua!

Không biết từ lúc nào, cô lại bắt đầu vui vẻ hơn với Đới Hiến.

...

Đến lúc phải rời khỏi Chu San, bọn họ đem vật tư y tế để lại bệnh viện địa phương, trang bị gọn nhẹ trở về thành phố.

Ở trong một sân bay nhỏ cách Chu San gần nhất, tổ y tế chạm mặt các binh lính hữu nghị ở cùng trước đó, các cô ấy chào hỏi nhiệt tình, mà các binh lính thì thống nhất đáp lại với nụ cười bình tĩnh.

Đinh Tam Tam mặc áo gió đeo kính râm, từ phía sau cùng đi ra.

Ở bên cạnh bọn họ, một tiểu đội mười người đeo ba lô chiến đấu màu xanh chạy chậm lên máy bay trực thăng.

Đinh Tam Tam nháy mắt nhìn một cái, người ở sau cùng của hàng ngũ kia không phải là vị hôm trước "khiếm nhã" với cô sao?

Anh mặc quân phục, cẩn thận tỉ mỉ, là người cuối cùng bước lên máy bay.

"Oa, máy bay trực thăng..." Có bác sĩ ngước nhìn đầy hâm mộ.

"Máy bay trực thăng tính là gì, vừa nãy nhưng là một hàng chân dài đấy..." Điểm chú ý của các y tá hoàn toàn khác nhau.

Đinh Tam Tam ngửa đầu đối diện với một đôi mắt trong cabin máy bay, mặt trời gay gắt sáng chói, cách hai tầng kính râm, có lẽ người đối diện tầm mắt của cô căn bản không phải là anh... Nhưng cô biết rõ, anh lại phải đi vào sinh ra tử rồi.

"Lên máy bay thôi." Cửa cabin mở ra, Cát Trĩ Xuyên đứng ở phía trước hàng ngũ, vung tay lên, mọi người vui vẻ bước lên đường về.

Đinh Tam Tam hồn bay phách lạc đi ở phía sau cùng, máy bay trực thăng bên cạnh xoay cánh bay lên, gió nổi lên thổi bay vạt áo của cô, dưới cảnh xuân nồng nhiệt, cô cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo nặng nề.

Thuận lợi trở về thành phố B, còn chưa kịp chờ đến lúc bệnh viện tổ chức một buổi liên hoan chào đón bọn bọ, đã bị lôi kéo "nhiệt tình" vào trong vòng chiến đấu kế tiếp rồi.

Nhưng mà để chiêu đãi mọi người vất vả ở tiền tuyến, viện trưởng đặc biệt phê duyệt cho mười một người bọn họ ba ngày nghỉ có lương, điều kiện tiên quyết là thay phiên nhau nghỉ, không được ảnh hưởng đến công việc thường ngày.

Điều này cũng khiến những người không đi kia đỏ mắt rồi, mọi người ào ào giơ tay, bày tỏ lần sau có nhiệm vụ như vậy nhất định phải phái chúng tôi đi!

"Phi phi phi, miệng quạ đen."

"..."

Ngày nghỉ của Đinh Tam Tam xếp ở phía sau Cát Trĩ Xuyên, mẹ già của cậu ta có sắp xếp quan trọng, mọi chuyện đều phải nhường đường vì nó.

Hỏi: "Sắp xếp quan trọng là cái gì?"

Đáp: "Xem mắt với một người mẫu."

Cả khoa ồn ào cười to, không chừa cho cậu ta chút mặt mũi nào.

Bạch Dư nói: "Nhớ phải nhắc người ta đi giày đế bằng, nếu không thì với chiều cao của cậu đứng ở bên cạnh người ta, không phải khiến người ta chê cười sao?"

Cát Trĩ Xuyên 1m78 trịnh trọng nói: "Đời này không cao đến 1m8 là tiếc nuối của tôi, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, cậu ngay cả 1m65 còn chưa tới, còn không biết xấu hổ nói tôi?"

Oan oan tương báo đến khi nào, ánh mắt của hai người đột nhiên tập trung đến trên người Đinh Tam Tam.

"Tam Tam, cậu cao đến 1m7 không?"

Đinh Tam Tam đang chơi trò chơi trên điện thoại: "1m72."

"Nhìn đi, Tam Tam 1m72 còn độc thân kìa!" Bạch Dư bắt được nhân vật điển hình.

"Nhưng cậu ấy đã từng gả cho một đại soái ca cao 1m9, còn cậu." Cát Trĩ Xuyên mỉm cười nhìn chăm chú vào Bạch Dư.

Bạch Dư: "..."

KO! (Knock out)

"Chị Tam Tam." Có một cái đầu nhỏ lấp ló ở cửa phòng làm việc, Đới Khả Dật cười vẫy tay với cô.

Đinh Tam Tam để điện thoại di động xuống đi ra ngoài, cười hỏi cô ấy, "Tìm chị có chuyện gì không?"

Đới Khả Dật rút một tấm thiệp mời màu trắng từ trong túi ra, trịnh trọng để ở trên tay của cô. "Thứ bảy tới, chị nhất định phải tới tham dự nhé."

Đinh Tam Tam mở ra nhìn một cái, thiệp mời kết hôn, phần đề tên là "Đới Khả Dật, Sở Hồng Phi".

"Em muốn kết hôn rồi?" Đinh Tam Tam có phần giật mình.

"Đúng vậy, có phải chị thấy quá sớm không? Hì hì." Đới Khả Dật cười có chút ngốc nghếch.

Đinh Tam Tam suy nghĩ một chút, cô nói: "Không phải em mới hai mươi tư tuổi sao?" Bây giờ nghiên cứu sinh cũng còn chưa tốt nghiệp.

"Không phải chị cũng hai mươi tư tuổi gả cho anh trai em sao." Đới Khả Dật chắp tay sau lưng cười tủm tỉm trả lời, dường như chỉ là nhắc qua mà thôi.

Đinh Tam Tam bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, thời điểm cô gả cho anh cũng như Đới Khả Dật bây giờ.

"Cảm ơn em đã mời chị, chị nhất định sẽ đến." Đinh Tam Tam nói nghiêm túc.

Đới Khả Dật đưa tay nắm tay của cô, nói: "Chị Tam Tam, cho dù chị có phải là chị dâu em hay không, em đều thích chị. Trước kia em không hiểu chuyện, chị đừng để ở trong lòng nhé."

Trải qua yêu đương, giống như hồi sinh. Cô ấy bắt đầu nhìn từ góc độ của người khác, hiểu rõ lập trường của Đinh Tam Tam.

"Chị sẽ không để ở trong lòng." Đinh Tam Tam thuận tiện kéo cô ấy ôm vào trong ngực, cười nói, "Em giống như em gái ruột của chị, chị chúc em sẽ luôn luôn hạnh phúc."

"Chị cũng phải hạnh phúc." Đới Khả Dật ôm chặt cô, mũi hơi chua xót.

Hai người ôm nhau ở trên hành lang, mặc dù khiến cho người qua đường nhiều lần chú ý, nhưng người sáng suốt đều biết, lúc này hai cô ấy đang đắm chìm trong vui vẻ.

...

Đinh Tam Tam không hay tham dự tiệc cưới, cho nên không biết lựa chọn quà tặng thế nào mới phù hợp để tặng cô dâu chú rể. Ở phương diện này, mẹ Đinh xem như là người trong nghề, cho nên danh chính ngôn thuận làm người cho ý kiến.

"Tặng bát đĩa cũng được, nhà mới mà, đều cần một bộ, rất thực dụng." Đi ngang qua quầy đồ sứ, mẹ Đinh nói như vậy.

"Nhưng họ cũng có thể không nấu cơm mà?" Đinh Tam Tam cầm một cái đĩa lên, đánh giá tỉ mỉ hoa văn phía trên.

"Con cho rằng ai cũng lười biếng giống con?" Mẹ Đinh quay đầu nhìn con gái mình.

Đinh Tam Tam: "..."

"Hơn nữa, cho dù không nấu cơm thì bộ bát đĩa này cũng có tác dụng trang trí nhà bếp, rất đẹp mắt."

"Được rồi, vậy thì tặng một bộ bát đĩa đầy đủ đi." Đinh Tam Tam nói.

Hai mẹ con chọn một bộ bát đĩa màu trắng hoa văn trang nhã, cho dù sửa sang nhà mới thế nào thì bộ bát đĩa này cũng phù hợp.

Đinh Tam Tam điền xong địa chỉ nhận hàng, vấn đề quà tặng này đã giải quyết xong rồi.

"Như vậy xem ra cũng không phải khó lắm, sau này tự con cũng có thể chọn rồi." Đinh Tam Tam trả tiền xong quay qua nói với mẹ Đinh.

"Vốn là cũng không khó, quan hệ tốt thì phải thành ý một chút, quan hệ bình thường thì trực tiếp đưa bao lì xì, rất đơn giản." Mẹ Đinh nói ra.

"Vâng." Đinh Tam Tam gật đầu như có điều suy nghĩ.

"Đi, cùng mẹ đi lên tầng chọn cho ba con bộ quần áo." Mẹ Đinh kéo cô đi lên tầng.

Dù sao cũng tới rồi, không mua chút gì đó trở về cảm giác giống như là đi một chuyến uổng công, đây là quy luật đi mua sắm của mẹ Đinh. Nếu muốn đi dạo phố, bất kể là vật gì đều phải mang một món trở về mới được.

"Cái áo khoác này thế nào, ba con mặc nhất định rất đẹp trai." Mẹ Đinh hỏi cô.

Đinh Tam Tam ngẩng đầu nhìn một cái, nói: "Quá khí phách quá trẻ tuổi, ba con không phù hợp với loại phong cách này."

"Trẻ tuổi?" Mẹ Đinh kéo vạt áo đánh giá tỉ mỉ, sau khi cân nhắc trực tiếp đưa cái áo cho nhân viên bán hàng đóng gói lại.

Đinh Tam Tam: "..."

"Cái này ba con quả thật không phù hợp." Mẹ Đinh nói.

"Vậy sao mẹ còn mua? Là thừa tiền sao?"

"Để tặng người khác đấy. Không phải lần trước Đới Hiến giúp chúng ta thay bóng đèn thay vòi nước sao, cái này xem như là quà cảm ơn, con giúp mẹ đưa cho nó."

Đinh Tam Tam hiểu rồi, đây là âm mưu của mẹ cô.

Không phải gì khác, chính là âm mưu của "mẹ" cô.

"Người là mẹ gọi đến, quần áo là mẹ muốn mua, tại sao con phải cầm đi tặng?" Cô từ chối.

"Phụ nữ không thể tùy tiện tặng quần áo cho đàn ông, mẹ thương Đới Hiến như vậy, ba con sẽ ghen đấy. Trước kia còn là con rể, bây giờ không phải con rể nữa rồi, danh không chính ngôn không thuận." Mẹ Đinh nói năng hùng hồn.

Đối với cái cớ vụng về như vậy, Đinh Tam Tam có mười nghìn lý do có thể phản bác lại mẹ cô. Thế nhưng cô biết rõ, mẹ cô sẽ dùng mười nghìn không trăm linh một lý do để chặn lại cô.

Hoàn toàn lãng phí thời gian.

"Mẹ trả tiền." Đinh Tam Tam nói.

Mẹ Đinh kéo túi xách của cô qua lấy ví tiền ra, giơ ở trước mặt Đinh Tam Tam, nói: "Giữ nhiều tiền như vậy làm gì? Để dưỡng lão à!"

Đinh Tam Tam cạn lời: "Con dưỡng lão cái gì..."

"Con ngay cả con cái cũng không sinh, già rồi thì ai chăm sóc con? Không phải dựa vào tiền sao?" Mẹ Đinh dứt khoát dùng hết toàn lực oán giận cô.

Đinh Tam Tam hít sâu một hơi, lấy lại ví tiền của mình nhét vào trong túi xách, "Mẹ nói đúng, nếu nói như mẹ thì chừa lại cho con ít tiền dưỡng lão đi. Cái áo này, mẹ trả tiền."

Nói xong, cô ngồi lại ghế sofa, không nhúc nhích.

Mẹ Đinh: "..."

Nhân viên bán hàng mang theo túi quần áo qua đây, cười hỏi: "Xin hỏi vị nào trả tiền ạ, mời theo tôi qua bên này."

"Tôi, chỉ có tôi thôi." Mẹ Đinh tức giận, liếc mắt nhìn con gái mình.

Đinh Tam Tam không phản ứng, đang lật tạp chí thời trang nam.

Hai người lúc đi vui vẻ mà lúc về mất hứng, dọc đường không nói chuyện, Đinh Tam Tam đưa mẹ đến cổng tiểu khu, nói: "Đến rồi, mẹ xuống xe đi."

Mẹ Đinh không nhúc nhích, bà ngồi thẳng người, không hề có ý muốn xuống xe.

"Mẹ muốn cùng về với con?" Đinh Tam Tam nói.

Khóe miệng mẹ Đinh giương lên, nói: "Mẹ không phải là người không hiểu lấy mình, không muốn lấy mặt nóng dán lên mông lạnh của con."

"Mẹ..."

"Tam Tam, mặc dù từ nhỏ mẹ yêu cầu rất cao với con, nhưng không phải là một người không nói đạo lý."

"Dạ?"

"Con nói thật cho mẹ biết, có phải cơ thể con có vấn đề cho nên mới không muốn sinh con phải không?" Mẹ Đinh quay đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc.

"Sao mẹ lại nghĩ thế? Con không muốn sinh là bởi vì không thích trẻ con, chỉ thế thôi." Đinh Tam Tam nói.

Mẹ Đinh khẽ cười một tiếng, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Đinh Tam Tam. Nếu như không hiểu nội tình, phỏng chừng thật sự cũng bị nó lừa gạt rồi.

Mẹ Đinh cúi đầu, móc từ trong túi xách ra một tờ giấy ném ở trước mặt của cô, "Vậy con giải thích như thế nào."

Sắc mặt Đinh Tam Tam thay đổi, thầm kêu không tốt.

"Đinh Tam Tam, con nói rõ ràng từ đầu đến cuối cho mẹ biết!" Mẹ Đinh cũng thay đổi sắc mặt, nhìn thấy phản ứng lúc này của con gái thì mới biết cái này là sự thật. Trong ngực cũng đau đớn không kiềm chế được, gầm ra tiếng.

Tờ kiểm tra sức khỏe trước khi cưới kia, kết luận là hai người không thích hợp sinh con.

Thuật ngữ chuyên ngành mẹ Đinh không hiểu lắm, bà không biết rốt cuộc là cơ thể Tam Tam hay là cơ thể Đới Hiến xảy ra vấn đề. Bà tìm thấy tờ giấy này ở nhà rất lâu rồi, nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn quyết định ngửa bài với con gái mình.

"Mẹ, mẹ biết bệnh thiếu máu Địa Trung Hải [1] không?" Đinh Tam Tam nhặt tờ giấy lên, bình tĩnh hỏi mẹ cô.

[1] Bệnh thiếu máu Địa Trung Hải (bệnh Thalassemia): là một bệnh di truyền gây giảm sản xuất hoặc tạo ra huyết sắc tố bất thường. Đây là thành phần chứa trong tế bào hồng cầu có chức năng vận chuyển oxy đến các cơ quan trong cơ thể. Rối loạn sẽ dẫn đến tình trạng phá hủy hồng cầu, làm thiếu máu, thiếu oxy trong cơ thể và ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của các cơ quan khác.

Cả người mẹ Đinh run lên, giống như cơn ác mộng hạ xuống.

"Mẹ yên tâm, con không nghiêm trọng như cô, con vẫn khỏe mạnh." Đinh Tam Tam vội vàng nói.

Cô ruột của Đinh Tam Tam, bởi vì mắc bệnh thiếu máu Địa Trung Hải nghiêm trọng cho nên chết trẻ, còn chưa kết hôn sinh con, cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn rồi.

Đây là cơn ác mộng của nhà họ Đinh, Đinh Tam Tam nói những loại bệnh khác mẹ Đinh có lẽ không hiểu rõ, nhưng nói đến bệnh thiếu máu Địa Trung Hải thì bà hoàn toàn hiểu rõ tính lợi hại của nó.

"Đới Hiến cũng mang theo loại gen này?" Thanh âm của mẹ Đinh có chút run rẩy.

"Vâng, hơn nữa bọn con thuộc cùng dạng [2]."

[2] Bệnh thiếu máu Địa Trung Hải (bệnh Thalassemia): có hai dạng alpha – Thalassemia và beta – Thalassemia, tùy theo phần nào của chất hemoglobin bị thiếu. (Hemoglobin là một cấu trúc đạm có khả năng giữ dưỡng khí oxygen trong hồng cầu)

Xác suất còn nhỏ hơn 1/10.000, cứ như vậy đụng phải.

Thông thường mà nói, nếu như hai người mắc bệnh thiếu máu Địa Trung Hải thuộc cùng dạng kết hôn thì sinh con sẽ có xác suất mắc bệnh thiếu máu loại trầm trọng. Nếu muốn phòng bệnh hiệu quả, cần rút máu tiến hành kiểm tra chuỗi peptit và phân tích gen, nếu chứng thực bản thân và vợ/chồng cùng thuộc dạng β loại nhẹ hoặc vô cùng nhẹ, con cái sẽ có xác suất 25% hoàn toàn bình thường, xác suất 50% sẽ trở thành bệnh nhân thiếu máu loại nhẹ, xác suất 25% sẽ trở thành bệnh nhân loại trung hoặc loại trầm trọng.

Theo quan điểm phương pháp trị tận gốc bệnh thiếu máu, trong lâm sàng, tiên lượng [3] xấu loại trầm trọng, để tránh rủi ro ở phương diện hôn nhân nên bác sĩ đưa ra kiến nghị y học cho bệnh nhân hoặc gia đình có tiền sử dương tính, tiến hành kiểm tra trước khi kết hôn và chẩn đoán gen tiền sản của thai nhi, ngăn ngừa phát sinh bệnh trên đời kế tiếp.

[3] Tiên lượng: dự đoán của bác sĩ về khả năng diễn biến của một bệnh.

Đinh Tam Tam là bác sĩ, hơn nữa trong nhà từng có bệnh nhân mắc bệnh thiếu máu loại trầm trọng, cho nên cô rất cảnh giác, trước khi kết hôn đã làm kiểm tra vô cùng tỉ mỉ. Vốn tưởng rằng sẽ không trùng hợp như vậy, ai biết...

Nếu như Đinh Tam Tam lấy người khác, đứa bé sinh ra sẽ là người bình thường.

Nếu như Đới Hiến cưới người khác, đứa bé sinh ra cũng sẽ là người bình thường.

Nhưng cố ý là hai người đụng phải. Nếu như bọn họ có con, xác suất 25% hoàn toàn bình thường, 25% là sẽ trở thành cô Đinh Tam Tam thứ hai, còn có 50% sẽ vĩnh viễn bị các loại thuốc vây quanh, cả đời này cũng sẽ không phải một đứa bé khỏe mạnh. (Cô ĐTT ở đây là cô ruột của ĐTT)

Cho nên, cơ hội cho bọn họ thực ra là 25%. Hoặc là hoàn toàn khỏe mạnh, hoặc là trở thành cơn ác mộng của đứa bé và bọn họ.

Cô sẽ không đánh cuộc vào xác suất này, cho nên cô lựa chọn rời đi.

Đổi lại là người khác mà nói, cha mẹ nào lại dám đánh cuộc xác suất 25% nhỏ bé này chứ?

Bây giờ mẹ Đinh biết được chân tướng, cũng hiểu rõ lựa chọn trước đó của con gái. Trầm mặc một hồi, bà lau khô nước mắt trên mặt mình.

"Nếu đã như vậy thì hai đứa không cần làm trễ nãi nhau nữa." Môi bà run rẩy, thanh âm lại rất cứng rắn, quay đầu nhìn Đinh Tam Tam, bà nói, "Là mẹ hiểu lầm con rồi, xin lỗi con."

"Mẹ không cần nói xin lỗi..."

"Lần này con và nó cắt đứt triệt để đi, mẹ sẽ không can thiệp vào quyết định của con nữa."

Cổ họng Đinh Tam Tam nghẹn lại, một từ "Vâng" cũng khó mở miệng.

Khi cô lại một lần nữa rơi vào hố sâu của tình yêu, thoát thân rời đi, sẽ chỉ càng thêm khó khăn hơn lần trước.

Lời tác giả:

25% là bom vui vẻ, còn 75% là bom thật sự. Nếu đổi là mọi người thì mọi người có dám đánh cuộc không?

Nếu là tôi, tôi sẽ không đánh cuộc, lấy cả một đời người đến đánh cuộc, đánh cuộc đến mức không dậy nổi.

Lời editor: ngọt sắp đến rồi, spoil chương sau một chút.

Anh giơ chuỗi bao cao su lên suýt nữa đổ mồ hôi, "Dùng bọn nó ăn mừng một chút, thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment