Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại (Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195:

Chương 195: Chương 195: Chương 195:
Lần trước Cốc Chi Tề nhìn thấy Túc Ninh đã là hơn một tháng rưỡi. Lúc đó Túc Ninh toàn thân đầy máu té xỉu ở cửa.

Dù lo lắng nhưng thời gian này cả nhà bọn họ đều không dám hỏi tình hình Túc tiểu ca thế nào.

Bây giờ đột nhiên nghe thấy Túc tiểu ca sắp về nên vô cùng kinh ngạc: "Hắn đã khỏe lại rồi sao?"

Chân Minh Châu: "Tính mạng hắn đã bị đe doạ rất nhiều lần nên sao có thể khỏe lại nhanh như vậy được. Nhưng hiện tại đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm nên định về đây tĩnh dưỡng."

Vương thị lập tức đứng dậy nói: "Vậy cô muốn chuẩn bị những thứ gì, để tôi giúp cô một tay.

Chân Minh Châu mỉm cười: "Không cần đây, mọi người cứ xem phim đi, tôi tự mình làm được, cũng không có gì nhiều cả chỉ là khử trùng phòng ốc thôi."

Vương thị đã ở đây một thời gian dài nên hiểu được khử trùng là như thế nào, liền nói: "Cái này tôi biết, tôi có thể làm."

Cô ấy lại đứng dậy, nói: "Để tôi cùng làm với cô."

Hai người nâng bức bình phong xuống lầu, đi qua phòng khách rồi lại lên lầu. Đây là lần đầu tiên Vương thị đến phòng của Chân Minh Châu phòng, nhưng cô ấy không hề nhìn đông nhìn tây, nhanh chóng xuống lầu thay đồ bảo hộ rồi bắt đầu làm việc.

Căn phòng Túc Ninh ở lần trước chính là căn phòng A Cửu đã từng ở, là căn phòng ở lầu một cách phòng khách rất gần. Dù sao gần đây cũng không có khách nên Chân Minh Châu để hắn ở đây, hơn nữa hắn cũng đã quen với căn phòng này.

Thật ra Chân Minh Châu không hề nói dối, bên này cô không cần chuẩn bị gì nhiều cả, chỉ cần dọn dẹp đơn giản là được, bây giờ có thêm Vương thị hỗ trợ nên đương nhiên là càng không có việc gì để làm. Nhưng cũng may có Vương thị giúp đỡ, vì bọn họ vừa thu dọn xong liền nghe thấy có người ấn chuông cửa.

Chân Minh Châu lập tức ra mở cửa, quả nhiên là Túc Ninh vẫn đang hôn mê.

Vu Thanh Hàn: "Hắn được đưa về đây giúp tôi bớt được không ít phiền toái."

Chân Minh Châu nghi hoặc: "Anh không cần về trường dạy học sao?"

Vu Thanh Hàn: "Hắn xuất viện sao tôi có thể không đến đây, nếu không thì với tình trạng của hắn cô nghĩ bệnh viện sẽ để hắn xuất viện sao?"

Anh lại nói tiếp: "Túc Ninh kiên trì muốn xuất viện, tôi chưa từng gặp qua người không chịu nghe lời bác sĩ như vậy."

Chân Minh Châu: "Hắn muốn xuất viện các người liền đồng ý?"

Vu Thanh Hàn: "Cũng không chết được, hắn không giống với Bạch Viễn. Tuy rằng hắn bị ngoại thương nghiêm trọng, bây giờ xuất viện là quá sớm, nhưng cũng chỉ là cần nơi để tĩnh dưỡng nên trước tiên đưa đến chỗ này là được rồi."

Nói tóm lại thân thể người này cho phép hắn xuất viện, nếu không cho phép thì hắn vẫn muốn xuất viện.

Chân Minh Châu cúi đầu nhìn Túc Ninh, hắn đang ngủ rất sâu.

Vu Thanh Hàn: "Tôi đã tiêm thuốc mê cho hắn."

Túc Ninh được đẩy vào phòng, sau đó chuyển lên giường.

Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, mỗi lần cô gặp hắn thì dáng vẻ hắn đều vô cùng tiều tụy, hiện tại cũng vậy, cả người gầy trơ xương, sắc mặt xám xịt trông rất yếu ớt, mệt mỏi.

"Hắn cũng quá thê thảm."

"Không có việc gì, dù sao cũng đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, chỉ cần chú ý tĩnh dưỡng thì sẽ không có gì trở ngại."

Chân Minh Châu gật đầu: "Chuyện này tôi biết."

Vu Thanh Hàn thở dài nhẹ nhõm: "Thật ra chỉ cần tĩnh dưỡng tốt thì không chết được, tôi còn mừng vì hắn muốn về đây mà không phải ở bệnh viện. Dù gì Túc Ninh cũng là người Túc triều người, lại là người trưởng thành nên tôi lo lắng sẽ có chuyện không hay xảy ra."

Thật ra đưa người đến đây là để Chân Minh Châu trông chừng hắn, hơn nữa ở đây chỉ cách Túc triều một cơn mưa mà thôi, nếu có tình huống bất ngờ xảy ra cũng dễ dàng xử lý hơn. Mặt khác, có thể phán đoán dưới tình huống bình thường Túc Ninh cũng sẽ không làm ra những việc tổn thương đến Chân Minh Châu.

Dù gì trong lòng Túc Ninh, Chân Minh Châu cũng là ân nhân cứu mạng hắn.

Lời này không sai, cụ thể là như thế nào nhỉ? Ví dụ như một người đi đường gặp tai nạn giao thông, gặp được người có lòng tốt sẽ đưa họ đến bệnh viện. Tuy rằng người trực tiếp cứu chữa cho họ là bác sĩ. Nhưng người bị thương sẽ cảm thấy biết ơn người đã đưa họ đến bệnh viện hơn.

Bởi vì, nếu không được "cứu" thì cũng không có chuyện sẽ được chữa trị.

Vu Thanh Hàn: "Hộp này đựng thuốc của hắn, tôi đã phân đã sẵn rồi, mỗi lần cho hắn uống cô cứ lấy một túi nhỏ là được. Số thuốc này uống trong nửa tháng, còn có..."

Vu Thanh Hàn dặn dò mọi chuyện từ lớn đến nhỏ, Chân Minh Châu đơn giản trực tiếp mở điện thoại ghi âm.

Sau khi nghe anh nói hết, Chân Minh Châu nhìn lại thời gian ghi âm liền nhịn không được giật giật khoé miệng: "Anh chỉ dặn dò cách chăm sóc người bệnh và những điều cần lưu ý mà đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ."

Vu Thanh Hàn: "Bệnh nghề nghiệp."

Chân Minh Châu mỉm cười, nói: "Anh cứ yên tâm, có gì tôi sẽ liên hệ ngay với anh. À, chị Vương đã thêu xong bức bình phong rồi, tôi quyết định chiếm làm của riêng. Bức kế tiếp sẽ đưa qua cho mọi người."

Vu Thanh Hàn: "Được, chuyện này do cô quyết định."

Bởi vì những chuyện xảy ra ở homestay Xuân Sơn và khả năng đặc biệt của Chân Minh Châu, nên thái độ của mọi người đối với cô rất tốt, hầu hết những việc nhỏ đều là do cô tự quyết định.

Những chuyện liên quan đến tài sản đều được xem như việc nhỏ.

"Tôi có thể chụp ảnh bức bình phong được không?"

Chân Minh Châu: "Được, để tôi dẫn anh qua đó.

Cô chủ động dịch chăn lại cho Túc Ninh, hỏi: "Khi nào người này mới tỉnh?"

Vu Thanh Hàn nhìn đồng hồ, nói: "Cũng không lâu nữa, tối đa là một giờ, đúng lúc đến giờ ăn cơm chiều."

Chân Minh Châu gật đầu: "Tôi biết rồi."

"Tôi sẽ bắt đầu hầm canh gan heo sớm một chút."

Khoé miệng Vu Thanh Hàn run rẩy: "..."

Anh nuốt nước miếng, nói: "Tôi không ở lại ăn tối, buổi tối tôi phải bay rồi."

Lại là canh gan heo, dù sao anh cũng không phải người uống canh, ai bệnh thì người đó uống.

Anh cười nói: "Mấy ngày này làm phiền cô, nếu vấn đề gì thì cô cứ liên hệ với tôi. Nếu cần người giúp đỡ thì liên hệ Triệu Xuân Mai và Trương Vũ."

Chân Minh Châu: "Mỗi lần anh đều nói những lời này, không thấy phiền sao?"

Vu Thanh Hàn: "Không phải mỗi lần đi máy bay đều phải nghe hướng dẫn an toàn trên máy bay một lần sao? Đây là điều cần thiết."

Chân Minh Châu: "Được rồi."

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến phòng của Chân Minh Châu.

Cô vô cùng đắc ý nói: "Chính là cái này. Anh xem có đẹp hay không?"

Vu Thanh Hàn: "Fuck."

Anh bước đến gần, nét mặt không giấu được sự kinh hỉ: "Cái này..."

Vu Thanh Hàn đi vòng quanh bức bình phong, cuối cùng cũng đã biết vì sao Chân Minh Châu yêu thích không buông tay.

Bức bình phong này đẹp đến mức người ngoài nghề như bọn họ nhìn vào cũng phải cảm thán một câu.

"Thật sự rất đẹp."

Chân Minh Châu: "Đẹp lắm đúng không? Chị Vương còn nói muốn thêu bình phong chủ đề bốn mùa xuân hạ thu đông. Tội sợ chị ấy thêu bức nào tôi sẽ thích bức ấy, không nỡ giao cho mọi người."

Vu Thanh Hàn bật cười, nói lời thật lòng: "Nếu là tôi thì tôi cũng không nỡ."

"Đúng không, đúng không."

Chân Minh Châu cảm khái: "Thật khó quyết định, nghĩ đến việc phải giao cho người khác tôi liền đau lòng."

Vu Thanh Hàn liếc nhìn cô, nói: "Cô cần gì phải quyết định ngay, dù sao cũng chưa thêu xong, biết đâu qua một đoạn thời gian nữa cô liền thay đổi."

"Anh nói cũng đúng."

Nhưng Chân Minh Châu cảm thấy mình sẽ không thay đổi, vì nó thật sự quá đẹp.

Vu Thanh Hàn yên lặng lấy điện thoại ra chụp ảnh, anh nói: "Thật sự rất đẹp, cô nói xem hiện tại vẫn còn có người có kỹ thuật thêu thùa tốt như vậy sao?"

Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lắc đầu: "Anh cũng biết tìm người để hỏi thật đó, tôi làm sao biết được, tôi vốn dĩ là cái chày gỗ."

Vu Thanh Hàn bật cười, nói: "Để tôi tìm hiểu vấn đề này, khi nào có kết quả sẽ nói lại với cô."

Chân Minh Châu: "Được." Cô cũng rất muốn biết.

"Tôi nghĩ là có, thời đại nào cũng sẽ có một số lão nghệ nhân tay nghề lão luyện."

Vu Thanh Hàn gật đầu.

Nàng cảm khái: "Phụ nữ ở cổ đại thật không dễ sống. Anh không biết đâu, trình độ thêu thùa của hai bé gái nhà họ Cốc cũng không tệ đâu. Còn nhỏ như vậy đã phải tập luyện cái này."

"Khi còn nhỏ, việc học của cô cũng đâu nhẹ nhàng."

Chân Minh Châu nhướng mày: "Không hề, việc học của tôi lúc nhỏ rất nhẹ nhàng, ba tôi nói là do tôi không nỗ lực thôi, nếu tôi nỗ lực một chút có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại."

Vu Thanh Hàn: Anh cảm thấy không thể nào tiếp tục đề tài này.

Anh dứt khoát nói: "Được rồi, người đã đưa đến đây, ảnh cũng đã chụp rồi nên tôi phải đi thôi. Cô tự mình chơi đi."

Rút lui một cách nhanh chóng, dứt khoát.
Bình Luận (0)
Comment