Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 59

“Đây là phòng của cô.” Chu Thụy An đứng trước một căn phòng nói: “Bên cạnh là phòng Tịch Nhã, cô có thể đi tìm cô ấy nói chuyện, cũng có thể… Khuyên nhủ cô ấy.” Chu Thụy An nói xong, ánh mắt nhìn về phía phòng Cao Tịch Nhã, trong mắt là đau đớn và lo lắng.

“Được.” Tôi gật đầu đáp.

“Đừng nói lâu quá, cơ thể cô ấy không tốt dễ mệt mỏi.” Chu Thụy An nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu.

“Ừ.” Tôi tiếp tục gật đầu, Cao Tịch Nhã à, tôi nhất định phải tìm chị ấy tâm sự, Cao gia đã bắt đầu điêu tàn. Huyết mạch Cao gia có thể giữ lại bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Đồ đạc trong phòng đều chuẩn bị tốt, thậm trí trong tủ còn có cả một gói băng vệ sinh, đúng là tri kỉ… . Tôi đang lục tung phòng lên xem có giấu gì không thì có người gõ cửa. Không phải chị họ chứ? Tôi còn chưa biết sẽ nói gì với chị ấy mà.

ẩn dấu cái gì thứ tốt, có nhân gõ cửa, sẽ không là đường tỷ đi, ta còn không có tưởng cùng nàng nói cái gì đó.

Tay chân luống cuống tống hết mọi thứ lộn xộn vào tủ khóa lại, mở cửa ra thì thấy Bại lộ cuồng. Không thú vị. Tôi đang định đóng cửa, Bại lộ cuồng lại dùng tay chặn cửa, nhất định muốn vào.

“Tiểu thư, cô đang xâm nhập nhà dân trái phép đấy. Đừng để tôi báo cảnh sát.” Tôi bất mãn nói, tuy tôi biết cho dù gọi được cho cảnh sát thì cảnh sát cũng không tìm thấy chỗ này.

“Tôi có việc muốn nói với cô, nói xong tôi sẽ đi.” Bại lộ cuồng không chỉ vào phòng tôi, mà còn tự tiện ngồi trên sofa.

Tôi đứng ở cửa, không đóng cửa, chính là tư thế tiễn khách.

Khả năng chịu đựng của Bại lộ cuồng vẫn rất lớn, coi như không nhìn thấy hành vi của tôi, tiếp tục nói: “Tôi muốn nói với cô một câu thôi. Rời khỏi Tiếu Thần đi.”

“Gì?” Tôi dự tính là cô ta sẽ không nói được lời tôi muốn nghe, nhưng câu nói đáng yêu của cô ta vẫn khiến tôi thấy quẫn.

“Tôi luôn không hiểu làm sao Tiếu Thần có thể coi trọng cô, thì ra cô chính là oán khí của lệ quỷ lưu lại. Chẳng trách anh ấy lại cảm thấy thân thiết với cô. Cô phải biết rằng đó không phải tình yêu…”

“Nữ sĩ, mời cô đi ra, tình cảm của tôi và Tiếu Thần tôi không chấp nhận người khác xâm phạm nó.” Tôi rút lại nụ cười trên mặt, trịnh trọng đuổi khách.

Thấy tôi không nghe lời khuyên “chân thành” của cô ta, Bại lộ cuồng càng kích động hơn: “Cô có biết tôi thích anh ấy bao lâu không? Từ lúc tôi còn nhỏ đã thích anh ấy. Vài thập niên này đều không thay đổi. Hai mươi năm trước, tôi nhìn thấy Hạc, nó giống hệt anh ấy hồi nhỏ. Tôi mặc kệ anh trai phản đối mà mang nó về nuôi. Tôi gửi gắm tất cả tình cảm với Tiếu Thần trên người nó, cho đến bây giờ vẫn không thay đổi. Khi biết Tiếu Thần không nhập luân hồi, cô có biết tôi vui thế nào không? Vì sao cô nhất định tranh với tôi?”

Tôi lẳng lặng nhìn ngoài cửa nói với cô ta: “Cô thích anh ấy là việc của cô, cô không thể cưỡng cầu người trong lòng cô sẽ thích cô. Tôi thích tiền đấy, nhưng trên người tôi không phải vẫn không có tiền sao.”

Bại lộ cuồng cười lạnh nói: “Cô quyết tâm tranh với tôi đúng không? Tôi quen biết anh ấy vài thập niên rồi, cô lấy gì so với tôi? Cô có biết anh ấy chết thế nào không? Anh là vì tôi mà chết! Cô lấy gì mà đòi so với tôi?”

“Tôi biết.” Dứt lời, tôi tát Bại lộ cuồng một cái: “Cái tát này là cho cô làm tôi phải thủ tiết. Không bảo vệ được người trong lòng là do cô vô dụng. Lúc anh ấy sống, cô không nắm chặt cơ hội, bây giờ anh ấy chết rồi, tôi quý trọng anh ấy, cô không có tư cách nói ba dạy bốn với tôi.”

Bại lộ cuồng ôm mặt, không dám tin nhìn tôi, chắc là chưa có ai dám đánh cô ta rồi.

“Cô! Dám đánh tôi?” Nửa mặt còn lại của Bại lộ cuồng cũng đỏ lên vì tức giận. Cô ta giơ tay trái lên không trung, hướng lòng bàn tay về phía trước, trong miệng niệm chú ngữ, gió bên người cô ta giống như lưỡi dao làm rách quần áo của tôi. May là cô ta am hiểu nhất là thuật pháp mị hoặc. Tôi thừa sức đối phó với cô ta. Tôi giơ tay trái lên tạo ra bình phong ngăn gió, tay phải giơ đến cổ cô ta. Tất cả mọi động tác đều trôi chảy, giống như tôi là người thân kinh bách chiến vậy. Trong cơ thể tôi không chỉ có oán khí của oan hồn mà còn có cả oán khí của lệ quỷ chân chính làm nhiều việc ác không thể siêu sinh.

Binh. Tay tôi như đập vào vật cứng vậy. Tôi rút tay lại theo bản năng. Mắt nhìn xung quanh nhưng không phát hiện gì cả.

“Đào, anh không nói em không được quấy rầy Cao tiểu thư nghỉ ngơi sao?” Tiếu Dụ Đông đi vào nói với Bại Lộ Cuồng, ánh mắt lại nhìn tôi chằm chằm. Hạc đi vào sau ông ta, lập tức đi đến bên cạnh che chở cho Bại lộ cuồng. Tôi mới là người bị hại nhé. Tại sao lại giống như cô ta mới là người yếu thế vậy?

“Anh… Giáo chủ, em…” Bại lộ cuồng ngập ngừng không nói nên lời.

“Hạc, đưa nó về phòng, không có việc thì đừng cho nó ra ngoài chạy loạn.” Tiếu Dụ Đông ra lệnh cho Hạc. Hạc lập tức gật đầu kéo Bại lộ cuồng ra ngoài. Ông ta làm vậy là sợ tôi tìm em gái ông ta gây chuyện hả? Ông chú à, ông nghĩ nhiều rồi, em gái ông có gì thì tôi cũng có. Tôi không thèm quấn quít cô ta.

Trong không gian bị phong bế này có chỗ khiến người ta thích. Đồ ăn ngon, lại còn được đưa tới cửa. Ăn xong tôi đi loanh quanh trong hành lang. Điện thoại không có tín hiệu, không biết Tiếu Thần có thể tìm được tôi không. Nhất định sẽ tìm được, tôi tin tưởng anh ấy. Trước khi anh ấy đến, tôi muốn tìm được Thiên cung mệnh luân. Theo như kích cỡ bản vẽ thì nó to khoảng cỡ cái gương. Có thể là bị Tiếu Dụ Đông giấu trong phòng. Tôi cũng không thể trực tiếp xông vào phòng ông ta, ông ta sẽ tố cáo tôi quấy rối X. Phải uyển chuyển một chút.

Vừa đi vừa nghĩ, đi tới đi lui mấy vòng, tầm mắt tôu dừng lại ở phòng bên cạnh. Chu Thụy An bảo đó là phòng chị họ. Không biết lúc chị ấy đi khỏi Chu gia, thân thể có tốt hơn không. Bệnh của chị ấy là tâm bệnh, không dễ chữa khỏi như vậy. Tôi đứng ngoài cửa phòng do dự một lát, vẫn quyết định gõ cửa.

“Mời vào.” Trong phòng phát ra giọng nói mềm nhẹ, còn có mấy tiếng ho khan, có vẻ bệnh quá nặng.

Tôi mở cửa đi vào, Cao Tịch Nhã không nghĩ tới là tôi, động tác dừng lại một chút.

“Chị họ.” Tôi nhẹ giọng nói.

Cao Tịch Nhã nhẹ nhàng nói: “Ừ, Thụy An đã nói với chị là em đến đây rồi.” Chị ấy mặc áo ngủ tơ lụa màu hồng nhạt nằm dựa vào đầu giường. Cánh tay lộ ra bên ngoài còn gầy hơn trước một vòng, khiến tôi nghĩ đến từ “Héo rũ”. Đáo hoa rực rỡ nhất Cao gia chúng tôi, bây giờ lại là cây hoa héo rũ.

Tôi đi đến chỗ Cao Tịch Nhã, ngồi xuống giường. Dù sao cũng là chị em chung huyết thống. Nhìn chị ấy như cái cây khô, tôi rất khó chịu: “Sao lại khiến mình ra thế này? Có tâm sự gì thì nói với anh rể.”

Cao Tịch Nhã ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên trần nhà nói: “Bây giờ em cũng học được cách dối trá rồi. Em biết rõ là chị không thể nói với anh ấy mà.”

“Chị sớm đã biết anh ta gia nhập điện Trường Sinh đúng không? Vậy sao không nói với người nhà?” Trong giọng tôi mang theo ý chất vấn, nếu chị ấy nói ra sớm một chút, Cao gia sẽ không đến mức trở tay không kịp, bà ngoại cũng không phải hy sinh.

“Nói với ai? Nhà mẹ đẻ hay nhà chồng? Đó không còn là nhà chị nữa. Chị đã là vợ Thụy An rồi, Thụy An ở đâu thì chị ở đó.” Cao Tịch Nhã cười ảm đạm. Tôi từng nghe mấy bác trai nói chuyện, Bác gái cả không có con trai, lúc đó bác gái hai luôn muốn sinh con trai để kế thừa Cao gia. Sau đó sinh được Cao Tịch Nhã thì tử cung bị nhiễm trùng phải cắt bỏ nên mất khả năng sinh con. Đừng thấy bác gái hai ngực nhỏ, nhưng tâm rất lớn. Đối với con gái cướp mất tử cung của mình luôn dạy dỗ mấy suy nghĩ kì quái. Từ bé, chị họ đã lớn lên trong sự huấn luyện nghiêm ngặt. Cơm không được ăn no. Eo phải luôn trong tình trạng một vòng tay. Lúc đi đường khoảng cách giưac hai chân không được vượt qua một thước. Chị ấy không gả vào nhà giàu thì còn ai gả vào nhà giàu nữa.

“Chị đừng nói vậy, bác cũng rất lo lắng cho chị.” Lời này cũng không phải lời nói đùa. Quả thật bác gái hai ngày nào cũng lau nước mắt, tuy nhiên không ai biết bác ấy khóc vì không tìm được con gái hay vì phiếu cơm dài hạn mất rồi.

Cao Tịch Nhã nhìn tôi, đột nhiên lộ nụ cười trong sáng: “Chị vẫn thích em hồi nhỏ, vừa ngốc vừa đáng yêu, chơi nhảy ô trong trận anh ba vẽ.”

“Khụ khụ, đó là trẻ người non dạ thôi, anh ba cũng thật nhẫn tâm. Vì chút chuyện nhỏ này mà nhốt em vào phòng chứa củi.” Hồi nhỏ tôi không bị anh ba nhốt vào phòng chứa củi thì là quỳ trước bài vị tổ tông.

“Tâm anh ba là mềm, bảo là không cho em ăn cơm, rồi lại vụng trộm đưa bánh bao cho em, chị đều trông thấy mà.”

“Đúng vậy, nhưng anh ấy không biết là em không thích ăn bánh bao, em chỉ thích ăn chân gà thôi.”

Tôi và Cao Tịch Nhã nhìn nhau, cười rộ lên. Tuổi thơ ở Cao gia có yêu cũng có hận, nhưng, đều làm cho người ta không thể quên. Tuy nó ngoan cố, nó cứng nhắc, tôi vẫn hi vọng nó có thể tồn tại, không cần biến mất trong lịch sử giống Tiếu gia.

“Chị khuyên anh rể chưa?” Tôi nhìn ra được Cao Tịch Nhã không có hứng thú với trường sinh bất tử, nếu không cũng sẽ không quý trọng cơ thể mình như vậy.

Cao Tịch Nhã lắc đầu: “Không ai có thể thay đổi suy nghĩ của anh ấy.”

Tôi thở dài, đứng dậy cáo từ, nhìn thấy tôi phải đi, Cao Tịch Nhã lo lắng gọi tôi: “Cao Hạnh, chị nhìn thấy Thụy An ngược đãi Thụy Tinh. Chị biết anh ấy không phải là quân tử trong miệng người ngoài, nhưng chị không bỏ anh ấy được, em đừng trách chị phản bội Cao gia nhé.”

Tôi quay lưng về phía chị ấy gật đầu: “Chị yên tâm, em cũng không có tư cách trách chị phản bội Cao gia.”

Bởi vì tôi không phải người Cao gia, là người phản bội, thì tên ở trên gia phả Cao gia sẽ bị bút chu sa gạch bỏ. Mà tôi, căn bản chưa từng xuất hiện trong lịch sử Cao gia.
Bình Luận (0)
Comment