Hòn Đảo Kế Tiếp

Chương 52

Bất ngờ là thịt kho tàu cũng không tệ lắm, trước khi đến khách sạn Hòa An vẫn chưa ăn được gì, bấy giờ bới mọt chén cơm và chan nước kho thịt lên, còn cau mày ăn hết miếng ớt xanh cuối cùng.

“Thật ra không ăn rau xanh vẫn có thể dùng vitamin bổ sung vào mà.” Hòa An nuốt miếng ớt xanh, tranh thủ đẩy mạnh tiêu thụ khoa học công nghệ.

Đồ ăn mình làm được người nọ ăn gần hết, Bối Chỉ Ý cười hì hì nhìn anh nhưng không tiếp lời.

“Buổi chiều tính làm gì?” Anh hỏi cô, “Anh có thể dẫn em ra biển, nếu mệt mỏi quá thì chúng ta ngâm mình ở khách sạn cả một buổi chiều cũng được.”

“Xương bả vai anh vẫn chưa ổn đâu đấy.” Bối Chỉ Ý từ chối đi ra biển.

Ngày hôm qua cùng Daisy ra biển một chuyến về, cả đêm đó xương bả vai anh đỏ nguyên đêm.

“Anh còn phải bôi thuốc bảy ngày nữa, Itani đã nói sẽ hỗ trợ rồi.” Bối Chỉ Ý khẽ khàng nói với anh.

Cô đã rất nỗ lực để cho bản thân mình thôi nghĩ đến những chuyện sẽ phát sinh vào ngày mai rồi, nhưng cô phát hiện ra…quá khó.

Một tháng này cả hai người kỳ thật rất giống ở chung với nhau—nửa tháng sau quen nhau, Hòa An trực tiếp biến phòng của cô như phòng mình, còn có, nửa đêm thỉnh thoảng Hòa An gặp ác mộng, dáng vẻ ngoan ngoãn như một đứa bé cầm ly nước uống hết.

Mũi lại cay cay rồi, sau khi ăn no thì thân thể lười nhát hơn, cô chỉ kịp cúi đầu xuống, những giọt nước mắt chực chờ rơi được giấu đi đột nhiên rơi xuống, đọng trên làn váy xanh nhạt.

Hòa An đứng dậy, thân ảnh cao cao lớn lớn che khuất ánh mặt trời rọi vào sân thượng, anh ôm cô vào trong lồng ngực, lại không nói một lời.

Anh đã quen chia ly, tình nguyện viên trong căn cứ đến đến đi đi, cảm tình tốt đến mấy cũng sẽ có ngày tan rã, buổi đêm trước khi chia tay làm cái tiệc BBQ, tâm sự chuyện tương lai, tâm sự xong rồi, sau đó là hưởng thụ tận cùng của thế giới.

Đương nhiên cũng sẽ có những lúc khó chịu, nhưng mà bình thường thì chỉ một chai bia cũng có thể thu hết những phiền muộn.

Anh có thể nói được nhiều lời an ủi, như cái lần Sakura rời đi, cô bé khóc đến nứt đất sập trời, Victor phải ném Hòa An đến an ủi cô bé.

Ly biệt cũng có là gì, huống hồ chi, Bối Chỉ Ý còn quay lại cơ mà.

Nhưng anh thật sự cảm nhận được, một chỗ nào đó nơi đáy lòng như bị rút đi một mảng thịt, đau đến nổi ngay cả lời an ủi cũng thể thốt ra khỏi miệng.

“Buổi chiều cứ để anh sắp xếp đi.” Cuối cùng anh chỉ đành lảng sang chuyện khác, bằng không thì anh cảm thấy có thể anh sẽ tùy tiện tìm một lý do nào đó để giữ cô lại mất.

Thật ra…vẫn có thể tùy hứng một chút, để ba mẹ cô lo lắng một chút, để cho con đường sau này của hai người họ khó đi một chút mà thôi.

Anh vỗ vỗ vai cô.

Vẫn rất luyến tiếc.

Thà rằng tháng này bị xẻo một miếng thịt, cũng luyến tiếc nhìn cô phải khó xử.

Bọn họ là tính bên nhau cả đời, anh đã không có người nhà, mà cô, không thể vì anh mà mất đi người nhà.

Chuyện bỏ trốn ấy à, xem trong TV thì đã ghiền thế thôi, cái gọi là tình yêu, cứ nghĩ rằng là cảm tình vĩ đại nhất thế giới, đáng để hy sinh tất thảy.

Nhưng, đợi đến khi tình yêu hạ nhiệt rồi, sẽ kéo theo muôn vàn lý do để hối hận.

Anh không hy vọng sau này cô sẽ có lý do để hối hận.

***

Thật ra Bối Chỉ Ý không mấy rõ lắm các đôi tình nhân khi hẹn hò sẽ làm gì, trước kia có xem mắt phần lớn chỉ là ăn cơm uống cà phê, nếu ấn tượng đầu tiên không tồi, thì tiếp theo sẽ là đi xem phim.

Trên hải đảo nhỏ này gì cũng không có, trong tưởng tượng của cô, có thể Hòa An sẽ chuẩn bị nước trái cây rồi cả hai sẽ vùi mình nằm phơi người trên sân thượng trong ngày cuối cùng trước chia tay.

Nhưng cô đoán trúng phần đầu lại sai hết kết cục.

Hòa An…gọi hai thợ mát xa lên sân thượng, một nam một nữ.

“….” Bối Chỉ Ý bị cảnh tượng mà Hòa An sắp xếp hết hồn, mãi cho đến khi nằm trên ghế, cả người hẵng còn cứng đờ.

“Anh cảm thấy hiện tại chúng ta không thể ở riêng hai người với nhau được.” Cô vẫn muốn khóc, mà anh vẫn muốn tìm một cái cớ để giữ cô lại.

Lý trí vào lúc này chẳng có chỗ dùng, anh cần người ngoài để làm cho bản thân mình bình tĩnh hơn.

Bối Chỉ Ý ngây ngốc gật đầu.

Anh chắc chắn là…không có chút kinh nghiệm hẹn hò gì rồi, trong lòng cô xen chút vui vẻ nho nhỏ.

Dưới tình huống ngày hôm sau đã phải tách ra, trong phòng trăng mật, dưới ánh nắng ấm sáng, tìm hai vị mát xa đến, quả là…quá đơn thuần.

Hơn nữa hai vị mát xa này, vô cùng chuyên nghiệp.

Là kiểu chuyên nghiệp khiến cho xương cốt kêu vang.

Bối Chỉ Ý và Hòa An được hai vị mát xa mạnh mẽ hữu lực làm cho mặt nhăn như cái bánh, mặt hướng ngoài biển rộng, thật sự nhịn xuống không được bèn kêu đau thành tiếng.

Thợ mát xa nữ cười tủm tỉm nói câu gì đó với Hòa An, Bối Chỉ Ý nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt Hòa An có chút quỷ dị.

“Cô ấy nói gì thế?” Bối Chỉ Ý thay đổi phương hướng, nhịn đau mà hỏi.

“….Cô ấy nói eo em mềm lắm.” Hòa An hàm hồ đáp lại một câu.

Nguyên văn lời thợ nữ là: thận tốt lắm….

Hòa An trầm mặc một hồi.

Anh tự hỏi trước đó bởi vì cảm xúc chia tay chi phối nên chỉ nghĩ đến việc phải đổi tốt với cô, mà quên mất một vấn đề—hai người họ, buổi tối ngủ lại đây.

Trai đơn gái chiếc, củi khô bốc lửa.

Anh bị điên rồi mới đi đặt phòng trăng mật.

Vào mấy giờ trước, anh còn đang bận vui sướng trêu chọc cô, lúc ấy còn thật sự tán thưởng khả năng nhẫn nhịn về định lực đối với tương lai hai người nữa cơ.

…….

…………

Hòa An vác đá nện vào chân mình quay đầu, có chút đau khổ dùng tiếng thái hỏi thợ mát xa: “Phòng trăng mật, có phải thứ gì cũng có không?”

Có thể là vì vẻ mặt anh quá đau khổ, Bối Chỉ Ý quay đầu nhìn anh có hơi lo lắng.

“Đúng thế, thưa tiên sinh.” Thợ mát xa nam rất chuyên nghiệp duy trì nụ cười, tựa như câu hỏi của anh là trưa nay ăn gì thế.

“….Lấy hết đi đi.” Anh cắn răng phân phó.

“….” Động tác mát xa trên tay thợ nam ngừng lại giây lát, rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường, “Được, thưa tiên sinh.”

“Có chuyện gì thế?” Bối Chỉ Ý ngẩng đầu, ấn đường hơi hơi nhăn lại.

“Không có gì đâu.” Hòa An ghé vào trên nệm, vùi hết cả gương mặt vào trong nệm mềm.

Chính anh cũng không biết mình đang kiên trì cái gì, không thể hiểu được mình đang chấp nhất điều gì.

Thật giống như, bây giờ nhịn, con đường của Bối Chỉ Ý sau này sẽ dễ đi hơn, hoặc là nói, anh có thể để cô an tâm mà quay về.

Vị mát xa nam kia túm lấy tay anh, lực đạo rất mạnh mát xa cho nó kêu thành tiếng.

Có lẽ….

Cũng không phải.

Anh vùi đầu, không nghĩ thêm nữa.

***

Bối Chỉ Ý nằm giường kế bên ngẩng đầu nhìn anh.

Hòa An bố trí thật ra rất lãng mạn, gió biển khẽ phẩy, bên ngoài sân thượng là khung hình biển rộng đẹp mắt.

Anh muốn để cho ngày cuối trước khi chia tay cô được vui vẻ, như mỗi ngày thường ở đây, anh đều tận lực làm cho cô thoải mái.

Từ lúc đầu anh cũng rất vui vẻ, cùng nhau khai phòng cùng nhau nấu ăn, thậm chí còn cùng nhau làm mát xa vớ vẩn này.

Cô không biết anh đang nghĩ gì, nhưng có thể từ biểu cảm ái muội của hai vị thợ mát xa này mà nhìn ra, nội dung vừa nãy thợ nữ nói không phải chỉ đơn giản là eo cô mềm thôi đâu.

Đây là phòng trăng mật, cô năm nay đã hai mươi bảy, ở quê của cô, tầm tuổi này đã có hai ba đứa nhỏ rồi.

Ngay từ đầu yêu đương cô cũng có suy nghĩ giống Hòa An, chờ ba mẹ cô đồng ý rồi, chờ cho tình cảm của bọn họ ổn định lại rồi, làm chuyện này hẳn cũng là thuận nước chảy thành sông.

Cô rất bảo thủ, luôn cảm thấy trước khi tình cảm được nhận định mà làm chuyện này thì có hơi kỳ quái.

Hòa An tôn trọng cô, cô cũng rất hưởng thụ phần tôn trọng này.

Nhưng là một tháng này, tình cảm giữa cô và Hòa An ổn định quá nhanh.

Từ một khắc cả hai bắt đầu, giữa hai người chưa từng có tranh luận gì quá mức kịch liệt, Hòa An nắm giữ tiến độ, cô buồn đầu buồn não đuổi theo, chờ đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô chợt phát hiện ra, bọn họ, chỉ có thể ở bên nhau thôi.

Cô chưa từng yêu đương, nhưng mà trong thời đại tiên tiến tin tức phát triển như bây giờ, trên mạng xã hội rãi biết bao nhiêu là loại thức ăn chó, bao nhiêu là chuyên gia phân tích tình cảm đến từ nhiều phương diện, đối với tình yêu của người hiện đại, cô cũng có chút khái niệm.

Lúc bắt đầu không được thổ lộ tình cảm quá sớm, khi yêu vào rồi thì ai yêu người kia nhiều hơn sẽ có phần thiệt hơn, trước khi kết hôn phải đăng ký tài sản, sau khi kết hôn rồi mà thấy chồng cầm điện thoại vào WC nửa giờ, phải lên tinh thần vào mục bạn bè của chồng xem thế nào.

Mỗi người đều có nhiều cách để bảo vệ chính mình, yêu đương cũng được, tình yêu cũng tốt, đại đa số mọi người muốn nhưng lại không dám.

Không ai biết mình sẽ tổn thương bao sâu, không ai có thể ở trên người một người xa lạ, tìm ra được cảm giác an toàn nhất thế giới.

Đạo lý này mỗi người đều hiểu, nhưng vẫn cảm thấy ai bước ra bước đi đầu tiên sẽ thua cuộc.

Vốn dĩ tình yêu là mê man, đến cuối cùng lại biến thành một hồi chiến tranh.

Mọi người luôn tính toán chi li xem bản thân sẽ trả giá ít nhiều, cảm thấy nếu đối phương yêu mình thì ít mà đau đớn thì quá nhiều.

Chỉ là Hòa An, không giống thế.

Ngay từ lúc bắt đầu anh không hề có ý giữ lại, những gì anh có thể cho cô, đều là tốt nhất.

Bọn họ không phải thử một lần, mỗi một câu thảo luận của họ đều có quan hệ đến tương lai, cái mà bọn họ quan tâm đến là giữa đoạn tình cảm này đối phương có chịu ấm ức nào không, bọn họ chỉ bận tâm rằng đối phương có cảm nhận được niềm hạnh phúc như mình nhận được không.

Một tháng qua, cô đã rất rõ ràng, cả đời này cô chỉ có thể gả cho Hòa An, mặc kệ bần cùng hay khốn khổ, mặc kệ sinh lão hay bệnh tử.

Đối với ảo tưởng về tương lai, những mặt tốt đẹp của niềm hạnh phúc chỉ có cùng Hòa An.

Cô biết, Hòa An thật sự cũng giống như thế.

Giữa hai người họ chính là tín nhiệm và chắc chắn thế đấy, vậy nên mới chỉ trong một tháng đã nhận định đối phương.

Cho nên lúc cùng Hòa An vào căn pòng này, cô đã cam chịu đến cái ngày đó rồi.

Nước chảy thành sông, hai người đều hiểu rất rõ.

Chỉ là Hòa An, vẫn không chịu bước nửa bước kia lên.

Buổi tối trên hải đảo nhiệt đới, có đôi khi sẽ oi bức khiến lòng người khó chịu, Bối Chỉ Ý biết sau khi mình ngủ thỉnh thoảng quần áo sẽ không chỉnh tề.

Nhưng Hòa An luốn giúp cô chỉnh lại, rồi mới đi vệ sinh.

Anh tôn trọng anh bảo vệ cô cô đều để trong mắt, nhưng mà có đôi lúc cô cũng sẽ nghi hoặc, rõ ràng Hòa An biết là cô đã chuẩn bị kỹ rồi, nhưng trước sau…anh lại giữ một bước đi cuối cùng.

Cứ như đó là nguyên tắc vậy.

Tình yêu cuồng nhiệt, giữ một bước này như một nguyên tắc.

Anh cũng không phải không nghĩ đến, mà là thật sự luôn nhẫn nhịn.

Hôm nay đã đặt phòng trăng mật rồi, anh nằm trên nệm trêu ghẹo cô, chỉ là một nụ hôn cũng không thấy đâu.

Trừ cái lúc nấu ăn hoang binh loạn mã hôn cô chút đỉnh ra, thì anh vẫn luôn thân sĩ duy trì khoảng cách với cô.

Với trực giác của người phụ nữ, cô biết, Hòa An muốn.

Muốn, lại chịu đựng, đặc biệt là vào lúc này, thật ra hai người đều biết rất rõ ràng rằng sẽ kết hôn, chịu đựng chỉ là thời gian.

Từ tận trong xương cốt của Hòa An vẫn là một người Mỹ.

Bối Chỉ Ý ninh mi, mím môi.

Anh đang…hiểu lầm cô sao?

Cảm thấy cô bảo thủ bắt buộc phải chờ đến đêm tân hôn, mới bằng lòng đi đến bước này hay sao?
Bình Luận (0)
Comment