Tôi thấy cô xinh xinh ở quầy thu ngân thông báo sắp đến giờ đóng cửa là tôi bắt đầu hoang mang rồi. Nhưng cố mím môi cho không bật khóc, tôi sợ làm tâm điểm cho mọi người nhìn vào lắm, sợ cả ánh mắt soi mói của mọi người nữa.
Tôi cứ đứng ở cửa ra vào nhà sách, đứng cho đến khi tất cả các đèn tắt hết rồi vẫn chưa thấy Bin đâu. Đứng cho đến khi bác bảo vệ lấy xe ra về vẫn chẳng thấy nó quay lại:
- Vịt này, sao còn chưa về. Mười giờ hơn rồi đấy!
Trước khi đi, ba mẹ và chị tôi có dặn là lên đây đừng bắt chuyện với người lạ, dễ bị lừa và bán đi Trung Quốc lấy nội tạng. Mặc dù mặt bác trông rất hiền, phúc hậu nhưng tôi vẫn dè chừng:
- Cháu đứng đây đợi bạn cháu, bạn ấy sắp quay lại bây giờ ấy mà.
Cho đến khi nói câu ấy, tôi vẫn có niềm tin vững chãi rằng: Bin chắc chắn sẽ quay lại đón tôi, Bin sẽ không để tôi thành người vô gia cư ở nơi đất khách quê người này đâu.
- Ừ, đứng gọn cho chỗ sáng này cho bạn dễ thấy nhé! Bác về trước đây.
Nhưng càng chờ lại càng chẳng thấy tăm hơi đâu. Niềm tin cứ cạn kiệt dần. Thôi, người ta không đi tìm mình thì mình đi tìm người ta vậy.
Nhưng biết đi đâu mà tìm? Tôi chỉ nhớ ba Bin làm phó giám đốc Công ty sản xuất xi măng Hải Phòng, mà không nhầm thì nó ở gần bến phà.
Hầy, xa chết đi được. Có đi taxi đến đấy mà trả tiền cho, không khéo lại bị bán đi luôn ấy.
Tốt nhất là ngồi ghế đá đợi Bin vậy. Trong kia điều hòa vù vù ra ngoài này vừa oi vừa tức ngực. Khó chịu thật.
Tôi lôi hết đám đồ ăn ra. Những lúc như này, chỉ có đồ ăn là trấn an được tinh thần.
Tôi biết thừa là đi quá ra kia là cái hồ Tam... Tam gì nhể? À hồ Tam Đảo!
Ra đấy đẹp lắm luôn, chủ nhật thường có múa rối nước, có mấy cô diễn giọng ngọt xớt. Nhưng hôm nay mới thứ sáu, chẳng có gì đâu. Cùng lắm mà các đôi lai nhau đi chơi thôi.
Tôi có rủ Bin ở lại ngày chủ nhật rồi sáng thứ hai về sớm để được xem rối nước. Nhưng Bin không nghe, Bin bảo để hè ở lại mấy ngày cũng được.
Mùa hè, người ta bận đi du lịch đầy nơi chứ, ai rảnh đâu.
Ngồi đây ngắm phố phường đông đúc mà thấy nó Hải Phòng về đêm cũng đẹp lắm chứ. Hôm nay mới thứ sáu mà nhiều đôi đi chơi ghê. Eo ơi, hai anh chị kia làm gì thế kia. Ơ giữa phố xá đông đúc mà cắn nhau kìa. Lại còn thấy mình nhìn chằm chằm họ còn lườm lại nữa chứ!
Ngại kinh, tôi liền quay mặt ra chỗ khác. Có phải tôi đang được xem phim tình cảm miễn phí mà ở nhà mẹ với chị vẫn hay cấm không? Đúng kiểu 3D sống động chân thực, có thêm gói bim bim Poca nữa thì tuyệt.
Nhưng, đừng đùa tôi chứ, balo giờ trống trơn. Ơ nãy mua nhiều lắm mà, mua chất đầy balo luôn ấy.
Lúc trong kia, tôi chỉ ăn có một ít, nãy giờ ngồi đây cũng ăn thêm có một tí, làm gì hết nhanh thế được.Bây giờ tôi phải làm gì trong khi đợi Bin quay về đây. Nước uống còn quên không mua nữa chứ, giờ khát cháy cả cổ.
Nhìn lại mình, eo ôi cả ngày đi chơi chưa tắm rửa gì, người ngợm dính dấp bẩn kinh khủng. Lại còn không mang quần áo nữa.
Đời Mây đến lúc tàn rồi!!!
Tôi chẳng biết xoay xở như nào để về đến nhà và được đặt lưng lên cái giường thân yêu đây. Đen đủi, quá đen đủi!
"Nếuchẳngmaybị lạc thìnhớ đếnđồncôngannhờgiúp!"Bỗng dưng, tôi chợt nhớ ra lời dặn của bà Mít. Đúng rồi, tìm đến mấy chú công an là ổn hết, đúng rồi đi tìm mấy chú công an.
Tôi liền bật dậy, cho hết vỏ bánh kẹo vào balo vì xung quanh chẳng có thùng rác nào cả, khoác balo lên và sẵn sàng đi.
Nhưng đường đông thế kia thì sang đường làm sao?
Kệ, hơi vô duyên một tí nhưng nhờ anh chị bên kia dắt qua đường cũng được nhỉ?
Tôi đang định chạy sang thì nghe thấy tiếng gọi:
- Ghẹ ơi! Ghẹ!
Giọng này... nghe quen lắm!
Giọng nói này, hình như đã gắn bó với tôi suốt 10 năm.
Giọng nói này, đã từng vang vọng khắp triền đê, bãi cát mà tôi đã từng đi qua.
Và giọng nói này, tôi đã mong đến từng phút từng giây.
Phải, là Bin đấy. Bin đã quay về tìm tôi đấy!
Tôi tưởng lạc mất nó mãi mãi rồi cơ.
Nó chạy đến bên tôi, nhẹ như một cơn gió, chỉ khẽ ôm và thì thầm:
- Mày đợi tao có lâu không?
Có những lúc, tôi chai lì lắm, bà chị mắng sa sả mà vẫn nhất quyết không khóc.
Thế mà, bây giờ vì một câu nói mà tôi bật khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc.
Nghĩ cũng hài, vừa nãy một mình một ghế đá chẳng thèm nhỏ một giọt, bây giờ Bin ở đây rồi lại khóc. Làm nó cứ cuống hết lên:
- Tao xin lỗi mà, tại tắc đường làm tao phải chạy bộ đến đấy!
- Tao đi mua nước với sữa cho mày mà!
- Tao mua cả váy công chúa nữa, mày nín đi!
Không phải tôi không muốn nín, mà là tôi không nín được, chỉ nói được mấy câu mà chẳng biết nó có hiểu không:
- Mày đi sao không nói với tao?
- Ơ, tao có nói mà. Ôi giồi ham ăn ham ngủ ham cả truyện. Sau này chẳng làm được trò trống gì.
-...
Chính thức dỗi, tuyên bố luôn. Ghẹ dỗi Bin vô thời hạn. Người đâu mà không an ủi được một câu, lại còn...
- Thôi thôi, đi về tắm táp đi ngủ, bày đặt mặt sưng mày xỉa. Đi về!
Đấy, lại còn lớn tiếng quát nạt nữa. Không thể chấp nhận được. Hôm nay theo thằng Bin lên ô tô về nhà chỉ vì túi đồ ăn và váy công chúa thôi.
À, và cả cái giường Doraemon thân yêu nữa. Lần này tôi ngủ với Bin. Tại giường nó ấm ấm lắm luôn, bộ áo ngủ Hello Kitty lại cực cute. Thêm cả tập truyện tranh của nó nữa làm tôi không dứt được ra khỏi giường.
Cả ngày rong ruổi, giờ đặt lưng lên giường ngủ lúc nào không hay...
Tôi chỉ biết, mình đã có giấc mơ thật đẹp trên chăn ấm nệm êm....