Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 16

Buổi tối Mạnh Kiều vẫn luôn uể oải không có tinh thần, Đường Hân Nhàn là trưởng ban của nó, chúng tôi chỉ chứng kiến được một mặt của Đường Hân Nhàn, còn nó đã biết chị ấy được một năm, cảm tình của đôi bên tự nhiên sẽ không giống nhau.

“Đường sư tỷ thật sự đã hết thuốc chữa rồi sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi Tiểu Hắc, trong lòng vẫn còn có một tia hi vọng.

“Vào lúc qua đêm trên núi tuyết thì cô ấy đã chết rồi, điều bọn em có thể làm bây giờ là mai táng cô ấy cho thật tốt, để cho cô ấy không còn vướng mắc với đời nữa.”

“Miêu đại nhân, nữ quỷ đó cũng chẳng có lý lẽ gì cả, có phải do chúng tôi hại chết cô ta đâu, vì sao cô ta lại muốn giết Đường sư tỷ.” Mạnh Kiều khóc lóc hỏi.

“Cô ta là hóa thân của các oan hồn trên núi tuyết, nếu trên núi còn có tuyết lở, còn có người vì thế mà chết thì cô ta không thể biến mất được, chỉ có thể bị phong ấn lại mà thôi.”

Cái chết của Đường sư tỷ là do chúng tôi thiếu hiểu biết mà ra, chúng tôi không thể làm cho chị ấy sống lại, cũng không thể khiến cho thời gian chảy ngược, điều duy nhất có thể làm bây giờ chính là không để cho các đàn em về sau dẫm lên vết xe đổ của mình, Đường sư tỷ là một người luôn biết chăm sóc cho đàn em, được thế thì chị ấy cũng có thể yên nghỉ.

Đêm nay nhất định là đêm trầm tĩnh nhất kể từ ngày chúng tôi gặp nhau tới giờ, Mạnh Kiều bị ảnh hưởng bởi cái chết của Đường Hân Nhàn, còn tôi thì chịu ảnh hưởng từ cái đẩy của Thái Thư Bằng. Con người ta yêu bản thân mình nhất, chuyện này căn bản không có gì đáng trách, thế mà tôi lại muốn cùng anh vào sinh ra tử ư? Tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, có lẽ vào một ngày nào đó, anh sẽ nguyện ý đánh đổi mạng sống của mình cho một người, nhưng người ấy, chắc chắn không phải tôi, tôi không trách bản năng trốn chạy của anh, là do tôi không đủ bản lĩnh để khiến cho anh trở nên dũng cảm hơn.

Tôi cho rằng, nếu nghĩ như vậy thì mình mới có thể buông xuôi, mối tình như mơ này thế mà lại rơi thẳng xuống đáy vực sâu, Thái Thư Bằng, một con người đẹp trai, học giỏi, phong độ, tinh tế, lại khiêm tốn, làm cho tôi nảy sinh ảo tưởng của thiếu nữ, mà ảo tưởng này, chưa gì đã vỡ thành từng mảnh mất rồi! Tôi không để ý chuyện anh ta chạy đi trước, nhưng đến xe mà cũng lái đi luôn! May là Vương Uy chỉ bị thương mỗi cánh tay, nếu bị thương ở chân thì đám nữ sinh chúng tôi phải vất vả thế nào mới có thể đưa anh ấy đến bệnh viện đây, tôi còn có thể tha thứ chuyện Thái Thư Bằng đã đẩy tôi, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ chuyện anh ta đã vứt bỏ mọi người.

“Lại suy nghĩ đến tên sư huynh gì đó phải không?” Tiểu Hắc nhảy lên giường, lấy chân trước vỗ lên đầu tôi.

“Ừ.” Tôi lười giải thích với nó, chỉ có thể hừ mũi thay.

“Dám đẩy vợ của anh đây, để anh đi cắt cổ họng tên đó lấy máu.”

“Đừng đừng đừng!” Tôi vì nóng lòng mà vô ý kéo phải đuôi Tiểu Hắc, mẹ ơi, bây giờ người bị cắt yết hầu lấy máu chính là tôi đây mới phải.

Tiểu Hắc lắc lắc cái đuôi khỏi tay tôi, trừng mắt nhìn tôi nói: “Đèn còn chưa tắt, em không cần phải tán tỉnh anh đâu.”

Đây mà là tán tỉnh sao? Tôi mà đang tán tỉnh nó? Tôi đúng là không có khả năng giao tiếp với loài mèo.

Ngày hôm sau, chúng tôi dựa theo kế hoạch phân công tối qua mà hành động, Bạch Khiết gọi điện báo tin cho đồn cảnh sát, để thi thể của Đường Hân Nhàn có thể được chôn cất mà an nghỉ, dĩ nhiên cả bọn đều biết đồn cảnh sát nhất định sẽ không điều tra được hung thủ, Đường Hân Nhàn đã chết một tuần trước trong lúc đi trượt tuyết với chúng tôi, thi thể đã thối rữa hơn một tuần, còn thời gian mất tích thì chỉ có một ngày, vụ án này bên cảnh sát ít nhiều sẽ kết luận là tử vong ngoài ý muốn, cố tình giữ kín không đồn ra ngoài.

Vương Uy gọi điện cho Thái Thư Bằng, Thái Thư Bằng nói anh không muốn dính vào chuyện này nữa, để chúng tôi khỏi phải gọi lại cho anh ta. Tôi lặng lẽ xóa số của Thái Thư Bằng trong danh bạ, anh được lắm, Thái chạy trốn, không liên hệ với chúng tôi thì những chuyện xảy ra đều là ảo giác hay sao?

Phòng của chúng tôi muốn đi Bắc Sơn để phong ấn nữ quỷ, lần đến tiếp theo cũng là mùa trượt tuyết cuối cùng. Vào khoảng một tuần sau, tuyết đọng trên núi cũng đã bắt đầu tan, không thể trượt tuyết cũng không thể du xuân, Bắc Sơn chào đón thời kì vắng khách nhất trong năm.

Tài xế taxi thấy bốn người một mèo muốn đi đến Bắc Sơn vắng người, dọc đường tâm trạng cứ không yên, đã vượt đèn đỏ mấy lần, khiến cho tôi kinh hồn bạt vía, chẳng lẽ chú ấy cũng biết ở Bắc Sơn có chuyện ma quái? Đến chân núi Bắc Sơn, chúng tôi xuống xe xong, chú tài xế mới khó xử nói với chúng tôi: “Này các cháu, mấy con vật nhỏ đều vô tội, nếu không thương yêu thì hãy đem cho viện thu nuôi đi, đem thả trên núi tuyết thì sao nó sống nổi.”

Hàng lông mi của tôi run lên một cái, hóa ra chú tài xế này cho rằng chúng tôi là một nhóm người bệnh hoạn, lên núi tuyết để giết mèo chơi? Trường học của chúng tôi quả thật có một kẻ giết chó biến thái, nhưng bọn này đều vô tội nha, chú à, chú cũng đừng nghĩ rằng một con sâu sẽ làm rầu nồi canh chứ.

“Chú hiểu lầm rồi, con mèo này vốn sinh ra trên núi tuyết, chúng cháu mang nó đên đây để thăm mẹ nó.” Tôi che miệng Tiểu Hắc, nói dối không chớp mắt.

“À, là do chú hiểu sai, thật xấu hổ quá, vậy mấy cháu còn đứng đó làm gì nữa, mau đi đi, đừng để cho mèo mẹ phải sốt ruột.” Chú tài xế ngượng ngùng mà vẫy tay chào tạm biệt.

Bắc Sơn lớn như vậy nhưng hình như chỉ có bốn người du khách là chúng tôi, khách sạn nhỏ trên đỉnh núi hãy còn mở cửa, hôm trước đến chỉ có một cô gái trông coi, lần này còn có mẹ của cô ấy, cũng chính là bà chủ khách sạn chân chính, thật là, tôi thật không thích được giới thiệu với mẹ của người khác đâu, cảm giác như chúng tôi sẽ cãi vã với nhau vậy.

Hiện tại trong khách sạn không có người đến thuê, thấy bốn người chúng tôi đi vào, bà chủ cùng con gái cũng không ra chào hỏi khách khứa, cứ mãi đứng sau quầy nhìn chúng tôi chằm chằm, loại không khí này khiến cho tôi nghĩ đến phim cổ trang, khi nhóm nhân vật chính đi vào hắc điếm thì đều dùng cách này để thổi phồng không khí lên.

Bây giờ đã là thế kỷ 21, tất cả mọi người đều có giấy tờ để chứng minh thân phận, chắc sẽ không có kiểu hắc điếm chứa ma túy như ở Mông Cổ đâu.

“Bà chủ à, khách sạn không phải đã ngừng kinh doanh rồi đó chứ?” Mạnh Kiều hỏi.

“Các cháu… Là người sống sao?” Trầm mặc hết nửa ngày, bà chủ khách sạn mới mở miệng hỏi.

“Vậy nghĩa là sao ạ, tuy rằng da cháu trắng thật nhưng cũng không đến mức giống người đã chết, chẳng lẽ thần sắc của cháu kém lắm sao.” Lý Nghi liền trờ nên không vui, tôi còn bình tĩnh hơn so với nó, dù sau thầy bói vẫn hay nói ấn đường của tôi biến thành màu đen, tôi nghe chuyện xui riết nên cũng quen rồi.

Bà chủ bước lại gần chúng tôi, đảo mắt đánh giá: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, bác đây còn tưởng là oan hồn đến đòi mạng đó.”

“Oan hồn gì ạ?”

“Vào tuần trước không phải các cháu đã nghỉ ở khách sạn của bác một đêm hay sao, sau khi các cháu đi, con gái bác đến quét dọn thì phát hiện một tờ giấy bị đốt thành tro trong phòng các cháu, nó liền đoán được rằng các cháu đã chơi trò tổn hại âm đức gì. Khi nhận được điện thoại thì bác lập tức về ngay, núi này vốn đã rất ‘bẩn’, các cháu còn chọc nó ‘bẩn’ thêm, bác tưởng rằng mình sẽ không sống nổi nữa…”

Tiểu Hắc nằm trong lòng tôi hừ hừ hai tiếng, tôi biết nó đang nhắc nhở hành vi của chúng tôi ngu ngốc ra sao.

“Trong số chúng cháu có một bạn học đã chết, những người khác thì may mắn được một vị cao thủ tài năng cứu giúp.”

“A di đà phật, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ.” Bà chủ khách sạn chắp tay nói.

Con gái của bà chủ cũng không cảnh giác nữa, đem trà đến cho chúng tôi uống.

“Lúc chị nhìn thấy tro giấy trong phòng các em thì xém chút nữa đã bị hù chết, trước kia cũng có khách đến gọi Tuyết Nữ…”

“Họ thế nào ạ?”

Kỳ thật chúng tôi cũng đoán được đáp án, chẳng qua là muốn xác nhận lại một chút, đúng như dự đoán, con gái của bà chủ khách sạn run rẩy nói: “Đều chết hết.”

Tôi và Lý Nghi đồng thời liếc nhau, chuyến đi lần này quả thực rất quan trọng, nếu không sau này sẽ lại có người phải chết oan, chúng tôi phải phong ấn Tuyết Nữ.
Bình Luận (0)
Comment