Chương 103: Thân Thế Của Tiểu Thạch Đầu 3
Chương 103: Thân Thế Của Tiểu Thạch Đầu 3
Chương 103: Thân Thế Của Tiểu Thạch Đầu 3
Nhìn người Lý gia ăn cơm, Chân Minh Châu cảm thấy mình có thể ăn thêm vài chén, bọn họ ăn từng đũa lớn trông rất ngon miệng.
Cũng đúng thôi, vì bọn họ chưa từng ăn qua món mì sợi nào ngon đến vậy.
"Tiên nữ tỷ tỷ, cô làm thức ăn thật ngon."
Chân Minh Châu đắc ý nâng cằm: "Đương nhiên, tôi rất lợi hại a." Không có người nào không thích được người khác khen.
Dáng vẻ Chân Minh Châu mỉm cười, đắc ý nâng cằm khiến mấy cậu thiếu niên nhìn cô nhiều hơn rồi đỏ mặt, nhưng ngay sau đó liền cúi đầu ăn mì.
Chân Minh Châu: "Cậu chỉ là một đứa trẻ vậy mà cũng đỏ mặt."
Cô chống cằm hỏi: "Cậu tên là gì?"
Tuy bọn họ luôn gọi cậu là Nhị Lang, nhưng Chân Minh Châu cảm thấy đây không phải tên thật của cậu.
Người cổ đại đặt tên cũng rất kỳ lạ. Nếu là con trai lớn thì đều gọi là Đại Lang, đến khi cháu trai đầu chào đời lại tiếp tục gọi là Đại Lang. Có nghĩa chỉ cần là đứa con trai đầu tiên của gia đình đó đều thường được gọi là Đại Lang.
Chân Minh Châu liền nghĩ, nếu ông nội gọi một tiếng Đại Lang, thì con trai hay là cháu trai sẽ lên tiếng đây?
Vì thế, có lẽ mỗi người sẽ có một cái tên chính thức.
"Tôi tên Nhị Dương."
Chân Minh Châu: "Nhị Dương? Là Dương nào?"
"Là từ Dương trong con cừu, tôi tên Nhị Dương, đại ca tôi là Đại Dương, đệ đệ tôi là Tam Dương, Tứ Dương..."
Nghe xong Chân Minh Châu cũng không biết nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm một câu: "Vậy sao không gọi là "Ngưu"? Nghe mạnh mẽ hơn một chút."
Nhị Dương lập tức nhìn mấy người lớn trong nhà, mặt bọn họ đều đỏ lên.
Chân Minh Châu cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Nhị Dương mới lên tiếng giải thích: "Đại bá, cha tôi và thúc thúc gọi là Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu..."
Chân Minh Châu cảm thấy hơi ngượng.
Tuy nhiên chỉ cần cô không tỏ vẻ xấu hổ, thì ngược lại người khác sẽ cảm thấy xấu hổ.
Cô mỉm cười, nói: "Vậy ông nội cậu đặt tên cũng thật khéo, đều là thấy theo tên động vật."
Cô không biết nói như thế nào nên chỉ có thể khen như vậy.
Thế mà Nhị Dương thật sự rất cao hứng: "Đúng vậy, tỷ tỷ và bọn muội muội của tôi gọi là Đại Thố, Nhị Thố, Tam Thố... Bà nội tôi nói lấy tên "Kê" trong con gà nghe không hay, nếu không đã đặt là "Kê" rồi, gà còn có thể đẻ trứng."
Chân Minh Châu chỉ biết im lặng.
Thật là... cô mỉm cười, nói: "Mọi người đặt tên đúng thật là rất đặc biệt."
Nhị Dương ăn từng đũa mì to nhưng cũng không quên nói chuyện: "Đúng vậy. Đặt tên thật khó, nhà chúng tôi rất vất vả mới có cướp được những cái tên này, nếu không đã bị người khác đoạt mất."
Chân Minh Châu: "???"
Hắn nói: "Thật tốt khi tên của chúng tôi là độc nhất vô nhị. Còn như biểu đệ tôi tên Thạch Đầu, chỉ gọi một tiếng Thạch Đầu cũng không biết là đang gọi ai, vì trong thôn có đến năm sáu đứa nhỏ tên này. Cũng có vài đứa bé gọi Cẩu Đản..."
Chân Minh Châu sửng sốt, hỏi: "Thạch Đầu? Tiểu Thạch Đầu?"
Nhị Dương: "Đúng vậy, có không ít người tên Tiểu Thạch Đầu."
Chân Minh Châu suy nghĩ, sau đó không nói gì với Nhị Dương mà quay sang hỏi Lý lão đầu: "Chú Lý, tôi muốn hỏi chú một chút chuyện riêng."
"Cô cứ nói."
Chân Minh Châu: "Tôi không biết tên thôn là gì, nhưng tôi muốn hỏi xung quanh đây có thôn nào mà người trong thôn chủ yếu họ Thạch."
Lý lão đầu trầm ngâm một chút, nói: "Thôn làng mà cô nhắc đến có lẽ là Thạch Ma thôn. Xung quanh đây chỉ có Thạch Ma thôn là hầu hết mọi người đều họ Thạch. Hơn nữa, Thạch Ma thôn cũng cách Mãnh Hổ Lĩnh không xa, cách thôn chúng tôi chỉ vài dặm đường, hai thôn nằm ở hai bên sườn của Mãnh Hổ Lĩnh." Lý lão đầu dùng tay miêu tả đơn giản.
Chân Minh Châu gật đầu: "Trong thôn bọn họ có một trường tư thục, tiên sinh dạy học ở đó là một tú tài, hai vợ chồng bọn họ chỉ có một đứa con trai gọi là Tiểu Thạch Đầu, chú biết bọn họ không?"
Lý lão đầu gật đầu.
Chân Minh Châu kinh ngạc: "Chú thật sự biết bọn họ."
Lý lão đầu: "Những người khác nếu ở thôn khác thì có lẽ tôi sẽ không biết, nhưng người này thì tôi lại biết. Xung quanh đây chỉ trong thôn bọn họ có trường tư thục. Sau khi Thạch tiên sinh thi đậu tú tài cũng không tiếp tục đi thi mà ở trong thôn mở lớp học tư thục, những đứa bé từ làng trên xóm dưới đều được đưa đến đó đọc sách. Nghe nói, hắn thi đậu cái gì giáp, chúng tôi cũng không hiểu đó là gì, nhưng biết đó là vinh dự rất lớn. Mỗi năm, khi học trò đi thi cần tìm một tú tài để bảo lãnh, việc này không phải tú tài nào cũng đảm nhận được nhưng Thạch tiên sinh lại có thể."
"Con người ông ấy cũng rất tốt, thường xuyên miễn giảm học phí cho học trò có gia cảnh bần hàn, còn thường xuyên giúp đỡ một vài gia đình có hoàn cảnh khốn khó trong thôn, rất nhiều người đều đã nhận ân huệ của hắn. Nhà bọn họ đều dựa vào số tiền Thạch tiên sinh kiếm được mà sinh sống qua ngày. Chỉ là, người tốt thường không trường mệnh, hắn đã không còn nữa."
Sở dĩ, ông biết mọi chuyện kỹ càng tỉ mỉ như vậy không chỉ vì thanh danh của người này, mà ông nghĩ khi nào trong nhà có tiền cũng sẽ đưa mấy đứa nhỏ đến đó đọc sách. Nhưng về sau cuộc sống ngày càng khó khăn nên cũng không dám nghĩ đến nữa, mà Thạch tiên sinh cũng đã qua đời.
Chân Minh Châu: "Người ông nói hẳn là hắn."
Trước đây, tuy rằng cô không nghĩ Tiểu Thạch Đầu nói dối, nhưng cô vẫn muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Hai vợ chồng bọn họ vì sao lại qua đời?"
Lão Lý đầu thở dài, nói: "Cứu người, hắn là vì cứu người nên mới chết. Lúc ấy, hạn hán rất nghiêm trọng, học trò cũng không còn đến tư thục, chỉ còn vài ba người kiên trì đi học. Khi đó, Thạch gia cũng không phải quá khó khăn. Thạch tiên sinh học vấn cao nên được một gia đình giàu có trong thành mời về làm gia sư. Mấy người Thạch gia đều muốn hắn đi, vì như vậy kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng Thạch tiên sinh nhớ thương những trong thôn nên không đi. Hai người đệ đệ của hắn liền chạy đến lớp học quấy rối, hù dọa học sinh."
"Khi đó, chỉ có bốn người đi học, khi bị hai người đệ đệ của Thạch tiên sinh hù dọa liền bỏ chạy. Lúc bỏ chạy vô tình rơi vào bẫy rập của thợ săn đặt ở trong núi. Khi Thạch tiên sinh phát hiện liền chạy đến cứu người, bốn đứa nhỏ đều được cứu lên, nhưng hắn lại bị thương ở đùi rồi qua đời. Cô nói thử xem, có ai ngờ được bị thương ở đùi mà lại chết chứ."
Chân Minh Châu: "Trên đùi cũng có động mạch."
Cô cũng không giải thích nhiều, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó lão bà tử của Thạch gia muốn gia đình mấy đứa nhỏ đó đền tiền. Nhưng cô nghĩ xem, thời điểm hạn hán mất mùa khó khăn mà còn có thể đưa con em đến tư thục thì điều kiện trong nhà chắc hẳn phải khá tốt. Trong đó, có một nhà có người thân bên nhà mẹ đẻ giữ chức quan nhỏ. Vì thế, Thạch gia không những không lấy được tiền mà còn đánh mất thanh danh. Hai người đệ đệ của Thạch tiên sinh đều bị đánh bản tử. Đến Thạch tiên sinh cũng bị liên lụy, nhiều người nói hắn là gieo gió gặt bão, ai bảo mấy người đệ đệ của hắn không biết lý lẽ. Huynh trưởng như cha, hắn không biết giáo dục đệ đệ nên cũng có sai."
Chân Minh Châu cười nhạo: "Nhà hắn còn người lớn không?"
"Đương nhiên là còn, cha mẹ hắn vẫn khoẻ mạnh."
Giọng nói Chân Minh Châu bén nhọn: "Cha mẹ đều còn khỏe mạnh, mà người làm ca ca như hắn phải giáo dục đệ đệ sao, bọn họ có bệnh sao. Đúng là nói hươu nói vượn."
Lý lão đầu cũng tán thành: "Đúng vậy."