Chương 357:
Chương 357:
Chương 357:
Khi ba Chân từ sân đi ra thì nhìn thấy con gái đang đứng nói chuyện với một người thanh niên; người đó vóc dáng cao ráo, gương mặt góc cạnh rõ ràng, tuy rằng vừa nhìn liền biết là người không dễ chọc nhưng lại mang theo vài phần thoải mái thanh tân.
"Con gái!"
Chân Minh Châu nghe thấy có người gọi mình liền xoay người chạy tới: "Ba."
Cô như một con bướm nhỏ này đến bên cạnh ba mình, vui vẻ nói: "Ba đã về rồi, ai ui lão Chân à, khí sắc của ba không tồi nha."
Ba Chân cười đắc ý: "Đương nhiên, ngày nào ba cũng sống rất vui vẻ, nếu vậy mà khí sắc vẫn không tốt mới là chuyện lạ."
Chân Minh Châu cười to, lúc này Túc Ninh lại thấy một dáng vẻ khác của Chân Minh Châu, thì ra nụ cười của cô mang nhiều màu sắc khác nhau. Nụ cười rạng rỡ của cô lúc này hoàn toàn khác với trước đây, khác với những lúc ở homestay, cũng không giống với những khi ra ngoài làm ăn buôn bán, cũng khác với lần đi công viên trò chơi.
"Minh Châu à, vị này là?"
Chân Minh Châu: "À à, để con giới thiệu với ba đây là đồng nghiệp của con - Túc Ninh. Buổi tối anh ấy không yên tâm để con ra ngoài một mình nên đến đây cùng con."
Tất nhiên cô không thể nói người này chưa từng đến sân bay.
"Túc Ninh, đây là ba tôi - đồng chí Lão Chân, anh có thể gọi ông ấy là chú Chân là ông chủ."
Túc Ninh: "Chào chú Chân."
Thế nhưng ba Chân lại nắm bắt được một ý khác, ông nghi hoặc: "Đồng nghiệp?"
Con gái ông kinh doanh homestay thì làm gì có đồng nghiệp?
Chân Minh Châu hiểu được nghi hoặc trong lòng ba mình: "Chuyện này có chút phức tạp, chúng ta về nhà rồi nói."
Ba Chân: "Được."
Túc Ninh xách hành lý của ba Chân, ba người đi ra bãi đỗ xe.
Ba Chân cảm khái: "Lúc thím Bàng con điện thoại cho ba, ba còn nghĩ bà ấy nói đùa."
Chân Minh Châu mỉm cười: "Con quên mất phải nói chuyện này với ba, nhưng con không cố ý, là vì nhà chúng ta không cần di dời nên con mới..."
Ba Chân cũng không hỏi tại sao nhà ông lại khác, con gái đã nói không tiện nói chuyện này bên ngoài nên đương nhiên ông sẽ đợi đến khi về nhà sẽ hỏi lại. Xe chạy một mạch về đến nhà, chưa vào thôn ba Chân đã nhìn thấy trạm canh gác, ông kinh ngạc: "Ai ui..."
Chân Minh Châu chạy xe vào thẳng trong thôn. Hiện tại mới vào giữa tháng chín, tính từ lúc ăn tết đến hiện tại thì ba Chân chỉ đi mới hơn nửa năm, chưa đến một năm, nhưng sao ông lại có cảm giác dường như đã nhiều năm không trở về? Cảm thấy mọi thứ ở nơi này đều không giống bình thường, thậm chí ở đây đã xây lên một bức tường cao ngất, bố cục trong thôn cũng thay đổi, đúng là... thay đổi quá lớn.
"Sao nơi này lại thành ra như vây?"
Cô đang trên đường về, tuy rằng vừa mới vào thôn nhưng Chân Minh Châu đã có thể nói chuyện thoải mái hơn một chút, cô nói: "Nơi này sẽ trở thành căn cứ quân sự, sau này sẽ có bộ đội đến đây đóng quân."
Ba Chân sửng sốt: "Chuyện này... thật ra ba đã nghe thím Bàng nói qua, nhưng..."
Ông chỉ tay về một phía: "Cái này cũng quá..."
Trong lúc nhất thời ông không biết diễn tả thế nào, ngược lại Chân Minh Châu cười nói: "Phải có dáng vẻ nên có."
Trước khi xe rẽ vào đường nhỏ, ba Chân nhìn thấy Triệu Xuân Mai, liền thò đầu ra vẫy tay: "Trưởng thôn."
Triệu Xuân Mai dừng bước, mỉm cười chào hỏi: "Lão Chân đã trở lại đó à."
Ba Chân: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, Minh Châu bảo tôi về nhà một chuyến. Đúng rồi, Ủy ban thôn của mấy người thì sao? Người trong thôn đều dời nhà đi, về sau nơi này sẽ có người khác đến tiếp quản, mọi người sẽ bị điều đi hay sao?"
Triệu Xuân Mai nhìn về phía Chân Minh Châu, thấy có vẻ như cô vẫn chưa nói gì liền đáp: "Tôi vẫn ở lại đây công tác, tiếp tục giữ chức vụ trưởng thôn."
Bà cười cười, nói: "Cũng không còn sớm, ông nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, con trai tôi đang ở nhà một mình, tôi không yên tâm lắm nên đi trước."
Chân ba: "Ồ."
Xe chạy một đường lên núi, ba Chân lại lặng lẽ nhìn về phía Túc Ninh, hỏi: "Sao cậu không xuống xe? Cậu ở chỗ nào?"
Túc Ninh: "Cháu ở tại homestay."
Hai mắt ba Chân lập tức trừng to, giọng nói bất mãn: "Cậu ở tại homestay? Vì sao cậu lại ở đó?"
Tuy rằng homestay là nơi đón tiếp khách trọ, nam nữ già trẻ đều có thể vào ở. Nhưng vừa rồi con gái giới thiệu người này rõ ràng không phải khách trọ, vì sao lại ở tại homestay? Ba Chân cảm thấy bản thân mình quá khó khăn, mỗi lần trở về đều gặp phải một tên tiểu tử thối.
Lần trước là Vu Thanh Hàn tự động làm quen, lần này lại là một người tên Túc Ninh thoạt nhìn rất xa lạ.
Ba Chân: "Sao cậu lại ở đây? Hiện tại cậu đang làm gì? Tham gia quân ngũ à?"
Thật ra cũng không thể trách ba Chân suy đoán như vậy. Bởi vì Túc Ninh ngồi ngay ngắn, khí chất có chút lạnh lùng cũng không ăn mặc chải chuốt nên ông mới suy đoán người này có thể là quân nhân.
Đương nhiên, sở dĩ ông đoán như vậy cũng là vì mọi người đều nói rằng bộ đội sẽ đến đóng quân tại đây. Do đó ba Chân đã tự động liên kết hai sự việc này với nhau.
Túc Ninh: "Dạ không phải."
Anh nghiêm túc trả lời: "Cháu chỉ tạm thời ở lại homestay Xuân Sơn, giúp bà... Chân Minh Châu phụ trách vấn đề trị an."
Thật ra trong lòng anh đã đọc tên Chân Minh Châu rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói cái tên này trước mặt người khác, hơn nữa người này lại là ba của Chân Minh Châu. Anh biết ba chính là phụ thân.
Túc Ninh: "Chú..."
Chân Minh Châu ngắt lời Túc Ninh, nói: "Ba, đã về đến nhà rồi."
Cô quay đầu nới với Túc Ninh: "Anh mang giúp hành lý của ba tôi lên lầu nhé."
"Ba, chúng ta nói chuyện một chút."
Hiếm khi thấy con gái nghiêm túc như vậy, ba Chân gật đầu nói: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau lên lầu, Túc Ninh nhìn theo bóng dáng của bọn họ khẽ mỉm cười, sau đó chịu thương chịu khó thu xếp hành lý, phải nói là hành lý của ba Chân không ít.