Chương 204:
Chương 204:
Chương 204:
Nói thật, Túc Ninh luôn cảm thấy mình là một người rất nhẫn nại, cũng không phải loại người chỉ quan tâm đến việc ăn uống. Cơ bản là ăn cái gì cũng được, nhưng phải uống canh gan heo liên tục mấy ngày liền bắn thật sự chịu không nổi.
Hơn nữa cô nhóc này hầm canh gan heo lại không cho gia vị vào.
Rõ ràng cô nấu ăn rất ngon nhưng sao lại phải cứ hầm canh gan heo.
Chân Minh Châu: "Sao vậy? Anh không thích uống sao?"
Túc Ninh im lặng trong giây lát, định gật đầu. Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt tinh xảo tràn đầy vẻ quan tâm của cô, hắn liền nuốt những lời muốn nói vào, thật sự là nói Không nên lời mà.
"Nếu anh không thích..."
"Tôi thích uống." Chưa gì Túc Ninh đã lên tiếng,"Tuy rằng nó không có mùi vị gì cả nhưng tôi vẫn rất thích uống, cảm ơn cô."
Chân Minh Châu nở nụ cười, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, nói: "Anh thích là tốt rồi. Thật ra tôi cũng biết món canh này không có mùi vị gì, nhưng anh bị ngoại thương nên không thể ăn thức ăn quá nhiều gia vị. Hơn nữa tôi có xem qua một số món ăn dinh dưỡng cho người bệnh, hầu hết đều có món canh gan heo. Có thể thấy được mặc dù nó không ngon nhưng lại rất tốt cho cơ thể.
"Tôi biết." Hắn mỉm cười: "Tôi cũng thích uống món canh này."
Chân Minh Châu kiêu ngạo nhếch cằm, nói: "Tôi biết anh là một người sáng suốt mà."
Túc Ninh: "Ừ."
Không biết tại sao, mặc dù lúc này còn chưa uống canh gan heo, nhưng trong ấn tượng của Túc Ninh thì hóa ra canh gan heo lại mỹ vị đến thế.
Là sự thật, hoàn toàn không phải nói quá.
Hắn nói: "Cô cũng đừng làm việc quá sức."
Chân Minh Châu cười hì hì: "Anh yên tâm đi."
Cô ra khỏi phòng, nhẹ nhàng trở lại phòng khách, vừa đến phòng khách liền nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách. Chân Minh Châu xuyên qua lớp kính nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảm thấy cơn mưa phùn mang theo vài phần thơ mộng.
Đột nhiên cô nghĩ đến nhóm người Trương Lực, không biết bọn họ như thế nào.
Dạo gần đây nhóm người Trương Lực đang xây nhà, nếu trời mưa có thể ảnh hưởng đến thời gian xây dựng.
Lại nói, ban đầu Trương Lực vốn định dựng trại đóng quân ở gần thôn, nhưng mấy ngày trước bọn họ đến đây thăm Túc Ninh lại nghe nói Túc Ninh định xây một quán trọ ở trong rừng. Trương Lực liền cảm thấy hứng thú với ý tưởng của Túc Ninh. Không biết có phải vì tình bạn thuở nhỏ hay không mà Trương Lực không hề xem Túc Ninh là người ngoài, một hai phải lôi kéo Túc Ninh hỏi tỉ mỉ chuyện này, sau đó lại chiếm lấy ý tưởng này.
Hiếm khi Chân Minh Châu thấy được dáng vẻ trợn trắng mắt của Túc Ninh, khi nhớ đến liền cảm thấy buồn cười.
Nhóm người Trương Lực tìm được một vị trí rất tốt, cách chỗ Chân Minh Châu không xa lắm. Với mấy người Trương Lực thì không đến nửa canh giờ bọn họ có thể tới nơi. Ngôi nhà tựa vào núi, phía trước nhà là đường núi cách Mãnh Hổ Lĩnh gần nhất.
Thật ra nếu xây một quán trọ ở đây thì nói thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái, nếu nói khó nghe thì nhìn không khác gì hắc điếm.
Nhưng nếu Trương Lực muốn làm như vậy thì Chân Minh Châu cũng không quan tâm đến những điều đó; giống như chuyện Lý gia muốn làm gì cô cũng không hỏi nhiều, cô cũng can thiệp sâu vào những chuyện của Trương Lực. Cô không cảm thấy mình là người hiện đại hiểu biết nhiều hay giỏi hơn người khác.
Chưa kể, thông qua Túc Ninh cô đã nhận ra sự khác biệt giữa người hiện đại và những người ở cổ đại. Vì thế cô cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.
Mặt khác, cô vốn không hiểu biết gì nhiều về cổ đại, nếu cô đưa ra một số gợi ý hay ý kiến gì đó cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Suy cho cùng thì Trương Lực cũng thuộc tuýp người "thích suy diễn."
Người của phủ Cửu hoàng tử đều rất giỏi trong việc phức tạp hoá lời nói của cô. Vì thế Chân Minh Châu lại càng không đưa ra nhiều ý kiến cho bọn họ.
Bọn họ quyết định làm như thế nào thì cứ để họ làm như vậy thôi.
Tóm lại bọn họ là người cổ đại, đã sớm quen thuộc với lối sống ở nơi này, nên càng hiểu được nên làm như thế nào.
Trên thực tế, Chân Minh Châu đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cô cảm thấy nếu mở một cửa hàng ở nơi này sẽ rất kỳ quái, nhưng sự thật là việc nhóm người Trương Lực mở cửa hàng ở đây là có nguyên do.
Đúng là có chút kỳ quái nhưng điều này còn phụ thuộc vào việc bạn nhìn nhận nó như thế nào.
Như việc Trương Lực mở cửa hàng ở nơi này cũng cơ thể tìm cớ cho quà. Vì nhà hắn có nhiều sản nghiệp, trong đó có cả tiêu cục. Công việc chính của tiêu cục là vận chuyển hàng hoá vào nam ra bắc, nên việc lựa chọn một nơi nào đó để thiết lập trạm dịch dừng chân cũng không có gì là kỳ quái.
Tuy nơi này rất hẻo lánh, nhưng cũng vì vậy mà việc mở một cửa hàng hay quán trọ là rất bình thường. Nếu những nơi phồn hoa như trong thành thì chỉ cần tuỳ ý đi dạo quanh là có thể tìm được một cửa hàng hay một quán trọ.
Còn ở một nơi thâm sơn cùng cốc như Mãnh Hổ Lĩnh thì không thể tìm thấy bất kỳ một quán trọ nào ở trong phạm vi tám đến mười dặm quanh đây. Do đó càng cần có một dịch quán hơn.
Vì thế một cửa hàng hay dịch quán xuất hiện ở nơi này vừa kỳ quái nhưng cũng rất bình thường.
Mặt khác, Trương Lực mở cửa hàng ở đây hợp lý hơn nhiều so với việc để Túc Ninh làm.
Đây cũng là lý do vì sao hắn không chút khách khí độc chiếm ý tưởng của Túc Ninh. Tên Túc Ninh đó cũng không phải muốn mở cửa hàng mà đơn giản là muốn xây một căn nhà bên cạnh quán trọ Xuân Sơn để ăn vạ Chân Minh Châu. Người bình thường sẽ không đi đến nơi núi sâu rừng già này, nhưng nếu vô tình đi lạc vào đây nhìn thấy ngôi nhà của Túc Ninh sẽ bị dọa sợ.
Tóm lại, Trương Lực cảm thấy ý tưởng của Túc Ninh mới không đáng tin.
Đã thế thì không bằng để hắn mở cửa hàng dưới danh nghĩa của tiêu cục, ít nhất cũng có thể đảm bảo được an toàn. Hơn nữa nếu Túc Ninh thật sự nổi điên xây một gian nhà để ăn vạ bà chủ thì ít nhất cửa hàng của hắn cũng có chút tác dụng. Đó chính là nếu phát hiện vấn đề gì thì có thể kịp thời thông báo cho Túc Ninh.
Dù sao thì thân phận của Túc Ninh quá nhạy cảm, tốt nhất là không nên lộ mặt.
Đến giờ Trương Lực cũng không biết Túc Ninh đã làm thế nào để tiêu diệt toàn bộ tổ chức sát thủ. Mặc dù hắn bị trọng thương, nhưng trong mắt bọn họ thì cái giá hắn phải trả là "vô cùng nhỏ" so với những gì hắn "thu hoạch" được.
Tuy những lời này nghe không được xuôi tai nhưng đó chính là sự thật.
Thật ra những thuộc hạ thân cận của Cửu hoàng tử như bọn họ hầu hết đều biết Túc Ninh vẫn còn sống. Tuy rằng những chuyện xảy ra ở kinh thành không có liên quan đến bọn họ, nhưng sự thật là bọn họ và Túc Ninh đã từng qua lại với nhau. Nếu Túc Ninh bị bắt thì họ cũng sẽ khó tránh khỏi việc bị liên lụy.
Nhưng bọn họ cũng biết Vu Thanh Hàn và Chân Minh Châu đều đã từng nói qua, chỉ cần Túc Ninh có thể trở về thì hai người sẽ cố hết sức để giúp hắn.
Mấy người Trương Lực cũng không biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng nếu gặp tình huống như vậy thì bọn họ nhất định sẽ hỗ trợ.
Tóm lại, bất kể như thế nào, bọn họ cũng sẽ không lựa chọn cách làm trái với những người ở quán trọ Xuân Sơn.