Qua cả trưa suy đi tính lại, tôi cuối cùng vẫn quyết định buổi chiều tan học thì đi gặp bọn tóc vàng! Đương nhiên, tôi kéo theo Jung Yunho làm bảo kê ~
(Thật ra là làm khiên gỗ! Tôi chết cậu ta cũng đừng hòng sống!)“Tên trộm kia, xem đây!” Tôi dùng tốc độ sét đánh nện quyền lên mông Park Yoochun đi phía trước.
“Kim Jaejoong!!!!!!!!!!!!!!!” Park Yoochun xoa mông nhảy dựng lên, miệng không quên gào tên tôi ~ Nhưng mà, bạn Park Yoochun à! Tớ hiện tại là Jung Yunho mà!
“Một người điên, một kẻ ngốc, thật là hợp a…” Jung Yunho ở bên lắc đầu, thở dài như đang suy nghĩ gì.
Tôi chắp hai tay trước ngực, bắt trước tư thế nhà Phật: “Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên/ Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên”
(Trích Đào hoa am ca của Đường DầnDịch thơ: Người đời cười trách ta điên/ Ta cười người mãi u miên trong trần!)“………..” Park Yoochun khập khiễng đi trước cùng Jung Yunho.
Quyết chiến là lúc nước sôi lửa bỏng a! Không biết vì sao, tôi cảm thấy rất hưng phấn. Lớn thế này nhưng đây là lần đầu tiên trải qua chuyện kích động lòng người như vậy, tưởng tượng tư thế oai hùng hiên ngang của tôi đứng trước mặt các anh em, chỉ tên tóc vàng: “Xông lên!” Hiệu lệnh vang lên, người hai bên bắt đầu xông vào nhau, khung cảnh máu nhuộm đỏ trời, chân tay bị chém đứt bay khắp nơi! Tôi đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống thiên hạ, a… Đây chỉ là nói thôi! Nhưng bước đầu tiên của thiên tài phải là có ý tưởng trên giấy mà! Thống nhất thiên hạ đã không còn là giấc mộng xa xôi.
“Jung Yunho!”
Tôi đang ở trong mộng tưởng về sự nghiệp vĩ đại của mình, bắp chân đột nhiên bị đá một cú, tôi theo phản xạ có điều kiện đứng lên. Lúc này mới tỉnh ra, thầy Lịch sử đẩy đẩy gọng kính, nghiêm mặt nhìn tôi.
“Tự dưng cậu ngồi nói một mình cái gì vậy?! Không biết hiện tại đang là giờ học sao? Ra đứng ở cửa lớp cho tôi!”
Thật đen đủi… Nhìn quanh phòng học, tên Jung Yunho kia khinh miệt nhìn tôi, Park Yoochun bên cạnh cũng cố nén cười.
“Thầy à! Park Yoochun cũng nói với em mà! Sao chỉ có mình em phải đứng!” Tôi đắc ý nhìn Yoochun bên cạnh mặt đang dần trắng bệch.
“Park Yoochun cũng đi ra ngoài! Để tôi còn dạy tiếp!”
Lôi kéo Park Yoochun không cam lòng đi ra ngoài theo cửa sau, ha ha, cảm giác có bạn đồng hành cũng không tệ.
“Kim Jaejoong! Có bạn bè như cậu sao?!” Yoochun cố ý kéo dãn khoảng cách giữa mình và tôi. Thật là, có cần khoa trương vậy không? Chỉ là đứng cùng anh em một tiết thôi mà.
“Nếu như tớ bảo ~ Tớ sẽ chia một nửa số bảo bối của Jung Yunho cho cậu thì sao ~” Tôi đắc ý đung đưa chân, không nhìn cậu ta.
“Sao cậu lại nói như vậy! Tớ là hạng người đó sao? Cảm ơn cậu cho tớ cơ hội này! Muỗi ngoài này không nhiều như trong lớp!”
“Hừ….”
Rốt cục đợi đến khi tan học a! Tôi hùng hổ đi theo Jung Yunho, tên tiểu tử Park Yoochun kia đã sớm chạy mất!
“Jung Yunho ~ Cậu thử nói xem bọn họ sẽ mang bao nhiêu người theo?”
“Không biết nữa.”
“Anh em của cậu có thể tin tưởng được không?”
“Cậu nói gì?”
“Lúc quan trọng cậu đừng bỏ tôi chạy a!”
“Nói không chừng.”
“…………”
-_-|||, tôi không hề ngờ rằng, khi tôi và Jung Yunho tới nơi thì đã đánh xong rồi, hiển nhiên phía sau núi trông như vừa xảy ra một tai nạn… Một ông lão quần áo lam lũ đang cầm cái túi nhặt ít khúc gỗ và mấy thứ đồ linh tinh. Tôi nhìn về phía Jung Yunho, ha ha, xem ra tên này cũng không phải rất xấu tính a.
“Đừng cười kiểu gian xảo như vậy, tôi nói với bọn họ là sau khi tan học đến mà.”
“Em biết ngay là có chuyện kì lạ.” Một giọng nữ điệu đà truyền đến từ phía sau.
Tôi và Jung Yunho vội vàng quay đầu lại, một nữ sinh trông có vẻ dễ thương khoanh hai tay đi tới, mắt chăm chú nhìn Jung Yunho. Nhưng sao tôi nhìn cô ta có vẻ quen quen.
“Ho oppa…” Lại là một tiếng gọi điệu đà, cô gái kia nhào vào trong ngực Jung Yunho. A… Cũng có thể nói là trong ngực tôi…
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ: “Ngày đó, trong rạp chiếu phim em đã phát hiện oppa không được bình thường, mấy ngày nay em vẫn quan sát oppa, vô tình phát hiện Kim Jaejoong cũng trở nên rất khác thường, bởi vậy em hoài nghi liệu có phải chuyện đổi thân thể như trong tiểu thuyết không. Em biết tên tóc vàng đến tìm oppa gây sự, đã sớm gọi người đến giải quyết rồi, em sợ bộ dạng yếu đuối bây giờ của anh không thể đánh lại.” Hung dữ chỉ hướng tôi: “Tên ngu xuẩn này không đáng tin cậy. Ho oppa, người ta nhớ oppa muốn chết luôn ~~”
Không thể không nói cô ta rất thông minh, thảo nào thấy quen mắt vậy, hóa ra đúng là cô gái nhào vào trong ngực tôi khóc nháo ngày đó, xem ra người bên cạnh Jung Yunho đều rất lợi hại, cô ta sẽ trả thù tôi sao? Tôi cũng là người bị hại mà…
Jung Yunho thủy chung không tỏ thái độ, chỉ là nhẹ nhàng đẩy cô ta ra. Tên này đang suy nghĩ gì vậy? Ánh mắt oán giận của cô gái đảo qua tôi, tôi lập tức đưa hai tay che ngực! Bất quá ánh mắt kia tựa hồ có chút ái mộ? Cũng đúng, gương mặt này dù sao cũng là của nam nhân cô ta thích mà…
“Chuyện này cô nói cho bao nhiêu người?” Jung Yunho khoanh tay đứng, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu trên người cậu ta, không thể nhìn rõ biểu tình.
Cô gái có chút khiếp đảm: “Ho oppa, em không nói cho ai cả! Xin hãy tin tưởng em.”
“Mặc kệ cô nói cho bao nhiêu người, tốt nhất hãy quên chuyện này đi, về sau cũng đừng tới quấy rầy tôi.”
Đã xong! Bị đá, tôi khẩn trương nhìn phản ứng của cô gái, rất bình tĩnh, bị kích thích quá độ sao?
“Khụ khụ… Mọi việc cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ cần tìm được bà lão kia là chúng ta có thể đổi thân thể lại…” Tôi vừa nói vừa lui về sau, chuẩn bị tùy thời chuồn đi.
Hai người đều không chú ý đến tôi. Thừa dịp bây giờ! Chạy!!!!!!!!!!
An toàn xuống núi, xe của tôi đã chờ ở trường, thở dài ngồi vào trong xe, a! Sao tên Park Yoochun kia đã ngồi ở đây!
“Sao cậu lại ở trong xe tớ?”
“Đến nhà cậu lấy bảo bối a!” Cậu ta đột nhiên nhíu mày: “Cậu muốn trốn nợ à?”
“Đang định có ý đó ~~’
“Kim Jae…!!!” Vội vàng che miệng cậu ta. Hôm nay Âu Bá cũng ngồi trong xe, ông ấy nhìn Jung Yunho lớn lên, thấy tôi như vậy không hoài nghi mới lạ. Có khả năng Yoochun cũng ý thức được, mắt mở to nhìn tôi, nhăn mày.
Tôi buông tay, nhỏ giọng nói với cậu ta: “Về sau cẩn thận một chút.”
“Uh… Nhưng sao tay cậu có mùi khó ngửi vậy a…”
“Ah… Vừa rồi đi WC vẫn chưa rửa tay.”
“(+﹏+)~…”