Hồn Chủ (Bản Dịch)

Chương 9 - Gặp Cha Mẹ

Xếp hàng mười phút đồng hồ, Dương Đại mới tiến vào sân vận động, trong phòng thể dục vẫn sắp xếp một hàng dài, ở giữa trong sân bóng rổ có một bàn dài, năm nam nữ mang giày Tây đang ghi chép cái gì đó.

Trước mặt bọn hắn có một cánh cửa khoa học kỹ thuật, khung cửa hiện lên màu trắng, khảm nạm tám khối tinh thạch màu sắc không đồng đều.

Một đệ tử đi đến trước cửa khoa học kỹ thuật, không đến năm giây, trên cửa có hai khối tinh thạch bắn ra cường quang.

- Thiên phú cấp D, có thể trở thành nghề nghiệp thí luyện giả, hưởng thụ phúc lợi cơ sở xã hội.

Nữ tử mặc âu phục ở giữa nhất bình tĩnh nói, hai người kế bên bắt đầu ghi chép hồ sơ, học sinh kia đi ra phía trước, ký tên trên văn kiện trước mặt từng người, sau đó đến phiên một người khác

Từng học sinh liên tục tiến lên kiểm trắc thiên phú.

Dương Đại kiên nhẫn xếp hàng.

Sau khi tiến vào sân vận động, hắn không có nghe được một người nào có được thiên phú cấp B.

Mãi đến khi phía tước Dương Đại chỉ còn lại có mười người, cuối cùng có người thu hoạch được thiên phú cấp B, là một nữ sinh, năm nhân viên công tác sau bàn dài lập tức đứng dậy, lúc nàng ký tên nhiệt tình bắt tay.

Toàn bộ sân vận động đều náo nhiệt, các học sinh nghị luận ầm ĩ, các nhân viên giữ gìn trật tự cũng liên tiếp nhìn về phía nữ sinh kia.

Dương Đại không thể không điều chỉnh cảm xúc.

Nóc sân vận động đoán chừng sắp bị tiếng nghị luận làm vỡ.

Nữ sinh thiên phú cấp B mang tới oanh động rất nhanh lắng lại.

Lúc đằng trước Dương Đại chỉ còn lại có năm người, hắn đi ngang qua một nhân viên công tác, tay nhân viên công tác cầm giấy bút, bắt đầu hỏi thăm thân phận của Dương Đại.

Dương Đại thành thật trả lời, trong đó bao gồm cả tên trong Thâm Vực, hắn đều thành thật trả lời.

Đợi Dương Đại tiến vào trước cẳ khoa học kỹ thuật, hắn không khỏi khẩn trương.

Sẽ không đến mức kiểm trắc không ra, để cho người ta nghĩ lầm hắn là thiên phú cấp E, sau đó đi lên con đường bị hiểu lầm giả heo ăn thịt hổ hay sao?

Nhưng hắn thật rất lo lắng.

Chỉ thấy tinh thạch trên cửa khoa học kỹ thuật liên tục sáng lên.

Một khỏa!

Hai khỏa!

Ba khỏa!

Sắc mặt các học sinh phía sau Dương Đại đại biến, năm nhân viên ghi chép hồ sơ dồn dập ngẩng đầu.

Bốn khỏa!

Năm nhân viên công tác cùng nhau đứng dậy!

Năm viên!

Bang ——

Cái ghế sau lưng một nhân viên công tác không cẩn thận bị hắn đá ngã.

A... Cấp A!

Sáu viên!

Sân vận động yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!

Bảy viên!

Kiểm trắc kết thúc, tám khỏa tinh thạch sáng lên hết bảy viên, tất cả mọi người trừng to mắt, khó tin.

Thiên phú cấp độ SS?

Hết thảy tầm mắt rơi vào trên người Dương Đại, khiến cho hắn không thể không run rẩy, những ánh mắt này quá nóng bỏng.

Thật giống như ánh mắt của đám sài lang mà hắn nhìn thấy bên trong Quỷ Khốc lĩnh.

Hán Tây hành tỉnh, trời còn chưa sáng.

Trong một gian phòng làm việc, một nam tử trung niên ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nằm trên ghế, hai chân gõ ở trên bàn làm việc, một bên ngáp, một bên dọc điện thoại.

- Bá Vương Bất Quá Giang? Tên rất có ý tứ, chậc chậc, cũng không biết hành tỉnh nào có vận khí tốt như thế, có thể có kinh hỉ lớn khi đạt được thiên phú cấp độ SS, nắm bắt tốt, có người muốn lên chức.

Trung niên nam tử lẩm bẩm nói, tên của hắn là Hồ Lợi, chính là cục trưởng cơ quan tình báo Hán Tây hành tỉnh Thâm Vực, lúc hắn còn đang ngủ được đầu cục gọi điện thoại thông báo nói trong một nhóm người thí luyện giả mới xuất hiện thiên phú cấp độ SS, để cho hắn thức đêm chờ lệnh.

Không chỉ là hắn, hết thảy hành tỉnh đều như vậy, một khi tra ra thân phận vị thiên tài kia, nên cục trưởng cơ quan tình báo hành tỉnh nhất định phải tự mình tiếp đãi, coi là cơ mật.

Hạ Quốc bây giờ có sáu mươi hành tỉnh, xác suất xuất hiện trong số thủ hạ của Hồ Lợi rất thấp, cho nên Hồ Lợi không dám hy vọng xa vời.

Thí luyện giả tham gia đã qua ba năm, thời kì Hán Tây hành tỉnh lợi hại nhất cũng mới ra một luyện giả cấp S, mẹ nhà hắn, Hồ Lợi vừa tiếp đãi xong người kia, ngày thứ hai người kia vì cái gọi là tự do, không nghe khuyên ngăn tiến vào Thâm Vực, ngày đó liền chết yểu.

Ngày đó là ác mộng của Hồ Lợi, thượng cấp mắng hắn hai tiếng đồng hồ, cục trưởng hành tỉnh khác thì châm chọc khiêu khích, hắn thậm chí còn bị đưa bài lên trên mạng, bị ngàn vạn người mắng máu chó lên đầu, từ đó về sau, Hồ Lợi không hi vọng thủ hạ mình xuất hiện thiên phú cấp S.

Thơm hay không, hắn không biết, nếu xuất hiện sơ xuất, dù hắn là cục trưởng Tâm Toàn cảnh, tâm tính cũng sẽ nổ tung.

Ngay tại thời điểm Hồ Lợi bắt đầu cân nhắc ăn sáng món gì, màn hình điện thoại di động xuất hiện thông báo cuộc gọi, hắn kết nối trò chuyện.

- Uy, là có thể về nhà chưa?

- Há, là ở hành tỉnh chúng ta.

- Cái gì? Hán Tây hành tỉnh!

- Tốt tốt tốt, ta lập tức đi trước, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!

- Yên tâm, Lão Tử... Ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn chết yểu!

Hồ Lợi cúp điện thoại, vội vàng đứng lên, mừng rỡ như điên trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài, ngay sau đó, hắn nhất phi trùng thiên, chỉ thấy chân hắn đạp một thanh phi kiếm, phóng qua nhà lầu đối diện, nhanh chóng chạy đến cuối đường phố, biến mất trong đêm tối với từng ánh đèn nê ông đan xen.

...

Cửa trường học, sau khi Dương Đại chia tay với phụ mẫu, an vị trên một cỗ xe màu đen rời khỏi.

Dương mẫu lo lắng hỏi:

- Con trai không có sao chứ?

Bình Luận (0)
Comment