Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại (Dịch Full)

Chương 189 - Chương 189:

Chương 189: Chương 189: Chương 189:
Trước đó bọn họ đã thỏa thuận là nếu muốn đổi cái gì khác thì cứ viết thư.

Dù trong thôn không có ai được học hành tử tế nhưng vẫn phải có một hai người biết được một vài chữ, có thể viết được một bức thư đơn giản.

Cổ đại sử dụng chữ phồn thể, tuy rằng Chân Minh Châu không viết được nhiều chữ phồn thể nhưng vẫn có thể đọc được.

Nhưng nhóm người chú Lý lại không viết một bức thư nào, chứng tỏ bọn họ vẫn tiếp tục muốn đổi lương thực.

Chân Minh Châu chuẩn bị lương thực lại nhịn không được cảm khái.

Lúc này Trương Lực mới lên tiếng: "Con người có những nhu cầu khác nhau, bọn họ sợ đói."

Chân Minh Châu vừa nghe liền trầm mặc.

Trương Lực: "Hiện tại đất chỉ mới được san lấp, vụ mùa đầu tiên vẫn chưa gieo hạt. Tuy trời đã bắt đầu mưa nhưng làm sao dám chắc cây lương thực được trồng sẽ phát triển và cho sản lượng tốt? Nếu sản lượng thấp thì giá cả lương thực vẫn tăng cao không giảm. Bây giờ bọn họ trao đổi thêm lương thực thì ít nhất đến lúc đó cũng có thể no bụng, không bị đói. Những người ở kinh thành không bị đói, cũng không vì đói bụng mà đánh đổi cái gì; nên thứ họ muốn là có càng nhiều vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, đồ vật quý hiếm. Còn cuộc sống của người dân bình thường rất khó khăn, đương nhiên điều bọn họ mong muốn là sự ấm no."

Chân Minh Châu nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Anh nói rất có lý."

Chân Minh Châu sắp xếp đầy một thùng lương thực, sau đó khởi động máy móc để thùng hàng tự di chuyển theo tuyến đường cố định.

Trương Lực cảm khái: "Không cần biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần tôi vẫn cảm thấy thứ này rất thần kỳ."

Chân Minh Châu cười nói: "Đừng tham lam, dù anh có nói một vạn lần tôi cũng sẽ không đưa cho anh. Ở chỗ các người không có điện, nếu chỉ dựa vào năng lượng mặt trời thì không thể chống đỡ được."

Trương Lực ngượng ngùng khi tâm tư bị người khác vạch trần.

Chân Minh Châu: "Nếu anh thật sự muốn nghiên cứu thì có thể nghiên cứu máy nước nóng năng lượng mặt trời. Tôi nghĩ cái đó có thể được, còn kho lạnh như thế này thì rất khó."

"Máy nước nóng năng lượng mặt trời?"

Trương Lực vẫn biết nước ấm bọn họ vẫn dùng ở đây không phải là nước được đun sôi, nhưng lại không chú ý đến cái này.

Hắn nghiêm túc hỏi: "Cái này có khó không?"

Chân Minh Châu lắc đầu.

Trương Lực thở dài nhẹ nhõm: "Không khó thì được."

Chân Minh Châu ngạc nhiên, nói: "Anh nghĩ cái gì vậy. Ý tôi là tôi không biết."

Trương Lực: "Hả?"

Chân Minh Châu: "Anh sẽ không nghĩ những thứ được sử dụng ở nơi này đều do tôi làm đấy chứ? Không phải, hầu hết đều do người khác làm, tôi cũng chỉ mua về thôi."

"Thần tiên cũng mua bán sao?"

Chân Minh Châu mỉm cười: "Không có gì là lấy không cả."

Trương Lực xoa tay, nói: "Vậy tôi càng phải cố gắng hơn. Đến thần tiên còn phải mua bán trao đổi, thì không có gì đến với chúng ta một cách miễn phí cả. Tôi là người thường thì càng phải cố gắng nhiều hơn."

Chân Minh Châu gật đầu: "Vậy anh phải nỗ lực hơn nha. Sư phụ cố lên."

Trương Lực: "Ý tôi là tôi sẽ cố gắng hơn trong lĩnh vực mà tôi am hiểu. Còn lĩnh vực mà tôi không am hiểu thì sẽ giao cho người khác. Cô lợi hại đến thế nhưng vẫn có một số việc không biết, thì tôi cũng vậy."

Chân Minh Châu: "... Anh cũng giỏi tìm cớ đấy chứ."

"Chúng ta có thể nói một chút về máy nước nóng năng lượng mặt trời hay không?" Tuy Trương Lực không làm, nhưng Bạch Viễn vốn đang yên lặng quan sát lại lên tiếng, ông thật sự rất tò mò: "Chiếc máy đó hoạt động theo nguyên lý gì?"

Chân Minh Châu: Mấy người cổ đại thật yêu thích học tập.

Cô nói: "Vậy ông đợi tôi nghiên cứu trước một chút, sau đó tôi sẽ nói đại khái nguyên lý hoạt động của nó cho ông biết."

Bạch Viễn gật đầu: "Cảm ơn."

Chân Minh Châu: "Không có gì."

Thật đáng thương cô phải ép buộc chính mình nghiên cứu trước, làm người thật không dễ dàng mà.

Nếu Chân Minh Châu đã đồng ý giảng dạy cho Bạch Viễn về nguyên lý hoạt động của máy nước nóng năng lượng mặt trời, thì cô cần phải nghiên cứu trước mới có thể giảng lại, nếu không thì biết phải làm sao? May mắn là cô cảm thấy thứ này cũng thích hợp với cổ đại.

Hơn nữa, cô cũng không cần học tập chuyên sâu, chỉ cần giảng dạy lý thuyết một cách rõ ràng là được. Về phần nghiên cứu thì bọn họ có thể tự thực hiện.

Chân Minh Châu lên lầu, đang chuẩn bị mở máy tính thì nhớ lại bên ngoài trời vẫn đang mưa... Tạm thời không thể sử dụng máy tính được.

Cô quyết định giặt "bộ quần áo dính đầy máu" mình đã thay ra.

Cũng không biết hiện tại Túc Ninh như thế nào.

Hắn đã nhiều lần rơi vào tình huống nguy kịch nên Chân Minh Châu cảm thấy có chút không yên tâm.

Cô yên lặng thở dài. Tuy ngoài miệng thường nói những người đến homestay Xuân Sơn chỉ đơn thuần là khách trọ, không thể trở thành bạn bè của cô. Nhưng trong lòng Chân Minh Châu biết rõ mình chỉ mạnh miệng mà thôi. Cô thật sự rất lo lắng cho Túc Ninh.

Cô là kiểu người nếu có thể nghỉ ngơi nhiều thì sẽ làm việc ít đi. Cả ngày hôm nay cô bận rộn trong ngoài giống như đang trốn tránh. Trong tiềm thức cô đang sợ hãi, không dám nghĩ đến sự sống chết của Túc Ninh, sợ nghe được tin xấu.

Chân Minh Châu dùng sức vò quần áo, máu loãng từ trên quần áo chảy ra rất nhiều.

Chân Minh Châu: Cô chỉ đỡ Túc Ninh vào phòng mà đã dính nhiều máu như vậy, không biết rốt cuộc người này đã chảy bao nhiêu máu.

"Chị chủ..."

Dưới lầu vang lên tiếng gọi mơ hồ.

Chân Minh Châu lập tức đáp lại: "Có chuyện gì?"

Cô bỏ quần áo xuống rồi đi xuống lầu, nhìn thấy hai bé gái Tiểu Hồng và Tiểu Tử đang đứng dưới chân cầu thang.

Chân Minh Châu: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Hồng: "Chị ơi, chúng em xem xong rồi, có thể xem cái khác được không?"

Chân Minh Châu: "Được chứ? Để chị tìm cho bọn em một bộ phim thật hay nào."

Chân Minh Châu: "Tây Du Ký đi, chị cảm thấy đây là một bộ phim kinh điển."

Mặc dù bộ phim này đã được chiếu mấy chục năm trước nhưng đến bây giờ vẫn còn rất nhiều người thích xem

Trương Lực lập tức nói: "Bộ phim này rất hay."

Lần trước bọn họ đã xem qua bộ phim này, hơn nữa còn rất si mê Tôn Đại Thánh.

Bạch Viễn tò mò nhìn Trương Lực.

Trương Lực: "Bạch tiên sinh chưa xem qua bộ phim này hay sao?"

Bạch Viễn nhìn hai đứa bé, hỏi: "Không biết chúng ta có thể cùng nhau xem không?"

Tiểu Hồng và Tiểu Tử không biết trả lời như thấy nào.

Lúc này, Tiểu Hồng lại nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu: "Tôi nghĩ là không nên xem chung với nhau. Bạch tiên sinh cứ về phòng mình đi, tôi sẽ qua đó mở cho ông xem. Bọn nhỏ nếu ở chung với người xa lạ sẽ có phần ngại ngùng."

Bạch Viễn: "Cảm ơn."

Chân Minh Châu phất tay: "Không có gì, không cần khách khí."

Trương Lực: "Tôi có thể xem lại một lần nữa." Xem Tôn Đại Thánh không bao giờ biết chán.

Mọi người ai về phòng nấy tiếp tục xem phim.

Thấy mọi người đều bị sự hấp dẫn của ti vi thu hút, Chân Minh Châu nhún nhún vai. Bọn họ nhàn hạ còn cô thì phải làm việc, bọn họ xem phim còn cô thì phải giặt quần áo. Minh Châu thật là đáng thương mà.
Bình Luận (0)
Comment