Nắng mai vào độ những ngày hè đến rất sớm. Vào ngày hôm qua bọn họ vận động rất kịch liệt, như thể muốn bù đắp khoảng thời gian nửa tháng xa cách kia thông qua kỳ phát tình lần này.
Trì Diễm buồn ngủ đến mức không muốn mở mắt dậy. Cậu và Thích Thủ Lân tựa vào nhau rất gần, cậu còn có thể ngửi thấy mùi hương mà cậu mê luyến, ngẩng đầu lên là có thể hôn lên cằm của người mình yêu. Lâu lắm rồi, Thích Thủ Lân mới đạt được sự thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần như thế này, lúc này trong cổ họng hắn phát ra tiếng hừ hừ nhè nhẹ tựa như một chú mèo to: "Ưm ha......"
Cho dù chưa tỉnh ngủ, nhưng hắn rất tự nhiên mà ôm người vào trong lồng ngực, như thể đó đã trở thành một bản năng vậy.
Trì Diễm cọ vào cổ của Thích Thủ Lân, điều chỉnh lại một tư thế thoải mái, rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại một lần nữa, dương v*t cương cứng của hai người bọn họ đang cọ xát với nhau thật gần gũi.
"Quay lại đi em."
Thích Thủ Lân vỗ nhẹ vào đôi gò má sưng húp của người yêu ngây ngô vẫn đang mơ màng trong ngực mình,
"Chồng muốn chịch em."
Trì Diễm xoay người lại, Thích Thủ Lân dần xoa xuống, rút ra một chiếc bao cao su căng phồng từ hậu huyệt ướt át, bên trong tất cả đều là tinh dịch của Thích Thủ Lân, giống như bong bóng cá vậy.
Thích Thủ Lân hiếm khi đeo bao khi làm tình cùng cậu, vì điều này ngăn sự trao đổi sự trao đổi chất dịch và niêm mạc dẫn đến họ không thể trao đổi pheromone được. Hơn nữa, hắn cũng rất cố chấp với việc lưu lại tinh dịch trong cơ thể của Trì Diễm, để vách huyệt hấp thụ được tinh dịch, hắn chỉ cần lấy một chiếc bao cao su mềm mại chứa đầy tinh dịch nhét vào trong huyệt của Trì Diễm. Chỉ cần nghĩ đến cảnh hậu huyệt của Trì Diễm chứa đầy "bong bóng cá" ngủ qua một đêm, Thích Thủ Lân liền cảm thấy sung sướng.
"Đồ xấu xa."
Đây là kết luận của Trì Diễm khi nói về Thích Thủ Lân. Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngậm lấy bao cao su, dùng hậu huyệt ấm nóng ôm lấy nó, tựa như đang ấp một quả trứng vậy.
Thích Thủ Lân ôm lấy Trì Diễm từ phía sau, liên tục mút mát bờ vai đầy vết hôn và gáy của cậu và hỏi: "Tỉnh chưa em?"
Lưng của Trì Diễm kề sát với lồng ngực của Thích Thủ Lân, bị đâm chọc ở biên độ nhỏ mà khẽ khẽ rên. Mặc dù tư thế nằm nghiêng rất thoải mái, nhưng Thích Thủ Lân vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, hắn vòng qua bả vai của Trì Diễm và lật người cậu lại.
Trì Diễm bị làm giật mình đến mức hoàn toàn tỉnh giấc: "Anh làm gì thế?!"
Thích Thủ Lân nắm lấy hai bên đầu gối của Trì Diễm gập cong lại, khiến hai chân cậu mở rộng ra hình chữ M nằm dưới người hắn: "Dịch vụ phục vụ chu đáo vào buổi sáng, không thích hửm?"
Rồi liền một phát cắm thẳng vào hậu huyệt của Trì Diễm. Lần này không hề dịu dàng chút ào, tựa như cố ý trừng phạt mà chịch cậu vậy. Khiến cho Trì Diễm giãy giụa, sợ sẽ ngã xuống, phía sau liền co lại thật chặt. Thích Thủ Lân rất là vừa lòng, đâm chọc không bao lâu liền bắn ra.
"Dậy đi em, anh làm bữa bruch (1) cho em."
(1) Brunch là sự kết hợp giữa breakfast và lunch, dùng để chỉ bữa ăn giữa bữa sáng và bữa trưa
Trì Diễm lúc đầu còn không tin. Thích Thủ Lân là một cậu ấm mười ngón tay không dính nước mùa xuân (2), ngay cả bật bếp lửa cũng không biết. Mãi cho đến khi cậu tắm rửa xong, Thích Thủ Lân đã nhanh chóng mang ra hai phần trứng xào rắc tiêu đen cùng với thịt xông khói và bánh mì nướng, cà phê pha cùng với sữa tươi. Trì Diễm nhấp một ngụm, mùi vị không tệ. Trứng chín vừa phải, ăn vào trong miệng tan ra tựa như kem vậy đó.
(2) Mười ngón tay không dính nước mùa xuân hay Mười ngón không dính dương xuân thủy: "Dương xuân thủy" là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.
"Anh học khi nào thế? Ngon thật đó!"
Trì Diễm ngậm cái thìa trong miệng, hai mắt cong cong đong đầy ý cười.
"Chỉ cần anh muốn." Thích Thủ Lân nhấp một ngụm cà phê. "Học chưa bao giờ là muộn cả."
"Được rồi được rồi, biết anh thông minh rồi." Trì Diễm cúi đầu tập trung chiến đấu với " sự phục vụ" hiếm có này, mà không để ý ánh nhìn cưng chiều đang nhìn về phía mình.
Mặt trời vươn mình cao nhất vào giữa ngày. Tiếng ve kêu râm ran ngoài ô cửa sổ ngày một to. Trì Diễm mở cửa sổ ra để thông khí, cùng Thích Thủ Lân ngồi trên ghế sô pha đọc sách. Đây là khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi mà không bị dục vọng chi phối.
"Uống dịch dinh dưỡng đi em." Thích Thủ Lân đột nhiên nghiêm túc nói.
Trì Diễm vẫn ngang bướng: "Em không cảm thấy mệt mà, hiện tại cũng không phải là đã qua giờ ăn rồi hay sao?"
"Chủ yếu là em chảy ra nhiều nước như vậy......" Thích Thủ Lân liếc nhìn cậu đầy thâm ý. "Nên cần phải bổ sung chất điện giải chứ."
Một que kem lạnh màu hồng nhạt được đưa cho Trì Diễm.
"Em sợ nóng, vậy nên anh làm que kem đông lạnh cho em này." Thích Thủ Lân có rất nhiều cách. Trì Diễm nhận lấy, liếm liếm. Vị ngọt thoang thoảng của đào lan tỏa trong khoang miệng, mát lạnh cực kỳ dễ chịu.
"Anh nghĩ em là trẻ lên ba à?" Trì Diễm ngậm que kem trong miệng lầm bầm. Thích Thủ Lân chống cằm nhìn cậu ăn mà cười: "Ở một mức độ nào đó mà nói, em với Thích Ngai Thì không khác nhau là mấy."
Trì Diễm phớt lờ hắn, vùi đầu đọc sách, khi mút cây kem khẽ vang lên từng tiếng. Đôi khi cậu lè lưỡi để liếm, đôi khi cắn một miếng kem nhỏ. Chiếc lưỡi nhỏ ướt át lấp ló giữa hai hàm răng, nhuốm màu hồng nhạt của kem đào.
"Anh cũng muốn cắn một miếng." Thích Thủ Lân đột nhiên sát lại gần khiến cho Trì Diễm giật mình. "Tủ lạnh còn mà, anh tự đi lấy đi."
Trì Diễm nhấm nháp kem đào, không chịu buông ra.
"Chỉ một miếng thôi......" Nói rồi hắn không chút do dự mà liếm lên.
Hai chiếc lưỡi chạm vào nhau trên lớp kem, Trì Diễm không rõ là Thích Thủ Lân đang liếm kem hay cậu nữa, dù sao thì lần nào hắn cũng chạm vào đầu lưỡi của Trì Diễm, không bao lâu liền tách ra như thể đấy chỉ là vô tình vậy. Môi lưỡi của người yêu nóng bỏng như lửa, kem đào ngòn ngọt lại se se lạnh, hai thứ kích thích khiến cho hai gò má của Trì Diễm bắt đầu nóng lên. Thì ra ăn một que kem cũng biến thành trò chơi dâm dục giữa môi và lưỡi như thế này.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị hôn nhau, thì điện thoại của Thích Thủ Lân vang lên. Nếu là người khác thì không sao, nhưng người gọi đến lại là Kiều Lâm. Nhưng mà một ngày không gặp, đúng là Trì Diễm rất nhớ con gái của mình. Cậu ngay lập tức đẩy Thích Thủ Lân ra, muốn hắn nhanh nhanh trả lời điện thoại.
"Ba ơi ba!" Vừa kết nối video, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Ngai Thì liền xuất hiện, lộ ra nụ cười toe toét. Cô bé cứ lải nhải với Trì Diễm không thôi, nói rằng hôm nay ông nội dẫn cô bé đi cưỡi ngựa, ngày mai sẽ dẫn cô bé đi cắt lông cừu...... Thích Thủ Lân chỉ nói với cô bé đôi ba câu, bảo cô bé vâng lời ông bà, không được nghịch ngợm. Thời gian còn lại đều để cho Trì Diễm, bản thân thì ngồi bên cạnh ngắm nhìn cậu mà thôi.
Đương lúc mùa hè nóng nực, Trì Diễm chỉ mặc một chiếc áo mỏng và một cái quần đùi thể thao, mái tóc cũng cắt ngắn đi. Một tay cầm que kem đào, một tay cầm điện thoại nói chuyện với Thích Ngai Thì, hai chận thoải mái cuộn tròn trên ghế sô pha. Cả người lộ ra một sự lười biếng thư thả bị tình dục thấm ướt.
Mặc dù Trì Diễm vẫn luôn tự ti về ngoại hình của mình, nhưng Thích Thủ Lân lại cảm thấy cậu càng ngày càng trở nên quyến rũ hơn mà chính bản thân cậu lại không hề hay biết. Trước kia do cuộc sống của Trì Diễm túng thiếu, cho nên cả người cậu lộ rõ vẻ gầy gộc, trông cực kỳ đáng thương. Nhưng vì đã mang thai và sinh con, được Thích Thủ Lân chăm sóc một khoảng thời gian dài lâu nên đã trở nên có da có thịt hơn xưa. Làn da trở nên căng mịn, thêm các lớp cơ săn chắc do luyện tập chạy đường dài lúc trước nên cả người trở nên cân đối hơn. Phần eo và tứ chi săn chắc khoe ra những đường cong mượt mà của tuổi trẻ. Dù đã 28 tuổi, nhưng cậu lại trẻ trung và căng tràn sức sống như thiếu niên độ tuổi 17, 18 tuổi. Hơn nữa cậu thường xuyên làm tình cùng Thích Thủ Lân, nên nét trẻ con non nớt của cậu cũng dần biến mất.